1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 26: Là muốn anh ở lại tối nay sao?

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Giọng nói của Trần Vũ Trùng như một tiếng sấm nổ vang bên tai Liêu Tư Thầm, kéo cô quay trở lại hiện thực, nhắc cô nhớ rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô không ghét việc hôn môi với Trần Vũ Trùng — dù sao thì họ cũng là vợ chồng mới cưới, hơn nữa giữa họ đã từng xảy ra chuyện còn thân mật hơn thế… dù rằng đó hoàn toàn là kết quả của một phút bốc đồng ngoài ý muốn.

Nhưng hôn môi — tuyệt đối không thể diễn ra trong hoàn cảnh như thế này!

Trong huyền quan chật hẹp, tối tăm, xa lạ của khách sạn, người đàn ông trước mặt mang theo sự áp đảo và xâm lược ép cô đến mức rơi nước mắt.

Lại còn có người đang nhìn từ một bên.

Quá mức xấu hổ.

Khi cô thấy Từ Dữu Trân, áo ngủ cũng mặc rất kín đáo, ngay cả những dấu vết ám muội trên người cũng che đậy kỹ càng.

Hiện giờ bị bắt gặp ôm hôn với Trần Vũ Trùng trước mặt Từ Dữu Trân, Liêu Tư Thầm cảm thấy xấu hổ không kém gì việc tr.ần tru.ồng chạy giữa đám đông.

Điều quan trọng hơn là—cửa phòng ngủ chính thẳng hướng về phía này, vừa khéo có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của họ.

Liêu Tư Thầm thậm chí có thể nhìn rõ trong tay Từ Dữu Trân còn đang bưng khay trái cây, vừa ăn vừa tỏ ra rất ngon miệng.

Người đàn ông hơi cúi đầu, nhìn gương mặt mềm mại trong vòng tay mình đang ửng hồng vì xấu hổ.

Đáng yêu quá, vợ thật sự đáng yêu quá.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết cô bị hôn quá mức, môi vẫn còn ướt át, đôi mắt cùng hàng mi cũng thế. Đôi môi hình thoi mê người lúc này hơi sưng đỏ, dù ánh sáng mờ nhưng màu đỏ ướt át trên môi vẫn rất rõ ràng.

Vợ thật đáng thương.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt Trần Vũ Trùng lại hoàn toàn không có chút gì gọi là ăn năn, thậm chí còn hơi tiếc vì vừa rồi lại dễ dàng buông cô ra như thế.

Liêu Tư Thầm dường như bị tiếng gọi của anh kéo về hiện thực, ánh mắt hoảng loạn khẽ lay động, cuối cùng cũng lần nữa nhìn thẳng vào anh, hung dữ trừng mắt.

Trần Vũ Trùng giờ đây cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái.

Anh lại gần Liêu Tư Thầm, dưới ánh mắt căng thẳng của cô, chậm rãi mở miệng:
“Hắn đi rồi sao?”

“Kết thúc rồi sao?”

Cái gì mà đi rồi sao? Cái gì mà kết thúc rồi sao?

Liêu Tư Thầm vừa mới hơi hoàn hồn lại, đã bị câu nói của Trần Vũ Trùng làm cho như rơi vào sương mù, mày cô còn chưa kịp giãn ra thì anh đã lại cúi đầu áp sát thêm lần nữa.

Cô đang tựa cả người lên tủ giày ở huyền quan, không còn cần đến cánh tay của anh giữ lại nữa mà vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững.

Cũng chính lúc đó, tư thế của cả hai lại thay đổi lần nữa, bàn tay thô ráp nóng rực của anh từ vùng eo bụng dần lần xuống dưới.

“Chỗ bôi thuốc còn sưng không?”

Liêu Tư Thầm ngửa đầu, đôi mắt vốn nửa nheo lại tức khắc trợn to, gần như không thể tin được mà nhìn Trần Vũ Trùng, dường như hoàn toàn không hiểu sao anh có thể nói ra một câu không biết xấu hổ đến vậy.

Nhưng vẻ mặt anh lại nghiêm túc như thể đang hỏi cô có muốn ăn khuya không.

Gương mặt vốn đã ửng hồng của Liêu Tư Thầm lập tức đỏ lên rõ rệt, cô theo phản xạ liếc nhìn về phía sau lưng anh, xác nhận Từ Dữu Trân chắc chắn không nghe thấy bọn họ đang nói gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không thể để anh tiếp tục nữa.

Từ Dữu Trân vẫn còn ở đây.

Liêu Tư Thầm rõ ràng cảm nhận được, theo từng động tác thong thả của anh, có dịch nước chảy ra. 

Cô xấu hổ, giận dữ, lại hoảng loạn mà ngăn anh lại, hạ giọng mắng: “Hôm nay anh uống nhầm thuốc gì à?”

Thấy Liêu Tư Thầm cố tình né tránh, không đụng tới chuyện “gian phu” trước đó, ánh mắt Trần Vũ Trùng tối đi, hoàn toàn không bận tâm đến lời mắng với lực sát thương không mạnh của cô.

Thậm chí khi nghe còn cảm thấy trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, pha cả tiếng nức nở không rõ ràng, trong lòng anh lại thấy tê tê, hơi ngứa ngáy.

Giây tiếp theo…

Một cái tát không mạnh không nhẹ bất ngờ giáng xuống mặt anh, âm thanh vang lên rõ mồn một giữa căn phòng khách sạn im ắng.

Trần Vũ Trùng khựng lại ngay khi đang cúi người, còn Liêu Tư Thầm cũng sững người trong giây lát.

Từ Dữu Trân đang ngồi xem náo nhiệt, động tác ăn trái cây cũng dừng lại.

Liêu Tư Thầm khựng lại một chút, thu tay về, nhân lúc Trần Vũ Trùng còn đang ngẩn người liền nhanh chóng bước xuống khỏi tủ giày, giả vờ bình tĩnh kéo áo ngủ xuống.

Ba người cùng ngồi trong phòng khách của khách sạn, nhưng không ai mở miệng, không khí trở nên có phần lúng túng.

Bộ âu phục của Trần Vũ Trùng vì màn vừa rồi mà trông hơi lộn xộn, trên mặt còn mờ mờ vết đỏ không rõ ràng. Không ai chú ý tới tay anh có vết thương bị nứt, máu đang rỉ ra, trên mu bàn tay còn hằn lên một vết bầm xanh vì vừa nãy đỡ sau lưng Liêu Tư Thầm.

Sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, như thể cái tát ban nãy chỉ là ảo giác của vài người. Trên môi anh khẽ cong, mang theo ý cười, là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Cô Từ, tôi từng nghe Pi Pi nhắc đến cô.”

Từ Dữu Trân cười gượng hai tiếng: “Ha ha, lúc đám cưới tôi đã gặp qua rồi, đại tiểu thư cũng từng nhắc với tôi về anh. Cũng phiền thật, tôi còn kéo cậu ấy ở cùng tôi, làm phiền hai người.”

Môi Liêu Tư Thầm vẫn còn ướt và sưng đỏ, lúc này đối mặt với cả hai người – bất kể là ai – cô cũng chẳng muốn nói một chữ nào.

Trong lúc nhất thời cũng thật khó nói ai mới là người thấy ngượng hơn. Khí thế của Trần Vũ Trùng quá mạnh, sau vài câu khách sáo xã giao, Từ Dữu Trân trở về phòng ngủ chính. Trước khi đi, cô ấy liếc nhìn Liêu Tư Thầm bằng ánh mắt thương cảm nhưng cũng đành bất lực.

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không biết Từ Dữu Trân đang nghĩ gì.

Trước mặt Từ Dữu Trân, cô vẫn còn muốn giữ thể diện, vì vậy không để lộ quá nhiều cảm xúc, cũng cố kìm nén, không nổi giận hay buông lời cay nghiệt, suốt từ nãy đến giờ vẫn không nói một lời.

Cánh cửa khép lại.

Tối nay Liêu Tư Thầm tức đến mức nghẹn họng, đến nỗi quên luôn cả việc truy hỏi Trần Vũ Trùng rốt cuộc làm sao biết được nhũ danh của cô. Cô chất vấn thẳng: “Rốt cuộc anh phát điên cái gì hả?”

“Xin lỗi.” 

Người đàn ông nhận lỗi rất nhanh, nét mặt nghiêm túc, thái độ cũng hết sức chân thành.

Điều đó khiến câu mắng tiếp theo của Liêu Tư Thầm bị nghẹn lại trong cổ họng.

Tính khí đang bốc lên không có chỗ trút, nhìn thấy anh là lại thấy phiền, vì thế sai sử nói:
“Quần áo để quên ở tủ giày ngoài đó, chẳng phải anh tới là để đưa quần áo cho tôi à? Vậy đi lấy vào trước đi.”

Trần Vũ Trùng xách quần áo của Liêu Tư Thầm bước vào, lúc này lại là một bộ dáng đứng đắn, áo mũ chỉnh tề, khác hẳn với bộ dạng nổi điên ban nãy.

Nhớ lại việc Trần Vũ Trùng đã hỏi cô lúc trước, Liêu Tư Thầm bỗng nhiên chợt hiểu ra điều gì.
“Anh nghi ngờ tôi ngoại tình sao? Cho nên mới tới tìm tôi tính sổ?”

Cô không thể tin vào mắt mình, mở to mắt nhìn anh, “Chúng ta đã thỏa thuận ba quy tắc rõ ràng rồi, tôi đã nói rồi mà, anh không tin nhân phẩm của tôi?”

Đêm nay, mọi chuyện xảy ra quá phi lý, khiến Liêu Tư Thầm rối loạn trong suy nghĩ, hoàn toàn không thể nghĩ theo hướng khác. Cô chỉ cho rằng Trần Vũ Trùng lo lắng vì mặt mũi của mình bị tổn hại, nên mới khiến anh phải phát điên như vậy.

Liêu Tư Thầm tự suy diễn trong đầu, nếu cô phát hiện Trần Vũ Trùng thực sự cùng một người phụ nữ khác đi ra ngoài, thuê phòng, cô chắc chắn sẽ nổi giận. Lúc đó, cơn giận của cô có lẽ còn vượt xa cái này rất nhiều.

Cô sẽ trực tiếp tìm anh ly hôn, còn muốn chia tài sản Trần gia, hung hăng bắt anh phải lột xuống một lớp da.

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không nhận ra rằng cô đang suy nghĩ lệch hướng, sự trả thù mà cô nghĩ ra và sự trả thù mà cô cho rằng Trần Vũ Trùng đang thực hiện hoàn toàn không giống nhau.

Liêu Tư Thầm ngồi xuống mép giường, dù đã suy nghĩ thông suốt những điều phức tạp trong lòng, nhưng cũng không ảnh hưởng cô tức giận.

Vốn dĩ cô đã tắm xong, chỉ còn một lúc nữa là sẽ đi ngủ, nhưng sau khi những chuyện vừa rồi xảy ra, cô cảm thấy nhão nhão dính dính khó chịu, hơn nữa còn phải thoa thuốc một lần nữa.

Cô liếc nhìn Trần Vũ Trùng một cái, bỗng nhiên cảm thấy, việc anh từ một người con riêng ngồi vào vị trí hiện tại cũng chẳng có gì lạ.

Liêu Tư Thầm lúc này càng tò mò hơn, không hiểu ông nội cô rốt cuộc đã nói gì với Trần Vũ Trùng để anh ta có thể nhẫn nhục chịu đựng như vậy. Anh ta có thể nhẫn nhịn đến mức để vợ mình ngoại tình mà cũng nhịn được, rồi cuối cùng mới đến khách sạn vào đêm khuya, chỉ để hỏi một câu: “Kết thúc rồi sao?”

Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút, Liêu Tư Thầm sẽ nhận ra lý do thoái thác này có rất nhiều lỗ hổng. Tuy nhiên, cô lười suy nghĩ quá sâu về chuyện này, cũng không muốn đi tìm hiểu thêm.

Cô thuận tay ném quần áo mà Trần Vũ Trùng vừa mang vào sang một bên ghế nằm, lúc đầu muốn nói rằng anh có thể ra ngoài rồi. Nhưng rồi cô lại cảm thấy, để anh trở lại Trần gia vào lúc này quả thật quá không phúc hậu mà.

“Khách sạn này có phải dưới danh nghĩa Trần gia không?”

Liêu Tư Thầm luôn có cách thay đổi chủ đề rất nhanh, khiến người khác không thể đoán được mục đích.

Tất cả sự chú ý của Trần Vũ Trùng lúc này đều tập trung vào hai câu chất vấn của vợ.

Anh vô cớ nghi ngờ vợ mình, là anh đã sai.

Trần Vũ Trùng lại cảm thấy, vợ vừa rồi phê bình anh quá nhẹ, có lẽ cô nên dùng sức đánh anh hai cái.

Giờ phút này, nghe thấy Liêu Tư Thầm mở miệng, anh theo bản năng lập tức trả lời: “Ừm”

Liêu Tư Thầm chuyển động chân từ mép giường sang trên giường, thay đổi tư thế ngồi xếp bằng:
“Muộn rồi, tối nay đừng về nữa.”

Cô khẽ nâng mí mắt trắng nõn, đôi mắt vốn hơi đỏ giờ lại trở về vẻ trong suốt bình thường, chỉ có thể từ chút hồng nhạt trên mí mắt nhận ra cô vừa mới tức giận.

Trần Vũ Trùng không khỏi cảm thấy hơi nghẹn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, trái tim đập nhanh hơn một chút.
Vợ anh có ý gì, là muốn anh ở lại tối nay sao?

Giây tiếp theo.

Liêu Tư Thầm nằm trên giường mở miệng:
“Anh đi thuê phòng đi. Nếu là khách sạn nhà mình, việc thuê phòng chắc hẳn không khó.”

Ánh mắt Trần Vũ Trùng dừng lại, vẻ vui mừng trên mặt biến mất, thanh âm của anh có chút nghẹn lại khi mở miệng.

background
TrướcSau