1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 27: Vượt rào

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

“Không có việc gì.”

Trần Vũ Trùng cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, trên mặt giả vờ vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ. Anh thong thả, ung dung sửa lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm sau lộn xộn vừa rồi. Giơ tay, cổ tay áo hơi trượt xuống, lộ ra chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay.

Người đàn ông giả vờ cúi đầu nhìn qua một chút vào đồng hồ, rồi tiếp tục lên tiếng:
“Phiền phức quá, tôi lái xe về là được.”

Nếu anh lái xe về Trần gia, thì sẽ phải đợi đến sáng mới về đến nơi.

Liêu Tư Thầm thật sự không hiểu mạch não của Trần Vũ Trùng.

Cuối cùng, trở về Trần gia phiền hơn, hay là việc tạm thời thuê một phòng phiềhơn?

Cô dừng lại một chút, rồi nhìn thấy dấu vết trên mặt người đàn ông hơi phiếm hồng cùng quần áo đặt ở một bên. Tâm phiền ý loạn cùng một chút không đành lòng, cuối cùng khi Trần Vũ Trùng chuẩn bị rời đi, cô mở miệng:
“Vậy anh cứ ở tạm lại đây qua đêm đi.”

Việc nào ra việc đó, Liêu Tư Thầm hành động vừa rồi là vì xúc động, không hề ngờ đến việc tát Trần Vũ Trùng, dù chỉ là một cái tát không có chút sức mạnh nào, nhưng lại làm mất mặt anh trước mặt Từ Dữu Trân.

Hơn nữa, anh đã nửa đêm chạy tới chỉ để đưa quần áo cho cô, nhưng cô lại đuổi anh đi, có vẻ thật sự là không biết ơn.

Tuy nhiên, anh ta đã oan uổng cho cô, nghi ngờ cô ngoại tình, hoài nghi nhân phẩm của cô. Đây chính là cái “nợ” mà Liêu Tư Thầm sẽ phải tính sổ sau này, cùng với “nợ” của đêm tân hôn.

Người đàn ông quay đầu lại, không từ chối, tự nhiên đồng ý: “Vậy quấy rầy rồi.”

Vợ vẫn ngồi xếp bằng trên giường, nghe thấy anh nói như vậy, cô không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi hỏi:

“Anh có mang áo ngủ cho tôi không?”

Trần Vũ Trùng bước đến mép giường, lập tức nhận ra câu hỏi này của Liêu Tư Thầm có ý gì. Chiếc áo ngủ của cô vừa mới bị anh làm nhăn tại huyền quan.

Vợ ghét bỏ..

“Có mang.” Anh nói.

Ánh mắt Liêu Tư Thầm nhìn anh không tự giác mà hiện chút vẻ vừa lòng, chẳng qua chính cô cũng chưa phát hiện.

Để phòng ngừa Từ Dữu Trân vì chán nản mà lại lén đến xem, Liêu Tư Thầm quyết định tắt hết đèn, chỉ để lại đèn bàn sáng yếu ớt, làm bộ như hai người đã nghỉ ngơi.

Làm xong hết thảy, cô mới lấy chiếc váy ngủ ra, chuẩn bị đi tắm.

Không thể để động tĩnh quá lớn, nếu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị Từ Dữu Trân phát hiện. Liêu Tư Thầm tạm thời không muốn ném đi mặt mũi này, vì vậy hai người chỉ có thể lần lượt đi vào phòng tắm, một người trước, một người sau tắm rửa.

Tất nhiên, Liêu Tư Thầm là người tắm trước.

Cô tìm thấy áo ngủ, rồi theo thói quen lấy lọ thuốc mà ban ngày cô đã nhét vào ngăn tủ đầu giường, khi ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt tìm tỏi nghiên cứu của Trần Vũ Trùng.

Không hiểu vì sao, Liêu Tư Thầm cảm thấy một chút xấu hổ và buồn bực. Cô liếc Trần Vũ Trùng một cái, nói:
“Nhìn gì mà nhìn, chẳng phải do anh làm ra sao?”

Mỗi lần phải thoa thuốc, cô đều phải nhịn xuống cảm giác vô cùng xấu hổ, vốn đã thoa một lần, nhưng kết quả lại bị anh xông vào hành động không hề giải thích phá hoại, giờ lại phải thoa thêm lần nữa.

Anh là người gây ra tất cả chuyện này, vậy mà còn không biết xấu hổ nhìn cô.

Phòng khách sạn tối tăm, ngoài ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn, chỉ có ánh trăng mờ ảo rọi vào qua cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt.

Ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm đen như mực, chiếu sáng mọi thứ dưới đất một cách rõ ràng.

Liêu Tư Thầm bỗng nhiên nhớ lại giấc mơ đêm hôm đó ở nhà họ Liêu, cảm thấy cổ họng có chút khô rát.

Túi đựng đồ vừa nãy đã được chất đống trước cửa sổ sát đất, Liêu Tư Thầm ngồi xuống ghế nằm, nghiêng người liếc nhìn Trần Vũ Trùng.

Cô vừa nửa như răn dạy, nửa như làm nũng nói xong thì anh lập tức trở nên im lặng.

Khi cô quay đầu nhìn lại, vẻ mặt anh vẫn là kiểu lãnh đạm, điềm tĩnh như thường ngày — không một gợn sóng.

Đây mới là dáng vẻ thường thấy của anh, cũng là hình ảnh quen thuộc nhất trong tâm trí cô. Hoàn toàn khác với bộ dạng nổi điên khi vừa mới bước vào phòng.

Người đàn ông nhàm chán.

Liêu Tư Thầm bĩu môi, chuẩn bị đứng dậy đi tắm.

Ánh trăng chiếu qua lớp kính cửa sổ sát đất, phản chiếu xuống đôi chân trơn bóng và mu bàn chân trắng nõn của cô.

Liêu Tư Thầm cụp mắt xuống, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ mới.

Dù sao cũng định đi tắm, chi bằng… trước tiên thoải mái một chút rồi hẵng đi.

Vừa rồi Từ Dữu Trân ở đây.

Sướng cũng chưa sướng, còn phải tự mình thoa thuốc thêm lần nữa, thật sự không lời tí nào. 

Không thể nói đến cùng là do ánh trăng quá mức xinh đẹp, hay là bị bị ma quỷ ám, hết thảy xảy ra như nước chảy thành sông.

Trong phòng khách sạn nơi nơi đều là thảm, Liêu Tư Thầm đi chân trần, khi cô đến mép giường, người đàn ông còn đang cúi đầu xem mail trên điện thoại di động.

Thời điểm thế này mà lại bận công việc thì quá phá hỏng bầu không khí.

Liêu Tư Thầm giơ tay rút di động của anh ra, người đàn ông nửa nâng đầu nhìn cô.

Liêu Tư Thầm chưa nói gì, chỉ khẽ cúi đầu nhìn anh, người đàn ông ở mép giường lập tức hiểu ý, yết hầu khẽ chuyển động, nhận lấy tuýp thuốc mỡ trong tay cô.

Giọng anh trầm, khàn nhẹ, đầy từ tính: “Để anh bôi cho em, coi như nhận lỗi với em.”

Mùi của giường khách sạn thật xa lạ.

Không còn hương vị quen thuộc, người đàn ông chỉ có thể dính sát lại gần cô hơn, như thể muốn hít lấy mùi hương ngọt ngào trong ký ức.

Liêu Tư Thầm vừa phát hiện một món đồ chơi mới thú vị, trong thời gian ngắn sẽ trở nên đặc biệt khoan dung và thiên vị — lúc này cũng không phải ngoại lệ.

Dấu hôn trên xương quai xanh vốn đã phai nhạt lại một lần nữa phơi bày trong không khí, rơi vào tầm mắt của anh.

Cái miệng nhỏ của Liêu Tư Thầm thở phì phò, nhớ tới chuyện này, khẽ nhíu mày vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo anh: “Lần sau đừng để lại ở chỗ dễ thấy như vậy nữa.”

Giọng cô có chút trách móc: “Tôi không thể mặc đồ được luôn đấy.”

Liêu Tư Thầm rất hiếm khi làm nũng, nhưng một khi làm nũng thì vừa mềm mại vừa đáng yêu đến mức khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Trần Vũ Trùng bị cô mê hoặc đến quay cuồng, ánh mắt si mê gần như không thể che giấu.

“Được rồi.” Nghe cô nói vậy, người đàn ông tạm thời lên tiếng đồng ý.

Ngón tay anh rất dài, đốt xương rõ nét, lòng bàn tay và các ngón đều thô ráp, điều này Liêu Tư Thầm đã sớm biết.

Lần này không còn sự lúng túng như hai ngày trước khi cả hai mới bắt đầu, không cần phải chậm rãi thử nữa. Người đàn ông đã lấy lại bình tĩnh, không còn nổi điên không màng tất cả như ban nãy nữa, giờ đây trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Xương ngón tay hơi hơi cong lại, dùng lực không nhẹ không nặng vừa vặn tốt, theo những dấu hôn kia từng chút một đi xuống, cuối cùng thong thả ung dung mà xoa nắn vị trĩ phấn hồng non mềm kia.

Liêu Tư Thầm ngồi trên đùi người đàn ông, đôi chân có chút mềm mại  cọ xát quần tây anh.

Bị động tác của anh kí.ch t.hích đến nước mắt trào ra, cô ra lệnh với anh: “Được rồi, bước tiếp theo, bước tiếp theo…”

Hôm nay anh lại không nghe lời như buổi 2 ngày trước đó, không phải cô nói gì anh làm cái nấy, mãi cho đến khi cô chen chân vào đá, anh mới dịnh tay đi.

Liêu Tư Thầm vừa mới thở ra một hơi, đã thấy người đàn ông cúi đầu xuống.

Quả anh đào nhỏ xinh đang lộ trong không khí lập tức bị anh ngậm lấy.

Nước mắt của Liêu Tư Thầm không kìm được mà rơi xuống, nhưng cô lại càng khao khát nhiều hơn. Cô túm lấy tóc anh, thúc giục: “Bỏ qua đi, trực tiếp sang bước tiếp theo đi.”

Váy bị vén lên trên, chân Liêu Tư Thầm có chút hồng, là vừa rồi bị ma sát ở huyền quan.

Hai người thay đổi tư thế từ ngồi tới đứng, gần một tiếng rưỡi sau, Liêu Tư Thầm mệt không chịu được, mới quay trở về ngồi.

Động tác từ lúc bắt đầu còn chậm rãi, cẩn thận từng chút một, dần dần biến thành mãnh liệt và cuồng nhiệt. Chỉ là Liêu Tư Thầm vẫn không thể ăn hết toàn bộ, chỉ ăn hơn một nửa thôi đã căng không chịu nổi nữa.

Liêu Tư Thầm khẽ khóc nức nở, những giọt nước mắt trong veo lăn xuống từ khóe mắt đỏ ửng, không thể kiềm lại được, thấm ướt cả ga giường bên dưới.

Thấy cô khóc dữ dội, người đàn ông cố ý dừng lại, hỏi: “Không thoải mái sao?”

“…Thoải mái.” Liêu Tư Thầm vừa thút thít vừa đáp, cảm giác như bản thân sắp hỏng rồi. Cô trừng mắt nhìn anh, cố tỏ ra dữ dằn cảnh cáo: “Anh đừng hỏi nữa.”

Thật ra giọng nói lại mềm mại, ngắt quãng như đang làm nũng, đôi mắt ngập nước mơ hồ như đang đáng thương xin tha.

Tất cả những điều đó đều thu hết vào mắt người đàn ông.

Yết hầu người đàn ông khẽ chuyển động, cằm và cổ vẫn còn dính lại chút dấu vết ẩm ướt chưa kịp khô.

Nhân lúc Liêu Tư Thầm ý thức mơ hồ, anh cúi xuống hôn lên hàng nước mắt của cô, như thể nuốt trọn lấy, trên gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Dù tầm nhìn mờ nhòe vì nước mắt, Liêu Tư Thầm vẫn nhìn thấy dấu vết bàn tay in hằn trên má người đàn ông. Theo bản năng, cô nâng cánh tay vốn đã rã rời chạm vào.

Vì hành động đó của cô, cả hai đều sững lại một lúc.

Và rồi, mọi thứ bắt đầu trở nên mất kiểm soát.

Không biết có phải vì câu nói của cô vừa rồi phát huy tác dụng không, mà người đàn ông không hề hỏi thêm ý kiến gì của cô. Nhưng phát huy tác dụng thế này cũng quá mức rồi.

Đã hoàn toàn vượt qua giới hạn mà cô có thể chấp nhận.

Liêu Tư Thầm mấy ngày trước vừa làm móng, móng tay hơi sắc, lúc này lưu lại những vết hằn trên lưng người đàn ông.

Cô cắn mạnh vào bả vai anh, cảm nhận được vị máu tươi trong miệng rồi mới nhả ra.

Anh dường như không hề cảm thấy đau đớn, anh cúi đầu xuống, định hôn cô để trấn an, nhưng bị Liêu Tư Thầm ghét bỏ mà tránh đi.

“Tôi đã nói rồi, trước khi anh đánh răng không cần hôn tôi.”

Người đàn ông có chút mất mát dời đi.

Giống như không tìm được lời để nói, anh đột nhiên mở miệng: “Em rất khổ sở sao?”

Bé cưng.

Cách xưng hô ấy, anh lặp lại trong miệng hai lần, nhưng cuối cùng lại không thể gọi ra thành tiếng.

Liêu Tư Thầm ngẩn người, “Cái gì?”

“Buổi tối hai ngày trước.”

Ý thức của Liêu Tư Thầm tạm thời tan rã, nhưng sau đó lại nhanh chóng được nối lại. Cô hiểu ra là Trần Vũ Trùng đang hỏi gì, vẻ mặt cô dần trở nên bình tĩnh, cằm cô căng lại, chờ anh ngừng động tác, rồi lật người, vội vàng mặc lại áo ngủ.

“Vượt rào rồi, chúng ta chưa nói đến chuyện này.”

Liêu Tư Thầm đã từng hứa với anh rằng sẽ thử một chút, nhưng tuyệt đối không phải đến mức độ như thế này.

Cô yêu cầu một mối quan hệ hoàn hảo, người chồng của mình yêu mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô chuẩn bị trao hết trái tim bản thân mình.

Hơn nữa, cô cũng không tin rằng Trần Vũ Trùng thực sự sẽ dành hết tâm tình cho cô.

Giống như những lần gần đây, cứ như vậy là vừa đủ, cô không cần phải nhìn thấu hết tâm tư của anh, chỉ cần anh đảm bảo sẽ trung thành với cô là được.

Liêu Tư Thầm cảm thấy tay chân vẫn còn hơi rã rời, cô muốn hút thuốc một chút, nhưng lại bất chợt nhớ ra mình đã cai từ lâu.

Không khí ẩm ướt, dính nhớp lúc này lại dễ dàng trở nên lãnh đạm xuống.

Trên khăn trải giường đều là nước.

Có nước mắt, cũng có cái khác, tóm lại đều là thứ của hai người họ.

Liêu Tư Thầm kỳ thật đã tương đối thoải mái, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Vũ Trùng.

“Tôi làm giúp anh xong rồi đi tắm rửa, sau đó anh dọn dẹp một chút, thay khăn trải giường đi, bằng không tôi không ngủ được.” Liêu Tư Thầm lại bổ sung thêm, “Anh đừng làm quá ồn ào, Từ Dữu Trân còn ở ngay bên cạnh.”

Liêu Tư Thầm ngồi dậy, giọng nói lại khôi phục như ngày thường, phảng phất một màn vừa rồi kia không tồn tại, bọn họ vẫn là đôi vợ chồng mới cưới thân mật như cũ.

Liêu Tư Thầm vẫn là lần đầu tiên chính mình đối diện.

Trên những đồ vật không thuộc về cô tất cả đều là nước, ướt đầm đề.

Chính Liêu Tư Thầm cũng không biết cô nhiều nước như vậy.

Thật mới lạ.

Người đàn ông còn chưa phản ứng lại, nhưng đã cảm nhận được ngón tay mềm mại trắng hồng.

Người ngồi trước mặt, váy ngủ mặc có chút qua loa, đuôi tóc cũng ướt đẫm, cả người mồ hôi nhỏ giọt như vừa vớt ra từ trong nước, hoàn toàn không còn dáng vẻ thong dong tinh xảo ngày thường,

Nhưng lại có một mị lực khác biệt, khiến người khác hoàn toàn không thể dời mắt.

Trần Vũ Trùng lại nghĩ tới một chuyện khác.

Còn may phòng khách sạn bật điều hòa, bằng không vợ sẽ cảm mất.

Thân hình trước mắt gần như là nhỏ hơn anh cả một vòng, anh thậm chí không cần dùng lực là có thể bao trọn lấy cô, nhưng giờ phút này Liêu Tư Thầm lại hoàn toàn là bên chủ đạo.

Cô nửa cúi đầu nhĩn đồ vật ngón tay, vẻ mặt cau mày như đang ghét bỏ, tò mò mà bóp bóp hai cái xong lại nửa ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khi nói chuyện, đầu lưỡi hồng hào dưới hàm răng như ẩn như hiện, ngữ khí có chút buồn rầu: “Cầm không được.”

background
TrướcSau