1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 29: Tiết chế

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Liêu Quân Tâm lại dặn thêm vài câu, căn dặn Liêu Tư Thầm: “Phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ăn đồ sống lạnh, cũng đừng thường xuyên ra ngoài đến tận rạng sáng mới về, có chuyện gì nhất định phải nói với em.”

Liêu Quân Tâm nói với tốc độ vừa phải, từng từ rõ ràng, không nhanh không chậm.

Rốt cuộc ai mới là chị gái vậy chứ?!

“Đừng lải nhải nữa, sư phụ.” Liêu Tư Thầm bịt tai lại, không cẩn thận để lộ dấu vết mờ nhạt trên vai và cánh tay vì động tác đó, bị lộ rõ ngay trên màn hình.

Liêu Tư Thầm vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng buông tay xuống, “Chị biết rồi, nhưng em đừng nói chuyện với chị bằng giọng điệu như khi nói với nhân viên của em như thế.”

Liêu Quân Tâm nhăn mặt, vẻ mặt nghiêm túc, “Còn nữa, không cần quá dung túng ——”

Cô ấy nghẹn nghẹn, dường như thực sự có chút khó xử, cuối cùng rặn ra hai chữ, “…Anh rể.”

Liêu Quân Tâm nói với giọng điệu luôn bình tĩnh: “Hai người tiết chế một chút.”

Trên màn hình, gương mặt Liêu Tư Thầm đỏ bừng thấy rõ bằng mắt thường, cô cảm giác như đầu mình sắp bốc khói.

Ông nội vẫn còn ở gần đấy sao? Liêu Quân Tâm còn chưa yêu đương lần nào, sao có thể mặt không cảm xúc, thản nhiên nói ra mấy lời như vậy?

Nhưng đại tiểu thư cô giỏi nhất là chiếm thế chủ động. Cô nhanh chóng cắt ngang lời Liêu Quân Tâm: “Được rồi, tối nay nói tiếp, Từ Dữu Trân lại đây rồi, hôm nay bọn chị ra ngoài.”

Chưa kịp để Liêu Quân Tâm trả lời, cuộc gọi đã bị cúp rầm một tiếng.

Đến eo chân cũng bủn rủn thật sự, Liêu Tư Thầm hoàn toàn không còn sức để ra ngoài, may mà Từ Dữu Trân hôm nay cũng không có kế hoạch đi đâu, ở lại khách sạn vẽ tranh.

Hai người ở lại khách sạn suốt cả ngày, đến bữa trưa cũng gọi phục vụ mang lên tận phòng.

Từ Dữu Trân ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách để tìm cảm hứng, còn Liêu Tư Thầm thì nửa người vùi trong sofa, nằm nghiêng xem cô vẽ tranh.

Sofa quá mềm, hơi lõm xuống, Liêu Tư Thầm thuận theo đó đổi tư thế, nhưng trong lúc di chuyển vô tình cọ phải mặt trong đùi.

Tối qua làm hơi lâu, hôm nay thật sự có phần quá mức nhạy cảm.

Liêu Tư Thầm cảm nhận rất rõ, ngoài chút đau nhẹ, còn có một dòng chất lỏng trào ra.

Cô cắn nhẹ môi dưới, ngẩng đầu liếc nhanh về phía Từ Dữu Trân, xác nhận đối phương đang hoàn toàn tập trung vào bức tranh, mới khẽ thở phào nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Liêu Tư Thầm ngồi dậy, cảm nhận rõ sự không thoải mái nơi cơ thể, cuối cùng quyết định tiếp tục ý định ban đầu của mình — vẫn nên duy trì tần suất hai tháng một lần.

Chơi vui thì cũng vui thật, nhưng làm thường xuyên thì cô thật sự không chịu nổi. Quan trọng hơn, mấy ngày tới cô còn phải cùng Từ Dữu Trân ra ngoài, không thể như hôm nay được nữa.

Nghĩ đến đây, Liêu Tư Thầm lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Trần Vũ Trùng trong phần ghi chú, đã gửi hai tin nhắn qua:

[Mấy ngày nay em ở khách sạn với Từ Dữu Trân]

[Em đã nhờ người mang quần áo tắm rửa đến, mấy hôm nay anh không cần qua nữa]

Liêu Tư Thầm đợi một lúc mà vẫn không thấy hồi âm, cô thoát ra khỏi khung trò chuyện, lướt trở lại qua vài cuộc hội thoại giữa hàng loạt tin nhắn chen chúc.

Khung trò chuyện được ghim trên cùng vẫn hoàn toàn yên ắng.

Liêu Tư Thầm khẽ động đầu ngón tay, đổi tên ghi chú của Trần Vũ Trùng thành “1”.

Mãi đến gần tối, sau khi tắm rửa xong, chuẩn bị gọi điện cho Liêu Quân Tâm, cô mới mở lại ứng dụng nhắn tin.

Phát hiện người đàn ông kia chỉ nhắn lại vỏn vẹn một chữ:

[Được]

Liêu Tư Thầm không nhắn lại, thoát khỏi khung chat, gọi video cho Liêu Quân Tâm.

Chuông reo hơn mười giây thì được bắt máy.

Liêu Quân Tâm trông rõ ràng rất vội: “Tới rồi đây.”

Liêu Tư Thầm cả ngày lo lắng bất an, đến lúc này nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trong nền video mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô liếc nhìn Liêu Quân Tâm phía bên kia màn hình, làm bộ lơ đãng hỏi: “Ông đâu rồi, ngủ rồi hả?”

Liêu Quân Tâm tóc mới sấy được một nửa, tiện tay vuốt lại vài lọn tóc vẫn còn hơi ướt, giọng nói tự nhiên: “Ngủ rồi, mấy hôm nay bị cảm nên đi ngủ sớm.”

Liêu Tư Thầm cả ngày như người lơ đãng, lúc này mới thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Đi theo Từ Dữu Trân ra ngoài đồng nghĩa với việc phải vận động nhiều hơn, Từ Dữu Trân thì lại thích đi sưu tầm phong tục, tìm cảm hứng, cứ muốn chạy lung tung khắp nơi.

Nếu là lúc thường xuyên đi chơi cùng Từ Dữu Trân thì lượng vận động kiểu đó đối với Liêu Tư Thầm còn có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng mấy ngày nay cô lúc nào cũng rã rời, đi nhiều một chút cũng không nổi.

Mỗi tối về lại khách sạn là mệt mỏi rã rời, đến sức cũng không còn, còn phải nhớ uống thuốc, Trần Vũ Trùng hoàn toàn bị cô vứt ra sau đầu.

Khí hậu thành phố Vụ Đinh còn nóng hơn bên nhà họ Liêu, không chỉ nóng mà là oi bức. Những ngày này ra ngoài, Liêu Tư Thầm luôn mặc áo dài tay, quần dài, đội mũ chống nắng, tuy thật ra không thấy nóng lắm, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu đến mức muốn phát điên.

Tình trạng này kéo dài cho đến ngày cuối cùng Từ Dữu Trân ở lại Vụ Đinh, dấu vết trên người cô mới gần như biến mất, không cần phải dùng kem che khuyết điểm để giấu nữa, vì thế cũng quay lại cách ăn mặc quen thuộc thường ngày.

Từ Dữu Trân thích những gì gần gũi với thiên nhiên hơn là nhân tạo, mấy ngày cuối ở đây, việc Liêu Tư Thầm làm nhiều nhất lại là theo cô ấy leo núi.

Đi chơi với Từ Dữu Trân, từ trước đến nay Liêu Tư Thầm không bao giờ mang theo vệ sĩ, thậm chí cũng chẳng nắm rõ lịch trình cụ thể.

Hôm nay Liêu Tư Thầm mặc váy ngắn dài đến đầu gối, mang tất trắng, vì trời quá nóng nên tóc được buộc lên, chỉ để vài lọn nhỏ buông nhẹ ở làn cổ trắng mịn.

Khi đến lưng chừng núi, Từ Dữu Trân nói muốn đi chụp vài tấm ảnh, tiện thể mua hai chai nước, bảo Liêu Tư Thầm ngồi chờ trước.

Vì thế cô tìm một cái đình nhỏ ngồi xuống, mở Weibo, đăng bộ ảnh chụp hôm qua — hôm qua lúc về thật sự mệt quá, nên chưa đăng đã ngủ luôn.

Đăng xong, theo thói quen tiện tay mở phần tin nhắn ra.

Tài khoản xa lạ kia mấy ngày nay cũng không gửi gì thêm, nhưng vì độ nóng của hôn lễ đã giảm, lượng tin nhắn gửi đến Weibo của cô cũng ít hẳn đi.

Vì vậy Liêu Tư Thầm chỉ lướt một chút đã thấy tên nick quen thuộc, rồi mới chợt nhớ ra là Từ Dữu Trân từng giúp cô chặn tài khoản đối phương.

“Liêu tiểu thư.”

Một giọng nam xa lạ vang lên ngay bên cạnh, Liêu Tư Thầm theo phản xạ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Không gọi tên đối phương, lại chẳng quá thân thiết, lời này thực ra có phần mạo phạm, nhưng đặt trên người Liêu Tư Thầm thì lại có vẻ rất đỗi tự nhiên — cô vốn dĩ luôn mang theo một sự tự tin không coi ai ra gì.

Người đáp lại Liêu Tư Thầm lại là một giọng nam quen thuộc khác: “Anh tớ tới đây công tác, hôm nay xong việc, tiện thể đến dạo một vòng.”

Chung Việt Trạch trông như đã bị dạy dỗ hoặc là đã bình tĩnh lại, lúc này có vẻ rất đàng hoàng. Áo sơ mi được cài chỉnh chỉnh tề tề, tay áo chỉ hơi xắn nhẹ lên.

Khi trả lời câu hỏi của Liêu Tư Thầm, giọng điệu anh ta cũng khá bình thường, không còn giống mấy lần chạm mặt trước, dáng vẻ cứ như đang kẹp dao giấu kiếm.

Còn cách đó không xa, một người đàn ông — suốt gần cả tuần không gặp được vợ mình, thậm chí chẳng nhận nổi một tin nhắn từ cô ấy — đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, mắt không hề chớp, vẻ mặt dần trở nên âm trầm.

background
TrướcSau