1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 33: Phòng tắm

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Người đàn ông toàn thân cứng đờ, não bộ như bị ngắt kết nối, hoàn toàn không phản ứng.

Sợ chính mình khao khát quá mãnh liệt nên sinh ra ảo giác.

Một lúc sau, anh mới dần bình tĩnh lại, cổ họng khô rát như bị thiêu đốt, khó khăn lắm mới phát ra được một tiếng “ừm”.

Trước khi anh xoay người đi, Liêu Tư Thầm lại đổi ý.

“Anh đi tắm trước đi, đúng lúc tôi muốn vào phòng quần áo, áo ngủ để tôi lấy cho anh.”

Ở góc độ Liêu Tư Thầm không nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông trở nên âm trầm, ẩm ướt như rắn độc, đôi mắt đỏ đậm, từng chút một bám lấy từng tấc da lộ ra ngoài của cô.

Gân xanh trên trán anh gần như không thể kiềm chế mà nổi lên.

Trước khi anh không thể khống chế bản thân, vợ đã bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng hương thơm trong phòng vẫn chưa tan hết.

Đều là mùi hương của vợ.

Người đàn ông gần như mê muội mà hít lấy hương thơm trong không khí, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Hương quá nhạt, quá ít.

Anh bước vào phòng tắm, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng góc nhỏ.

Trước khi Liêu Tư Thầm dọn vào, anh đã tắm ở đây suốt mấy năm, nhưng lúc này, mọi dấu vết cũ đều không còn. Mùi hương anh để lại đã hoàn toàn biến mất, lọ chai bày đầy khắp phòng tắm, bên trong còn đậm đặc mùi hương của vợ hơn cả bên ngoài.

Hôm nay chắc cô vừa mới tắm xong, hơi nước trong phòng vẫn chưa tan hết.

Người đàn ông cẩn thận nhìn từng ngóc ngách của phòng tắm, kể cả cốc và bàn chải đánh răng mà vợ dùng, bất chợt có cảm giác mình giống một kẻ b.iến th.ái ngang nhiên xông vào nhà người khác, miệng khô khốc, cổ họng khát bỏng.

Thong thả li.ếm môi dưới, nhạy bén nghe được tiếng động bên ngoài có người tiến vào, mở vòi hoa sen lên.

Nước ào ào đổ xuống sàn phòng tắm, từng giọt từng giọt bắn lên áo sơ mi cùng quần tây của anh.

Liêu Tư Thầm đi lấy áo ngủ, món đồ từ buổi đấu giá được đặt ở một chỗ khá rõ ràng, rất dễ thu hút ánh nhìn — trong đó, đáng giá nhất là viên kim cương, đã được chế tác thành dây chuyền, những món còn lại thì được đặt ngay ngắn bên cạnh.

Cô chỉ liếc nhìn vội một cái, rồi mang theo áo ngủ quay trở lại.

Cô khẽ cong ngón tay, gõ hai cái lên cửa phòng tắm, “Trần Vũ Trùng, mở cửa.”

Cánh cửa bị kéo ra, đập vào mắt là người đàn ông toàn thân ướt đẫm, nửa trên để trần, phần dưới vẫn mặc nguyên quần tây đen. Vòi sen bên trong vẫn chưa tắt, tiếng nước vẫn đang chảy rào rào.

Yết hầu anh chuyển động hai lần, ra vẻ muốn đóng cửa lại, nhưng ngay lập tức bị Liêu Tư Thầm dễ dàng ngăn lại.

Thắt lưng thon gọn của cô lộ ra bên ngoài, gần như không bỏ sót chút nào trong tầm mắt của người đàn ông.

Liêu Tư Thầm là kiểu phụ nữ có vẻ đẹp xuất chúng, khi cô ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt như muốn cuốn trôi tất cả. Cô thấp hơn anh, nhưng khí thế thì hoàn toàn không hề lép vế.

Cô nhìn người đàn ông lặng lẽ, nghiêm túc nhận lấy bộ đồ ngủ cô đưa, thần sắc căng thẳng.

Ánh mắt cô khẽ lướt qua phần dưới nửa người anh – nơi rõ ràng hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt anh, có chút buồn cười.

Cô nghiêng người tựa vào cửa phòng tắm, ánh đèn thuận theo hắt xuống người cô.

Chỉ nhìn gương mặt thôi thì không thể đoán ra tính cách cô, như yêu tinh trong truyền thuyết phương Đông chuyên hút hồn phách, cũng giống mị ma trong cổ tích phương Tây quyến rũ chết người.

Liêu Tư Thầm hơi nghiêng đầu, ánh mắt giao nhau với ánh mắt người đàn ông, rồi hỏi: “Không cho tôi vào tắm cùng à?”

Đến việc gọi tên anh vợ cũng nói dễ nghe như vậy, độc nhất vô nhị như vậy.

Trần Vũ Trùng nhìn cô chăm chú, cam tâm tình nguyện dâng hiến hết thảy.

Tiếng nước tắt đi.

Căn phòng ngủ từng gắn bó rất lâu, phòng tắm đã dùng biết bao lần, lúc này lại bỗng trở nên xa lạ.

Trần Vũ Trùng có chút lạ tay tắt vòi sen đi, rồi chuyển sang xả nước vào bồn tắm.

Bồn tắm là được lắp thêm sau, anh cũng chỉ dùng qua vài lần, cho đến khi Liêu Tư Thầm đến, nó mới thực sự phát huy công dụng, trở thành một phần không thể thiếu trong phòng tắm.

Bồn tắm cũng không nhỏ, chứa hai người cũng không phải việc khó, nhưng nói rộng thì cũng không hẳn.

Ngâm mình trong làn nước ấm, làn da thô ráp và mềm mịn áp sát vào nhau, mới miễn cưỡng đủ dùng.

“Vẫn chưa mờ đi à?”

Liêu Tư Thầm khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ khi nhìn thấy dấu vết trên vai Trần Vũ Trùng — là lần trước cô cắn để lại.

Đã qua một tuần rồi, không ngờ vẫn còn đó.

Cô lúc này lại trở về dáng vẻ vô lo, nuông chiều, mặc kệ người sống chết thường ngày. Lông mi vừa mới vô ý bị nước làm ướt đẫm, đôi mắt đen láy lại càng thêm sáng, nói xong, cô đưa tay ra định sờ.

Chưa kịp chạm vào, tay người đàn ông đã nắm lấy tay cô.

Anh nhẹ nhàng sờ so.ạng vài cái, hơi có dấu hiệu ửng đỏ.

Trần Vũ Trùng hạ mắt, đầu lưỡi chống lên hàm trên, yết hầu lăn lộn hai lần, rồi dưới cái nhìn chăm chú của Liêu Tư Thầm, anh buông tay ra.

Thật là mềm mại.

Trách không được lần trước lại dễ dàng đỏ như vậy, không chịu sờ nữa.

Liêu Tư Thầm cúi đầu, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của Trần Vũ Trùng, như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Bồn tắm mang đến một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với mọi khi.

Cùng với động tác của hai người, còn có cảm giác dòng nước lướt qua khi tắm rửa. 

Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông lướt qua eo lưng cô, đến nước trong bồn tắm cũng đến thêm phiền, từng đợt từng đợt chảy qua lưng cô, giống như bị người chạm vào vậy, khiến cô ngứa ngáy. 

Động tác quá lớn, một phần nước từ bồn tắm trào ra bên ngoài.

Liêu Tư Thầm cắn môi mắng anh: “Anh đừng để nước cứ trào ra như thế, tự làm trào ra thì đừng gọi người khác tới dọn nữa, anh tự mình dọn dẹp đi.”

Thực ra, ở trong nước còn mất sức hơn bên ngoài một chút. Có một loại cảm giác không thể khống chế xa lạ, cùng người đàn ông đi vào còn có dòng nước ấm áp khác biệt. 

Vốn dĩ đã căng, bây giờ càng căng hơn.

Liêu Tư Thầm cảnh cáo rồi, nhưng nước trong bồn tắm vẫn như cũ bị khuấy đến long trời lở đất.

Thời gian phảng phất như bị kéo dài vô hạn.

Trốn không thoát, tránh cũng không xong.

Dù có làm thêm lần nữa, Liêu Tư Thầm cũng không khá hơn lần trước bao nhiêu, chỉ ăn thêm một chút thôi mà nước mắt đã không kiềm chế được mà trào ra.

Nước mắt ấm áp rơi trên ngực người đàn ông.

Trước lạ sau quen.

Người đàn ông hiển nhiên gan cũng lớn hơn một chút so với hai lần trước, không ép cô tiếp tục ăn, nhưng lại giữ cô tại chỗ, không cho phép tránh thoát, nửa người cúi xuống, động tác nhẹ nhàng và từ từ, từng chút từng chút li.ếm hết nước mắt trên mặt Liêu Tư Thầm.

Đầu lưỡi thô ráp từ khóe mắt li.ếm đến cằm cô.

“Đừng li.ếm!!!”

Liêu Tư Thầm đã hoàn toàn quên mất mọi chuyện là do chính cô chủ động khơi mào, chỉ trợn tròn mắt tức giận mắng anh, muốn ngăn lại loại hành vi này của người đàn ông.

Cảm giác nước trong bồn lướt qua vòng eo cô cứ như những cái li.ếm dịu dàng, vành tai cùng gương mặt thì lại bị đầu lưỡi thô ráp của anh li.ếm tới li.ếm lui, Liêu Tư Thầm không khỏi run rẩy trong sự kí.ch thí.ch gần như muốn hỏng. 

Nói không rõ rốt cuộc là khó chịu, hay là quá mức thoải mái, nước mắt cô giống như những hạt châu dứt không được mà từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vào lúc cô cất giọng mắng, người đàn ông rốt cuộc cũng dừng lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp xin lỗi: “Đừng giận nhé, anh sai rồi.”

Xin lỗi, nhưng không hề có chút nào là hối lỗi, Trần Vũ Trùng chỉ đang nén chặt những ý nghĩ quá mức trong lòng mình.

Vợ sẽ giận mất.

Không được, vợ sẽ chán ghét anh.

Không thể để vợ phát hiện được.

Động tác của Trần Vũ Trùng thực sự có chút vội vã, Liêu Tư Thầm gần như không thể suy nghĩ được nữa, nhất thời không phản ứng kịp anh đang nói gì, chỉ lơ đãng chớp mắt nhìn anh.

Nước mắt làm ướt mi mắt cô.

Trần Vũ Trùng khẽ cười, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra từ yết hầu, động tác cũng không ngừng, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Lòng bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt mềm mại mịn màng, từng giọt nước mắt được lau đi một cách dịu dàng.

Vợ ơi.

Vợ mình thật đáng yêu mà.

Toàn thân vợ đều phiếm hồng rồi.

Vợ đẹp quá đi mất.

Anh nhìn bàn tay đầy nước mắt, trong ánh mắt có chút tiếc nuối, khô khốc nuốt một ngụm.

Cảm giác như muốn nuốt trọn tất cả của vợ mình.

Liêu Tư Thầm từ lúc đầu cảm thấy mới lạ giờ đã trở nên khó chịu, cảm giác ngâm trong nước có chút lâu rồi.

Cô thở hổn hển mấy hơi.

Giọng nói cũng có chút đứt quãng, “Sắp… ngâm nhũn rồi… đi ra ngoài… đi ra ngoài…”

Liêu Tư Thầm cả người mềm nhũn, không còn sức lực, cánh tay mềm như bông quấn lấy cổ Trần Vũ Trùng, “… Ôm tôi ra ngoài.”

Từ phòng tắm đi ra ngoài.

Chiếc áo tắm trắng dài bị vắt qua cạnh bồn rửa tay lạnh lẽo.

Liêu Tư Thầm bị bế lên.

Vội vã quá nên những thứ chuẩn bị cũng không đủ.

Ngày mai cô còn phải ra ngoài, Liêu Tư Thầm không có ý định làm với Trần Vũ Trùng nhiều lần, chỉ lấy hai cái, hoàn toàn không đủ.

So với những lần trước, lần này kết thúc còn nhanh hơn, dù cho phản ứng của anh vẫn chưa giảm.

Trần Vũ Trùng luôn tinh ý, kiên nhẫn chờ cô bình tĩnh lại.

Liêu Tư Thầm cả người mềm nhũn ửng hồng, bị ôm ngồi lên mặt bồn rửa tay, đôi chân nhức mỏi  tự nhiên rũ xuống, đặt lên bên cạnh bồn rửa.

Trần Vũ Trùng ngồi xổm xuống, cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau từng vệt nước trên người cô từ dưới lên.

Khăn lông mềm mại, khô ráo, từ từ lau sạch những giọt nước còn sót lại, làm da thịt cô trở nên mịn màng, trơn bóng.

Thỉnh thoảng có những giọt nước rơi sót lại, nhưng Trần Vũ Trùng vẫn cẩn thận lau hết.

Động tác của anh nhẹ nhàng, chầm chậm di chuyển lên trên, gần đến đầu gối, đùi.

Liêu Tư Thầm hơi cúi mắt, hàng lông mi dài khẽ quét dưới ánh đèn, tạo thành một bóng mờ nhỏ, khi cô chớp mắt nhẹ nhàng, giống như những cánh bướm uyển chuyển.

Chân cô đạp lên bả vai Trần Vũ Trùng, cảm giác cơ bắp cứng rắn khiến cô có chút đau.

Khăn lông lại di chuyển lên trên, Trần Vũ Trùng bị Liêu Tư Thầm nhẹ nhàng ngăn lại. Cô cúi mắt, nhìn anh từ trên cao, giọng nói hơi nghẹn lại, nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng, thờ ơ.

“Đi lấy một cái nữa ở tủ đầu giường.”

background
TrướcSau