Chương 34: Trêu đùa


Liêu Tư Thầm đặt chân lên vai người đàn ông, bị anh giữ chặt lại.
Cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, chân vẫn còn giữ được chút hơi ấm, nhưng so với lòng bàn tay nóng rực của anh thì lại lạnh hơn rõ rệt.
Không biết trước đó anh đã làm gì giúp Trần Thương Hành, mà bàn tay lại thô ráp đến vậy, chạm vào chân còn khiến người ta có chút khó chịu.
Cơ thể cô đã được lau khô hoàn toàn, cảm giác sạch sẽ, dễ chịu hẳn lên. Người đàn ông đứng dậy, cao hơn một chút so với khi cô ngồi trên bồn rửa tay.
Anh hơi rũ mắt xuống, hàng mi che khuất ánh nhìn âm trầm, đặt chiếc khăn bông còn hơi ẩm sang bên cạnh.
Rõ ràng cơ thể vẫn còn đang phản ứng, nhưng bản thân anh lại như thể hoàn toàn tách rời khỏi cảm giác ấy:
“Được rồi, đừng bận tâm đến tôi. Ngày mai còn phải ra ngoài, để tôi ôm em về ngủ trước đã.”
Trên gương mặt là vẻ ngoài hoàn hảo của một người chồng lý tưởng, chỉ có giọng nói khàn nhẹ mới để lộ đôi phần tâm trạng u tối thật sự trong anh.
Muốn ăn vợ từ đầu đến cuối, ăn sạch sẽ không chừa lại gì, khiến vợ đến rạng sáng vẫn không được ngủ, ngày mai ra khỏi nhà cũng không nổi chứ đừng nói là lên máy bay.
Lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông chợt rời khỏi chân cô, Liêu Tư Thầm nhất thời chưa kịp thích nghi, bất ngờ nghe thấy câu nói của anh.
“……” Liêu Tư Thầm sững người, thậm chí quên cả giấu đi ánh mắt đầy ngờ vực.
Nếu không phải trạng thái hiện tại của anh quá rõ ràng, cô thật sự đã nghĩ anh gặp phải chướng ngại sinh lý nào đó không thể giải thích được.
Không nhịn được nữa, Liêu Tư Thầm đá một phát vào đùi anh.
Nhưng cơ bắp đùi anh quá rắn chắc, bị đá cũng không phản ứng gì, ngược lại chân cô bị ma sát đến đỏ ửng.
“Đừng nói nhảm, bảo anh đi thì đi đi.”
Vừa mắng xong, cô chưa kịp phản ứng đã bị anh bế bổng lên bất ngờ.
Dù biết trong phòng không có ai, nhưng tư thế này—bị anh bế từ phòng tắm về phòng ngủ vẫn là có chút hoang mang.
Sợ bị rơi xuống, Liêu Tư Thầm đành vòng tay ôm lấy cổ anh, khiến hai người càng dính sát vào nhau hơn.
May mà trong phòng có hệ thống điều hòa nhiệt độ, cũng không lạnh.
Quãng đường ngắn ngủi ấy, ngày thường đi chưa đến nửa phút, lúc này lại như bị kéo dài vô tận.
Liêu Tư Thầm trước nay chưa từng trải qua kiểu đường đi giày vò này, dù cô cũng chẳng phải là người đi, thậm chí còn không cần đặt chân xuống đất.
Cô cũng ngại không dám giục anh, chỉ đành cắn răng, âm thầm chờ xem lát nữa anh sẽ “đẹp mặt” ra sao.
Cuối cùng cũng đến mép giường, Liêu Tư Thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô tưởng anh sẽ đặt mình xuống giường, đang định lên tiếng thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngoài dự đoán, anh không hề đưa cô về phía giường mà lại bế cô đến bên tủ đầu giường, thậm chí còn chẳng có ý định đặt cô xuống.
Anh nửa quỳ gối, khiến cô cũng theo đó mà hạ xuống.
Liêu Tư Thầm suýt chút nữa kinh ngạc ra tiếng.
Trước khi cô kịp chất vấn, anh đã mở miệng trước:
“Lấy đi.”
Lấy cái gì?
Liêu Tưu Thầm bị người đàn ông làm cho đầu óc choáng váng, thậm chí phản ứng còn chậm một chút.
Cách thật sự rất gần, cô dễ dàng lấy được.
Liêu Tư Thầm tưởng người đàn ông cuối cùng cũng chịu buông cô xuống, không ngờ anh lại quay về theo đường cũ.
Cô không nhịn được nữa: “Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt người đàn ông say đắm im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Anh thừa nhận, anh không kiềm chế nổi, tất cả vừa rồi đều là cố ý.
Động tác gắng sức vòng tay qua cổ anh trong lúc căng chặt của vợ quá rõ ràng, hàng mi khẽ run run, bộ dạng như muốn mắng anh nhưng lại do dự.
Môi vốn đã hơi sưng đỏ, đầu lưỡi hồng phớt, căng mọng, lại còn bị cắn nhẹ, càng thêm quyến rũ.
Làm anh gần như không thể khống chế được mà cúi xuống, muốn giúp cô vợ “giải quyết” chút nước dư thừa bên trong.
Hôm nay không được “ăn” chỗ nào khác, vợ rộng lượng hiếm hoi cho phép anh hôn môi. Lúc nãy trong phòng tắm vừa nếm thử—giống như một dòng suối nhỏ, ướt át, ngọt thanh.
Vợ anh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Vì chuyện vừa rồi mà gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, khi cô không nhịn được chất vấn anh, hơi ngửa đầu lên, phần cổ cũng duỗi thẳng, lộ ra đường cong tuyệt mỹ.
“Không có ga giường dự phòng, nếu làm bẩn thì khó thay.”
Người đàn ông nói với vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng vừa rồi chính vì lý do đó nên mới nghiêm chỉnh đưa cô vòng lại.
Liêu Tư Thầm không còn sức để truy cứu thêm, lúc này cô đang bận buồn bực vì một chuyện khác.
Cô siết chặt món đồ trong tay, có chút rầm rì. Trước đây toàn là Trần Vũ Trùng tự xử lý, cô căn bản không biết phải dùng thế nào.
Vì vậy cô ra lệnh: “Đặt tôi xuống đi.”
Người đàn ông bất ngờ áp sát, hơi thở ấm áp phả tới gần.
Liêu Tư Thầm như bị hơi nóng làm giật mình, sau giây phút sững sờ thì khó chịu trách anh: “Tự nhiên lại ghé sát như vậy làm gì?”
Giọng người đàn ông khàn nhẹ, như đang cầu xin: “Vợ à, giúp anh được không?”
Giúp.
Mọi thứ diễn ra có chút vội vàng, Liêu Tư Thầm gần như mệt đến mức mồ hôi vã ra khắp người. Cảm thấy tạm ổn rồi, cô mất kiên nhẫn nói: “Được được.”
Cô bị đặt lên trên bồn rửa tay.
Tròn mắt nhìn người đàn ông tự mình điều chỉnh lại.
Vì lúc nãy hai người lộn xộn một hồi với chuyện khác, nên giò anh phải làm lại từ đầu.
Chỉ là, ngồi trên bồn rửa tay thì thuận tiện hơn nhiều so với trong bồn tắm, anh chỉ cần nửa ngồi xuống là có thể dễ dàng “ăn” được.
Liêu Tư Thầm toàn thân ướt đẫm mồ hôi, những giọt li ti đọng trên sống mũi, dưới ánh đèn sáng trong phòng tắm càng thêm lấp lánh.
Mái tóc đen nhánh rũ xuống, khẽ lướt qua vai và lưng anh.
Liêu Tư Thầm khẽ hừ hai tiếng, nhẹ nhàng đá nhẹ vào vai anh, ra hiệu anh có thể đến bước tiếp theo
Người đàn ông nhận được tín hiệu, như thể đã nhịn rất lâu, đứng dậy, nơi yết hầu vẫn còn vương vệt nước, nhẹ nhàng bế Liêu Tư Thầm lên.
Động tác anh thô lỗ hơn tất cả những lần trước đây, Liêu Tư Thầm thậm chí còn không phản ứng lại kịp, “Khăn tắm rớt xuống rồi kia.”
Tóc người đàn ông vẫn còn đọng nước, hơi thở có phần nặng nề, anh khẽ nói: “Không sao đâu.”
Cô được anh ôm lấy.
Vẫn là tư thế hai người phối hợp ăn ý, vừa khéo vừa đủ để Liêu Tư Thầm cảm thấy thoải mái, không dư chút nào.
Liêu Tư Thầm nheo mắt lại, tận hưởng niềm vui khi không cần làm gì mà vẫn vui sướng, bỗng nhiên giữa chừng nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, cô ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô chạm thẳng vào đôi mắt anh.
Người đang ôm cô chưa kịp né tránh, ánh nhìn đen tối sâu thẳm đầy cảm xúc bị Liêu Tư Thầm bắt gặp rõ ràng.
Tim anh đập nhanh hơn, tiếng đập vang vọng như sấm, dường như chỉ một giây nữa là trái tim sẽ phá ngực lao ra ngoài.
Là một cảm xúc vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Liệu vợ có phát hiện ra điều gì không?
Vợ sẽ chán ghét anh sao?
Vợ sẽ tỉnh táo lại mà bảo anh cút đi ư?
Khi anh đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, rõ ràng cảm nhận được cô cắn chặt hơn một chút.
Trong khoảnh khắc ấy, anh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống tệ nhất — cô phát hiện bộ mặt thật của anh, chỉ thẳng vào mặt anh mắng là bi.ến th.ái, đuổi anh đi, nói muốn ly hôn.
Anh sẽ không ly hôn.
Anh sẽ từng chút từng chút một li.ếm lên ngón tay mà cô dùng để chỉ vào mặt anh mắng mỏ.
Sau đó sẽ nói cho cô biết, anh yêu cô.
Ly hôn là điều không thể xảy ra.
Tim anh đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn dừng lại tất cả động tác.
Thế nhưng cô chỉ nhìn anh với vẻ hơi kỳ lạ, rất lâu sau mới cất tiếng:
“Trần Vũ Trùng, có phải anh thích tôi không?”
Cô gọi tên anh vẫn dễ nghe như thế, dù giọng có hơi khàn, nhưng chẳng hề làm mất đi sự cuốn hút trong âm sắc của cô.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Vũ Trùng thở phào một hơi, không biết là vì vui khi chưa bị phát hiện hay tiếc vì cô vẫn không nhận ra.
Nếu vợ phát hiện, muốn chạy…
Anh sẽ nhốt vợ trong nhà.
Từ khi nhận thức được trong đầu, não bộ bắt đầu hoạt động, phản ứng lại với câu hỏi vừa rồi của vợ.
“Thích.”
Trần Vũ Trùng hậu tri hậu giác nhận ra mình đã rơi vào giữa, thật sự không thể để vợ phát hiện những suy nghĩ bẩn thỉu của anh, nhưng phải cho cô biết rằng anh yêu cô, chỉ có như vậy cô mới yêu anh.
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Anh thích em, vì thế mới kết hôn với em.”
Anh bổ sung thêm: “Chỉ thích em thôi.”
Trong tình huống như thế này mà nói ra những lời này thật sự có vẻ không chính thức lắm, vì họ thậm chí còn chưa tách ra. Liêu Tư Thầm hầu như toàn bộ trọng lượng đổ dồn lên người anh.
Cô chỉ dựa vào hai cánh tay mịn màng, trắng nõn quàng qua cổ anh và hai bắp đùi săn chắc ôm chặt lấy hông anh để không bị trượt xuống, nhưng anh vẫn vững vàng đỡ lấy cô.
Động tác này có hơi thẹn thùng.
Nếu đổi lại tình huống khác, Liêu Tư Thầm chắc chắn sẽ nhận ra những lời này của anh gần như tràn ngập tình cảm thật lòng.
Nhưng hiện tại, thời cơ và hoàn cảnh không thích hợp.
Cô không nghi ngờ rằng những lời anh vừa nói về việc thích cô là thật lòng.
Mặc dù trước đây không sống ở Trần gia, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể tìm hiểu Trần Vũ Trùng từ những nơi khác.
Cuối cùng cô nhận ra anh vẫn có sự khác biệt so với cô tưởng tượng.
Liêu Tư Thầm trước đây chỉ nghĩ rằng anh đơn giản là muốn nhà họ Liêu nâng cao vị thế, vì vậy mới cưới cô.
Nhưng thành phố Vụ Đinh đâu phải thiếu những gia đình hào môn có thể liên hôn, nếu không phải vì ông nội bị bệnh, lý do đó vẫn có thể kiên cố, nhưng bây giờ nó đã không còn thuyết phục như trước.
Ít nhất, việc anh cưới cô chắc chắn có mục đích khác bên trong.
Hơn nữa, Trần Vũ Trùng thật sự không có bất kỳ tai tiếng gì, ngay cả những tin đồn vớ vẩn nhỏ nhặt cũng không có — lúc đầu nghe vậy, Liêu Tư Thầm cũng không tin lắm, sau khi anh hứa hẹn trên máy bay, cô vẫn bán tín bán nghi.
Có thể anh giấu giếm quá tốt.
Tuy nhiên, vài lần tiếp xúc khiến Liêu Tư Thầm bắt đầu thay đổi suy nghĩ về anh, bởi vì anh trông thật sự không giống kiểu người sẽ thích những chuyện như vậy, thậm chí có phần quá điềm tĩnh, mỗi lần đều là cô nói kết thúc là kết thúc.
Liêu Tư Thầm miễn cưỡng tin rằng anh thực sự là chính nhân quân tử.
Mặc dù vậy, cô cũng không chắc chắn liệu những lời anh vừa nói về việc thích có mấy phần giả dối.
Nếu nói anh hoàn toàn thích cô, yêu cô, thì cô thật sự không tin.
Dù sao bọn họ mới ở bên nhau có bao lâu, Trần Vũ Trùng chắc cũng không thể nào quen biết cô từ trước nhỉ?
Làn da trơn mịn, bàn tay thô ráp, chỉ với vài cái vu.ốt ve nhẹ nhàng đã khiến eo cô đỏ ửng.
Liêu Tư Thầm nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bỗng nhiên cong môi, cô khẽ nhướn mi, lúc này vẻ mặt cô vừa tinh nghịch vừa nuông chiều, “Vậy làm cho tôi thấy anh thật lòng đi.”
Liêu Tư Thầm buông một tay xuống, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô lại rơi xuống thấp hơn một chút. Cô nhíu mày, cảnh cáo anh, “Ôm chắc vào, đừng để tôi ngã.”
Ánh mắt của anh trĩu nặng, mí mắt không thể nào nhấc lên, cứ nhìn chăm chú vào cô. Anh không hiểu Liêu Tư Thầm muốn làm gì, nhưng vẫn đáp lại, “Ừm.”
Liêu Tư Thầm chỉ buông tay ra rồi tiến gần đến anh, tay cô rất trắng, hiện tại hơi hơi ửng hồng, lòng bàn tay áp lên ngực anh. Cô ngẩng đầu, như thật sự tò mò, lại như đang trêu đùa anh, “Anh thật lòng ở đây sao?”
Liêu Tư Thầm động tác rất nhẹ nhàng, ngón út khẽ khua qua.
Cô rõ ràng đang “được một tấc lại tiến thêm một thước” trêu chọc anh.
Cổ họng anh khẽ chuyển động, hít một hơi.
Quá ác liệt.
Vợ to gan quá rồi.
Liêu Tư Thầm động tác rõ ràng có chứa chút muốn thử cùng đùa bỡn, từng động tác của cô khiến những giọt mồ hôi bắt đầu từ thái dương của anh lăn xuống, hơi thở vốn thô nặng của anh càng trở nên trầm trọng hơn.
Gân xanh trên trán anh nổi lên, anh đã kiệt sức nhẫn nhịn, ánh mắt không thể nào kiềm chế trở nên đen tối, anh cúi đầu, li.ếm môi, không để cho cô thấy ánh mắt mình.
“Vợ à, đừng có sờ.”
Anh nói.
Người trong lòng ngực làm như không nghe thấy, tay hướng lên trên làm anh càng thêm nặng nề, rốt cuộc cũng sờ đến dấu răng lần trước cô cắn, vừa rồi ở phòng tắm cô chưa sờ tới được.
Xúc cảm đặc biệt hoàn toàn xa lạ, làn da người đàn ông vốn nóng bỏng, hơn nữa đường cong cơ thể gập ghềnh, quá mức mới lạ, nhất thời Liêu Tư Thầm còn quên thu tay lại.
Người đàn ông không thể nhịn được nữa, không lên tiếng âm thầm thả nhẹ lực tay ôm cô.
Người trong lòng đột nhiên không kịp phòng ngừa phát ra tiếng kêu sợ hãi, anh một lần nữa dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực.
Anh nghe thấy giọng nói khóc nức nở lại mang theo cơn giận bùng cháy của cô: “Trần Vũ Trùng!”
