Chương 35: “Thật nhiều”


Vừa rồi người đàn ông đột nhiên buông tay làm cô rơi xuống trong nháy mắt.
Là độ sâu xưa nay chưa từng trải nghiệm qua.
Liêu Tư Thầm trước giờ chưa từng nếm thử khoảng cách gần đến vậy.
Cô bị cảm xúc hoảng loạn kéo theo, theo bản năng thốt lên đầy kinh hãi, mang theo tức giận gọi tên anh, nhưng vì không muốn rơi xuống thấp hơn nữa, cánh tay đang ôm lấy anh lại thành thành thật thật mà gắt gao siết chặt lấy cổ Trần Vũ Trùng.
Giọng Liêu Tư Thầm không thể kiềm chế được mà nghẹn ngào: “Anh làm gì vậy?”
Sự nghẹn ngào này không đến từ sợ hãi hay tủi thân, mà là phản ứng sinh lý do bị k.ích th.ích bất ngờ.
Đuôi mắt cô đỏ hoe, cả gương mặt và cằm cũng ửng hồng.
Ban đầu đúng là có chút đau, nhưng rất nhanh đã bị cảm giác khác lấn át, cảm giác đó là xưa nay chưa từng có. Dù rất nhanh lại bị nâng lên lần nữa, nhưng bàn tay Liêu Tư Thầm lập tức siết chặt, khiến móng tay cô ấn để lại vết máu rõ ràng trên vai anh.
Ánh mắt cô chậm rãi tan rã, trở nên mơ màng, ngay cả đôi mắt cũng vì nước mắt trào ra mà mờ đi như phủ một lớp sương mỏng.
Cô có chút xấu hổ và bực bội. Tư thế bị ép về phía trước khiến cô dễ dàng chạm tới cổ và vai anh, thậm chí không cần dùng sức ở tay, có thể thấy được sức lực của Trần Vũ Trùng không hề nhỏ, động tác vừa rồi có lẽ là cố ý.
Liêu Tư Thầm lại một lần nữa cắn lên vai anh, dấu răng vốn đã mờ đi nay lại bị in đậm thêm.
Chỉ trong khoảnh khắc vừa nãy đã mang đến phản ứng kéo dài không ngừng.
Chất lỏng chảy xuống dưới.
Bị tay người đàn ông giữ lại.
Liêu Tư Thầm trong chốc lát ngơ ngác, não bộ thậm chí không kịp phản ứng, cảm giác xấu hổ muốn chết đi được.
Cô bị anh ôm chặt, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi, làn da mỏng đến mức thấy rõ mạch máu và gân xanh của anh.
Trên mặt anh đầy mồ hôi, cả trán cũng vậy.
Liêu Tư Thầm cứ thế bất ngờ đối diện ánh mắt anh, hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Cô chậm rãi chớp mắt, rồi cụp mi xuống. Tiếng giọng trầm khàn, đầy từ tính của anh vang lên bên tai cô:
“Thật nhiều.”
Cái gì?
Cái gì thật nhiều?
Nhận ra được anh vừa nói gì, cơ thể Liêu Tư Thầm như bỗng nhiên bị một ngọn lửa đốt lên, trở nên nóng bừng.
Cô cảm thấy mình như bị luộc trong nước sôi, từng tấc da thịt đều nóng đến mức kinh người.
Liêu Tư Thầm nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây ra tất cả, thủ phạm đã khiến tình cảnh hiện tại trở nên thế này — người đàn ông trước mặt cô.
Anh cụp mắt xuống, đang nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không nhận ra rằng Liêu Tư Thầm đang nổi giận.
Ánh mắt đó của anh là sao chứ?!
Liêu Tư Thầm tức giận bùng lên, không muốn phối hợp nữa, nhưng đang bị treo giữa không trung, nhất thời cũng không thể thoát ra được.
Chỉ có thể dùng cách khác để trả đũa.
Cô lại một lần nữa nhấn xuống.
Nhận ra lần này có điều khác thường, Trần Vũ Trùng cuối cùng cũng ý thức được vợ đang tức giận.
Yết hầu anh khẽ chuyển động hai lần, hạ thấp giọng dỗ dành cô:
“Vợ à, thả lỏng một chút đi em.”
Sắc đỏ từ cổ và vai Liêu Tư Thầm lan dần ra sau tai.
Trần Vũ Trùng hoàn toàn có thể dùng sức, nhưng anh sợ khiến người trong lòng bị tổn thương, nên chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành, cố gắng khiến cô nhả ra.
“Anh sai rồi, vợ à.”
Nước mắt lúc này như một loại chất điều tiết cảm xúc, quá khó chịu cũng chảy, mà quá thoải mái cũng không ngăn được mà tuôn xuống — Liêu Tư Thầm căn bản không thể kiểm soát nổi chính mình.
Trần Vũ Trùng vẫn tiếp tục dỗ dành cô — thậm chí có lẽ anh còn chẳng biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn chủ động nhận lỗi trước.
Lời nói của anh cũng ngày càng quá mức.
Hàng mi và khuôn mặt Liêu Tư Thầm đều đã ướt đẫm. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, vươn tay che miệng anh lại, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào gần như vỡ vụn:
“Câm miệng, đừng nói nữa.”
Cô không khách sáo chút nào, trực tiếp mắng anh:
“Trần Vũ Trùng, anh bị bệnh phải không?”
Liêu Tư Thầm hít sâu một lúc, nước mắt cuối cùng cũng không còn tuôn ra dữ dội như trước.
Chiếc khăn tắm ban đầu được lót trên bồn rửa đã rơi xuống đất.
Anh cúi đầu, giống như lúc nãy, lại muốn hôn đi nước mắt của cô.
Bị Liêu Tư Thầm vô tình đẩy ra.
Tay vợ đẩy anh ra cũng mềm với thơm như thế.
Vợ nói đúng, anh đúng là có bệnh.
Phát bệnh rồi thì chỉ có vợ mới có thể chữa được.
Đôi mắt anh bị bàn tay cô che lại nên cô không nhìn thấy ánh nhìn ẩm ướt, dính nhớp như thể bám vào rồi không cách nào gỡ ra — một ánh mắt lạnh như băng, sâu không thấy đáy của anh. Cô chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh còn cao hơn chính mình rất nhiều.
Anh thong thả li.ếm môi dưới, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn li.ếm lòng bàn tay vợ một cái.
Biểu cảm “không thể tin nổi” của vợ mỗi lần đều thực đáng yêu, đôi mắt đen nhánh trợn to, tròn tròn, giữa mày hơi nhăn lại, môi hơi hé, tất cả đều hiện ra vẻ — “Anh sao có thể làm ra chuyện như vậy?!”
Trần Vũ Trùng khẽ cười một tiếng.
Vợ mình sao lại đáng yêu như vậy, ngây thơ như vậy chứ, anh làm ra chuyện như vậy là quá bình thường mà.
Anh như mong muốn bị ánh mắt cô hung hăng liếc sang một cái.
Liêu Tư Thầm thậm chí còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, giọng nói còn mang theo chút khóc nức nở, đứt quãng, “Anh… Anh có dơ không hả?”
Trần Vũ Trùng dừng động tác.
Màu đỏ tươi trong con ngươi thong thả chuyển động, yết hầu khát khô như bị đau đớn xâm chiếm.
Anh không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời này, chúng đã chiếm một phần rất lớn trong trí nhớ của anh nửa đời trước.
Trần Thương Hành cầm đầu một đám người, bọn họ luôn chỉ vào anh, kiêu căng ngạo mạn mà nhìn xuống.
“Mày thấy mày dơ không hả? Tẩy hết dòng máu trong người mày đi rồi vào cửa.”
“Dơ như bà mẹ kia của mày vậy.”
……
Vợ cũng cảm thấy anh dơ sao?
Trần Vũ Trùng hít thở càng lúc càng trầm, tay cũng không tự chủ mà siết chặt người trong lòng. Đôi mắt đen kịt của anh giống như đáy giếng u ám, khô khốc.
Hương thơm trong không khí cùng nhau nhẹ nhàng bay lên, len lỏi vào mũi anh.
Vợ ngại anh dơ, nhưng lại không có cách nào.
Bọn họ hiện tại là của nhau.
Vợ đang ở trên người anh.
Anh sẽ từng chút từng chút mà chiếm lấy cô.
Nhưng vợ sẽ không dơ, anh sẽ không để vợ dơ.
Vợ anh cả đời cao cao tại thượng.
Sáng tỏ như ánh trăng.
Khi anh sắp mất đi lý trí, bị giọng nói của người trong lòng gọi lại
Liêu Tư Thầm mặt đỏ bừng, “Anh biết lúc nãy anh li.ếm chỗ nào không, giờ lại đi lên hôn tôi.”
Cô phẫn nộ trừng anh, trách anh không đem lời cô nói ghi vào trong lòng, “Tôi đã nói rồi, anh ăn xong……”
Hai chữ phía sau Liêu Tư Thầm còn chưa nói ra miệng, mơ mơ màng màng, nói “Chưa rửa mặt, chưa đánh răng không được chạm vào tôi!” âm lượng cô tăng cao.
Người đàn ông rốt cuộc hậu tri hậu giác ý thức được vừa rồi anh vừa mất khống chế, bên eo cô, nơi bị lòng bàn tay anh dán vào đã hơi phiếm hồng, làn da vợ anh mềm mỏng, chỉ cần hơi dùng sức một chút đã để lại dấu vết.
Liêu Tư Thầm còn đang nói, môi cô hồng hồng, đầu lưỡi cũng vậy, ướt át lại mềm mại.
Vào lúc cô rốt cuộc cũng ngừng lại, ngẩng đầu lên chờ anh xin lỗi cô, một nụ hôn nồng nhiệt, cháy bỏng không kịp đề phòng đã đáp xuống môi cô.
Yết hầu người đàn ông thậm chí còn chưa khô, ướt đẫm, trong lúc giãy giụa bị tay cô chạm phải.
“Tôi phải đi về.” Cô nhắc lại, “Tôi phải đi về!”
Liêu Tư Thầm bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phán đoán sai về Trần Vũ Trùng hay không, liệu anh có thực sự là chính nhân quân tử hay không.
Cô được anh buông ra.
Cả hai đều giống như vừa mới từ trong nước vớt lên.
Mồ hôi ướt đẫm từ mặt người đàn ông chảy xuống, dừng lại trên cơ thể cứng rắn của anh.
Khuôn mặt sắc bén của anh lúc này mới hoàn toàn lộ ra mị lực của mình, khi không có biểu cảm gì nhìn có chút đáng sợ.
Trên mặt đất là chiếc khăn tắm đã bị làm bẩn, anh lấy chiếc khăn tắm thường dùng của cô bên cạnh, quấn quanh người cô.
Anh thu lại vẻ mặt vừa rồi, giọng nói lại trở nên dịu dàng, thấp giọng vỗ về cô, “Để anh mang em đi tắm một chút, rồi lại ôm em về.”
