1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 36: “Người không đâu”

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Liêu Tư Thầm bị một hồi vừa rồi quấy rối suy nghĩ, đầu óc vẫn còn mơ màng. Trần Vũ Trùng thì cảm xúc vẫn còn choáng váng, vì vậy cả hai đều quên mất phòng tắm đã bị họ làm cho rối tung lên.

Cửa phòng tắm mở ra, ánh vào mắt là một cảnh tượng lung tung hỗn độn. Mấy chai lọ nằm rơi vãi trên mặt đất, nước từ đâu đó tràn ra khắp nơi.

Liêu Tư Thầm mặt thoáng chốc bị đốt nóng, càng thêm đỏ hơn.

“Tôi tự làm.” Cô giãy giụa vài lần, móng tay vẽ ra những vết mới trên vai lưng anh, rồi ra lệnh cho anh buông cô ra, “Anh đi ra ngoài, tôi tự làm là được.”

Ánh đèn sáng lóa, những hàng mi đen che khuất đáy mắt thâm trầm, khiến người khác không thể nhìn thấy được cảm xúc bên trong của anh.

Sau một lúc im lặng, anh cuối cùng cũng buông tay, chỉ cẩn thận dặn dò cô: “Cẩn thận một chút, đừng trượt chân, nếu có gì thì gọi anh.”

Sau một hồi ngâm trong nước lâu như vậy, Liêu Tư Thầm cũng không còn sức để tiếp tục ngâm mình, chỉ vội vã tắm qua một chút rồi gọi Trần Vũ Trùng vào.

Gọi anh vào xong, Liêu Tư Thầm cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

Trần Vũ Trùng vào phòng tắm, liếc nhìn sơ qua tình trạng phòng tắm, rồi dọn dẹp qua loa một chút. Căn phòng cuối cùng trở nên không còn hỗn độn như trước, ít nhất cũng đủ yên tâm để người làm vào lau dọn.

Từ bên ngoài có thể mờ mờ thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng tắm, nhưng từ trong nhìn ra ngoài thì không rõ, huống chi lúc này hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết.

Mỗi giọt hơi nước lơ lửng trong không khí dường như đều mang theo mùi hương của cô.

Trần Vũ Trùng cúi người, chậm rãi nhặt chiếc khăn tắm duy nhất còn sót lại rơi trên mặt đất lên.

Mỗi phòng đều có người phụ trách lau dọn mỗi ngày, sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, vì vậy chiếc khăn tắm rơi trên đất không hề bẩn, chỉ là ướt một mảng lớn, không biết nước từ đâu ra.

Có thể là nó đã chạm phải nước trước khi rơi xuống.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào vệt nước trên khăn, ánh mắt lóe lên, rồi anh li.ếm nhẹ khóe môi.

Luyến tiếc buông chiếc khăn tắm ra, anh để nó lại vào bồn rửa tay, rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Trên giường, Liêu Tư Thầm đã thay xong áo ngủ, đắp chăn chỉnh tề, nằm im lặng trên giường.

Giường của anh…

Chiếc giường anh đã ngủ rất nhiều năm.

Vợ anh.

Người vợ duy nhất, là người anh yêu rất lâu rồi.

Người vợ vừa mắng anh, cũng vừa hôn anh. 

Trần Vũ Trùng nhìn cảnh tượng này, không hiểu sao từ trong lồng ng.ực tràn ra một cảm giác hưng phấn.

Anh tắt đèn, căn phòng ngủ bỗng trở nên yên tĩnh và tối tăm. Đèn bàn không bật, đột nhiên tắt đi, thời gian đã quá muộn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Trần Vũ Trùng không hề bị ảnh hưởng, ngựa quen đường cũ (quen thuộc) mà sờ đến mép giường.

Nhưng ngay khi anh chưa kịp làm gì, một cánh tay mảnh khảnh từ trong chăn thò ra.

Trong bóng tối, Trần Vũ Trùng thấy rõ cánh tay trắng nõn như ngọc ấy, còn có vết đỏ mà anh vô tình để lại khi dùng sức lúc trước.

“Anh sao lại tắt đèn vậy?” Liêu Tư Thầm hỏi, đèn bàn bật lên một chút, chỉ một tia sáng yếu ớt xuyên qua, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, rơi vào mắt anh.

Vừa rồi vẫn chưa ăn no.

Cảm giác xúc động gần như xuất hiện ngay lập tức.

Trần Vũ Trùng nuốt một ngụm khô khốc.

Liêu Tư Thầm mở to mắt, lông mi cong vút, mặt cô rõ ràng đã lau qua, nước mắt trên mặt đã không còn.

Ngoài mặt và cánh tay thò ra, những phần còn lại đều được giấu kín trong chăn. Đuôi mắt cô vẫn hơi đỏ, có chút sưng nhưng không quá rõ ràng, khi Trần Vũ Trùng mới thu dọn phòng tắm, cô đã dùng đá lạnh đắp lên.

Khi cô nói, mí mắt hơi hạ xuống, ánh đèn bàn chiếu qua lông mi tạo thành một bóng mờ trên mắt cô. Dù thần sắc có chút uể oải, nhưng rõ ràng không có chút mệt mỏi nào.

Trần Vũ Trùng dừng tay giữa không trung, như không có chuyện gì, anh thu tay lại.

“Tối quá lại vấp ngã thì làm sao bây giờ?” Liêu Tư Thầm có chút bệnh quáng gà, trong bóng tối gần như không nhìn thấy gì, vì vậy câu hỏi này chỉ là thuận miệng quan tâm chút.

Bật đèn, cô nhanh chóng rụt cánh tay lại, giấu vào trong chăn.

Ánh mắt Trần Vũ Trùng dõi theo từng động tác của cô, nghe thấy cô nói, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, yết hầu chuyển động lên xuống hai lần, rồi chuyển chủ đề: “Phòng tắm anh đã dọn qua rồi, sáng mai sẽ có dì giúp việc đến dọn lại lần nữa.”

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi rất khẽ trong biểu cảm của anh, cô chỉ khẽ gật đầu.

Anh hơi cúi người xuống, vì động tác đó mà lưng anh che mất ánh sáng từ đèn bàn phía sau, khiến cô có chút khó nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Cô theo phản xạ nhéo nhẹ mép chăn.

Nhưng anh chỉ giúp cô chỉnh lại góc chăn, “Vừa mới ra mồ hôi, đừng để bị lạnh, dễ bị cảm.”

Anh ngồi thẳng dậy, Liêu Tư Thầm cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh.

Cô luôn biết anh là người có vẻ ngoài rất xuất sắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, góc cạnh sắc sảo, từng đường cong đều hài hòa và cuốn hút.

Nhưng không hiểu có phải vì góc sáng ngược một chút hay không, lần đầu tiên cô để ý thấy đôi mắt của anh sâu thẳm và khó lường đến vậy.

“Ngủ ngon.”

Giọng anh trầm thấp, vừa đủ để cô nghe thấy rõ.

“Ngủ ngon.”

Liêu Tư Thầm theo bản năng đáp lại, nhưng lòng lại có chút ngẩn ngơ — cô nhận ra, đây là lần đầu tiên giữa họ có một lời chúc ngủ ngon nhẹ nhàng và thân mật đến thế.

Cuối cùng, đến khi kim giây trên đồng hồ đầu giường vừa xoay qua nửa vòng, anh vẫn chưa hề động đậy.

Khi Liêu Tư Thầm cho rằng giây tiếp theo anh sẽ lên giường nằm cạnh mình, thì giọng nói có phần nặng nề của anh vang lên, phá tan khoảng lặng. Lòng bàn tay anh áp nhẹ lên khóe mắt cô, dịu dàng chạm vào mí mắt còn hơi sưng đỏ.

“Đừng tự chịu đựng, có chuyện gì thì tìm anh.”

Liêu Tư Thầm không trả lời.

Hai phút sau, theo sau tiếng mở cửa rất khẽ, bóng dáng cao lớn của anh biến mất nơi ngưỡng cửa phòng ngủ.

Trước khi đi, anh còn ghé vào phòng tắm một lần nữa, không rõ là đã cầm đi thứ gì.

Sau khi anh rời đi, căn phòng ngủ lại một lần nữa trở nên vắng lặng và trống trải.

Liêu Tư Thầm cảm thấy trái tim mình chùng xuống, nặng nề và mỏi mệt. Cô úp mặt vào chăn, một lúc sau mới lại ngẩng đầu lên.

Cô đưa tay ra, chiếc chăn vừa được đắp gọn gàng đã dễ dàng tuột khỏi người. Điện thoại trên tủ đầu giường bị cô lần tay tìm đến.

Ánh sáng mờ mờ từ màn hình chế độ nền tối dưới ánh đèn bàn trông rất nhạt, nhưng khi chiếu lên mặt Liêu Tư Thầm lại có chút rõ ràng.

Làm lộ ra chút dấu vết ướt át chưa hoàn toàn biến mất trên mặt cô. 

Chỉ mất một chút thời gian, cô đã mở trong ứng dụng nhắn tin, lôi liên hệ từng bị chặn có tên “Chung Việt Trạch” ra khỏi danh sách chặn.

Ngón tay gõ lên màn hình, nhưng lại không biết nên nhắn gì càng thích hợp.

Nếu muốn hỏi Chung Việt Trạch về chuyện của ông nội, thì thà bây giờ cô đứng dậy đi sang phòng bên cạnh tìm Trần Vũ Trùng còn hơn.

Ngón tay khựng lại, cuối cùng cô không bấm gửi, chỉ chuyển từ khung trò chuyện với anh ta sang cuộc trò chuyện với Liêu Quân Tâm.

Lịch sử tin nhắn toàn là những câu chuyện vụn vặt, hoàn toàn không thấy có điều gì bất thường.

Liêu Tư Thầm cắn nhẹ môi, cố kiềm chế không để nước mắt rơi, rồi hít sâu một hơi, tắt màn hình điện thoại, ném nó trở lại tủ đầu giường.

Ngày mai về nhà, nhìn rõ tình hình rồi hẵng nói, bây giờ nóng vội kết luận chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.

Cô tự an ủi mình.

Dù cố dặn lòng như thế, nhưng nỗi bất an sâu trong tâm trí lại chẳng thể nào gạt đi được.

Cả đêm Liêu Tư Thầm không ngủ, mắt mở trừng trừng chờ trời sáng.

Sáng sớm, người giúp việc phụ trách dọn dẹp rón rén đẩy cửa phòng ngủ chính, động tác nhẹ đến mức gần như không tạo ra âm thanh.

Liêu Tư Thầm khẽ động mi mắt, từ từ ngồi dậy.

Cả đêm không chợp mắt, tinh thần cô cũng không ổn mấy, huống hồ hôm qua còn khóc rất nhiều, trong mắt vẫn còn tơ máu tan hết.

Người giúp việc quay đầu lại, thấy cô đã ngồi dậy thì hoảng hốt xin lỗi: “Liêu tiểu thư, tôi làm cô thức giấc sao? Thật sự xin lỗi.”

Mọi người trong nhà họ Trần đều biết cô không thích bị gọi là “phu nhân” hay “thái thái”, nên giờ ai ai cũng đều gọi cô là “Liêu tiểu thư”.

Nghe thấy giọng người giúp việc, đôi mày đang khẽ nhíu của Liêu Tư Thầm lập tức giãn ra, cô lên tiếng, giọng hơi khàn: “Không sao, tôi vừa tỉnh thôi.”

Liêu Tư Thầm duỗi chân từ trong chăn ra, bởi vì tay với chân đều lạnh nên lần này cô không đi chân trần nữa mà xỏ dép lê đi xuống đất.

Duỗi người mấy cái, Liêu Tư Thầm cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình có chút tăng lên một chút, không còn lạnh như vậy.

Dì giúp việc cầm đồ dùng dọn dẹp trên tay, thấy Liêu Tư Thầm xuống giường, vội vàng nói, “Bữa sáng vừa mới làm xong, Trần tiên sinh đang ăn ở nhà hàng Âu.”

“Cảm ơn.” Liêu Tư Thầm cười nhẹ, xuyên qua gương nhìn thấy tươi cười trên gương mặt có thể nói là khó coi của mình, sau đó nhanh chóng thu lại.

Cô chuẩn bị vào toilet rửa mặt, mở nắp sữa rửa mặt ra cô lại nhớ tới những giờ phút hoang đường đêm qua của hai người từ nơi này sang nơi khác.

“……”

Dì giúp việc vừa mới đi vào, trong chỗ rửa mặt còn chưa kịp quét dọn.

Liêu Tư Thầm làm như không có việc gì, cầm lấy đồ vật cần thiết đi về phòng ngủ phụ.

Liêu Tư Thầm ôm đồ trong tay, chạm phải người đàn ông đang từ đối diện đi tới.

Hai người đều có chút sửng sốt.

Có điều người đàn ông nhanh chóng duỗi tay, động tác quen thuộc lấy đi đồ vật trong tay Liêu Tư Thầm, hơi cúi đầu, tầm mắt dừng trên người cô.

Liêu Tư Thầm tối qua có chút hoang mang rối loạn, cho nên lúc sau tắm rửa xong cũng chỉ tùy ý chọn đại một bộ váy ngủ. Lớp vải lụa mềm mại dính sát vào da cô, màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng mịn.

Chỉ là dấu vết hôm qua để lại vẫn còn lộ ra bên ngoài một ít.

Anh ánh mắt nặng nề, trong lòng có chút tiếc nuối.

Đêm qua vợ mắng anh quá mức tàn nhẫn, cảnh cáo anh không được để lại dấu vết nào có thể thấy được, bằng không thì không có lần sau.

Ánh mắt anh âm thầm đảo qua người cô, dễ dàng nhận ra đêm qua cô ngủ không ngon.

Bên cạnh không có vợ, anh cũng ngủ không ngon.

Nhưng người đàn ông cũng chưa nói gì, cho dù ánh mắt si mê gần như muốn dính lấy vợ, miệng lưỡi nói ra cũng chỉ làm bộ như thường: “Dậy rồi à?”

Liêu Tư Thầm ừ một tiếng, “Bên kia dì đang quét dọn, tôi phải qua chỗ anh rửa mặt.”

Cô liếc nhìn quần áo anh từ trên xuống dưới, thuận miệng hỏi: “Chuẩn bị tới công ty?”

Người đàn ông giọng nói trầm thấp, nhưng lời nói ra lại như một đạo sấm sét giáng xuống: “Không phải, một hồi anh về cùng em.”

Vẻ mặt vốn dĩ còn có chút lười biếng của Liêu Tư Thầm phút chốc biến mất, đến bước chân tới phòng ngủ phụ cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô cau mày, chỉ thiếu viết mấy chữ “Không cho anh đi” lên trên mặt.

Mới vừa tỉnh giấc, chưa chải truốt lại nên đầu tóc cô có chút rối loạn.

Có điều sự rối loạn này không hề ảnh hưởng đến “giá trị nhan sắc” của cô, ngược lại có một loại vẻ đẹp lười nhác tinh tế khác biệt.

Người đàn ông giơ tay vén sợi tóc che trước mặt cô ra phía sau, ngữ khí bình tĩnh đứng đắn, phân tích khách quan công chính như không chứa chút lòng riêng nào: “Anh về cùng em thì ông nội càng yên tâm hơn.”

Anh lại nhìn xem Liêu Tư Thầm, thấy rõ băn khoăn của cô, sau đó lại bổ sung nói, “Không nói cho ông, máy bay đã sắp xếp ổn thoả từ trước, lúc nào xuất phát cũng được.”

Liêu Tư Thầm vội vàng ăn chút, sốt ruột mà thúc giục Trần Vũ Trùng xuất phát.

Vẫn là cùng một chiếc máy bay, nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác biệt. Lần trước bay cô còn có tâm trạng rảnh rỗi quan sát bố trí trên máy bay, thậm chí còn hôn môi với Trần Vũ Trùng.

Nhưng lúc này đây, Liêu Tư Thầm hoàn toàn không còn bất kì tâm tư gì để làm chuyện khác, cảm giác nôn nóng lan tràn trong lòng cô, khoảng cách với nhà họ Liêu càng gần, tâm tình cô càng bất an.

Trần Vũ Trùng không nói dối, Liêu Tư Thầm trở về lần này thật sự là đánh cho ông nội cùng Liêu Quân Tâm một cú trở tay không kịp.

Khi cô vội vàng chạy tới phòng bệnh, ông nội Liêu còn nằm trên giường bệnh chưa tỉnh.

Phòng bệnh rất cao cấp, tính bảo mật cũng là hạng một. Trên danh nghĩa Liêu gia cũng không đề cập đến sản nghiệp liên quan tới bệnh viện, bởi vậy ông nội Liêu chữa bệnh là ở bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa Trần gia, bác sĩ lẫn hộ sĩ đều là những người hàng đầu thế giới do Trần Vũ Trùng tìm đến.

Cửa phòng bệnh mở ra một nửa, Liêu Tư Thầm xuyên qua khe cửa nhìn thấy hình bóng quen thuộc trên giường bệnh, nước mắt tức khắc kiềm chế không được mà rơi xuống.

Chỉ là nước mắt rơi trong âm thầm, thật mau đã bị cô lau sạch, trừ bỏ người đàn ông mẳ cũng không chớp nhìn chằm chằm cô, không có ai khác chú ý đến.

Liêu Tư Thầm hết sức chuyên chú nhìn khuôn mặt của người đang bệnh trong phòng, tự nhiên cũng không chú ý tới ánh mắt gần như là chăm chú nhìn cô của người đàn ông.

Bác sĩ đi theo bên cạnh cô cùng Trần Vũ Trùng, định mở miệng thử gọi Liêu Tư Thầm, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Vũ Trùng: “Liêu tiểu thư, có cần đánh thức ông Liêu giúp cô không ạ?”

Liêu Tư Thầm lắc đầu, để các bác sĩ cùng hộ sĩ đi theo anh đều rời đi trước.

Những trường hợp bình thường khi cô xuất hiện đều phô trương, càng phô trường càng tốt, Liêu Tư Thầm gần như đã quên mất cảm giác cẩn thận, rón ra rón rén như bây giờ.

Liêu Tư Thầm đẩy cửa ra, vào phòng bệnh.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa theo quy định của bệnh viện, bức màn trong phòng bệnh chỉ kéo một nửa, nửa che nửa lộ. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên giường, cũng không chói mắt, ngược lại có chút ấm áp.

Hệ thống điều hoà trong phòng cũng đều là tốt nhất, hơn nữa đang ở giữa hè oi bức, nhưng tay chân Liêu Tư Thầm vẫn lạnh băng đến hết hồn, khi thở vãn ngửi được mùi hương sát trùng rõ ràng của bệnh viện.

Cô giật giật đầu ngón tay đang có chút tê dại, lẳng lặng nhìn chăm chú người trên giường.

Bỗng nhiên có chút không dám tới gần.

Trong lòng hiện một ý niệm đột ngột.

Nếu như đây chỉ là một giấc mộng, cô vừa mở mắt tỉnh dậy thấy mình vẫn còn nằm trên chiếc giường trong căn phòng ở khi cô đi du học, nhận được điện thoại của Liêu Quân Tâm gọi tới, hỏi bao giờ cô về.

Liêu Tư Thầm ngồi bên mép giường bệnh, không chớp mắt nhìn người trên giường, bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện, ông nội thật sự tiều tụy rồi. 

So với hôm cô rời đi cùng Trần Vũ Trùng còn tiều tụy hơn rất nhiều.

Cho dù ngủ rồi, khuôn mặt vẫn là cảm giác mỏi mệt không thể giấu được.

Trần Vũ Trùng nhìn chằm chằm Liêu Tư Thầm nhìn một hồi, vẫn là yên lặng đi ra ngoài.

Từ khi bệnh tình bắt đầu chuyển biến xấu, ông nội Liêu liền trở nên khó ngủ, thời gian ngủ cũng ngắn đi rất nhiều.

Hôm nay đã ngủ lâu hơn bình thường một chút, ông vừa mở mắt, nhìn thấy người ngồi ở mép giường, trong nháy mắt cho rằng bản thân vẫn chưa tỉnh ngủ.

Hốc mắt Liêu Tư Thầm đỏ hoe nhìn ông, cũng không nói chuyện.

Ông bình tĩnh lại một lát, mới ý thức được bản thân không phải đang nằm mơ, thật sự là cháu gái đã trở lại.

Ông nội tốt xấu gì cũng là người từng trải qua bao sóng gió, tuy rằng bị bệnh nhưng vẫn ra vẻ “xụ mặt” như thường, chất vấn cô: “Ai đưa con tới? Có phải Trần Vũ Trùng không?”

Lần này ông không dùng xưng hô gần gũi mà gọi nữa, kêu thẳng tên ra.

Liêu Tư Thầm rốt cuộc kiềm chế không được nữa, nước mắt từ hốc mắt trào ra, chảy dài theo gương mặt cô, trong giọng nói có chút nghẹn ngào không thể khắc chế, “Ông nội, ông đừng hỏi cái này nữa, trước tiên nói cho con sao ông lại muốn cùng Quân Quân gạt con?”

Ngọn lửa của ông nội Liêu tức khắc dập tắt, thấy Liêu Tư Thầm rớt nước mắt tay chân lại càng thêm luống cuống, vội vàng nói, “Ông sai rồi, ông nội sai rồi.”

Nước mắt cô tựa như những hạt châu không dứt, từng hàng từng hàng tuôn xuống.

“Ông đã sống lâu như vậy rồi, sớm đã thành người già, ai rồi sớm muộn cũng phải ra đi, hơn nữa hiện giờ bác sĩ còn chưa có kết luận, tình huống như thế nào còn chưa xác định, cũng có thể là ngày mai ông đột nhiên ổn lại thì sao? Ông với Quân Quân đều không muốn để con lo lắng nên mới gạt con.”

Ông nội Liêu ngồi dậy, tay ông nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Liêu Tư Thầm, lại đi xuống, giúp cô lau đi nước mắt. Giọng ông ôn nhu lại bình thản, giống như vô số lần trước gọi cô, “Pipi”

Ông nói, “Con không cần khổ sở.”

Liêu Tư Thầm thở phì phò, nước mắt cứ thế rơi, đôi mắt cô ngập nước, chóp mũi cũng ửng hồng.

Liêu Tư Thầm muốn nói không phải, nào có nhẹ nhàng như lời nói đơn giản ấy.

Cô muốn chất vấn, nếu tình huống còn chưa xác định, vì sao lại muốn thông đồng với Liêu Quân Tâm gạt cô chứ?

Cô còn muốn hỏi ông, vì sao lại tìm sẵn đường lui cho cô cùng Liêu Quân Tâm?

Nhưng giờ này khắc này, nhìn khuôn mặt mỏi mệt của ông, cổ họng Liêu Tư Thầm như bị nghẹn lại, cái gì cũng nói không nên lời.

Liêu Tư Thầm không phải người cái gì cũng không hiểu, cô cái gì cũng hiểu, nhưng trong lúc này, cô chỉ có thể giả câm vờ điếc.

Cô cuối cùng cũng thong thả chớp mắt mấy cái, gật gật đầu, “Ông phải khoẻ lên đó ạ.”

Trong lòng ông âm thầm thở dại, đổi sang chủ đề khác, “Được rồi, không nói về ông nữa. Sao con lại đột nhiên chạy tới đây? Có kế hoạch gì không? Muốn vào công ty học tập cùng Quân Quân một chút? Hay là muốn tiếp tục chơi hả?”

Ông bổ sung, “Không có ý muốn ép buộc con đâu, chỉ là hỏi han một chút thôi, con muốn vào tập đoàn, Quân Quân chắc chắn cũng rất vui.”

Nước mắt cô làm ướt lông mi, “Ông gả con đi xa như vậy! Còn hỏi con muốn vào tập đoàn không làm gì chứ?”

Có điều cho dù ông không gả cô đi, cô cũng không vào tập đoàn.

Không khí lúc này đã hoà hoãn lại, không còn căng thẳng kịch liệt như ban nãy.

“Thành phố Vụ Đinh cũng có sản nghiệp của nhà họ Liêu mà, hơn nữa hiện tại bao nhiêu sản nghiệp Trần gia cũng là của con.” Ông nội Liêu cười cười, tầm mắt ngó ra ngoài cửa, ngữ khí cũng hòa hoãn lại, không còn hùng hổ doạ người như ban đầu, “Ông vừa mới thấy Vũ Trùng đi qua, các con ở chung thế nào?”

Lúc trước đều chỉ nhìn thấy trên màn hình điện thoại, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy mặt, tuy rằng cả một đêm thức trắng hôm qua khiến cô khó tránh khỏi có chút tiều tụy, nhưng ông nội Liêu vẫn nhìn ra được, trong khoảng thời gian này trạng thái của Liêu Tư Thầm thật sự rất tốt.

“Tình cảm của hai đứa bồi dưỡng thế nào rồi? Nếu hắn mà khi dễ con, con cứ lại đây nói với ông và Quân Quân nhé.”

Liêu Tư Thầm không trả lời, trầm mặc ngồi yên trong phòng bệnh một lát.

Ông nội giúp cô lau đi nước mắt, bỗng nhiên lại hỏi, “Pipi, con có thích nó không?”

Liêu Tư Thầm nghẹn một hồi, muốn kiềm nén cảm xúc của mình, nhưng vẫn không nhịn được. Nước mắt lại bắt đầu mãnh liệt tuôn trào, cô vừa khóc vừa thở hổn hển.

Trừ mấy lần ở trên giường cùng Trần Vũ Trùng, cô thật lâu rồi chưa từng có vẻ chật vật như vậy.

“Không thích, con không thích.” Liêu Tư Thầm hung dữ nói.

Ông nội Liêu lại nghe ra chút ý ngầm trong lời nói của cô.

Liêu Tư Thầm không phải không thích Trần Vũ Trùng.

Liêu Tư Thầm chỉ là đang ph.át t.iết, cô không thích ông bị bệnh.

Ông vẫn luôn phát sầu suy nghĩ tìm cơ hội nào tốt để nói cho cô, mỗi lần chuẩn bị muốn nói, kết quả lại luyến tiếc. Ông không nỡ nói, Liêu Quân Tâm cũng không, kéo tới kéo lui lại kéo tới cục diện như ngày hôm nay.

Hốc mắt ông cũng có chút chua xót, ông dùng tay vỗ nhẹ lên đầu cô, tuy là đang dỗ cô, nhưng vẫn xụ mặt ra vẻ nghiêm túc nói, “Được rồi, không cần khổ sở như vậy.”

Liêu Tư Thầm quá mức đau lòng, ông nội Liêu lại quá mức buồn rầu.

Hai người bọn họ ai cũng không chú ý tới, trong lúc họ nói mấy câu đó, một bóng người từ bên ngoài bước vào.

“Không thích…”

Hình bóng cùng giọng nói quen thuộc, ngữ khí có chút hung dữ, động tác đẩy cửa của người đàn ông nháy mắt cư.ơng c.ứng tại chỗ.

Trần Vũ Trùng sớm đã biết rằng này đoạn quan hệ này là anh cưỡng cầu mà có.

Nhưng trong nháy mắt này, trái tim vẫn như cũ giống như bị người ta dùng hàng vạn cây kim đâm vào, máu tươi tràn ra đầm đìa.

Ánh mắt anh xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liêu Tư Thầm đang đưa lưng về phía anh khóc. 

Lúc Liêu Tư Thầm khóc cũng không mãnh liệt, chỉ âm thầm rơi nước mắt, thân mình hơi run run.

Trong khoảng thời gian này anh đã thấy qua không ít lần dáng vẻ đó, nên đã rất quen thuộc.

Cảm giác chua xót do câu “không thích” vừa rồi đã giảm bớt đi không ít, thay vào đó là cảm giác đau lòng mãnh liệt.

Anh đúng là muốn nhìn vợ khóc, nhưng không phải thế này…

Ông nội Liêu đã đổi đề tài, “Được rồi, trong khoảng thời gian này con chuẩn bị ngày nào đó xuất phát bay sang Anh đi, trực tiếp đi từ bên này, để trong nhà sắp xếp máy bay cho con.”

Nước mắt Liêu Tư Thầm ngừng rơi, chỉ là giọng nói vẫn nghe ra được cô từng khóc, “Con không đi Anh quốc đâu, con muốn ở trong nhà cùng ông.”

“Con cũng không thể để Vũ Trùng ở lại nhà họ Liêu cùng con mãi chứ, Trần gia cũng còn nhiều việc cần lo liệu mà.”

“Vậy cứ để anh ấy về đi, con một mình ở lại đây.”

Ông nội Liêu không tán đồng nhìn cô, “Vậy còn ra gì chứ?”

“Con phải nghiêm nghiêm túc túc ở lại giám sát ông chữa bệnh, không cho phép chữa theo hướng tiêu cực.”

Liêu Tư Thầm năn nỉ ỉ ôi một hồi, vẫn là được ở lại.

Liêu Quân Tâm gần đây rất bận.

Ông đã dần dần giấu không được bệnh tình, ẩn ẩn lộ ra chút “tiếng gió” (tin đồn), một bộ phận người trong tập đoàn đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô gần nhất bận sứt đầu mẻ trán, gần như cả ngày 24 tiếng ăn ở đều giải quyết trong tập đoàn.

Thời gian duy nhất được thả lỏng chính là lúc dành ra chút rảnh rỗi gọi điện cho Liêu Tư Thầm, đến biệt thự cũng không có thời gian về xem.

Hôm nay có một buổi đấu thầu quan trọng, cô muốn đích thân tham gia, bận đến mức đầu óc choáng váng, bởi vậy hoàn toàn không biết việc Liêu Tư Thầm đã trở về.

Đãi ngộ trong bệnh viện, từ phòng bệnh đến hoàn cảnh, còn có bác sĩ đều là tốt nhất.

Nhưng ông nội Liêu vẫn như cũ không muốn để Liêu Tư Thầm ở lại bệnh viện vào buổi tối, ra lệnh cho Trần Vũ Trùng đưa cô về biệt thự nghỉ ngơi.

Khi ông nói chuyện trên mặt còn mang theo ý cười, khí chất ôn hòa bình tĩnh, hoàn toàn không giống người bị bệnh, “Co  ban ngày ở cùng ông rồi, buổi tối còn muốn ở với ông sao?”

“Vũ Trùng cố ý trở về cùng con, con lại để nó mỗi ngày ăn không ngồi chờ. Hơn nữa con ở lại bệnh viện, ông trăm phần trăm không đồng ý.”

Ông nội lúc này thể hiên sự kiên định xưa nay chưa từng có, Liêu Tư Thầm cùng Trần Vũ Trùng trở về biệt thự ở.

Biệt thự trừ người hầu ra chỉ có Liêu Tư Thầm cùng Trần Vũ Trùng.

Liêu Tư Thầm thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cũng lười quan tâm có thể bị phát hiện hay không, càng không có tinh lực đi quản những thay đổi trong tâm tình Trần Vũ Trung, dựa theo chia phòng ngủ giữa hai người, để Trần Vũ Trùng ngủ trong phòng ngủ khách ở lầu hai.

Người giúp việc trong nhà họ Liêu đều cực kỳ cẩn trọng, thấy Liêu Tư Thầm như thỏ nhỏ thấy sói, đến thở mạnh cũng không dám, mọi hoạt động thường ngày cũng trở nên dè dặt hơn hẳn.

Tắm rửa xong, Liêu Tư Thầm mặc áo ngủ ngồi trên giường, tâm trí lạc lõng suy nghĩ miên man, đến khi giật mình tỉnh lại mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu.

Liêu Tư Thầm định gọi dì Ngô pha cho mình một ly sữa nóng, nhưng rồi chợt nhớ ra dì Ngô vẫn còn ở Trần gia tại thành phố Vụ Đinh, không có mặt ở Liêu gia lúc này.

Cô nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn, bước đi chậm rãi, định tự mình xuống bếp. Nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài yên tĩnh đến mức lạnh lẽo, cảm xúc trong lòng lập tức nguội lạnh, cô lại quay đầu trở về phòng.

Liêu Tư Thầm nằm lại lên giường, mở điện thoại, từ danh bạ chọn một người liên hệ, gửi liền mấy tin nhắn đi.

Vừa đặt điện thoại xuống, cô lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, uống thuốc xong thì rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nhà họ Liêu từ trước đến nay luôn tuân thủ quy củ, buổi tối tầng bốn là khu vực cấm, tuyệt đối không cho phép ai lên làm phiền.

Đến nửa đêm, cả căn biệt thự yên tĩnh đến mức không nghe nổi một hơi thở.

Một bóng đen lặng lẽ từ tầng hai bước lên tầng bốn qua lối cầu thang, không một ai hay biết.

Phòng ngủ của Liêu Tư Thầm bị Trần Vũ Trùng quen đường thuộc lối tìm đến.

Tối nay cô không bật đèn ngủ, cả căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng Trần Vũ Trùng vẫn tìm chính xác được vị trí của cô.

Anh đứng bên mép giường, thân hình cao lớn như một bức tường, cúi mắt nhìn người đang nằm đó.

Dù trong phòng rất tối, vẫn đủ để anh nhìn rõ.

Sau khi ngủ, vẻ mặt của cô vẫn phảng phất nét tủi thân, ôm chặt lấy chăn, trông rõ là đang chịu đựng khổ sở, ngay cả trong giấc mơ cũng không thật sự yên ổn, giữa hai hàng lông mày còn nhíu lại rất khẽ.

Nhưng trước mặt anh, cô không để lộ ra một chút nào — ngay cả tối nay khi anh đưa cô về, cô cũng chỉ tỏ ra như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cô không thích anh, cô không tin anh.

Ý nghĩ đó giống như một quả bóng bay đang bị thổi phồng, càng lúc càng lớn, nhanh chóng chiếm trọn lồng ng.ực anh.

Ánh mắt Trần Vũ Trùng nặng nề, si mê chăm chú nhìn người đang nằm trên giường, anh khẽ hít một hơi thật sâu.

Không sao cả.

Thân hình cao lớn của Trần Vũ Trùng khẽ động, anh cúi người xuống, lưng hơi cong lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của người đang nằm trên giường.

Đôi mắt Liêu Tư Thầm vẫn còn chút sưng, có lẽ là vì trước khi ngủ đã khóc.

Anh lặng lẽ nhìn gương mặt cô khi ngủ, những chuyện xảy ra hai ngày trước vẫn còn rõ mồn một trong đầu, sợ làm cô tỉnh giấc nên lần này tới gần vô cùng cẩn thận.

Liêu Tư Thầm tối nay ngủ không yên, anh có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở gấp gáp, căng thẳng của cô khi lại gần.

Anh như một con rắn lặng lẽ xuất hiện trong đêm tối, không một tiếng động áp sát người đang nằm trên giường. Như thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ anh, nhịp thở của Liêu Tư Thầm dần trở nên ổn định hơn.

Cơ thể cô theo bản năng dịch lại gần phía anh.

Lớp áo ngủ cũng không ngăn được nhiệt độ cơ thể trên người anh.

Đôi chân lạnh ngắt của Liêu Tư Thầm áp sát vào bụng anh, được sưởi ấm phần nào.

Cô ngủ cũng không an phận, cả người không ngừng cựa quậy, xoay trở.

Bàn chân cô đặt lên áo ngủ thấy vướng víu khó chịu, rất nhanh đã đá tung lớp vải mỏng ấy ra, cho đến khi chạm vào làn da nóng ấm phía dưới, mới cảm thấy dễ chịu mà an tâm trở lại.

Chỉ còn lại một người phải âm thầm chịu đựng giày vò.

Sau khi cô yên tĩnh trở lại, Trần Vũ Trùng mới chậm rãi dịch chuyển ánh mắt, dừng lại trên gương mặt đang nằm trong lòng mình.

Anh khẽ cười, dứt khoát gạt bỏ mọi suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, rồi cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai cô, thì thầm: “Không sao đâu.”

Vợ à, không sao đâu.

Anh thích em là đủ rồi.

Công việc ở công ty quá nhiều, có một số việc bắt buộc Trần Vũ Trùng phải tự mình quyết định, không thể vắng mặt quá lâu, nên anh chỉ có thể ở lại Liêu gia cùng Liêu Tư Thầm hai ngày rồi bắt buộc phải quay về.

Vừa xuống máy bay, anh đã nhận được cuộc gọi từ cô.

Giọng nói từ đầu dây bên kia qua điện thoại vẫn dễ nghe đến lạ, âm sắc ấy còn quen thuộc với Trần Vũ Trùng hơn cả khi nghe trực tiếp ngoài đời — bởi vì anh đã nghe được giọng nói này trong vô số đoạn ghi âm.

“Anh bận việc ở tập đoàn thì cứ lo, không cần tới đây, tôi tự lo được.”

Có những lúc vợ trở nên phá lệ tàn nhẫn, thậm chí không cho anh cơ hội mở miệng, đã cúp máy luôn.

Đến ngày thứ năm kể từ khi trở về Liêu gia, Từ Dữu Trân hẹn cô ra ngoài gặp mặt.

Hôm đó đúng lúc Từ Dữu Trân khai giảng, địa điểm hẹn chọn là một quán cà phê bình thường gần cổng trường đại học.

Từ Dữu Trân đến sớm, vừa thấy Liêu Tư Thầm liền tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, mình cũng vừa mới biết chuyện.”

Liêu Tư Thầm nhận lấy tờ menu từ tay phục vụ.

Mấy ngày nay cô gầy đi trông thấy, sau khi gọi cà phê xong, cô ngước mắt liếc nhìn Từ Dữu Trân, giọng nhẹ tênh: “Chuyện này liên quan gì đến cậu? Ngay cả mình ông nội cũng giấu, cậu làm sao biết được chứ.”

“Tình trạng của ông thế nào rồi?”

“Mỗi ngày mình đều qua thăm, hiện tại vẫn ổn, không nghiêm trọng như tin đồn.”

Hai người trò chuyện qua loa đôi câu, rồi chủ đề cũng dần chuyển sang chuyện khác.

Tuy chủ yếu chỉ là mấy câu chuyện không có ý nghĩa, nhưng tâm trạng của Liêu Tư Thầm cũng đã nhẹ nhõm đi không ít.

Cuối cùng, khi Từ Dữu Trân gọi phục vụ tính tiền, tiện tay quét mã thanh toán, cô hỏi: “Cậu lát nữa về lại Liêu gia à?”

“Ừm, sao vậy?”

“Cho mình quá giang một đoạn.”

Liêu Tư Thầm đột nhiên cảm thấy như có ánh mắt ai đó đang chăm chú dõi theo mình, lông mày khẽ nhíu lại, cô quay đầu nhìn một vòng xung quanh, nhưng chẳng thấy gì khả nghi.

Quay lại đối diện với Từ Dữu Trân, cô mới đáp: “Được thôi. Nhưng mà nhà cậu không có ai, lại ở xa trường như vậy, sao đột nhiên về đó?”

Từ Dữu Trân ậm ừ cho qua.

Liêu Tư Thầm giữ thể diện cho cô, không gặng hỏi thêm.

Từ Dữu Trân đổi chủ đề khác: “Hồi nãy cậu nhìn gì thế?”

Đầu ngón tay Liêu Tư Thầm cầm thìa cà phê, nhẹ nhàng khuấy nhẹ mấy cái, “Cảm giác như có người đang nhìn tớ.”

“Đại tiểu thư cậu xinh đẹp thế này, đi đến đâu mà không bị nhìn mới là chuyện lạ đấy chứ.”

“Đi thôi.”

Tiếng chuông gió trên cửa khẽ vang lên hai tiếng.

Hai người họ, một trước một sau, rời khỏi quán cà phê.

Ngay sau lưng họ, một bóng dáng cao lớn, trầm mặc đứng dậy.

Người đàn ông chăm chăm nhìn theo bóng lưng của Liêu Tư Thầm, định bước ra theo, nhưng bị nhân viên quán chặn lại.

“Tiên sinh, anh vẫn chưa thanh toán.”

“……”

Anh quá tập trung, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Tinh tinh hai tiếng, thanh toán xong.

Người đàn ông cất điện thoại vào túi, bước nhanh rời khỏi quán cà phê.

Liêu Tư Thầm thuận tiện đưa Từ Dữu Trân về nhà, rồi thay một bộ quần áo mới để ra ngoài. Hôm nay cô có một ngày bận rộn, ngoài việc gặp Từ Dữu Trân, còn có một sự kiện khác—đi đón người ở sân bay.

“Claire!!!”

Nam sinh với mái tóc quăn, làn da trắng, thân hình cao gầy, đôi mắt như hai viên pha lê màu xanh da trời, dưới ánh nắng chiếu vào, anh ta vẫy tay từ xa khi nhìn thấy Liêu Tư Thầm.

Khi hai người đến gần, anh ta mới dùng tiếng Trung ngọng nghịu mở miệng: “Tôi rất “tưởng nhớ” cậu, gần đây cậu có khỏe không?”

“…” Cậu ta học tiếng Trung với ai vậy?

Liêu Tư Thầm đáp lại bằng tiếng Anh: “Đã lâu không gặp.”

Theo thói quen lễ tiết, cả hai thực hiện một cái ôm nhẹ nhàng.

“Đồ đạc của cậu mang theo rồi chứ? Tôi lái xe, đưa cậu về khách sạn để cất hành lý, tôi mời cậu đi ăn.”

Liêu Tư Thầm quơ quơ chìa khóa xe trong tay.

Lần này không giống như lần trước ở trên núi, Trần Vũ Trùng có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, hoàn toàn rõ ràng.

Cái “tên tóc xoăn” kia đang “sủa” bậy cái gì thế?

Ở cách đó không xa, người đàn ông suýt nữa bóp nát cái chai trong tay, vẻ mặt ủ rũ, nhìn chăm chú về phía bên kia.

Trái tim anh chua xót trào lên, cảm giác giống như đang ngâm trong giấm chua.

Vợ không cho anh lại đây với cô ấy, là vì đi gặp cái “tên tóc xoăn” đó sao?

Anh nhìn chằm chằm vào rương hành lý người đàn ông kia mang theo, ánh mắt bắt bẻ, tỉ mỉ đánh giá một lượt, có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Tên tóc xoăn” này gầy như vậy!

Vợ coi trọng hắn điểm nào chứ?

Bên cạnh, hai mẹ con vội vã đi qua Trần Vũ Trùng, người mẹ bế đứa con gái lên, nói: “Đừng nhìn loạn, đi mau.”

Trần Vũ Trùng hoàn toàn không để ý đến mọi người xung quanh, tất cả tâm trí đều dồn vào bên kia.

Mặc dù vẻ ngoài không nói gì, nhưng gân xanh trên tay anh nổi lên, ánh mắt không hề di chuyển. 

Nhìn thấy Liêu Tư Thầm cùng “tên tóc xoăn” kia lên xe, môi anh mím chặt căng thẳng, ném đồ vật trong tay vào thùng rác, giơ tay đội mũ lên.

_________

background
TrướcSau