Chương 37: Theo dõi


“Tên tóc xoăn” tên đầy đủ là John King Fairbank, tên tiếng Trung là Phí Chính Thanh, tên này là do bạn gái anh ta đặt giúp, anh ta vốn dĩ là người bản địa lớn lên ở nước Anh.
Liêu Tư Thầm gặp hắn là thông qua bạn gái của hắn – Tạ Thanh.
Nhà họ Tạ và nhà họ Liêu cùng sống trong một khu biệt thự, Tạ Thanh ra nước ngoài sớm hơn Liêu Tư Thầm một năm, trong thời gian ở nước ngoài, Liêu Tư Thầm không ít lần bị cô kéo ra ngoài chơi – nhờ đó mà cô cũng quen biết với Phí Chính Thanh.
Khác với Trần Vũ Trùng luôn mặc âu phục nghiêm chỉnh, cũng không giống Chung Việt Trạch ăn mặc lòe loẹt, Phí Chính Thanh từ đầu đến chân đều rất đơn giản, thoải mái và tươi trẻ – áo thun trắng, quần jean xanh lam, giày thể thao.
Quần jean hơi ngắn, để lộ mắt cá chân trắng đến chói mắt.
Từ cách ăn mặc của anh cũng có thể thấy một vài điều – anh và Liêu Tư Thầm không thuộc cùng vòng bạn bè, nhưng Phí Chính Thanh có tính cách thoải mái, hào sảng. Anh nở nụ cười, nói: “Tôi bảo mình tự đi được rồi, là Thanh Thanh cứ khăng khăng bắt cậu đến đón tôi, thật ngại quá.”
“… Không phiền.”
Chỉ là anh cố chấp muốn nói tiếng Trung, trình độ tiếng Trung “sứt nẻ” ấy khiến Liêu Tư Thầm không biết nói sao cho phải.
Cô dẫn anh về phía chiếc xe thể thao của mình.
Mấy ngày gần đây đều ở bệnh viện, Liêu Tư Thầm bận đến đầu óc quay cuồng, huống hồ vốn dĩ cô không phải kiểu người biết chăm sóc người khác, từ trước đến nay chỉ có người khác bận rộn đến chăm sóc cô.
Liêu Tư Thầm mở cốp xe, Phí Chính Thanh tự giác kéo hành lý bỏ vào, không dám làm phiền cô thêm chút nào.
Liêu Tư Thầm lái xe đưa anh đến khách sạn.
Phí Chính Thanh ngồi ở ghế phụ, trông có vẻ gò bó, không tự nhiên.
Liêu Tư Thầm nhận được cuộc gọi của Tạ Thanh, cô không thích bật loa ngoài khi gọi điện, nên trước khi lên đường đã chuẩn bị tai nghe Bluetooth.
“Đón được chưa? Đón được chưa?”
Xe thuận lợi rẽ vào bãi đỗ, Liêu Tư Thầm đối với giọng nói gấp gáp của Tạ Thanh có chút cạn lời: “Đừng giục nữa, đón rồi.”
Tạ Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, cậu cứ đưa anh ấy đến khách sạn nhà các cậu trước, chọn phòng tốt một chút, tiền tớ trả.”
Liêu Tư Thầm vừa nghe Tạ Thanh nói vừa tập trung nhìn đường, vì vậy không để ý tới chiếc xe màu đen phía sau đang lặng lẽ bám theo cô — nếu chú ý tới, Liêu Tưu Thầm chắc chắn sẽ nhận ra, chiếc xe đó khoảng thời gian trước cô vừa mới ngồi qua.
Người đàn ông ngồi trong xe phía sau cũng không yên ổn, anh giữ vẻ mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao phía trước, trong lòng tức đến nghiến răng.
Hận không thể lập tức bảo tài xế lao lên phía trước, chặn đứng hai người kia lại.
Vừa nãy anh tận mắt thấy “tên tóc xoăn” đó ngồi vào ghế phụ của vợ anh.
Xe vợ lái anh thậm chí còn chưa được ngồi bao giờ.
“Tên tóc xoăn” đó dựa vào cái gì chứ?!
Ánh mắt của người đàn ông thật sự khiến người khác sợ hãi, tài xế vô tình liếc thấy qua gương chiếu hậu cũng giật mình hoảng sợ.
Làm việc dưới trướng Trần Vũ Trùng cũng đã lâu, lái xe cho anh ngần ấy thời gian, cho dù khi đó Trần Thương Hành…
Tài xế lập tức ngưng dòng suy nghĩ, không dám nghĩ tiếp chuyện năm đó, nhưng vẫn kinh ngạc — xưa nay chưa từng thấy tiên sinh để lộ vẻ mặt như thế này.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng tỏ ra như trong lòng không có chuyện gì, tập trung lái xe như thể không thấy gì cả.
Phí Chính Thanh đợi đến khi Liêu Tư Thầm gọi điện xong mới lên tiếng: “Là Thanh Thanh sao?”
Liêu Tư Thầm thản nhiên đáp một tiếng: “Cô ấy còn chút việc, bảo tôi là hai ngày nữa sẽ về, mấy ngày này nếu cần gì thì cậu cứ tìm tôi.”
Phí Chính Thanh học tiếng Trung chủ yếu từ bạn bè du học sinh xung quanh, phần lớn là do Tạ Thanh dạy, nên cũng không gọi là thông thạo. Lúc này tốc độ nói của Liêu Tư Thầm hơi nhanh, anh nghe có phần vất vả, nét mặt thoáng hiện vẻ hối hận.
Biết vậy nãy nên nói tiếng Anh từ đầu.
Khách sạn này là sản nghiệp dưới trướng nhà họ Liêu. Tập đoàn Liêu gia kinh doanh nhiều lĩnh vực, phạm vi rộng lớn, nhưng tất cả các đơn vị kinh doanh đều có chung một nguyên tắc — đại tiểu thư là người phá lệ quan trọng, tiếp đón cô ấy thì phải dốc toàn lực, tập trung 200% tinh thần.
Tuy rằng Liêu Tư Thầm không làm việc trong công ty, nhưng cổ phần của cô vẫn giữ quyền phát ngôn không hề nhỏ, huống hồ người đang quản lý hiện tại là nhị tiểu thư, nhưng cô ấy cũng “tôn” một người cao nhất — đại tiểu thư.
Vì vậy, ngay khi xe thể thao của Liêu Tư Thầm vừa vào bãi đỗ, tin cô đến lập tức lan khắp toàn bộ khách sạn.
Trước đó không nhận được bất kỳ thông báo nào.
Giám đốc khách sạn lo đến mức mồ hôi như tắm.
Đại tiểu thư đột nhiên đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Hắn đích thân ra mặt chỉ đạo nhân viên, vội vàng xuống lầu đón tiếp, nét mặt kính cẩn: “Đại tiểu thư.” Nhưng ánh mắt lại không kìm được liếc nhìn người đàn ông kéo hành lý đi bên cạnh Liêu Tư Thầm.
Hôn lễ của đại tiểu thư tổ chức long trọng đến thế, tin cô kết hôn bây giờ ai ai cũng biết.
Chỉ là không phải ai cũng đủ tư cách được mời dự lễ cưới, hơn nữa Trần Vũ Trùng lại vô cùng kín tiếng, ảnh chụp rò rỉ ra ngoài cũng hiếm vô cùng.
Giám đốc dè dặt ngẩng đầu nhìn.
Đây là Trần tiên sinh sao? Sao lại trông trẻ như vậy?
Còn có vẻ giống người nước ngoài nữa, hơn nữa ai cũng biết Trần tiên sinh là người Trung Quốc mà?
Tuy nhiên ông không đủ can đảm để hỏi, chỉ giữ nụ cười nịnh nọt nhìn về phía Liêu Tư Thầm.
Liêu Tư Thầm chẳng mảy may để tâm đến ông ta đang nghĩ gì, đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống ghế sofa trong khu vực nghỉ ngơi, lạnh nhạt ra lệnh: “Sắp xếp cho cậu ấy một phòng.”
Chợt nhớ đến cuộc gọi lúc nãy của Tạ Thanh, Liêu Tư Thầm bổ sung thêm một câu: “Chọn phòng tốt.”
Cô quay đầu nhìn Phí Chính Thanh, giọng thản nhiên: “Lên trên cất hành lý đi, xong rồi xuống, tôi đưa cậu đi ăn.”
Sảnh lớn tầng một tuy có không ít nhân viên, ai cũng làm ra vẻ đang chăm chú vào công việc của mình, nhưng thực ra tất cả đều đang dựng tai nghe ngóng tình hình bên này.
Nghe thấy Liêu Tư Thầm nói câu đó, trong lòng mọi người lập tức có nhận định.
Xem ra người kia không phải Trần tiên sinh.
Đại tiểu thư hẵn là sẽ không nói chuyện với Trần tiên sinh bằng giọng điệu như thế.
Vậy người đó là ai?
Ánh mắt tò mò, bàn tán, xen lẫn chút ám muội lần lượt lướt qua hai người họ.
Trán giám đốc gần như toát mồ hôi lạnh, ông trừng mắt cảnh cáo mấy ánh nhìn rõ ràng quá mức, sau đó quay đầu về phía Phí Chính Thanh: “Tôi đưa ngài lên phòng ạ.”
Phí Chính Thanh hoàn toàn không nhận ra ánh mắt xung quanh, chỉ lộ ra biểu cảm cảm ơn về phía Liêu Tư Thầm. Lúc còn ngồi trên xe, Tạ Thanh đã nhắn tin bảo anh, mấy ngày tới cứ ở tạm khách sạn của nhà Liêu Tư Thầm.
Anh chân thành khen ngợi, “Khách sạn nhà mấy người, trang hoàng thật xinh đẹp.”
“……” Không biết nói tiếng Trung thì đừng nói nữa.
Phí Chính Thanh không giống những người bạn bình thường của Liêu Tư Thầm, vì vậy trong phút chốc, cô không biết phải nói gì tiếp, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “Cảm ơn.”
Vừa nhìn Phí Chính Thanh và giám đốc đi lên, Liêu Tư Thầm lại nhận được điện thoại từ bạn gái của anh.
“Lúc nãy lái xe, tớ không muốn làm phiền cậu, cũng ngại không nói nhiều. Liêu Tư Thầm, chuyện của anh ấy làm phiền cậu rồi, tớ yên tâm cậu nhất đó, cậu giúp tớ chăm sóc anh ấy một chút, hai ngày nữa tớ sẽ về, lúc về sẽ mang theo mẫu túi giới hạn mới nhất, trước mắt trong nước vẫn chưa có mẫu đó đó.”
Đầu dây bên kia nói một tràng dài không dứt.
Nguyên nhân sự việc hôm nay thực tế là vì Liêu Tư Thầm trước đó đã liên lạc qua điện thoại.
Lễ tốt nghiệp cô không thể tham dự, bằng tốt nghiệp cần mang về, vừa lúc Tạ Thanh cũng chuẩn bị về, nên nhờ cô ấy giúp đỡ, thế là không cần phải gửi thư.
Ai ngờ lại tự mang đến một đống phiền phức cho mình.
Liêu Tư Thầm gần đây mỗi ngày đều ở bệnh viện, thực sự rất lo lắng, hôm nay cuối cùng có chút thời gian thư giãn. Nghe Tạ Thanh nói như vậy, cô khẽ xoa trán, “Cậu có phải lo lắng quá mức rồi không? Anh ta là một người trưởng thành, không phải người thiểu năng trí tuệ cũng chẳng tàn tật, dù ở nước ngoài ngôn ngữ có thể không thông, cũng không đến nỗi bị người ta lừa đi chứ.”
Đầu dây bên kia cười ha hả hai tiếng, “Anh ấy bị tớ lừa đi đó, gia đình ảnh còn chẳng biết đâu. Tớ thật sự lo lắng về chỉ số thông minh của anh ấy đó.”
“…” Liêu Tư Thầm thật sự không biết phải nói gì.
Cô cúp điện thoại.
Ánh mắt cô lướt qua cửa kính, rồi dừng lại, khẽ nhíu mày. Vừa rồi người mặc đồ đen đi qua, sao lại có chút giống Trần Vũ Trùng?
Cuối cùng Liêu Tư Thầm nhớ ra Trần Vũ Trùng.
Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nhắn tin, mới phát hiện hai ngày qua bọn họ chẳng có liên lạc gì.
Trần Vũ Trùng đang làm gì nhỉ?
Phí Chính Thanh vừa lúc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Liêu Tư Thầm liền lộ ra nụ cười rạng rỡ, đưa túi trong tay cho cô, lần này là dùng tiếng Anh nói, “Thanh Thanh bảo tôi đưa cho cậu.”
Liêu Tư Thầm nhận lấy cái túi, nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười khách khí, “Cảm ơn.”
Thiếu chút nữa bị vợ phát hiện rồi…!!
Trần Vũ Trùng vừa mới thở phào một hơi liền nhìn thấy cảnh tượng như kia, thật sự phải nghiến răng nghiến lợi mà nhịn xuống.
Cái “tên tóc xoăn” kia đưa cho vợ mình thứ gì vậy chứ?
Nhìn là biết hàng rẻ tiền đóng gói qua loa!!!
Vậy mà vợ còn nhận lấy!!!
Vợ còn cười với hắn ta!!!!!
Người đàn ông gần như nổi điên, muốn lập tức vọt tới trước mặt hai người họ, lấy thân phận “chính thất” cùng dáng vẻ chiếm hữu đứng giữa vợ yêu với cái “tên tóc xoăn” kia.
Nói cho cái “tên tóc xoăn” kia, đó là vợ của anh!
Người đàn ông hít thở sâu, tay vô ý thức bị móng tay cứa ra vết máu.
Liêu Tư Thầm lười đi xa thêm, tìm một nhà hàng Âu có đánh giá không tệ gần đây — vừa hay hôm qua Từ Dữu Trân vừa để cử với cô nhà hàng này.
Phí Chính Thanh lần đầu tới Trung Quốc, đồ ăn Anh quốc thật sự quá khó ăn, tuy rằng cũng có quán đồ ăn Trung Quốc, nhưng đây vẫn là lần đầu ăn đồ ăn Trung Quốc “chính hiệu”.
Trước tiên chụp tấm ảnh gửi cho Tạ Thanh đã, sau đó lại bị hương vị của món ăn làm cho “khiếp sợ”.
“Oaa.”
Đôi mắt anh ta cũng sáng lên tới nơi.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Từ sau khi tới nhà hàng, Liêu Tư Thầm vẫn luôn cúi đầu nhắn tin, dáng vẻ thất thần, người đàn ông vô cùng thuận lợi ngồi vào vị trí bàn bên trái cô.
Giữa các bàn có sô pha ngăn cách, trừ khi Liêu Tư Thầm cố ý nhìn ngó tìm kiếm, nếu không sẽ không thể phát hiện.
Nhưng cách nhau thật sự rất gần, âm thanh cách vách vẫn chuẩn xác từng chữ không sai lệch truyền tới bên này của anh.
Phí Chính Thanh so với Liêu Tư Thầm còn nhỏ hơn ba tuổi, giọng nói tương xứng với vẻ bề ngoài, là một loại cảm giác thoải mái tươi mới.
Bởi vậy giọng nói thế này cũng không làm người khác cảm thấy hắn đang ra vẻ, ngược lại làm người ta nhịn không được liếc nhìn thêm vài cái.
Nhà hàng này thiên hướng thu hút các blogger nổi tiếng, bởi vậy phạm vi khách hàng rất rộng.
Diện mạo Phí Chính Thanh ở trước những người nước ngoài cũng coi như tương đối xuất sắc, các nữ sinh vừa mới tan học cùng bạn lại đây ăn cơm trưa tò mò nhìn qua, rất nhanh lại thu mắt.
Người đàn ông khinh thường trong lòng.
Đúng là dáng vẻ chưa hiểu sự đời.
Loại người này không “nuôi” vợ tốt được đâu, ban đêm cũng không thích hợp ở cùng vợ.
Vị trí này người đàn ông chỉ có thể thấy rõ sợi tóc đen nhánh sau gáy Liêu Tư Thầm, cô vừa cúi đầu, anh liền không nhìn được gì nữa.
Anh ngước mắt, vừa vặn đối mắt với “tên tóc xoăn” kia.
Phí Chính Thanh vừa ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông bàn sau. Hắn không quen dùng đũa, ăn uống có chút chật vật, cho rằng bởi vì điều này người đàn ông kia mới nhìn mình, có chút ngượng ngùng cười cười với anh.
Cúi đầu tiếp tục ăn.
Đây là đang khiêu khích anh?
Người đàn ông gần như khắc chế không nổi lý trí, mặt vô cảm hơi hơi nâng lên để gọi món có chút cứng nhắc, rũ mi xuống, nửa cúi đầu, chiếc mũ đen cùng lớp che cùng nhau che khuất vẻ mặt ủ dột của anh.
Một giọng nói rất quen thuộc với cả Liêu Tư Thầm lẫn Trần Vũ Trùng từ cửa truyền đến, “Một bánh kem best-seller, ngay lập tức, mang đi, rất vội!”
Câu nói của người đàn ông dừng lại, “Pipi?!”
“Cậu trở về rồi?”
Đầu óc say mèm của hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, buông ra cánh tay đang ôm lấy bạn gái, hậm hực mở miệng, “Cậu ăn ở nhà hàng Âu này à?”
Bạn gái của hắn đột nhiên bị buông tay ra, có chút xấu hổ đứng sang một bên.
Đốt ngón tay của Trần Vũ Trùng dùng sức siết chặt đến mức gần như là trắng bệch, gân xanh nổi lên, muốn không để người khác chú ý tới cũng khó.
Người phục vụ bên cạnh rốt cuộc nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Tiên sinh, ngài nhẹ chút, menu bị hỏng sẽ phải bồi thường ạ.”
Bởi vì những lời này của người phục vụ, vốn dĩ người ở những bàn khác đang “ăn dưa”* xem náo nhiệt cũng dời ánh mắt sang Trần Vũ Trùng.
*Hóng chuyện
