1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 4: Điều kiện

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tài xế đã lái xe hơn vài chục năm, khi hai người đang nói chuyện, chiếc xe vững vàng đã vào đến trong viện Liêu gia.Tài xế đã lái xe hơn vài chục năm, khi hai người đang nói chuyện, chiếc xe vững vàng đã vào đến trong viện Liêu gia.

Cửa sổ xe là kính chống nhìn trộm, dù bên ngoài không thể thấy rõ, nhưng từ trong xe có thể nhìn thấy bên ngoài. Liêu Tư Thầm thấy có người xuất hiện ngoài xe, những lời vốn dị định nói lại nuốt vào trong.

Trần Vũ Trùng ngồi trong xe, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô chăm chú không rời.

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác tây trang mang theo chút hương thơm hoa cúc nhỏ mềm mại rơi vào trong ngực anh, trên áo khoác trừ hương thơm của cô ra còn hòa với chút mùi rượu nhàn nhạt, cùng nhiệt độ từ cơ thể cô.

Chỉ như vậy, chiếc áo khoác nhẹ nhàng rơi vào người anh.

Trần Vũ Trùng vu.ốt ve chiếc áo khoác mấy lần, sắc mặt bình thản, từ từ thu lại áo khoác vest. Quay đầu nhìn Liêu Tư Thầm, bỗng nhiên thấy cô lộ ra vẻ mặt hào hứng, phấn chấn, bước chân nhẹ nhàng, dẫm lên đôi giày cao gót, bay nhanh xuống xe.

Khi cô rời đi, động tác vừa quyết đoán lại lưu loát, không chút lưu luyến, giống như một con bướm xinh đẹp bị hấp dẫn bởi đóa hoa mới nở.

“Em làm sao biết chị trở về? Còn ở bên ngoài chờ chị?”

Liêu Tư Thầm xuống xe, nhìn thấy Liêu Quân Tâm, có chút kinh ngạc hỏi cô ấy.

Liêu Quân Tâm là em gái ruột của cô, vì Liêu Tư Thầm chưa bao giờ quan tâm đến chuyện kinh doanh trong nhà, nên trong mấy năm qua, mọi công việc quan trọng của tập đoàn đều do Liêu Quân Tâm phụ trách.

Khi còn rất nhỏ, cha mẹ họ đều qua đời vì tai nạn giao thông, sau đó giữa hai chị em có một đoạn thời gian mâu thuẫn, nhưng dần dần, mối quan hệ giữa họ đã trở nên hòa hợp, hiện tại đã thân thiết gắn bó.

“Clarie, chị lại uống rượu?” Đối với vấn đề cô hỏi, Liêu Quân Tâm chỉ hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ cau mày không tán đồng mà nhìn cô..

Liêu Tư Thầm chớp mắt một cái đã quên mình vừa hỏi gì, kéo cánh tay Liêu Quân Tâm, dùng tay ra hiệu “một chút”, cười làm nũng: “Em đừng trách chị mà, chị chỉ uống một chút thôi à.”

Trần Vũ Trùng xuống xe, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn Liêu Quân Tâm, lễ phép hơi gật đầu, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Liêu Tư Thầm.

Khi ánh mắt của anh chạm vào hai cánh tay đang dựa sát vào nhau, không kìm được nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Anh bình tĩnh nghĩ thầm trong lòng.

Vợ mình làm nũng thật đáng yêu, chỉ là đối tượng làm nũng lại không phải mình.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng Liêu Quân Tâm. Sớm hay muộn, vị trí đó sẽ là của anh!

Dì Ngô từ nhỏ đã chăm sóc Liêu Tư Thầm, ở nước ngoài cũng là bà đã chăm sóc nàng nhiều nhất, hiểu rõ cô, vì thế đầu tiên liền nấu canh giải rượu cho cô.

Liêu Tư Thầm vừa vào cửa, canh giải rượu đã được bưng ra.

Mặc dù Liêu Tư Thầm hay giận dỗi, nhưng đó chỉ là với đám bạn bè trong giới mà thôi, còn đối với những trưởng bối quan tâm mình, cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Cô lễ phép nhận lấy canh giải rượu, rồi bưng sang bàn ngày thường dùng cơm.

Liêu Quân Tâm không lên lầu về phòng, mà đi theo ngồi xuống bên cạnh cô.

Trần Vũ Trùng kéo ghế đối diện, động tác tự nhiên ngồi xuống.

Cả hai ánh mắt đều dừng lại trên người cô. Liêu Tư Thầm có chút ngượng ngùng, đang chuẩn bị đẩy Liêu Quân Tâm về phòng ngủ, thì từ hành lang vọng đến một giọng nói. “Con còn biết trở về à?”

“Ông nội?!” Liêu Tư Thầm quay đầu lại, oán trách, “Đã khuya thế này, sao ông còn chưa ngủ? Ngủ muộn không tốt cho sức khỏe đâu, ông phải biết chăm sóc bản thân chứ.”

Ông đi đến, ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ Trùng, trước tiên hơi gật đầu về phía anh như một cách chào hỏi lịch sự.

Rồi ông quay sang nhìn Liêu Tư Thầm, cố ý trừng mắt liếc cô một cái, hừ một tiếng: “Con cũng biết bây giờ không còn sớm, biết là ngủ muộn không tốt cho sức khỏe à? Con nói con xem, sau khi về nước mấy ngày thì ở nhà được mấy ngày? Có ngày nào không chạy ra ngoài chơi?”

Mặc dù lời nói có phần trách móc, nhưng vẻ mặt nhìn về phía cô lại mang theo ý cười chiều chuộng, không hề có chút trách cứ nào.

Trần Vũ Trùng vẫn còn ngồi bên cạnh, Liêu Tư Thầm bị ông nội nói thẳng điểm yếu, có chút ngượng ngùng. Cô liền cất cao giọng, kịp thời ngắt lời ông nội để ngăn ông tiếp tục nói. Giọng nói ngọt ngào và mềm mại như làm nũng: “Ông nội, ông cũng đừng trách con mà. Con ra ngoài tìm bạn bè, không phải chỉ để chơi đâu, cũng có chính sự mà.”

Cô liếc sang Trần Vũ Trùng: “Hơn nữa hôm nay đâu phải chỉ mình con, anh ấy cũng ở đây với con. Không tin thì ông hỏi anh ấy đi.

“Nhìn thấy Trần Vũ Trùng không có bất kỳ động thái nào, giống như không nhận ra ám chỉ của cô.

Sao lúc này anh ta lại không có mắt nhìn như vậy?!

Liêu Tư Thầm khẽ cắn môi, dưới bàn dùng chân dẫm lên chân Trần Vũ Trùng. Trần Vũ Trùng vẫn không có phản ứng, cô liền dùng sức hơn, lại dẫm thêm một lần nữa.

Cảm giác thân mình người đàn ông đều căng chặt một chút, Liêu Tư Thầm vừa lòng mà buông lỏng sức lực, dùng ánh mắt uy hiếp anh phối hợp.

Ánh mắt Trần Vũ Trùng từ trên mặt Liêu Tư Thầm dời đi, nhìn về phía ông nội của cô, giọng nói không mang cảm xúc gì khác thường: “Ông nội, ông yên tâm, hôm nay thật sự là con đi cùng em ấy.”

“Ông nội, ông nhìn đi, con đã nói rồi, ông cứ yên tâm.”

Liêu Tư Thầm cảm thấy hài lòng, thu chân lại.

Ông sao có thể không biết bọn họ đang làm trò gì, nhàn nhạt nhìn qua Trần Vũ Trùng, nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi buông tha chuyện này.

Một bên nhìn chằm chằm Liêu Tư Thầm, bảo cô uống hết chén canh giải rượu, một bên cùng Trần Vũ Trùng trò chuyện: “Pipi nhà chúng ta chính là bị ông và em gái nó chiều hư, bị mọi người trong giới gọi là tiểu ma vương. Nếu nó mà khó quản hoặc khi dễ con, con cứ đến tìm ta, ông sẽ giúp con dạy dỗ nó.”

Trần Vũ Trùng đương nhiên nghe hiểu.

Đây là ông nội của Liêu Tư Thầm đang nhắc nhở anh rằng sau lưng Liêu Tư Thầm còn có ông và Liêu Quân Tâm làm chỗ dựa, bảo anh đừng khi dễ cô, phải chiều chuộng cô. Nếu không, bọn họ sẽ tìm cách tính sổ với anh.

Kỳ thật, lúc trước khi thương lượng về chuyện liên hôn cũng đã sớm nói rõ, việc lần nữa nhấn mạnh chỉ là trưởng bối quan tâm sốt ruột mà thôi.

Trần Vũ Trùng nhàn nhạt đáp: “Đương nhiên ạ.”

Cho dù không có cuộc liên hôn này, anh cũng sẽ làm như vậy.

Liêu Tư Thầm không nghe ra ý ngoài lời ông, lại thấy trong chén canh giải rượu còn dư lại hơn nửa, thật sự không muốn uống nữa, lầm bầm: “Ông nội, sao ông lại bênh người ngoài như vậy.”

Ông liếc sang cô một cái, thở dài: “Không muốn uống thì đừng uống nữa, mang Vũ Trùng lên trên đi.”

Ông đứng dậy: “Được rồi, đã muộn rồi, ông và Quân Quân cũng muốn lên ngủ đây.”

Biệt thự tầng thứ tư hoàn toàn là địa bàn của Liêu Tư Thầm, toàn bộ tầng bốn, kể cả hành lang đều trải thảm. Tầng này chỉ có một phòng ngủ lớn, thư phòng chỉ chiếm một , còn phòng để quần áo lại chiếm hai ba gian phòng.

Liêu Tư Thầm dẫn Trần Vũ Trùng lên lầu.

Cô gọi tên hệ thống trí năng, “Sissie, bật đèn.”

Cả tầng bốn lập tức sáng bừng.

Liêu Tư Thầm ngửi ngửi mùi rượu trên người mình, cảm thấy ghét bỏ, cô tiến vào phòng để quần áo, lấy một bộ áo ngủ, không kìm được muốn tắm rửa tẩy đi mùi rượu trên người, tự nhiên mà bỏ rơi người đàn ông.

Cô đẩy Trần Vũ Trùng về hướng phòng ngủ: “Anh đi vào phòng ngủ ngồi một lúc, đợi tôi tắm rửa xong rồi nói chuyện.”

Liêu Tư Thầm cánh tay vô tình mình chạm vào cánh tay của người đàn ông, bị nhiệt độ cơ thể anh làm cho giật mình một chút, nhanh chóng lùi lại, rồi giả vờ như không có chuyện gì: “Anh tự đi qua đi.”

Liêu Tư Thầm thoáng nhìn thấy bộ tây trang trên khuỷu tay của người đàn ông, cô nhắc nhở: “Dì Ngô một hồi sẽ mang sữa bò lên cho tôi, anh nhận giúp một chút, tây trang muốn giặt thì nói với bà là được.”

Trần Vũ Trùng liếc mắt lên: “Không cần giặt, tôi một hồi sẽ vứt đi.”

Liêu Tư Thầm không quá để ý những gì anh nói, lo chính mình vào phòng tắm, nhìn thoáng qua mặt mình trong gương.

Nhớ lại khoảnh khắc hoảng loạn vừa rồi, cô cảm thấy có chút buồn cười, nhíu mày, hít sâu một hơi. Nhìn buổi tối hôm nay quả thật uống rượu nhiều, ý thức không còn thanh tỉnh nữa.

Hơi mờ dần dần bao phủ.

Tắm xong, cả người đều lười biếng. Vừa rồi tùy tiện túm lấy một chiếc váy ngủ, giờ này sờ đến định mặc vào, cô mới nhận ra mình đã lấy đúng chiếc mà ban đầu chuẩn bị cho Liêu Quân Tâm.

Bộ sưu tầm đồ ngủ này có tổng cộng hai cái, một năm trước cô đã tìm nhà thiết kế yêu cầu thiết kế riêng, một cái cho cô, một cái cho Liêu Quân Tâm.

Chiếc váy ngủ mà cô đã thiết kế cho mình trong đêm tân hôn đã bị vứt đi.

Nhớ lại chuyện này, Liêu Tư Thầm không khỏi cảm thấy tức giận. Vốn dĩ vứt bỏ bộ đồ ngủ yêu thích đã khiến người ta nổi trận lôi đình, đặc biệt là đầu sỏ gây tội khiến cô vứt chiếc váy ngủ đó dường như đã quên mất chuyện này.

Cô nhìn chằm chằm chiếc váy ngủ đó những nửa phút.

Thôi vậy, cô tạm thời mặc trước đi, quay lại sẽ nghĩ cách làm lại cái mới cho Liêu Quân Tâm.

Liêu Tư Thầm sấy xong tóc, mặc chiếc váy ngủ có chút chật vào phòng ngủ: “Trần Vũ Trùng, bộ quy tắc ba điều chúng ta còn chưa nói xong điều thứ hai, giờ thì nói đi.”

Người đàn ông ngồi bên mép giường, đã thay áo sơ mi trắng ban ngày ra, mắt kính cũng đã tháo xuống đặt trên đầu giường, khuôn mặt dưới ánh đèn mờ mờ hiện ra một cảm giác khác biệt. Anh nói, “Em nói đi.”

Chỉ cần anh có, cô muốn, đều có thể lấy đi.

Ở một góc độ cô không thấy, ánh mắt Trần Vũ Trùng giống như lạnh lẽo nhưng lại đầy sự quấn quýt, si mê mà dính chặt trên người cô.

Liêu Tư Thầm không chú ý đến vẻ mặt của anh, cô vừa mới sấy xong tóc, đang thoa dầu dưỡng tóc lên phần đuôi tóc.

Lòng bàn tay trắng nõn dán vào những sợi tóc đen mượt, những sợi tóc rũ xuống, rơi nhẹ xuống cổ, vai và lưng. Trên người cô chỉ mặc chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng nhạt mỏng manh, với viền ren hoa tinh tế và đai thắt nhẹ nhàng. Váy ngủ ôm sát cơ thể, mát mát lạnh lạnh.

Trần Vũ Trùng dừng mắt trên đùi cô.

Cô tháo tất chân mặc ban ngày ra, để lộ làn da trơn bóng trắng nõn. Trong phòng trải thảm, cô cũng lười biếng không mang dép lê, dứt khoát đi chân trần.

Anh nhớ lại lúc nãy ở dưới bàn, cô dùng chân dẫm lên chân anh, vừa dẫm vừa ra hiệu bằng ánh mắt, ra lệnh cho anh phối hợp với cô nói chuyện.

Anh đã phối hợp nói theo, cô hài lòng buông lỏng sức lực, thu chân lại. Nhưng lại vô tình cọ sát vào chân anh qua lớp quần tây.

Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Vũ Trùng không khỏi loé lên sự mờ ám. Anh thay đổi tư thế, hai chân giao nhau, tùy ý cầm lấy tạp chí thời trang ở đầu giường của Liêu Tư Thầm, lười biếng nằm trên giường.

Liêu Tư Thầm chưa đi về phía mép giường, cô ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu chăm sóc da mặt, tay vừa làm vừa trò chuyện. Sau khi tắm xong, cô có vẻ lười biếng, giọng nói cũng mềm mại hơn vài phần.”

Tôi hỏi ông rồi, hai người còn cần mấy ngày nữa mới thương lượng xong hợp đồng, tuần này chúng ta vẫn ở lại đây, trước cứ ở nhà tôi đi.” Liêu Tư Thầm xé mặt nạ dưỡng da ra, “Để ông nội không lo lắng cho ta, anh cứ ở phòng tôi là được, như vậy nhìn chúng ta sẽ thân thiết hơn một chút.”

Liêu Tư Thầm lại nói thêm: “Nhưng anh nhớ rõ đừng làm loạn đồ đạc của tôi, tất cả đều là tôi tỉ mỉ sắp xếp, nếu anh làm loạn rối tôi sẽ tức giận.”

Nói một tràng dài, miệng khô lưỡi khô, Liêu Tư Thầm bưng cốc sữa bò mà dì Ngô vừa đưa vào, uống hai ngụm, rồi đặt cốc xuống một bên.Cốc sữa còn dính một vòng vết sữa mờ nhạt, Trần Vũ Trùng lại chuyển ánh mắt về phía miệng cốc.“

Chờ hai người thương thảo xong việc kinh doanh, tôi sẽ đi theo anh đến Vụ Đinh ở, nhưng mỗi năm tôi cũng sẽ không ở đó mãi, tôi cũng muốn trở về nhà mình ở.”

Tất cả những yêu cầu trên đều là những điều mà Liêu Tư Thầm vừa mới nghĩ ra.

Tiếp theo mới là trọng điểm, cũng là yêu cầu mà Liêu Tư Thầm ban đầu định đề ra vào buổi chiều.

Nghĩ lại đến bay giờ rồi, lại qua hơn một giờ, người đàn ông kia vẫn chưa có ý định đưa ra bất kì lời giải thích nào. Liêu Tư Thầm không nhịn được nữa, lại tức giận.

Cô vốn còn lười biếng, nhưng giờ đây giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Anh xem, chúng ta mới chỉ tiếp xúc có mấy lần, tôi cảm thấy hiện tại chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu nhau, cho nên tôi hy vọng chúng ta tạm thời chia phòng ngủ, chờ đến khi tình cảm giữa chúng ta được bồi dưỡng tương đối ổn rồi lại tính tiếp, có được không?”

Mấy chữ cuối tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí rõ ràng không phải để thương lượng, mà là không cho phép xía vào.

Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Liêu Tư Thầm càng thêm tức giận, cô dùng ngón tay chỉnh mặt nạ trên mặt, làm xong rồi mới quay đầu lại.

Người đàn ông ngồi bên mép giường, vẻ mặt bình thản, chỉ riêng vẻ mặt anh thì Liêu Tư Thầm không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô có chút tức giận, trợn mắt chất vấn: “Tôi đang cùng anh nói chuyện nghiêm túc, anh rốt cuộc có nghe không vậy?”

Dù cô tức giận, nhưng dáng vẻ vẫn rất xinh đẹp, câu nói kia không giống như đang nổi giận hung dữ với anh, mà lại càng giống như đang làm nũng.

Trần Vũ Trùng cuối cùng cũng hoàn hồn, đầu óc nhanh chóng bắt kịp điểm quan trọng trong lời của Liêu Tư Thầm vừa nói.

Chưa có tiếp xúc nhiều, không thực sự hiểu nhau, chia phòng ngủ…

Anh từ từ chớp mắt, hàng mi đen dài che khuất ánh mắt có chút tối tăm, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, hơi dùng sức. Đầu lưỡi chống vào hàm trên, im lặng hai giây, rồi mới thốt ra hai chữ.

background
TrướcSau