Chương 42: Tình yêu đầu đời


Liêu Tư Thầm bị người đàn ông ép ra càng nhiều nước mắt.
Bọn họ hoàn toàn không còn ăn ý như lúc trước, hay có thể nói người đàn ông rốt cuộc cũng không nhịn được nữa lộ ra một góc của tảng băng ngầm, hoàn cảnh trên xe càng là “thêm dầu vào lửa”, Liêu Tư Thầm ngồi cũng không thoải mái, bởi vậy nước mắt tuôn trào dữ dội.
Người đàn ông thong thả ung dung mà tiếp tục động tác, cảm nhận được thân thể người trước mặt đột nhiên run lên, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà nghe được tiếng gọi tên anh nho nhỏ mang theo kinh ngạc cùng tức giận.
Lần này thật sự là đã cách một khoảng thời gian dài chưa làm nên vợ đến giờ vẫn chưa thích ứng được.
Mí mắt anh hơi rũ xuống, không chút để ý mà nghĩ trong lòng.
Lần sau không thể cách lâu như vậy.
Phải thường xuyên cùng vợ giao lưu tình cảm.
Nụ hoa vốn dĩ nhắm chặt cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Người đàn ông rốt cuộc đi ra từ dưới làn váy, Liêu Tư Thầm cả người đều nhũn ra, chân còn đang run rẩy, vừa rồi chân bị người đàn ông dùng bàn tay to nóng nắm lấy, chỉ có thể bị giữ yên tư thế ngồi trong ghế xe cả nửa ngày, eo cũng có chút nhức mỏi.
Lại bởi vì nước mắt chảy quá mãnh liệt nên đuôi mắt, chóp mũi cùng gó má cô đều ửng hồng nhàn nhạt.
Khắp nơi đều là nước mắt, gần như ướt hết cả cổ.
Cô thay đổi tư thế, rốt cuộc cũng dịu lại.
Người đàn ông thò qua, bị thẩy cho một đôi mắt lạnh, nhưng cũng không cảm thấy tổn thương.
Nếu không phải sợ dọa đến vợ, anh thậm chí còn muốn thẳng tay cho mình một cái tát, sau đó lau đi những nơi vương đầy nước mắt cho vợ.
Yết hầu người đàn ông lăn lộn hai cái, lần nữa nhịn xuống cái ý tưởng này.
Bên trong xe quá nhỏ hẹp, anh chỉ có thể nửa cong đầu gối, nhưng vẫn tương đối miễn cưỡng như cũ.
Lại thử thêm một lần nữa, lần này ăn rất thuận lợi.
Vợ rất dễ dàng tiếp nhận anh.
Cánh tay vợ mềm như bông, không có chút sức lực nào, câu lấy cổ anh, khuôn sắc lạnh rốt cuộc cũng dịu đi không ít, ngược lại còn nhíu mày đẩy đẩy anh, thúc giục nói: “Đừng lề mề như vậy.”
Ánh mắt người đàn ông càng thêm đen tối, nhẹ nhàng cười một chút.
Nếu vợ đã yêu cầu, vậy thì anh cần phải cố gắng ra sức mà làm thôi…
Trần Vũ Trùng không tốn chút sức nào đã nhẹ nhàng đem chân người trong lòng đặt lên trên khuỷu tay.
Đột nhiên thay đổi tư thế, Liêu Tư Thầm đột nhiên không kịp phòng ngừa kinh hô một tiếng.
Người đàn ông không nói một tiếng đã bắt đầu động tác.
Tư thế này khiến cô cảm thấy quá thẹn rồi!
Liêu Tư Thầm thậm chí có thể nhìn rõ ràng chính mình “ăn” xong như thế nào.
Cô trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được nhăn mặt.
Nhưng gương mặt với chiếc mũi ửng hồng lại càng khiến người ta cảm thấy vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Liêu Tư Thầm vẫn phải cố gắng hết sức “ăn” như mọi khi, ban đầu chưa nhìn trực diện bao giờ, nhưng lúc này, trước mắt là một cảnh tượng khiến cô khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn cái thứ lớn đến mức gần như dữ tợn đó lại bị cô ăn xong.
Trần Vũ Trùng còn ra vẻ đường hoàng bình thản, nói với cô: “Vợ cắn thật chặt.”
Liêu Tư Thầm đỏ mặt, nhớ lại những lần trước, mỗi lần anh đều chỉ cúi đầu chăm chỉ làm, dù có nói chuyện cũng không nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Còn có vừa rồi… chỉ cần nhớ lại thôi, Liêu Tư Thầm cảm giác như đầu mình muốn bốc khói.
Cô thật sự không nghĩ ra, liệu có phải là khi mình còn ở thành phố Vụ Đinh đã xảy ra chuyện gì khiến Trần Vũ Trùng, một người bình thường, lại đột ngột biến thành kẻ không biết xấu hồ như thế này.
Có vẻ như nhận ra cô đang thất thần, bỗng nhiên anh bắt đầu tăng tốc độ, khiến Liêu Tư Thầm sợ hãi, không còn tâm tư suy nghĩ mơ hồ nữa, tay vội vàng nắm chặt lấy cổ anh.
Cô thở hổn hển, tay càng siết chặt, hơi thở phả vào cổ anh cũng mềm mại như tơ.
“Trần Vũ Trùng!”
Liêu Tư Thầm cảnh cáo anh, tuy nhiên bởi vì ngữ điệu nên cũng không có nửa phần đe dọa nào, ngược lại càng giống làm nũng hơn.
–
Trần Vũ Trùng nhớ lại lần đầu tiên mình nằm mơ, là hôm đó ở trong đình sau khi bị Liêu Tư Thầm tát cho bạt tai.
Sau cú tát ấy, anh gần như không nhớ rõ chính mình là ai, rốt cuộc anh làm sao trở về phòng trong mơ mơ hồ hồ.
Trần Vũ Trùng chỉ nhớ rõ, vào ban đêm, anh mơ thấy con đường hẹp và vắng vẻ ấy, mơ thấy ánh mắt chán ghét của cô, mơ thấy cái tát không nhẹ không nặng ấy.
Anh mơ thấy mình phản ứng theo một cách khác thường, dưới một tình huống kỳ lạ.
Cô gái nhìn anh không nhẹ không nặng, như thể đang nhìn một món đồ chơi vô nghĩa, ánh mắt lướt qua chậm rãi, cuối cùng nở một nụ cười chế giễu.
Đôi môi hồng nhạt mấp máy, anh nghe thấy cô nói bằng giọng điệu nửa như đang mắng, nửa như làm nũng: “Biến, thái.”
Trần Vũ Trùng choàng tỉnh từ giấc mơ, nhận ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Mọi người, bao gồm cả Chung Việt Trạch – người tự xưng là thanh mai trúc mã với cô, phần lớn thời gian đều gọi Liêu Tư Thầm là “đại tiểu thư”.
Những người gọi cô bằng danh xưng đó, trong lòng rốt cuộc là chế giễu hay thật sự tôn trọng, anh không rõ, nhưng có một điều chắc chắn, Trần Vũ Trùng không muốn mình cũng giống như bọn họ, gọi cô là “đại tiểu thư”.
Liêu Tư Thầm chỉ quay về sống ở nhà họ Liêu hai tuần, nhưng sự phô trương thì hoàn toàn khác biệt, mỗi ngày có vô số người đến tận cửa mời cô, họ mang theo đủ kiểu nụ cười—giả tạo có, nịnh bợ có, chân thành cũng có—vây quanh cô, cùng nhau ra ngoài.
Trần Vũ Trùng chỉ lặng lẽ đứng trong góc mỗi khi Liêu Tư Thầm rời nhà, trộm nhìn cô vài lần, như một sinh vật âm lãnh, ẩn mình trong góc tối ẩm ướt, khó bị phát hiện.
Nếu có ai đó vô tình đi ngang qua và bắt gặp ánh mắt ướt lạnh đó, chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh và “đại tiểu thư” từng có mối hận thù nào đó không thể hóa giải.
Nhưng không phải vậy, cô là người khiến cảm xúc tình yêu đầu đời trong anh thức dậy.
Tình cảm đúng là một thứ kỳ lạ như thế, theo lẽ thường thì ký ức sâu sắc nhất của Trần Vũ Trùng lẽ ra phải là khoảnh khắc cô từ trên cao nhìn xuống, cứu anh khỏi cảnh khốn cùng.
Nhưng không, thứ cứ quẩn quanh lấy anh trong từng giấc mơ mang theo vẻ đẹp kiều diểm, khó nói hết ấy, thứ thật sự in sâu và bám rễ trong anh, lại là cái tát phảng phất mùi hương của thiếu nữ ấy.
Nó khiến da đầu anh tê rần, cả người run lên.
Từ đó anh mất ngủ triền miên, trằn trọc suốt đêm.
Trần Vũ Trùng biết hành vi rình mò của mình, nếu Liêu Tư Thầm muốn, chỉ cần báo cảnh sát là có thể khiến anh bị bắt về đồn ngay lập tức, nhưng anh không bận tâm.
Trần Vũ Trùng có khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh gần như đã nắm rõ từng nhóm người đến tìm Liêu Tư Thầm mỗi ngày.
Người thân thiết nhất với cô là một nữ sinh tên Từ Dữu Trân.
Từ Dữu Trân gọi Liêu Tư Thầm là: “Bé cưng.”
Trong lòng mình, anh cũng bắt chước gọi cô: “Bé cưng.”
Trần Vũ Trùng không gọi Liêu Tư Thầm “đại tiểu thư”, cô ở trong lòng anh có một vị trí khác biệt.
Từ sau lúc đó, Trần Vũ Trùng đã gọi qua vô số lần “bé cưng”.
Ở trong giấc mơ đêm gọi qua, trong khung chat Weibo gọi qua, khi từ xa nhìn thấy cô ở trong đám người gọi qua, sau này khi đã dùng hết thủ đoạn đứng đầu nhà họ Trần lại qua nước ngoài tìm cô, cũng gọi qua, ở trước những bức ảnh chụp của cô gọi qua, ở trước mặt bản thân cô cũng gọi qua…
Chỉ là chưa từng mặt đối mặt gọi qua.
–
Người đàn ông khẽ động, người trong lòng sau khi kinh ngạc mà nhỏ giọng thốt lên một tiếng liền lập tức hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Mi mắt rũ xuống che khuất con người đen tối nhìn không ra cảm xúc, khóe môi lại cong lên một nụ cười mãn nguyện.
Giờ phút này, bé cưng của anh đang ở trong lòng anh.
Bé cưng…
Vợ yêu..
Trần Vũ Trùng âm thầm gọi từng từ từng từ trong lòng, nắm lấy tay cô đặt lên trên ngực mình.
Ánh mắt anh si mê mà nhìn người trong lòng bởi vì động tác của anh mà đôi mắt mịt mờ đẫm nước, ánh mắt anh đặc sệt như nước đường, có một loại cảm giác tựa như chỉ cần dính lên một chút thôi cũng đừng mong dễ dàng lau khô sạch sẽ được.
Liêu Tư Thầm vẫn hồn nhiên không biết gì, sau khi thích ứng xong chính là quá mức vui sướng, quá thoải mái, trước mắt cứ như có tầng sương mù dày đặc vây quanh.
Tay Liêu Tư Thầm rất mềm, dán trước ngực người đàn ông, tựa như đang trực tiếp liên kết với trái tim anh, cô dường như bị sức nóng tràn qua, mau chóng rụt tay về.
Ở nơi cô nhìn không thấy, người đàn ông đến mí mắt còn không chớp một cái mà nhìn chằm chằm cô.
Trái tim vốn tràn ngập hạnh phúc thật mau lại trở nên chua xót.
Con người vào lúc hạnh phúc nhất, cũng thống khổ nhất.
Bởi vì sẽ bất an mà lo, sẽ sợ sau này bị mất đi.
Tuy rằng Liêu Tư Thầm chưa nói, nhưng khi gặp mặt vẫn lộ ra sự mỏi mệt của cô như cũ.
Vợ rất sợ ông nội xảy ra chuyện.
Nhưng chỉ là…vợ chưa bao giờ cùng anh chia sẻ nỗi sợ của cô, bởi vì vợ không tin anh, không yêu anh.
Người đàn ông cúi mình xuống, “Mệt rồi sao? Đổi tư thế khác nào.”
Liêu Tư Thầm mơ mơ màng màng, vẫn chưa suy nghĩ được lời nói của người đàn ông dường như có có một tầng ý nghĩa khác.
Tư thế của hai người đổi chỗ.
Ở trên xe, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trong phòng ngủ. Liêu Tư Thầm từ dưới ghế sô pha trong xe bị đổi lên trên người anh, đôi chân mềm mại để trên cơ bắp rắn chắc của anh, bị cộm đến nhíu mày.
Tuy rằng là cô ở trên, nhưng vẫn là anh dùng sức, Liêu Tư Thầm gần như là bị anh kéo theo làm, không phí chút sức lực nào.
Người đàn ông dường như khống chế không nổi cảm xúc nữa, động tác ngày càng kịch liệt, cô dường như còn cảm giác được thân xe đang rung lắc theo nhịp điệu của bọn họ.
Một loại cảm xúc thẹn thùng khôn kể dâng lên trong lòng.
Tay cô vòng qua vai, dán lấy lưng người đàn ông, rồi lại bởi vì mồ hôi chảy dài mà trượt xuống, mỗi lần trượt cô lại theo bản năng giữ lấy lưng anh, rồi lại cào ra một vết mới.
Người đàn ông lại tựa như không ngại bị cào chút nào, ngược lại dáng vẻ còn có vẻ rất hưởng thụ.
Mỗi lần cô cào một chút, cái thứ bên trong liền căng thêm một chút.
Sao lại còn có thể to lên chứ? Liêu Tư Thầm quả thực phải “hoài nghi nhân sinh”.
Cô thật sự chịu không nổi, đôi mắt ướt át chứa nước, buồn bực tức giận mà nức nở mắng anh, “Trần Vũ Trùng, anh có thể nào khống chế một chút không? Đừng to lên nữa!”
