Chương 44: Tin


Liêu Tư Thầm nhìn theo ánh mắt của Trần Vũ Trùng, ngay lập tức hiểu ra anh đang nhìn gì.
Không chỉ là mặt và cổ, vì xấu hổ và tức giận mà làn da toàn thân cô đều nhuộm một lớp hồng nhạt.
Cô muốn anh ngay lập tức—ngay lập tức đi ra!
Nhưng Trần Vũ Trùng hoàn toàn không nhận ra sự bực bội của Liêu Tư Thầm, ánh mắt anh đắm đuối, không nỡ rời khỏi vùng bụng dưới của cô. Đáng lý ra nơi đó không nên hiện rõ đến thế, nhưng gần đây Liêu Tư Thầm ở Liêu gia lại gầy đi vài phần, khiến vóc dáng càng mảnh mai, lần này lại bất ngờ chạm đến vị trí không nên chạm tới.
Sự nhấp nhô nơi đó chính là do anh tạo ra, là minh chứng cho sự thân mật giữa họ.
Máu trong người Trần Vũ Trùng gần như sôi lên.
Anh lại nhớ đến giấc mơ đầu tiên—lúc ở trong đình, sau khi bị Liêu Tư Thầm tát—trong mơ, môi cô mấp máy, từng chữ rõ ràng mắng anh: “Biến, thái.”
Dơ bẩn, đen tối, khát vọng bị đè nén gần như không thể kiểm soát bắt đầu lan tràn khắp cơ thể anh.
Anh rũ mắt, lại nhịn không được khẽ cười một chút, ánh mắt âm trầm đen tối lại si mê triền miên quấn lấy tựa như những sợi dây leo sống kí sinh, âm âm thầm thầm quấn chặt, thậm chí còn sinh trưởng lên.
Anh chính là tên b.iến th.ái.
Một tên b.iến th.ái mơ ước vợ nhiều năm như vậy.
Hiện giờ anh chỉ muốn áp tay lên, đối mắt với vợ, vợ nhạy cảm như thế, chỉ cần anh hơi dùng sức một chút thì cô sẽ lập tức không kiềm chế được, nơi nào cũng đầy nước.
Chỉ cần anh dựa vào đủ gần, nước mắt của vợ sẽ có thể chảy lên ngực anh, đôi mắt ướt sũng của vợ sẽ mang theo xấu hổ cùng buồn bực mà nhìn chằm chằm anh, không còn chú ý đến những thứ không quan trọng nữa.
Nếu lúc ấn xuống còn dùng sức quá mức, vợ sẽ giống như vừa rồi, thoải mái mà phun nước tới mức ướt đẫm khắp nơi, còn muốn anh dùng tay thế nào?
Vào thời điểm như này mặt cùng cổ cô sẽ càng đỏ hơn, lông mi cũng lóe lên, đáng yêu muốn chết!
Ý niệm ti tiện đó lướt qua đầu anh, yếu hầu mất khống chế lăn lộn lên xuống, nhưng cuối cùng anh vẫn ép buộc bản thân dời mắt, chỉ giơ tay chặn lấy vợ đang muốn tránh thoát.
Con người đen như mực của anh nhìn không ra cảm xúc, chỉ có thể từ giọng nói khàn khàn nghe ra anh không hề bình tĩnh, “Cắn thật chặt, không ra được.”
Liêu Tư Thầm hoàn toàn không biết gì về ý niệm dơ bẩn trong đầu người đàn ông vừa rồi cả, cô đã không còn nhớ rõ rốt cuộc đây là lần thứ mấy của Trần Vũ Trùng trong hôm hany rồi, câu “Cắn thật chặt” này cô không phải chỉ nghe qua một lần.
“Câm miệng!”
Người đàn ông nhìn cô, lại sợ vợ tức giận, chỉ dám cười khẽ ở trong lòng.
Vợ hung dữ với anh cũng đáng yêu như vậy.
Sau khi xác nhận Liêu Tư Thầm đã bình tĩnh, anh lại bắt đầu hành động, đồng ý yêu cầu của cô, vị trí hai người đã một lần nữa đảo ngược.
Lúc nãy khi ở phía trên, Liêu Tư Thầm bị cơ bắp rắn chắc của người đàn ông ép đến mức khó chịu, bây giờ đổi sang nằm dưới, lại vì lớp ghế sofa bị dính ướt từ trước mà cảm thấy không thoải mái chút nào.
Trần Vũ Trùng vì muốn cô dễ chịu hơn nên cố tình làm chậm từng động tác, cố gắng nhẹ nhàng hết mức, nhưng dù vậy, Liêu Tư Thầm vẫn cảm thấy quá sức chịu đựng.
Nước mắt cô lăn dài không ngừng, trước mắt mờ nhòe như phủ sương, cô giãy giụa tránh đi nơi khác, vô tình tay chạm vào mấy vật nào đó bên cạnh.
Cô định nghiêng đầu nhìn, nhưng Trần Vũ Trùng nhận ra rất nhanh dấu hiệu cô phân tâm, đồng tử đen co lại gần như không thể nhận thấy, bất ngờ tăng tốc.
Liêu Tư Thầm thất thần trong khoảnh khắc, chính cô cũng không nhận ra mình đã nấc khẽ thành tiếng, ngón tay vô thức siết chặt, để lại những vết xước mới trên vai và lưng anh.
Lông mi khẽ rung vài cái, nước mắt rơi xuống làm tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên rõ ràng hơn một chút.
Sợ Liêu Tư Thầm giận, Trần Vũ Trùng không dám làm quá mức, chỉ duy trì mấy nhịp ngắn rồi nhanh chóng điều chỉnh lại tốc độ vừa phải.
Đầu óc Liêu Tư Thầm như một mớ chỉ rối, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, nhưng vẫn nhớ đến thứ mà lúc nãy mình đã vô tình chạm vào.
Cô nghiêng đầu, phân tâm nhìn sang chỗ đó: “…Anh để cái gì ở đây vậy?”
Khi cô quay đầu lại, mới để ý đó là một bó hoa.
Nhìn kỹ có thể thấy sự phối hợp hơi hỗn độn, kiểu cách cũng không tinh tế, có thể là không mua từ tiệm hoa chuyên nghiệp, hoặc là do Trần Vũ Trùng chọn vội vàng ở một tiệm nhỏ gần đó — nhưng khả năng thứ hai có vẻ không lớn.
Nghe thấy cô hỏi, Trần Vũ Trùng mới chịu rời mắt khỏi cô một chút để nhìn sang bên cạnh, chợt nhớ ra đó là bó hoa anh mang đến cho cô — chỉ là vừa rồi bị cô làm cho đầu óc quay cuồng, nên hoàn toàn quên mất.
Dù cách phối hợp không hoàn hảo, nhưng vẫn có thể nhìn ra bó hoa được nâng niu mang đến tận đây.
Trên cánh hoa vẫn còn đọng lại giọt nước, ánh lên sáng lấp lánh.
Lúc này tâm trí của Liêu Tư Thầm hoàn toàn đang đặt ở nơi khác, không chịu phối hợp với anh khiến Trần Vũ Trùng gần như nhịn đến phát điên. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, anh vẫn chủ động giải thích: “Chọn cho em đó.”
Nói xong, anh vội vàng dời sự chú ý của cô khỏi bó hoa râu ria kia.
Chọn cho cô? Trước đây anh đã biết cô thích gì?
Trần Vũ Trùng quá biết cách chiều người, đầu óc vốn đang trống rỗng vì thoải mái của Liêu Tư Thầm liền hoàn toàn quên mất việc truy hỏi về bó hoa.
Lần này khác với mấy lần trước kết thúc vội vàng, kéo dài thêm vài hiệp. Đến cuối cùng, váy của Liêu Tư Thầm đã ướt đẫm hoàn toàn, quần áo của Trần Vũ Trùng cũng rối tung rối mù, may mà trong xe có sẵn đồ thay khẩn cấp, chỉ có thể dùng tạm trước mắt.
Liêu Tư Thầm thậm chí lười nhấc tay, chỉ ngồi dựa vào một bên mềm nhũn, để mặc cho anh giúp cô thay đồ.
Dù sao những gì nên thấy cũng đã thấy cả, giờ cũng chẳng còn gì phải ngại nữa.
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình thuộc về người khác được khoác lên người Liêu Tư Thầm, lông mi cô cụp xuống, cả người không còn chút sức lực, làn da lộ ra trong không khí vẫn trắng mịn như phủ một lớp phấn.
Không có quần vừa để thay, vạt áo sơ mi dài ngang đùi, nhìn qua lại càng thêm quyến rũ.
Trần Vũ Trùng đang nửa quỳ dưới đất, giúp cô mang giày.
Nhưng bàn chân còn mềm nhũn, không còn chút sức lực, mang giày cao gót thật sự khiến cô khó chịu.
Liêu Tư Thầm ngăn động tác của anh lại: “Đừng mang, anh bế tôi lên đi.”
Cô nhìn chằm chằm Trần Vũ Trùng, lại nhớ đến những ngày gần đây ở bệnh viện chăm sóc ông nội, thường xuyên nghe ông nhắc mãi.
Liêu Tư Thầm cũng không thể không thừa nhận, việc Trần Vũ Trùng được ông cô chọn là quả thực có lý do.
Trong thời gian này tiếp xúc, cô nhận ra anh đúng là có những tính cách phù hợp làm chồng — ít nhất ở khoản chăm sóc người khác và sự dịu dàng chu đáo, anh làm rất tốt.
Rất có phong thái của một quân tử.
Chỉ là, nếu để làm người yêu, kiểu tính cách này lại có chút nhạt nhẽo.
Trần Vũ Trùng giúp Liêu Tư Thầm thay đồ rất cẩn thận và chu đáo, nhưng đến lượt mình thì lại làm khá qua loa, nên rất nhanh đã thay xong.
Anh tiện tay thu lại toàn bộ quần áo của Liêu Tư Thầm vừa thay ra trong xe, kể cả chiếc áo sơ mi kia, rồi lấy một chiếc áo khoác mới, cẩn thận quấn cô lại thật kỹ, sau đó mới bế cô xuống xe.
Lúc còn ở trong xe thì không cảm thấy gì, nhưng vừa xuống xe, cảm giác xấu hổ vì bên trong chiếc áo sơ mi không mặc thêm gì lại bắt đầu trỗi dậy.
Liêu Tư Thầm thúc giục: “Đi nhanh lên một chút.”
Khi đi ngang qua chiếc xe của cô, đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, cô nói: “Đợi đã.”
Nghe thấy vậy, Trần Vũ Trùng lập tức dừng lại, Liêu Tư Thầm không còn sức, dựa vào trong ngực anh rồi ra lệnh: “Ghế phụ xe tôi có một túi giấy, lấy giúp tôi.”
Chỉ trong khoảnh khắc, Trần Vũ Trùng liền đoán ra được cô đang nói tới thứ gì — là món đồ mà “tên tóc xoăn” nước ngoài đã đưa cô lúc gặp nhau hôm nay.
Trong lòng anh dâng lên chút ghen tuông mơ hồ.
Lúc nãy cô còn chẳng nhớ đến bó hoa anh tặng, thế mà lại không quên dặn anh phải lấy bằng được món quà của cái “tên tóc xoăn” kia.
Rốt cuộc hắn ta đã tặng cô cái gì?
Dù trong lòng đầy suy nghĩ như thế, nhưng vẻ mặt Trần Vũ Trùng vẫn điềm nhiên như không, bình tĩnh và vững vàng. Rõ ràng túi giấy chỉ nằm ngay đó, đưa tay là lấy được, không tốn chút sức lực nào.
Nhưng Trần Vũ Trùng vẫn giữ vẻ đàng hoàng, nói: “Để anh bế em lên trước đã nhé? Lát nữa anh xuống lấy cũng được.”
Lấy lúc nào cũng được, Liêu Tư Thầm chỉ là chợt nhớ ra chuyện đó nên tiện miệng nhắc, nghe Trần Vũ Trùng nói vậy, cô lười nhấc mắt lên, chỉ gật đầu đồng ý.
Liêu Tư Thầm về phòng tắm rửa, còn Trần Vũ Trùng thì đi sang phòng tắm khác.
Anh chu đáo hỏi cô có cần giúp không, nhưng lại bị cô đẩy ra từ chối.
Tay chân Liêu Tư Thầm vẫn còn mềm nhũn, vì thế tắm rất chậm, đến khi sấy tóc xong thì trời bên ngoài đã tối đen.
Khi tắm cô để điện thoại bên ngoài, sấy tóc xong quay lại phòng ngủ, Liêu Tư Thầm liền lấy điện thoại gửi tin nhắn trả lời cho Từ Dữu Trân và Phí Chính Thanh.
Trả lời xong, cô tiện tay xóa lịch sử theo dõi từ phần mềm giám sát gara biệt thự.
Ngón tay vẫn còn dừng lại trên giao diện phần mềm theo dõi, thì bóng dáng Trần Vũ Trùng bỗng dưng xuất hiện phía sau lưng mà không phát ra tiếng động, khiến cô giật bắn mình.
Liêu Tư Thầm nhíu mày, quay đầu nhìn anh.
Trần Vũ Trùng đưa đồ trong tay cho cô — ngoài túi giấy mà cô muốn, còn có thêm một hộp quà tinh xảo và sang trọng.
Nhưng Liêu Tư Thầm thật sự rất mệt, hôm nay không có tâm trạng để mở ra xem, tiện tay đặt cả hai món lên bàn cạnh giường.
Xoay đầu lại, Liêu Tư Thầm phát hiện ánh mắt Trần Vũ Trùng đang dừng trên màn hình điện thoại của cô, liền hỏi: “Nhìn gì đấy?”
“Không có gì.” Anh thu lại ánh mắt.
Liêu Tư Thầm mặc váy ngủ, vì làn da trắng mịn nên những vệt đỏ loang lổ trên người càng rõ, nhưng sắc mặt lại tươi tắn hơn ban ngày, không trang điểm mà gương mặt vẫn sạch sẽ, trắng hồng.
Cô chỉ thuận miệng hỏi vậy, không có ý truy hỏi đến cùng, ngáp một cái rồi ngồi lại lên giường.
Không thể phủ nhận, loại chuyện này đúng là rất dễ chịu, chỉ là quá tốn sức. Liêu Tư Thầm lúc này thật sự lười đến mức không muốn đụng vào đống chai lọ mỹ phẩm kia, nhưng bảo cô đi ngủ luôn trong tình trạng khô khốc như vậy thì lại không cam lòng.
Liêu Tư Thầm đảo mắt qua, dừng lại trên người Trần Vũ Trùng.
Chuyện này cũng không phải chỉ có mình cô vui sướng, dựa vào đâu mà cô phải mệt đến mức không còn sức lực, còn anh thì cần phải trả giá gì mới công bằng.
Việc để người khác làm thay cô đúng là “ngựa quen đường cũ”, cô nhấc mí mắt lười biếng nhìn anh, chỉ cho Trần Vũ Trùng những món mình muốn dùng mỗi ngày.
Không nghe thấy vợ đuổi mình ra ngoài.
Trần Vũ Trùng trong lòng cảm thấy có chút may mắn, nghe Liêu Tư Thầm bảo muốn anh mang giúp mấy thứ đó sang, liếc nhìn một cái, xung quanh đầy những chai lọ mỹ phẩm.
Trên giường, đôi môi sưng đỏ, mềm mại đóng đóng mở mở, cẩn thận nói cho anh phải lấy cái nào.
Trần Vũ Trùng hít một hơi sâu, cố gắng rời mắt khỏi môi Liêu Tư Thầm, ghi nhớ từng lời cô nói trong lòng.
Đồ vật tuy nhiều, nhưng với Trần Vũ Trùng mà nói, cũng không phải quá khó. Anh từ trước đã quen với việc bị Trần Thương Hành làm khó, yêu cầu khắt khe tới mức gần như không thể đáp ứng.
Mãi đến khi người đàn ông mang đống chai lọ kia đưa đến mép giường, Liêu Tư Thầm mới buông điện thoại, nâng mí mắt, nhìn anh với vẻ lười biếng. Giọng của cô tự nhiên, lại đúng lý hợp tình nói, “Đưa đồ cho tôi.”
Trần Vũ Trùng nuốt nước bọt, hầu kết khẽ lăn lộn.
Bị hạnh phúc bất thình lình xảy ra làm đầu óc ngưng trệ, trong nháy mắt cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Cô chờ vài giây, thấy Trần Vũ Trùng không có phản ứng gì, nghĩ rằng anh không muốn, khẽ cau mày, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã không chờ nổi mà ngồi xuống, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là bị ép buộc hay miễn cưỡng, nghiêng đầu nhìn cô: “Thoa ở đâu?”
Anh mặc áo choàng tắm đen dài, nửa phần ngực lộ ra bên ngoài, dù Liêu Tư Thầm không cố tình nhìn, cũng khó mà không để ý tới.
Cô có rất nhiều món phải thoa, đều đặt chung một chỗ.
Liêu Tư Thầm đặt đôi chân thon dài trắng trẻo lên đùi anh, trước mức độ ngơ ngác của Trần Vũ Trùng thật sự không nói nên lời, cô nghiêng đầu liếc anh một cái: “Ở đâu cũng thoa.”
Ngay sau đó, hai chân anh đang để bình thường bỗng đổi thành tư thế bắt chéo.
Cẳng chân cô đặt trên đùi anh bị anh nâng lên, không hiểu vì sao anh đột nhiên có động tác này, cô cau mày tỏ vẻ không hài lòng, trách anh: “Thả xuống, anh làm gì vậy?”
Anh khẽ thở ra một hơi nặng nề, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Liêu Tư Thầm, đặt chân trở lại như cũ.
Trong khoảnh khắc, Liêu Tư Thầm cứng đờ cả người, vì cô cảm nhận được vật thể nóng rực bên dưới lớp áo choàng tắm.
“……”
Liêu Tư Thầm mặt đỏ bừng, cảm thấy khó tin.
Hai người đã ở trên xe rất lâu, gần như từ chiều đến tối.
Sao anh còn có thể…
Liêu Tư Thầm định rút chân về, nhưng lại bị bàn tay thô ráp, to lớn của anh giữ lại.
“Không phải bảo nói anh thoa cho em sao?”
Trần Vũ Trùng sau đó dường như nói rất nhiều, nhưng không hề vô nghĩa, anh nghiêm túc giúp Liêu Tư Thầm thoa mỹ phẩm dưỡng da.
Liêu Tư Thầm tựa đầu vào gối, nhìn anh cúi đầu chăm chú thực hiện từng động tác.
Thật ra cô có chút ngượng ngùng, lòng bàn tay anh vừa nóng vừa thô, khi giúp cô thoa sữa dưỡng thể thì cẩn thận lướt qua từng tấc da. Cảm giác đó hoàn toàn khác với khi cô tự làm, bàn tay nóng bỏng nhưng động tác lại dịu dàng khiến cơ thể cô hơi tê dại.
Nhưng chuyện này là do chính Liêu Tư Thầm đề nghị, nên cô không thể nói gì.
Ánh đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ, ấm áp.
Liêu Tư Thầm bỗng nhiên sinh ra một chút ảo giác, bọn họ như vậy cũng coi như một đôi tương đối thích hợp.
“Thật ra, em có thể nói với anh.” Trong không khí yên tĩnh, anh bỗng lên tiếng.
Nếu giống như hai lần trước, trong tình huống này, Trần Vũ Trùng đột nhiên nói những lời này thử cô, cô chắc chắn sẽ trở mặt, nhưng lúc này, dù là không khí hay bất cứ điều gì khác đều thật thích hợp, Liêu Tư Thầm nguyện ý nghe anh nói thêm một chút.
Vì vậy, cô không lập tức bảo anh im lặng.
“Nếu anh đã kết hôn với em, thì có nghĩa chúng ta là một thể, của anh chính là của em, cái gì anh đều sẽ ưu tiên giúp em cân nhắc.” Trần Vũ Trùng nghiêng đầu, ánh mắt chạm nhau, Liêu Tư Thầm thật sự nhìn thấy một chút dịu dàng trong đôi mắt của anh.
“Em có thể thử tin anh.”
Liêu Tư Thầm không từ chối, nhưng cũng không nói gì sẽ đồng ý ngay lập tức, chỉ là khi cảm nhận được anh dừng lại rồi nhìn cô, cô không kìm được khẽ dùng chân đá nhẹ anh một cái, ý bảo anh tiếp tục.
Liêu Tư Thầm liền rời mắt, không nhìn anh nữa.
Cô không tin vào những lời nói suông, phải xem anh sẽ làm gì.
Liêu Tư Thầm đột nhiên liếc anh một cái, “Vậy lần sau đừng giấu tôi ra quyết định, ví như lần này, nếu muốn đến, ít nhất cũng phải nói trước một tiếng.”
Liêu Tư Thầm nói những lời này không có ý gì đặc biệt, chỉ là thói quen của cô, muốn chọc Trần Vũ Trùng một chút, cô không thích người khác đứng từ vị trí cao hơn mà nói chuyện với mình.
Chỉ là không ngờ sau khi nói xong, người đàn ông lại im lặng.
Liêu Tư Thầm cũng không để tâm.
Cùng với chiếc túi giấy của Liêu Tư Thầm còn có bó hoa hồng mà Trần Vũ Trùng mang đến cũng được đưa vào. Sau khi mang lên chắc hẳn đã có người giúp việc xử lý, cắm hoa cẩn thận và đặt im trên bàn.
Người đàn ông không nói gì, Liêu Tư Thầm cũng không chủ động tìm anh trò chuyện, cô lục tìm điện thoại bên cạnh, tùy tay chụp một bức ảnh của bó hoa hồng trên bàn.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, Liêu Tư Thầm liền đăng một bài lên Weibo.
Chỉ có một góc chụp khéo léo của bó hoa hồng, không có bất cứ dòng chữ nào đi kèm.
Liêu Tư Thầm không để ý thấy rằng ban nãy ngay sau khi cô nói xong câu ấy, ánh mắt của Trần Vũ Trùng đã trở nên tối tăm, không rõ cảm xúc. Cô đã lâu không có cảm giác tinh thần thoải mái như vậy, hơn nữa cũng đã vài ngày rồi cô không ngủ ngon. Trong lúc chân của cô được anh thoa kem dưỡng, cô mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Người đàn ông gần như đã dùng hết lý trí mới kiềm chế được bản thân, không để cơn xúc động lấn át mà một lần nữa đè cô xuống ăn.
Trong đầu anh, những suy nghĩ đầy mơ hồ và tối tăm không khỏi xuất hiện.
Cô không muốn anh tới, là vì không muốn nhìn thấy anh, hay là không muốn để anh thấy cô đi ra ngoài với người khác?
Trần Vũ Trùng nghiêng đầu. Anh mới nhận ra cô đã ngủ, hơi thở nhẹ nhàng và yếu ớt.
Hầu hết thời gian, Trần Vũ Trùng chỉ dám lén lút nhìn Liêu Tư Thầm trong bóng tối khi cô ngủ, nhưng lần này, dưới ánh sáng rõ ràng, đây là lần đầu anh dám nhìn cô như vậy, không che giấu gì.
Cổ họng anh siết chặt, những suy nghĩ vừa rồi trong chốc lát đã bị ném ra sau đầu, toàn bộ tâm trí giờ đây chỉ còn hình ảnh Liêu Tư Thầm đang ngủ.
Vợ thật đáng yêu.
Vợ ngủ trông thật ngoan.
Gương mặt mềm mại phiếm hồng, không biết cô đang mơ gì, môi khẽ mím chặt, đôi mày cũng hơi nhíu lại.
Đây là dáng vẻ hoàn toàn khác khi cô tỉnh.
Người đàn ông không thể kiềm chế, nhẹ nhàng tiến lại gần.
