1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 45: “Quá túng dục không tốt cho sức khỏe.”

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Liêu Tư Thầm vừa mở mắt, khuôn mặt người đàn ông lập tức xuất hiện ngay trước mí mắt cô.

Ngoài việc làm chuyện kia ra, hai người hiếm khi ở gần nhau như vậy, khiến Liêu Tư Thầm có chút hoảng hốt, cô theo bản năng lùi lại một chút.

Chưa kịp để Liêu Tư Thầm nói gì, người đàn ông đã tự nhiên di chuyển, tắt một chiếc đèn bàn, hơi hạ mí mắt xuống, giọng nói bình tĩnh: “Em ngủ rồi, anh chỉ muốn tắt đèn thôi.”

Khuôn mặt người đàn ông không hề lộ ra chút dấu vết của sự dối trá nào.

Liêu Tư Thầm chỉ vừa mới tỉnh nên bị làm cho kinh ngạc một phen, rất nhanh cô lùi về vị trí cũ, nghe anh giải thích, cô không để tâm, chỉ ừ một tiếng: “Tắt đèn, bảo Sissie là được.”
“Sissie, tắt đèn.”

Cô vừa dứt lời, cả phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu ra một vùng tối lờ mờ xung quanh.

Cô đã khóc rất lâu chiều nay, giọng nói có chút khàn, Liêu Tư Thầm mò tay tìm ly sữa bò trên đầu giường, nửa ngồi dậy uống hết nửa ly.

Sữa bò đã lạnh vì để lâu.

Trrần Vũ Trùng giúp cô thoa cũng được bảy tám phần, Liêu Tư Thầm thật sự đã rất mệt. Cô rút chân lại khỏi người anh.

Giấc ngủ có phần chập chờn, suýt nữa cô đã quên chuyện vừa xảy ra, cho đến khi vô tình cọ chân vào chỗ nóng bỏng ấy.

Chuyện này thật sự…

Dáng vẻ của người đàn ông khiến cô không khỏi bắt đầu nghi ngờ liệu cái “hai tháng một lần” mà cô từng đề ra, rốt cuộc có khả thi thật hay không.

Ánh mắt cô vô thức liếc xuống phần dưới chiếc áo choàng tắm của Trần Vũ Trùng, khi nhận ra ánh mắt anh trở nên u tối, cô lập tức nhìn sang chỗ khác.

Dù cô thực sự có chút ấn tượng tốt với Trần Vũ Trùng, phải thừa nhận rằng anh đúng là một lựa chọn phù hợp để kết hôn – nhưng Liêu Tư Thầm vốn không phải kiểu người dễ nhún nhường, mà cô cũng không có quá nhiều cảm tình với anh.

Tóm lại, trừ khi tâm trạng cô thật sự tốt, còn không, cô sẽ không chủ động quan tâm đến anh.

Nhưng nếu chẳng làm gì cả thì lại thấy quá lạnh nhạt. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, sẽ còn phải sống chung lâu dài.

Liêu Tư Thầm tiện tay đưa chiếc ly cho Trần Vũ Trùng, sau đó nằm xuống, chui vào chăn, chỉ để lộ đầu và bờ vai. Nghĩ một lúc, cô tốt bụng nhắc anh một câu:

“Quá túng dục không tốt cho sức khỏe.”

Liêu Tư Thầm không nhận ra sau câu nói vừa rồi, nét mặt Trần Vũ Trùng đã có chút thay đổi.

Cô với tay lấy điện thoại đặt bên cạnh nhìn giờ—đã hơn 10 rưỡi tối.

Nghĩ đến cả ngày hôm nay gần như bị lãng phí hoàn toàn trên xe, Liêu Tư Thầm không khỏi cảm thấy hơi nóng mặt.

Cô đặt điện thoại lại xuống, nói:
“Muộn rồi, anh về ngủ trước đi. Phòng thì dì giúp việc lúc nào cũng dọn dẹp sạch sẽ.”

“Tôi cũng muốn ngủ sớm. Mai còn hẹn Từ Dữu Trân đi ăn sáng.”

Liêu Tư Thầm quả thật đã mệt, vừa nói vừa ngáp, nước mắt vì ngáp mà ứa ra một chút, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng vẫn ánh lên vẻ trong veo, long lanh.

Buổi chiều hôm nay gần như khiến Trần Vũ Trùng hình thành phản xạ có điều kiện—chỉ cần thấy cô rớt nước mắt, anh lập tức đưa tay ra theo bản năng, muốn đỡ lấy.

Liêu Tư Thầm mở mắt ra, vừa nhìn liền thấy cảnh tượng này.

Tay cô chạm vào tay anh—vết thương nơi mu bàn tay đã lành, nhưng sẹo vẫn còn.

Không giống với tay cô, trắng trẻo mềm mại—lòng bàn tay anh thô ráp rõ rệt, vậy mà tối nay từng chút từng chút chạm vào cô, khiến cả người cô run lên, nước mắt cứ thế tuôn ra không dừng được.

Cô nhíu mày, môi hé ra, chuẩn bị nói gì đó.

Toàn thân anh căng chặt, đến vẻ mặt cũng không dễ phát hiện mà trở nên khẩn trương.

Tiếng đẩy cửa vang lên, đi theo sau đó còn có một giọng nữ, “Pipi, bộ váy ngủ khoảng thời gian trước chị mua cho em để ở đâu vậy, vừa rồi vào phòng để quần áo không tìm được ——”

Liêu Tư Thầm cùng người đàn ông đều nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

background
TrướcSau