1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 46: Thật sự đang đến gần nhau hơn một chút…

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Nhìn thấy Trần Vũ Trùng, Liêu Quân Tâm cũng sững lại.

Có chút nghẹn nghẹn, hai chữ “anh rể” thật sự cô không thể nào thốt ra được, thế là Liêu Quân Tâm quay đầu nhìn sang Liêu Tư Thầm.

Liêu Tư Thầm và Trần Vũ Trùng vừa thoát ra khỏi bầu không khí đầy ám muội khi nãy, cô ngồi dậy trên giường, vừa nghe Liêu Quân Tâm nhắc tới chuyện kia thì bỗng nhớ ra vì sao chiếc váy ngủ ấy lại không còn.

Thủ phạm gây chuyện hiện giờ đang ngồi ngay mép giường của cô.

Liêu Tư Thầm đưa tay sờ sống mũi, có chút xấu hổ, khuôn mặt đỏ hơn bình thường rõ rệt, giọng nói cũng khàn hơn ngày thường: 

“Cái váy ngủ đó chị không cẩn thận mặc nhầm nên rồi vứt đi mất, chị sẽ đền cho em cái mới nhé.”

Phong cách áo ngủ của Liêu Tư Thầm xưa nay vốn khá táo bạo.

Dù ánh đèn trong phòng mờ mờ, nhưng cũng không thể che đi những dấu vết mới để lại trên người cô từ chiều nay, khiến Liêu Quân Tâm nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt Liêu Quân Tâm bất giác bị thu hút.

Dù cô nhỏ tuổi hơn Liêu Tư Thầm, nhưng vì cảm giác áy náy trong lòng, ngược lại lại khiến cô trông chín chắn hơn so với tuổi thật, cũng vì vậy mà suy nghĩ nhiều hơn, lo lắng cũng nhiều hơn.

Tâm trạng của Liêu Quân Tâm lúc này cực kỳ phức tạp. Một mặt, cô cảm thấy Trần Vũ Trùng cũng không đến mức hoàn toàn không đáng tin—ít ra anh ta còn biết chủ động đến tìm Liêu Tư Thầm.

Nhưng mặt khác, cô lại đặc biệt tức giận—sáng nay lúc cô ra khỏi nhà, chắc chắn anh ta còn chưa đến. Vậy mà mới vài tiếng, thậm chí chưa đến buổi tối…

Nhìn những dấu vết trên người Liêu Tư Thầm, rõ ràng không phải chuyện chỉ xảy ra trong phút chốc.

Chuyện này khiến Liêu Quân Tâm bắt đầu nghi ngờ nhân cách và ý đồ của Trần Vũ Trùng, thậm chí hoài nghi cả ánh mắt nhìn người của ông nội.

Về phần liệu có phải là do Liêu Tư Thầm chủ động hay không—trong mắt Liêu Quân Tâm, khả năng đó hoàn toàn không tồn tại.

Nhất định là do người đàn ông kia sai.

Chuyện cái áo ngủ vì thế mà trở nên không đáng kể, bị cô ném ra sau đầu.

Phòng ngủ của Liêu Tư Thầm bỗng rơi vào một bầu không khí kỳ lạ ngột ngạt.

Trần Vũ Trùng cụp mắt xuống, đứng dậy rời khỏi mép giường, đặt chiếc ly thủy tinh trong tay lên bàn, như vô tình như cố ý che khuất tầm nhìn của Liêu Quân Tâm.

Chiều nay, cô vừa để anh “ăn sạch” một lượt.

Trên người cô còn những dấu vết đậm nhạt đan xen, không hề khiến người ta thấy phản cảm, ngược lại càng thêm quyến rũ—cả người như được phủ một lớp ánh nước, xinh đẹp và mê hoặc.

Dáng vẻ này, chỉ mình anh được phép nhìn thấy.

Dù gì thì việc Liêu Quân Tâm xuất hiện cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chí ít đêm nay, vợ anh sẽ để anh ở lại phòng ngủ.

Nghĩ đến đây, anh không kìm được liếc nhìn người bên cạnh, yết hầu khẽ chuyển động hai lần.

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không biết trong thời gian ngắn như vậy mà trong đầu người đàn ông này đã nghĩ đến những gì.

Cô đúng là đã mệt rã rời, ngáp một cái rồi nói:
“Chuyện gì để mai nói tiếp, tôi ngủ trước.”

Cô nhìn sang anh, dưới ánh mắt chăm chú ấy, bổ sung thêm:
“Lúc ra ngoài nhớ cầm cái ly đi luôn, để vào bếp là được.”

Trong lòng Trần Vũ Trùng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không biểu hiện gì.

Chỉ có phần mu bàn tay cầm ly thủy tinh, gân xanh khẽ nổi lên là dấu hiệu duy nhất cho thấy cảm xúc thật bên trong anh lúc này.

Liêu Quân Tâm và Trần Vũ Trùng cùng rời khỏi phòng.

Cô không hề bất ngờ khi thấy Trần Vũ Trùng bị đuổi ra ngoài, vốn dĩ cô chờ anh là vì chuyện khác, chỉ là sợ làm phiền đến Liêu Tư Thầm nên mãi đến khi đến tầng ba mới mở lời.

So với Liêu Tư Thầm, Liêu Quân Tâm có vẻ khéo léo hơn nhiều.

Dù trong lòng có không ít ý kiến với Trần Vũ Trùng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn kín đáo, không để lộ chút sơ hở nào.

Liêu Quân Tâm liếc nhìn ly sữa bò còn phân nửa trong tay anh, rồi nói:
“Tiện đường, để tôi mang giúp cũng được.”

“Không cần đâu, lát nữa tôi mang xuống là được.”

Giọng anh thản nhiên, không nhanh không chậm, vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng đưa tay về sau như thể giữ khoảng cách một cách rất tự nhiên.

Trần Vũ Trùng khi ở trước mặt Liêu Tư Thầm lúc nào cũng dịu dàng, nhẫn nại, gần như chiều chuộng vô điều kiện. Nhưng ở trước mặt người khác, anh tuyệt đối không phải là kiểu người như vậy.

Anh có thể ngồi được ở vị trí hiện tại, tuyệt đối không thể là người dễ chơi hay lương thiện gì. Dù Liêu Quân Tâm che giấu rất khéo, Trần Vũ Trùng vẫn nhạy bén nhận ra cô có ý kiến với mình.

Nhưng anh chẳng bận tâm.

Ngoài Liêu Tư Thầm ra, Trần Vũ Trùng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Bước ra khỏi phòng ngủ, khí chất áp bức quanh anh lập tức trở nên rõ rệt hơn.

Nhưng Liêu Quân Tâm cũng không phải dạng dễ bị áp chế—cô không hề nao núng. Vì cô muốn sau này mình phải tự mình gánh vác, bảo vệ Liêu Tư Thầm.

Cô cũng không cố ép anh đưa cái ly cho mình.

Tuy nhiên, trước khi xuống cầu thang, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói:

“Gần đây Pipi tâm trạng không tốt, anh chăm sóc chị ấy cho tốt.”

Liêu Tư Thầm tỉnh dậy sớm hơn so ngày thường.

Cô ngáp một cái mò lấy chiếc điện thoại di động tắt đồng hồ báo thức đi, lại nằm thêm bốn năm phút mới chậm rì rì bò dậy.

Không biết là ảo giác hay là cái gì khác, Liêu Tư Thầm cứ có cảm giác một nửa bên giường còn lại cũng hơi ấm ấm.

Có điều cô cũng không để trong lòng, mơ mơ màng màng hí mắt đứng rửa mặt.

Liêu Tư Thầm đã dặn đầu bếp không cần làm bữa sáng cho cô từ trước, cô phải đi ra ngoài.

Ngày hôm qua còn chưa cảm nhận được, một giấc ngủ xong dậy cánh tay Liêu Tư Thầm nhức muốn chết. Cô không phải dạng tính cách sẽ bạc đãi chính mình, không thoải mái thì nhất định không ép buộc, trang điểm cho có lệ một chút rồi xách túi đi ra ngoài.

Từ Dữu Trân tới sớm, đã ngồi chờ cô trên ghế lô.

Tiệm điểm tâm sáng có đặc sắc rất riêng, Liêu Tư Thầm lúc trước từng ghé qua mấy lần, cửa sổ cạnh ghế lô có thể nhìn ra bên ngoài hồ.

Từ Dữu Trân hiểu rõ khẩu vị của Liêu Tư Thầm trong lòng bàn tay, món đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Liêu Tư Thầm tới mới bắt đầu lên món.

Liêu Tư Thầm hôm nay cột tóc qua loa, đến váy mặc cũng rất bình dị, không phải váy liền thân, là áo sơmi cùng váy dài phối lại với nhau.

Từ Dữu Trân giúp cô kéo ghế ra, “Mời~”

Liêu Tư Thầm: “……”

Liêu Tư Thầm ngồi xuống, một bên nhân viên phục vụ bắt đầu giúp hai người bọn cô làm nóng lại món ăn.

Vì để tránh lại bị lạnh đi, những món điểm tâm sáng được mang lên từng món theo thứ tự.

Ăn hai ba miếng bồ câu non, có chút ngấy, Liêu Tư Thầm nhấp một ngụm trà, nghiêm túc nghe Từ Dữu Trân nói chuyện.

Từ Dữu Trân đầu tiên là ngáp một cái, xin lỗi Liêu Tư Thầm, “Buổi chiều có việc đột xuất, tớ phải tới trường một chuyến, không thể đi dạo với cậu được.”

Đề tài này thật nhanh đã bị lướt qua, chuyển tới một việc khác, “Mạnh Tĩnh Di sắp đính hôn, cậu biết không?”

Liêu Tư Thầm sững lại, cô xác thật không biết chuyện này.

Lúc trước như nước với lửa cùng Mạnh Tĩnh Di một phần lớn nguyên nhân là do cô ta mỗi ngày động chút là là gửi tin nhắn cho cô gây chuyện, hoặc là khoe viên kim cương mới mua, hoặc là châm chọc mỉa mai lúc cô còn ở nước ngoài…

Có điều nghĩ kĩ lại thì hình như sau khi cô kết hôn, đã lâu rồi chưa nhìn thấy Mạnh Tĩnh Di.

Thiếu chút nữa đã quên mất cô ta.

Từ Dữu Trân nuốt đồ trong miệng xuống, hạ giọng, “Cậu biết là cùng ai kết hôn không?”

Liêu Tư Thầm tò mò: “Ai?”

Từ Dữu Trân cười ha hả: “Là người họ Tống kia.”

Công tử nhà họ Tống, yêu thích minh tinh, người mẫu, thay bạn gái như thay áo, có thể so sánh với anh ta chỉ có danh công tử đào hoa của Chung Việt Trạch.

Hơn nữa lại cực kì không đáng tin cậy, tóm lại người trong giới đều có chút coi thường hắn ta.

Trách làm sao gần đây không rảnh tới gây chuyện với cô.

Từ Dữu Trân cười lạnh một tiếng, “Cũng đáng lắm, chính mình đã sứt đầu mẻ trán thành dáng vẻ như kia, còn rảnh rỗi ở sau lưng bịa đặt về cậu khắp nơi.”

“Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở bệnh viện, cô ta ở sau lưng nói mấy lời ghê tởm trong các yến hội đó.”

Mấy lời bóng gió đó cô cũng chưa nghe ai bên cạnh nhắc tới, có điều cũng chẳng quá để tâm.

Liêu Tư Thầm chẳng thèm chơi mấy trò kỹ xảo nhỏ nhen này với mấy cô ta, đều là người chẳng so được với cô.

Thấy dáng vẻ Từ Dữu Trân lòng đầy căm phẫn, Liêu Tư Thầm gắp miếng sủi cảo hấp nhét vào miệng cô nàng, cô buông đũa xuống, khi cười đuôi mắt cong, “Đừng tức giận, cảm ơn bé yêu của tớ.”

Từ Dữu Trân bị nụ cười Liêu Tư Thầm làm cho mê mệt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Liêu Tư Thầm, đem miếng sủi cảo vừa bị đút vào miệng nuốt xuống, những lời chưa kịp nói cũng hoàn toàn quên mất.

Từ Dữu Trân đổi sang đề tài khác, “Ông cậu thật sáng suốt, Chung Việt Trạch cũng là một tên ngốc.”

Liêu Tư Thầm buông chén trà xuống, lại nhớ tới chuyện hôm qua, rất tán đồng những lời này của Từ Dữu Trân.

Lại ngồi một lúc, Từ Dữu Trân nói cái gì Liêu Tư Thầm đã hoàn toàn không còn tâm tư nào để nghe nữa.

Ngồi lâu một chút, Liêu Tư Thầm cảm giác chỗ nào cũng không thoải mái, chân đau nhức, lúc chân bị ma sát vào nhau, không phải rất đau nhưng lại vô cùng xót.

Cô âm thầm lên án Trần Vũ Trùng mạnh mẽ ở trong lòng.

Từ Dữu Trân bỗng nhiên dí đầu sát vào trước mặt cô, chóp mũi ngửi ngửi, kinh ngạc thốt lên, “Hôm qua Trần Vũ Trùng tới?”

Liêu Tư Thầm khiếp sợ, nhớ tới lần trước Từ Dữu Trân cũng là ngửi thấy một chút.

Cậu ta là cảnh khuyển* sao?

*Chó nghiệp vụ

Từ Dữu Trân lui về, chỉ chỉ xương quai xanh bị cổ áo sơmi trắng che khuất ở phía dưới một chút, giải đáp nghi hoặc của Liêu Tư Thầm: “Vừa rồi không cẩn thận thấy được, đối với hiểu biết của tớ về cậu, cậu không có khả năng ngoại tình, chỉ có thể là anh ta tới thôi.”

Liêu Tư Thầm: “……”

Liêu Tư Thầm ra vẻ mình rất bận mà uống ngụm trà, âm thầm ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Đã nói là không được để lại dấu vết ở nơi người khác nhìn thấy rồi mà!

Từ Dữu Trân cũng thế, cứ đến những lúc như này lại nhạy bén thế chứ.

 Từ Dữu Trân lớn mật hơn Liêu Tư Thầm nhiều, “Cậu làm với Trần Vũ Trùng thoải mái không? Có ăn không vô không?”

Liêu Tư Thầm thiếu chút nữa bị nước trà sặc chết, quyết định trả thù Từ Dữu Trân, vì thế thong thả ung dung nói: “Cậu nói trước đi.”

Từ Dữu Trân thật sự là thật lòng muốn hỏi, “Tớ ăn không vô mới hỏi cậu đó.”

Liêu Tư Thầm: “……”

Từ Dữu Trân hoàn toàn không nhận thấy được Liêu Tư Thầm đang ngượng ngùng, lại chia sẻ với cô một thứ khác, “Nếu anh ta nguyện ý…… Cậu có thể cho Trần Vũ Trùng đánh cái lưỡi đinh……”

“Được được được.”

Đề tài sao lại phát triển thành nội dung không phù hợp với trẻ nhỏ thế này?

Thật sự quá không thoải mái, Liêu Tư Thầm còn chưa ở bên ngoài được bao lâu, kế hoạch ban đầu là đi chụp ảnh cũng không làm, thăm ông nội xong thì sớm về biệt thự.

Gần đây biệt thự an tĩnh quá mức.

Liêu Tư Thầm thấy xe Trần Vũ Trùng ở gara, nhưng không nhìn thấy anh trong biệt thự—— không biết đi đâu, cũng chưa gửi tin nhắn cho cô.

Trên đường trở về, Liêu Tư Thầm có ghé mua thuốc.

Trước lạ sau quen, lần này mua thuốc có vẻ thong dong hơn rất nhiều.

Trở lại phòng ngủ, Liêu Tư Thầm xốc chăn lên. Phần thịt mềm bên trong đùi bị ma sát đến ửng đỏ, bởi vì làn da cô trắng nõn, càng có vẻ làm cho người ta sợ hãi.

Có một đoạn thời gian không bôi thuốc nữa, động tác có vẻ vô cùng lạ lẫm.

Liêu Tư Thầm cau mày một chút, ngón tay thò vào.

Thuốc có chút mát lạnh, chậm rãi tan ra, tan xong còn có chút vệt nước.

Liêu Tư Thầm vô cùng ghét bỏ, qua loa bôi thoa xong thì đi rửa tay, trên đường còn nhận được quan tâm giả dối của Mạnh Tĩnh Di.

[Ông Liêu không có chuyện gì chứ?]

[Sao chồng cậu không trở về cùng cậu vậy?]

[Đã nói mà, gả xả như vậy không thích hợp đâu.]

……

Xem ra Mạnh Tĩnh Di đã giải quyết xong đống chuyện phiền phức của cô ta rồi.

Liêu Tư Thầm lười phản ứng với cô ta, không trả lời tin nhắn, từ toilet ra thì thấy được người đàn ông đang ngồi mép giường cô.

Chân mỏi cánh tay cũng mỏi, còn phải bị người ta “âm dương quái khí”. Liêu Tư Thầm lướt qua anh ngồi trở lại trên giường, tâm tình không tốt, cô đến mí mắt cũng lười nâng lên.

Trần Vũ Trùng nhận thấy được tâm tình người trên giường không tốt lắm, chủ động mở miệng, “Xem quà chưa?”

“Tôi không muốn động đậy, còn chưa xem nữa.”

Khi nói chuyện, Liêu Tư Thầm cảm nhận được thuốc mỡ tan ra, có dòng nước trào ra ngoài, cọ xát với vải dệt, không quá dễ chịu.

Cô lại nghĩ đến lời Từ Dữu Trân nói buổi sáng, nhịn không được lại nổi giận.

Đã nói không để lại dấu vết, Trần Vũ Trùng là chó à, không thể khống chế chính mình?

Vừa rồi lại bị Mạnh Tĩnh Di “âm dương quái khí”, Liêu Tư Thầm càng nghĩ càng tức, quả thực đang trong cơn giận dữ.

Cô đá chăn ra, váy ngủ ngắn màu vàng nhạt tùy tiện mặc trên người, dây đeo lung lay săp rớt, Liêu Tư Thầm để người đàn ông xem kiệt tác của mình đêm qua.

Đột nhiên không kịp đề phòng, người đàn ông vô tình thấy được bắp đùi trong phiếm hồng cùng q.uần l.ót viền ren trắng của người trước mặt.

Anh không thể không nhớ tới lúc trên xe tối qua, cô mặc cũng là kiểu dáng này, còn là anh cởi ra giúp.

Ánh mắt anh tối sầm xuống, cổ họng khát khô đến đau xót, yết hầu không chịu khống chế mà lăn lộn mấy cái.

Liêu Tư Thầm trợn mắt giận dữ nhìn anh, oán giận, “Hôm nay tôi còn chưa đi được đâu, ngồi hay đứng đều không dễ chịu gì.”

Cô nổi nóng, hoàn toàn quên mọi chuyện là cô khơi mào cùng cam chịu, cũng đã quên chính mình lúc ấy thoải mái thế nào mà cả người gần như phát run, cô chỉ cảm thấy Trần Vũ Trùng thật quá đáng, cũng không biết tiết chế chút nào.

Đến chính Liêu Tư Thầm cũng không chú ý tới, thái độ của cô đối Trần Vũ Trùng có chút thay đổi.

Không phải thái độ không tình nguyện, giận chó đánh mèo lên anh như ban đầu, cũng không hề chỉ muốn lợi dụng anh.

Có lẽ do hoa hồng của ngày hôm qua, hay do Trần Vũ Trùng gần đây nói “thích” với cô rất nhiều lần.

Tóm lại….

Bọn họ thật sự đang đến gần nhau hơn một chút rồi.

background
TrướcSau