Chương 47: Kim cài áo


Ánh mắt Trần Vũ Trùng lướt qua tủ đầu giường, rồi vội quay lại nhìn người trước mặt.
Ánh mắt anh nặng nề, dù trong lòng đã sớm muốn nuốt người trước mặt vào bụng, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng ân cần như cũ, chỉ có đường gân ở cổ là để lộ ra một chút mất bình tĩnh. “Thoa thuốc?”
Những lời trách móc của Liêu Tư Thầm sựng lại, nhất thời không hiểu Trần Vũ Trùng rốt cuộc làm sao biết chuyện này.
Ngay sau đó, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai cô, “Ướt rồi.”
Liêu Tư Thầm hiếm khi ngơ ra như vậy, cô nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức hiểu ra anh đang nói gì. Khuôn mặt vốn hơi đỏ vì tức giận trong chớp mắt trở nên đỏ bừng.
Cô bất ngờ kéo chăn lên, che hết mọi thứ vào trong, kín như bưng.
Liêu Tư Thầm không nhận ra rằng, khi nói câu đó, người đàn ông li.ếm li.ếm môi, ánh mắt cụp xuống, đôi mắt rũ xuống hơi ửng đỏ.
Đúng là có bệnh!
Liêu Tư Thầm đang mắng được nửa chừng thì bị anh cắt ngang.
“Ai làm em không vui?”
Trần Vũ Trùng vừa từ bên ngoài trở về, vẫn mặc nguyên bộ vest chỉnh tề. Khi mở miệng lần nữa, nét mặt anh rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không ý thức được bản thân vừa mới nói ra lời không biết xấu hổ gì.
Liêu Tư Thầm vốn đang xấu hổ và tức giận vì câu nói vừa rồi của Trần Vũ Trùng, cảm xúc lập tức bị dập tắt hoàn toàn.
Cô chậm một nhịp mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh lúc này trông không giống thường ngày lắm, ít nhất không giống những lần trước khi cô giận, mắng cho một trận.
Biểu cảm ấy khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy hơi xa lạ, càng giống dáng vẻ anh xuất hiện trên báo chí và các buổi phỏng vấn hơn.
Nếu Trần Vũ Trùng mà biết trong đầu cô đang nghĩ gì, nhất định sẽ giữ chặt lấy cô, hôn cô thật lâu, thật sâu, dùng môi chặn tất cả lời cô muốn nói lại.
Cho đến khi Liêu Tư Thầm thở không nổi, mềm nhũn trong vòng tay anh mới khẽ cười, từ tốn nói cho cô biết lý do.
Mấy lần trước Liêu Tư Thầm giận đều là vì anh, Trần Vũ Trùng dĩ nhiên luôn cúi đầu nhận lỗi ngay, chưa từng cãi lại một câu. Lần này tuy hôm qua anh cũng hơi quá đáng thật, nhưng rõ ràng phần lớn vẫn là cô đang giận lây, không thể để mọi bực dọc cuối cùng lại đổ hết lên đầu anh.
Trần Vũ Trùng lăn lộn thương trường bao nhiêu năm nay, đâu đến mức không nhìn ra được chuyện Liêu Tư Thầm đang giận chó đánh mèo sang anh.
Lúc này, ngược lại đầu óc Liêu Tư Thầm lại bình tĩnh hơn hẳn.
Cô thấy Trần Vũ Trùng nhận ra điều đó cũng không có gì lạ.
Ngọn lửa trong lòng cô lập tức bị dập bớt không ít, cô khẽ nâng mắt liếc nhìn anh rồi mới mở miệng: “Không có ai.”
Tuy Mạnh Tĩnh Di gửi mấy tin nhắn kia khiến cô thấy ghê tởm, nhưng Liêu Tư Thầm không phải kiểu người nhỏ nhen đến mức phải đi nói xấu sau lưng.
Nếu là nói với ông nội thì còn hiểu được, chứ đi mách Trần Vũ Trùng thì cứ như trẻ con méc cha mẹ vậy.
Nghĩ vậy thấy thật kỳ cục.
Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy chẳng đáng để tranh hơn thua với người như Mạnh Tĩnh Di, nhưng cứ bỏ qua như vậy thì lại thấy quá nhẹ nhõm cho cô ta.
Liêu Tư Thầm dần nguôi giận, cũng không còn hứng thú nói chuyện, định bảo anh ra ngoài. Nhưng ánh mắt vừa dừng trên mặt Trần Vũ Trùng, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý.
Cô âm thầm đổi tư thế ngồi, kê thêm một cái gối tựa, rồi mới ngẩng mắt nhìn anh. Hàng mi dài và dày của Liêu Tư Thầm dưới ánh đèn đổ xuống một bóng mờ nhỏ.
Cô sai anh đi lấy hộp quà: “Đưa tôi xem thứ gì nào?”
Chiếc nơ buộc tinh tế được gỡ ra.
Bên trong là một chiếc trâm cài áo hình bướm màu lam đính đá quý.
Liêu Tư Thầm nhớ lại mấy ngày trước Trần Vũ Trùng cũng đưa quà, môi hơi cong lên, đánh giá một câu: “Quê mùa.”
Miệng thì nói vậy, nhưng cô cũng không lập tức đặt hộp xuống.
Chiếc trâm cài áo hình con bướm có thêm tua rua, mảnh mai, tinh xảo, khẽ xoay hai vòng trên đầu ngón tay trắng muốt của Liêu Tư Thầm.
Ngọc bích quý giá cũng không thể giành lấy ánh nhìn của người ta từ lòng bàn tay trắng trẻo ấy.
“Anh thấy nó rất hợp với chiếc váy màu xanh lam nhạt em từng mặc, nên mua.”
Liêu Tư Thầm nghĩ một lát, cố nhớ xem Trần Vũ Trùng đang nói đến chiếc váy màu xanh lam nhạt nào.
Hẳn là bộ cô đã mặc trong lễ trưởng thành hôm đó.
Chỉ là bộ váy đó dù thế nào cũng không còn vừa nữa, Liêu Tư Thầm cũng không định mặc lại.
Người đàn ông đứng cách cô hơi xa một chút.
Liêu Tư Thầm vẫy tay, tay vẫn cầm chiếc cài: “Lại đây gần chút.”
Anh phải hơi cúi người xuống mới có thể ngang tầm với cô.
Liêu Tư Thầm tiện tay ném chiếc cài sang cho anh, anh đón lấy.
Môi cô vì bị hôn quá mức mà hơi sưng lên một chút, nhưng vẫn mềm mại như nước. Ánh mắt Trần Vũ Trùng không thể rời đi, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Liêu Tư Thầm nghiêng đầu nhìn anh: “Lúc nãy không phải hỏi ai làm tôi không vui sao? Hợp tác với tôi chụp một tấm, coi như trả đũa lại.”
Cô tiện tay chỉnh lại vài lọn tóc trên đầu anh.
Trần Vũ Trùng nắm lấy chiếc cài, cảm nhận cánh tay mềm mại của cô lướt nhẹ qua, mùi hương riêng biệt thoảng qua đầu mũi khiến cổ họng anh khẽ động hai lần, để mặc cô muốn chụp thế nào thì chụp.
Liêu Tư Thầm chỉ chụp một tấm.
[Hình ảnh]
– Tôi không cho anh ấy tới, vậy mà cứ nhất quyết đến, còn mang theo quà.
– Đúng là rảnh rỗi mà.
Dòng chữ “Đang soạn…” xuất hiện một lúc nhưng chẳng có tin nhắn nào gửi tới, tâm trạng khá hơn vài phần, ngay cả những những cái liên quan đến Trần Vũ Trùng nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Từ trước tới nay, mỗi lần Mạnh Tĩnh Di muốn kiếm chuyện với cô đều chưa từng thành công.
“Tôi rất thích, cất đi, hôm nào về sẽ mang.” Liêu Tư Thầm thoát khỏi khung trò chuyện với Mạnh Tĩnh Di, nhìn thấy vài phút trước Chung Việt Trạch vừa gửi tin nhắn, liền nhớ lại một chuyện khác mà cô vẫn luôn lơ là.
Cô chưa từng chủ động chặn ai.
Vậy rốt cuộc Chung Việt Trạch bị đưa vào danh sách chặn kiểu gì?
Trần Vũ Trùng cất chiếc cài lại.
Liêu Tư Thầm cũng không định quan tâm tới Chung Việt Trạch. Buổi chiều cô đã nhắn cho Từ Dữu Trân, nhưng không rõ cô ấy đang bận gì mà giờ vẫn chưa trả lời.
Cô cũng không thấy buồn ngủ, liền mở app quen thuộc, định xem vài video giải trí.
Người đàn ông tiến lại gần, ánh mắt không biểu cảm dừng lại trên màn hình điện thoại của cô.
Là một người đàn ông xa lạ, quần áo xộc xệch, trang điểm đậm, miệng hơi mở, để lộ đầu lưỡi đỏ ướt có đeo khuyên, lại còn áp sát vào máy quay.
Liêu Tư Thầm tiện tay lướt qua video đó, sau đó toàn là mấy video phổ cập kiến thức liên quan đến việc chăm sóc sau khi bấm khuyên lưỡi.
Trong khoảnh khắc, hàm dưới của Trần Vũ Trùng siết chặt.
Một lúc sau, anh mới làm bộ như vô tình lên tiếng: “Em định bấm khuyên lưỡi à?”
Liêu Tư Thầm không hề phòng bị, hoàn toàn không đoán được tâm trạng của Trần Vũ Trùng: “Không.”
Cô cau mày, thoát khỏi ứng dụng xem video.
Liêu Tư Thầm thật sự không có hứng thú với mấy kiểu video đó, lý do lướt xem là do buổi chiều khi về nhà cô chợt nhớ đến chuyện Từ Dữu Trân từng nói, tiện tay tìm thử vài video về bấm khuyên lưỡi xem sao.
Liêu Quân Tâm bước vào gõ cửa, tiện tay mang cho Liêu Tư Thầm ly sữa, chắc vì hôm qua đã gặp Trần Vũ Trùng một lần rồi nên hôm nay trông thoải mái hơn hẳn.
Cô ta không thèm nhìn Trần Vũ Trùng lấy một cái, chỉ nói với Liêu Tư Thầm: “Ngày mai tụi mình cùng đi thăm ông nội, Pi Pi, tối nay ngủ sớm một chút nhé.”
Tuy Liêu Tư Thầm có chút thiện cảm với Trần Vũ Trùng, nhưng vẫn chưa đến mức cho anh ngủ lại, vì vậy Trần Vũ Trùng và Liêu Quân Tâm bị cô tiễn ra ngoài cùng một lượt.
–
Trần Vũ Trùng được sắp xếp ngủ ở phòng khách tầng ba mấy đêm nay, nhưng chiếc giường trong phòng sạch sẽ đến mức trông như chưa từng có ai nằm.
Lúc anh từ phòng tắm bước ra thì trời đã khuya, chiếc áo ngủ bằng lụa đen khoác hờ trên người, cả người vẫn còn phủ hơi nước.
Trên tay anh cầm theo vài bộ quần áo.
Nếu lúc này Liêu Tư Thầm có mặt ở đấy, nhất định sẽ nhận ra ngay đó là mấy bộ cô đã thay trên xe hai ngày trước — rồi lập tức chửi anh bi.ến th.ái.
