Chương 49: Ghét (2)


Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Trần Vũ Trùng lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng của cô.
Cô không trang điểm, nhưng lại có một vẻ đẹp khác biệt. Hàng mi cong khẽ nhíu lại, làn da trắng mịn, hơi ửng hồng, đôi mắt tập trung nhìn vào bữa sáng trên bàn, vẻ mặt đầy phân vân.
Vợ thật sự rất xinh đẹp.
Mỗi ngày đều xinh đẹp.
Xinh đẹp theo những cách khác nhau.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Hôm nay cô trang điểm hơi khác, chiếc nơ buộc tóc buông nhẹ phía sau, dừng lại ngay lưng. Có lẽ vì ở nhà nên cô ăn mặc thoải mái hơn bình thường, nhưng lại vô tình còn cuốn hút hơn cả thường ngày.
Trên tai cô vẫn còn dấu răng mờ bí ẩn mà anh để lại từ tối qua.
Đó là một bí mật chỉ Trần Vũ Trùng biết, ngay cả Liêu Tư Thầm cũng không hề hay biết.
Người đàn ông siết nhẹ bìa cuốn sách trong tay, vô thức nắm chặt đến mức gân tay nổi rõ. Cổ áo sơ mi trắng vừa khéo che đi đường gân xanh đang nhô lên ở cổ.
Chỉ cần Liêu Tư Thầm quay đầu lại, cô sẽ nhận ra ánh mắt của người đàn ông kia lúc này đen sâu như dã thú, tràn đầy cảm giác chiếm hữu không thể diễn tả thành lời.
Dù ánh mắt chưa từng rời khỏi người con gái đang ngồi trong phòng ăn Tây, Trần Vũ Trùng vẫn không để câu chuyện gián đoạn. Anh nghe thấy lời Liêu Tư Thầm nói, khẽ cười:
“Không đâu.”
Tất nhiên là không thể phá sản được.
Bởi vì toàn bộ số tiền anh kiếm được, mục đích duy nhất chỉ là để có đủ tư cách lo cho cô.
Liêu Tư Thầm thấy chủ đề này nhạt nhẽo, cũng không có ý định nói thêm. Cô vừa cắn một miếng bánh nhỏ, tiện tay nhắn tin cho Từ Dữu Trân.
Từ Dữu Trân đã nhắn lại từ tối qua, nhưng cô chưa kịp đọc. Sáng nay mới nhìn thấy mà vẫn chưa trả lời. Mãi đến vừa rồi, cô mới cầm điện thoại lên nhắn lại.
Từ Dữu Trân đã quay lại trường để học, mấy ngày gần đây lịch học dày đặc hơn, cuối tuần mới có thể về được.
Liêu Tư Thầm thoát khỏi khung trò chuyện.
Mặc dù Mạnh Tĩnh Di chưa trả lời tin nhắn, nhưng cô gái thân thiết bên cạnh Mạnh Tĩnh Di lại chủ động nhắn cho cô.
Liêu Tư Thầm và người đó chỉ từng thêm bạn qua một buổi tiệc, chưa từng trò chuyện, chỉ đơn thuần nằm trong danh sách bạn bè.
Nội dung tin nhắn có ý rất rõ ràng, hiển nhiên là được Mạnh Tĩnh Di sai gửi:
[Dù gì cũng về rồi, mấy ngày rồi mà chưa gặp mọi người chút nào]
[Tụi mình đều rất nhớ cậu]
Liêu Tư Thầm lười biếng nâng mí mắt lên, không nhịn được bật ra một tiếng cười mỉa.
Nhớ cô sao? Câu này, dù chỉ một chữ, cô cũng chẳng tin.
Không chừng ngay cái ngày cô rời đi, bọn họ đã mở tiệc xuyên đêm ăn mừng vì cô gả đến nơi khác rồi.
Mấy hôm trước cô vừa về đã nghe được không ít lời bàn tán, hôm nay mới giả vờ nhắn tin hỏi han, động cơ cũng quá rõ ràng.
[Sao mấy ngày rồi mà không ra ngoài đi dạo chút nào.]
[Trước đây ngày nào cũng thấy, thiếu đại tiểu thư sao mà được?]
[Nếu hôm nay không tình cờ gặp bạn cũ nghe kể thì còn chẳng biết cậu đã về]
[Tối nay tớ tổ chức một buổi, ra ngoài uống với nhau vài ly đi]
[À đúng rồi, ông nội Liêu dạo này sao rồi, sức khỏe vẫn ổn chứ?]
Từng câu, từng chữ như được cân nhắc kỹ, nhưng ý tứ thì chẳng hề tốt đẹp.
Liêu Tư Thầm gõ vài dòng, không quá nhanh nhưng dứt khoát gửi đi:
[Quân Quân gọi tôi về chơi với cô ấy nên mới quay về.]
[Gần đây không ra ngoài là vì nghe nói Mạnh Tĩnh Di dạo này tâm trạng không tốt.]
[Tớ sợ nếu cô ấy thấy tớ sống quá tốt thì lại buồn bã, suy nghĩ linh tinh nên đành tránh mặt.]
Tin nhắn được gửi đi, bên kia im lặng gần một phút, không thấy trả lời.
Liêu Tư Thầm còn tưởng câu chuyện kết thúc rồi, đang định tắt điện thoại để tập trung ăn uống, thì một tin nhắn mới bật lên:
[Haha, nói đùa rồi.]
[Thấy cậu sống tốt như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ vui thay cho cậu chứ]
[Tối nay nhất định phải lộ mặt đó, uống với nhau vài ly]
[Tớ đã nói với mọi người là cậu và chồng cậu sẽ tới]
[Ai cũng rất mong chờ]
…
Liêu Tư Thầm chỉ cần liếc qua là nhận ra người nhắn tin không phải cô bạn kia, mà chính là Mạnh Tĩnh Di đang đứng sau. Cái kiểu nói chuyện nửa thân thiết nửa châm chọc, cùng cái cách hành xử đầy toan tính này, ngoài Mạnh Tĩnh Di ra thì chẳng có ai nữa.
Rõ ràng hôm qua bị vả đau, hôm nay đã bắt đầu tìm cách gỡ gạc lại.
Liêu Tư Thầm không thèm trả lời. Đối phương có lẽ sợ cô không đọc tin nên vội vàng gửi cả địa chỉ quán và số phòng riêng, còn đính kèm một icon mặt cười nham nhở.
Cô ném điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn sáng.
Chỉ cần nhìn là biết Mạnh Tĩnh Di đang toan tính gì.
Chuyện Trần Vũ Trùng đến đây, ngoài một hai người thân thiết, vẫn chưa ai biết. Mạnh Tĩnh Di chắc là nghe ngóng được gì đó, nghi ngờ bức ảnh hôm qua cô gửi chỉ là ảnh cũ để giữ thể diện, chứ thực ra Trần Vũ Trùng hoàn toàn không có mặt ở đây.
Chuyện sắp xếp như vậy vốn dĩ là để cô khó xử, không dễ gì rút lui êm đẹp.
Nhưng Trần Vũ Trùng thực sự đang có mặt ở đây, nên nếu Mạnh Tĩnh Di định để cô “bẽ mặt không xuống được sân khấu” thì tính toán đó chắc chắn sẽ thất bại.
Liêu Tư Thầm cắn một miếng, nhai được nửa thì buông dở, nuốt xuống rồi chống cằm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt.
Cuối cùng có nên đi không?
Vẫn là vấn đề đó.
Đi thì có thể cho Mạnh Tĩnh Di một cú vả mặt ra trò, nhưng nếu cứ dễ dàng mà đi như thế, lại khiến cô có cảm giác như bị dắt mũi — thực sự không vui chút nào.
Tuy vậy, nếu nghĩ rằng vì chuyện này mà cô sẽ có thêm thiện cảm với Trần Vũ Trùng thì hoàn toàn không thể.
Chuyện nào ra chuyện đó, Liêu Tư Thầm luôn rõ ràng rành mạch.
Nếu không phải vì bị ép cưới Trần Vũ Trùng, cô căn bản đã chẳng phải chịu mỉa mai từ đám người như Mạnh Tĩnh Di.
Cho nên, xét đến cùng, kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện… vẫn là Trần Vũ Trùng.
Nghĩ đến đây, Liêu Tư Thầm không nhịn được liếc mắt sang, muốn xem Trần Vũ Trùng đang làm gì.
Hơn nửa ngày rồi mà không thấy động tĩnh gì.
Cô hơi nghiêng đầu, khi chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung lên hai nhịp, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.
Liêu Tư Thầm bất giác nhớ lại giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
“……”
Cô khẽ cau mày, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Kỳ cục thật.
Cô thầm nghĩ.
Rồi vội vã dời ánh mắt đi.
Nhưng lại cảm thấy như thế càng kỳ quặc hơn, giống như cô đang giấu giếm điều gì, rõ ràng khiến bản thân trông có vẻ lúng túng.
Mắc gì mà phải lúng túng?
Liêu Tư Thầm ho nhẹ một tiếng, giả vờ nhíu mày:
“Dạo này không có việc gì bận à?”
Cuốn sách trên tay Trần Vũ Trùng, vốn vừa được mở ra để che đậy ánh nhìn, lập tức được khép lại khi nghe cô hỏi.
“Ở bên em, có tính là việc không?”
“……”
Trần Vũ Trùng đây là đột nhiên đăng kí vào lớp học kì lạ nào à?
“Buổi tối có người hẹn tôi, vậy anh đi cùng luôn nhé.” Liêu Tư Thầm thuận thế quyết định luôn lịch tối nay.
Dù sao hôm nay cô cũng muốn cho Mạnh Tĩnh Di một bài học ra trò — đừng có rảnh rỗi mà tới gây phiền phức cho cô.
Không định ăn tiếp, Liêu Tư Thầm dứt khoát cầm điện thoại đứng dậy:
“Tôi định đi bệnh viện bây giờ, anh có đi không?”
Trần Vũ Trùng đáp một tiếng.
“Vậy anh ra gara chờ tôi một lát, thay đồ xong tôi sẽ ra tìm anh.”
Đến gara rồi.
Người đàn ông đứng cạnh xe, dáng người cao thẳng, vóc dáng gọn gàng, cúi đầu nhìn điện thoại, không rõ đang xem gì mà trông vô cùng tập trung.
Liêu Tư Thầm lại nghĩ đến một chuyện khác.
Lúc đó thì cảm thấy chẳng có gì to tát, nhưng khi bị kéo lại ký ức thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
Tóm lại, cô sẽ không ngồi chiếc xe đó thêm lần nào nữa. Một lần cũng không!
Cô ném chìa khóa xe của mình cho Trần Vũ Trùng:
“Lái xe tôi đi, anh cầm lái.”
Ở góc độ cô không thể nhìn thấy, ánh mắt Trần Vũ Trùng khẽ dừng lại ở vành tai ửng đỏ của cô, đôi mắt sâu đen ánh lên một tia dịu dàng khó nhận ra, khóe môi cong lên, cười rất nhẹ.
Vợ thật đáng yêu.
“Được.”Anh giả vờ như chẳng nhận ra điều gì, đi vòng qua ngồi vào ghế lái.
Liêu Tư Thầm không ở bệnh viện quá lâu. Ông nội bảo có chuyện muốn nói riêng với Trần Vũ Trùng, ngược lại còn đuổi cô về trước, bảo cô về nhà nghỉ ngơi.
“……” Còn có công bằng không!
Trần Vũ Trùng còn là đi theo cô đến đây đó.
Tuy vậy, Liêu Tư Thầm cũng không nói lý làm gì, chỉ là làm nũng oán giận một chút rồi đi.
Cô không vào trung tâm thương mại, mà chỉ tìm một tiệm cà phê gần đó, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một ly cà phê, rồi bảo Trần Vũ Trùng kết thúc rồi gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng cô chưa đợi được tin nhắn của Trần Vũ Trùng, trước tiên lại đón nhận sự thay đổi của thời tiết.
Cũng không phải thay đổi đột ngột, hôm nay thời tiết đúng là không ổn, có lẽ vì cơn mưa hôm qua chưa kết thúc, bầu trời âm u, những đám mây phủ kín, mặt trời chỉ le lói một chút.
Tuy nhiên, mưa lại đến bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì.
Khác với đêm qua, hôm nay cơn mưa ban ngày có vẻ càng dữ dội và nhanh chóng.
Đường phố vắng vẻ một cách kỳ lạ, xe cộ lại có vẻ nhiều hơn bình thường.
Mọi người lần lượt bước vào tiệm cà phê, tiếng chuông cửa vang lên liên tục. Trước đây tiệm cà phê vắng vẻ, giờ lại đông đúc lên chỉ trong phút chốc.
Mọi người bước vào đều vội vã, thân hình ướt sũng, nước mưa còn đọng lại trên áo.
Cái oi bức mùa hè dường như cũng bị cơn mưa bất chợt xoa dịu phần nào.
Nước mưa đọng lại trên mặt đường, tạo thành từng vệt bong bóng li ti vỡ ra liên tục.
Liêu Tư Thầm nhìn chằm chằm những bọt nước ấy, ánh mắt bất động, cho đến khi viền mắt bắt đầu hơi cay mới chớp nhẹ.
Một người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ bước vào quán.
Cả ba đều bị ướt. Người phụ nữ vội lấy khăn lau cho một đứa trong số đó, tìm chỗ ngồi và bắt đầu lau nước mưa trên người đứa bé.
Đứa bé còn lại, là một bé gái, rõ ràng không vui khi bị bỏ quên:
“Mẹ ơi, con cũng muốn lau.”
Người phụ nữ có vẻ đang rối bời, vội dỗ:
“Được rồi, đợi mẹ lau xong cho chị, rồi mẹ lau cho con, được không?”
Ngữ khí qua loa khiến bé gái chẳng nguôi giận chút nào, bé tiếp tục cằn nhằn:
“Sao lại phải lau cho chị ấy trước!”
Bị mẹ trừng một cái, bé quay đầu sang lườm chị gái:
“Em ghét chị!”
…
Bọn trẻ không ồn ào lắm, thậm chí có thể nói là khá nhỏ giọng.
Cả tiệm cà phê lúc này một nửa người đều đang tất bật vì cơn mưa bất ngờ, chẳng ai để ý đến những tiếng trẻ con cãi vã ấy.
Chỉ có Liêu Tư Thầm là nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại ấy.
Cô bỗng nhiên nhớ lại một chuyện cũ — ngày trước khi lần đầu tiên ra nước ngoài, đáng lẽ là một ngày nắng đẹp, vậy mà đến chạng vạng, thời tiết đột ngột đổi, mưa lất phất bắt đầu rơi.
Liêu Quân Tâm vốn không muốn đến tiễn cô, nhưng bị ông nội ép phải tới.
Khi ấy, môi Liêu Quân Tâm mấp máy, không phát ra âm thanh nào, nhưng Liêu Tư Thầm biết rõ cô ấy nói gì.
“Em ghét chị!”
_
“Tiểu thư, cần chúng tôi giúp gì không ạ?”
Tiếng của nhân viên quán vang lên, kéo Liêu Tư Thầm trở lại thực tại.
Cô vừa rồi thất thần, không để ý đã làm đổ ly cà phê. May mà không văng lên người.
“Làm phiền rồi.”
Liêu Tư Thầm vừa mở miệng, mí mắt khẽ giật, ngay khoảnh khắc chớp mắt, một giọt ấm nóng lặng lẽ rơi xuống.
Nhân viên cửa hàng thấy vậy liền hơi hoảng hốt:
“Không sao đâu ạ, không sao đâu, chuyện nhỏ thôi.”
Liêu Tư Thầm không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác. Nước mắt rất nhanh đã bị nuốt ngược trở lại, chỉ còn khóe mắt hơi ửng đỏ để lại chút dấu vết.
Cô cầm điện thoại lên, gửi thêm tiền boa cho nhân viên vừa giúp mình dọn dẹp, rồi phát hiện Trần Vũ Trùng đã nhắn tin.
[Em ở đâu? Anh qua đón.]
Liêu Tư Thầm khẽ động ngón tay, gửi định vị cho anh, rồi nhắn thêm một câu:
[Trời mưa, mang theo ô.]
Anh đến nhanh hơn cô tưởng.
Ly cà phê thứ hai vừa được nhân viên mang lên, khi cô vừa cầm thìa lên, bàn tay hơi tái và lạnh chạm vào làn hơi ấm tỏa ra từ cốc cà phê.
Liêu Tư Thầm nghiêng đầu, qua lớp kính, ánh mắt chạm ngay vào ánh nhìn của người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Không rõ Trần Vũ Trùng lái xe tới hay đi bộ, chỉ thấy anh cầm ô, ống quần bị nước mưa bắn ướt một mảng, gương mặt không biểu cảm gì rõ ràng, cứ thế đứng yên nhìn cô qua lớp kính.
Liêu Tư Thầm khẽ co đầu ngón tay lại, dù cách một lớp kính dày, cô vẫn biết rõ Trần Vũ Trùng không thể nghe thấy cô nói gì bên trong.
Nhưng cô vốn không quan tâm anh có nghe được hay không. Cô mấp máy môi, giọng rất nhỏ, thậm chí có thể nói là rất khẽ:
“Vào đi.”
Ngoài dự đoán của cô, ngay sau khi cô vừa mở miệng, Trần Vũ Trùng liền bước về phía cửa.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn cô sẽ hỏi anh muốn uống gì, nhưng hôm nay Liêu Tư Thầm thật sự không có tâm trạng. Cô cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên tách cà phê trước mặt, khẽ khuấy nhẹ từng vòng.
Trần Vũ Trùng bước vào, gập chiếc ô màu đen lại rồi đặt ở cửa, sau đó vòng qua đám người, đến ngồi đối diện cô.
Cả hai đều sở hữu diện mạo quá nổi bật, khiến người ta khó mà không chú ý. Sau cơn hỗn loạn ngắn ngủi do mưa lớn, tiệm cà phê dần yên tĩnh trở lại — nhưng đã có vài người bắt đầu lén liếc về phía hai người họ.
Liêu Tư Thầm đẩy tách cà phê đã bị mình khuấy đến rối tung về phía người đàn ông đối diện:
“Vẫn còn nóng, uống một chút đi?”
Yết hầu Trần Vũ Trùng khẽ chuyển động, dường như định nói gì đó, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Liêu Tư Thầm, cuối cùng chỉ lặng lẽ nhận lấy ly cà phê cô đưa:
“Được.”
“Ông nội nói xong rồi à?” – Liêu Tư Thầm dùng tờ giấy trên bàn lau nhẹ tay, hỏi.
“Ừm.”
Ánh mắt anh rũ xuống.
Anh nhìn rất rõ viền mắt Liêu Tư Thầm còn hơi đỏ. Có thể người khác sẽ không phát hiện, nhưng anh thì chắc chắn nhận ra…
Cô vừa mới khóc.
Liêu Tư Thầm ném tờ giấy lau tay vào thùng rác bên cạnh, ngẩng lên nhìn thẳng anh:
“Uống xong chưa? Muốn uống nữa không?”
Trần Vũ Trùng vốn tưởng cô sẽ hỏi vừa rồi nói chuyện gì, thậm chí đã chuẩn bị sẵn lời để lảng tránh, không ngờ cô lại chuyển chủ đề sang chuyện cà phê, khiến mọi câu chữ định nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Thấy rõ cô đang cố tình lảng tránh, dưới ánh mắt chăm chú của cô, Trần Vũ Trùng khẽ vuốt thành cốc bằng lòng bàn tay, rồi dứt khoát uống cạn ly cà phê còn lại:
“Xong rồi.”
Anh vốn không hay uống cà phê, cũng biết cà phê không nên uống kiểu đó.
Nhưng là do cô đưa, anh không nỡ để phí.
Liêu Tư Thầm im lặng một lúc, rõ ràng bị hành động của anh làm cho bất ngờ. Nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ phàn nàn vài câu, rồi nghiêm mặt cảnh cáo anh, rằng lần sau đi với cô thì không được uống cà phê kiểu đó.
Nhưng hiện tại, cô thật sự không còn tâm trạng. Ngay cả nói chuyện cũng thiếu sức sống, giọng điệu và nét mặt đều nhàn nhạt:
“Vậy đi thôi.”
Hai người một trước một sau đứng dậy rời khỏi, vừa mới nhấc người, đã có vài ánh mắt trong tiệm café đổ dồn về phía họ. Nhưng cả Liêu Tư Thầm lẫn Trần Vũ Trùng đều không rảnh để tâm đến xung quanh.
Mưa ngoài trời không có dấu hiệu ngớt, từng hạt nặng hạt lớn rơi xuống mặt đường, bắn tung bọt nước, phát ra những tiếng lộp bộp rõ ràng trong không khí oi ẩm của mùa hè.
Ngón tay Liêu Tư Thầm siết chặt, đầu ngón hơi trắng bệch, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Hàng mi đen dày và mái tóc sẫm màu tương phản rõ rệt với làn da nhợt nhạt, khiến cả gương mặt trở nên mong manh đến mức lạ lùng.
Trần Vũ Trùng chậm một nhịp bước phía sau cô, suốt quãng đường cúi nhẹ đầu, lặng lẽ dõi theo. Ánh mắt đậm đặc đến gần như có thể hóa thành thực thể, như muốn chậm rãi li.ếm láp từng tấc da thịt trên người cô.
Anh muốn nói vợ đừng buồn nữa…
Muốn ôm chặt cô, giấu cô trong vòng tay, để cô có thể thoải mái mà khóc, mà không cần dùng một chuyện khác để làm cớ rơi nước mắt.
Anh muốn đường hoàng hôn đi từng giọt nước nơi khóe mắt cô, hôn lên bầu mi ửng đỏ vì cố kìm nén.
Nhưng Trần Vũ Trùng hiểu rõ — Liêu Tư Thầm không thích thế. Ít nhất là hiện tại, cô không muốn bất kỳ sự yếu đuối nào của mình bị anh nhìn thấy.
Chỉ cần anh vượt quá một bước, cô sẽ lập tức rút lui, tránh xa anh, không bao giờ ngoái lại.
Yết hầu anh khẽ động, nuốt trọn mọi lời muốn nói trở vào, chỉ cụp mắt xuống, ánh nhìn sâu thẳm tối tăm không rõ cảm xúc.
Điều duy nhất an ủi là — vì tâm trạng Liêu Tư Thầm đang không tốt, nên tạm thời cô không để ý đến anh. Anh mới có thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thoải mái ngắm cô đến mức không chút kiêng dè, không sợ bị bắt gặp.
Suốt đoạn đường, hai người không nói với nhau một lời, một trước một sau đi tới cửa.
Nếu bỏ qua những ngón tay hơi run, thì biểu cảm và giọng điệu của Liêu Tư Thầm chẳng để lộ chút khác thường nào. Cô đảo mắt nhìn quanh, nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Trần Vũ Trùng, hỏi:
“Cây dù lúc anh vào đâu rồi?”
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, Trần Vũ Trùng suýt nữa mất kiểm soát, chỉ muốn cúi xuống hôn lên khuôn mặt ấy.
Anh gồng mình ép những cảm xúc cuộn trào xuống, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn về phía lúc nãy đã đặt cây dù.
Chỗ đó giờ trống trơn.
Ánh mắt anh dừng lại.
Dù đâu rồi?
