1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 7: Ngụy quân tử

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

“Dì Ngô hầm tổ yến, nói em mỗi ngày đều phải uống nên tôi thuận tiện mang tới.”

Trần Vũ Trùng ôn hòa giải thích với cô.

Anh nửa cúi đầu, rũ mắt. Vành tai mềm mại màu hồng nhạt, cổ vai trắng nõn, xương quai xanh rõ ràng của cô, anh nhìn không sót chút gì.

Chính là nơi tối hôm qua anh đã liếm qua.

Đang nhìn những nơi không thể nhìn thấy, người đàn ông có chút sung sướng, nhưng rất nhanh anh đã ép sự xao động trong lòng xuống, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.

Liêu Tư Thầm từ cảm giác hoảng loạn ban đầu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể dành chút tâm tư đánh giá người đang đứng trước mặt mình.

Khác với cô còn chưa rời giường, tóc tai tán loạn, dáng vẻ tùy ý.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng thiết kế riêng, nửa người dưới là quần tây đen, cả bộ đồ được ủi phẳng phiu vô cùng chỉn chu, chỉ trừ chỗ cổ tay áo hơi xắn lên một chút, lộ ra chiếc đồng hồ.

Khung kính màu vàng làm cho khí chất của người đàn ông càng thêm thanh lãnh, tự phụ.

Lúc anh đến quán bar đón cô đêm qua cũng mặc bộ đồ giống như vậy.

Ngũ quan cùng ngoại hình của anh tương đối xuất chúng, nhưng gần như không có gu ăn mặc chút nào.

Thật sự là hoàn toàn lãng phí vẻ đẹp này mà.

Liêu Tư Thầm trong lòng tự đánh giá xong, mới rút ánh mắt về.

Nghe Trần Vũ Trùng giải thích, cô đầu tiên là chậm rãi ừ một tiếng, sau đó mới nhận ra có gì đó không đúng.

Dì Ngô luôn hiểu thói quen sinh hoạt của cô rõ như lòng bàn tay, sao có thể  nấu tổ yến cho cô sáng sớm 7 giờ ?

Nhưng Trần Vũ Trùng lại không có lý do lừa cô.

Liêu Tư Thầm cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện này. Cô vốn là người dễ tức giận nhưng cũng nhanh chóng nguôi giận. Chỉ âm thầm tự trách trong lòng vì đã phản ứng quá lúc ban nãy.

Làm gì mà kích động như vậy? Cứ như thể cô thật sự để ý đến Trần Vũ Trùng vậy.

Điều này khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu.

Cứ như thể thua một ván dưới đối tượng liên hôn này vậy. Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra với một tiểu thư kiêu ngạo như cô, vì vậy cô quyết định hôm nay sẽ không quan tâm tới anh nữa.

Mảnh sứ vỡ trên mặt đất đã được dì giúp việc thu dọn sạch sẽ một cách nhanh chóng, để tránh sót lại mảnh vụn, tấm thảm vừa rồi cũng đã được thay mới, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng.

Dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, Liêu Tư Thầm lẽ ra sẽ ngủ thêm một chút, nhưng hôm nay vì chuyện rối loạn này, cô thật sự không có tâm trạng ngủ tiếp.

Liêu Tư Thầm đi vào phòng thay đồ chọn trang phục cho ngày hôm nay.

Cô chuẩn bị một chút hẹn Từ Dữu Trân đi dạo trung tâm thương mại một chút, cũng không phải để mua sắm gì, vì quần áo và trang sức của cô đều là các thương hiệu cao cấp, thiết kế riêng, số lượng giới hạn,

Mục đích cô đi dạo trung tâm thương mại hôm nay là để khảo sát một chút sản nghiệp cô mới lấy về tay.

Tuy nói cô không phụ trách công việc trong công ty, nhưng ông nội đã tặng cho cô một phần của hồi môn lớn, gần như là một nửa tài sản của Liêu gia, trong đó phần lớn là khách sạn và các sản nghiệp kinh doanh thương mại.

Mặc dù Trần gia có căn cơ vững chắc ở thành phố Vụ Đinh, nhưng sản nghiệp của họ lại trải rộng khắp toàn cầu. Sính lễ cổ phần các sản nghiệp của Trần gia cũng không kém phần phong phú.

Dù là của hồi môn từ Liêu gia hay sính lễ từ Trần gia, hiện giờ tất cả đều đứng tên Liêu Tư Thầm.

Vì vậy, sau khi kết hôn, tài sản của Liêu Tư Thầm từ giàu có trở thành vô cùng giàu có.

Liêu Tư Thầm chưa học quản lý, tất nhiên sẽ không tùy tiện can thiệp lung tung, nhưng việc chụp vài bức ảnh rồi khoe khoang với Mạnh Tĩnh Di là vô cùng cần thiết.

Khi Mạnh Tĩnh Di thành niên, ba cô ta đã tặng một chiếc du thuyền. Cô ta điên cuồng chụp chiếc du thuyền 360 độ không góc chết và đăng lên vòng bạn bè, mỗi lần đăng lại còn tag riêng Liêu Tư Thầm vào.

Lúc đó, Liêu Tư Thầm còn hơn nửa năm nữa mới đến tuổi thành niên, ông nội nghiêm cấm cô chơi mấy thứ như đua xe hay du thuyền, nói rằng không an toàn, mỗi ngày thấy Mạnh Tĩnh Di khoe khoang trước mặt, cô thiếu chút nữa tức chết.

Liêu Tư Thầm chọn xong một bộ đồ đẹp để đi dạo phố, chiếc váy vừa mới đến đầu gối, đi cùng tất chân trắng và giày cao gót.

Cô không đeo quá nhiều trang sức, chỉ có một chiếc vòng cổ kim cương tinh tế và đôi hoa tai hình con bướm tua ngọc xanh.

Liêu Tư Thầm trang điểm xong, khi xuống lầu ăn sáng thì đã là 8 giờ 40 phút.

Ông nội đang ngồi ở phòng khách dưới lầu đọc sách, khi thấy Liêu Tư Thầm đi xuống, ông hơi ngạc nhiên, ánh mắt dưới kính lão là ý cười hiền từ. Ông lật trang sách trên tay, trêu chọc cô: “Ông thấy hôm nay mặt trời cũng không phải từ phía tây mọc lên, thật kỳ lạ, dậy sớm như vậy à?”

Liêu Tư Thầm đã quen bị ông nội trêu chọc, vốn định giống như trước đây làm nũng để qua chuyện, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại, cô đã thấy Trần Vũ Trùng không biết đang làm gì trong phòng khách.

Người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, muốn cố tình xem nhẹ cũng rất khó.

Liêu Tư Thầm vẫn nhớ hôm nay mình đã quyết định không để ý anh, nhưng làm nũng với ông trước mặt anh thì có vẻ quá kỳ lạ, vì vậy cô chuyển sang đề tài khác: “Ông ơi, Quân Quân đâu rồi?”

Nói đến đây, ông nội tức giận liếc nhìn cô: “Quân Quân đi tới công ty từ sớm rồi, con nghĩ ai cũng như con à?”

Liêu Tư Thầm bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm trong lòng.

Vậy Trần Vũ Trùng sao còn ở trong nhà? Chẳng lẽ anh không bận sao?

Sản nghiệp của Trần gia không phải lớn hơn Liêu gia vài phần sao, em gái cô bận rộn như vậy, anh thế mà lại thảnh thơi ở nhà, còn rảnh rỗi mà đưa tổ yến cho cô.

Nói về tổ yến, dì Ngô cũng đang ở phòng khách, Liêu Tư Thầm liền thuận miệng hỏi: “Dì ơi, bình thường con phải đến trưa mới dậy, sao hôm nay lại nấu sớm thế? Con còn chưa dậy nữa.”

Dì Ngô có chút ngạc nhiên, rồi giải thích: “Dì thấy Trần tiên sinh xuống ăn sáng, còn cho là tiểu thư cũng dậy rồi, nên đã để Trần tiên sinh đưa lên trước cho con.”

Bà xin lỗi cười cười: “Đại tiểu thư, là dì suy xét thiếu chu đáo.”

Quả nhiên hết thảy đều là bởi vì anh ta!

Liêu Tư Thầm im lặng liếc Trần Vũ Trùng một cái, rồi tiếp tục quay đầu trò chuyện với ông nội. 

Liêu Tư Thầm dậy rồi, phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cô. Sáng sớm cô thường không ăn gì mấy nên bữa sáng cũng không yêu cầu gì phong phú. Khi ở nước ngoài, phần lớn thời gian chỉ uống một ly sữa bò và ăn chút bánh mì cho qua bữa.

Về nước rồi, ông nội mới bắt cô thay đổi thói quen này, nhưng vẫn không ăn nhiều lắm.

Liêu Tư Thầm nhìn chằm chằm vào bữa sáng vừa được bưng lên, nóng hôi hổi, rồi nhíu mày gọi vọng ra phòng khách: “Ông ơi, ông đổi cái ly uống sữa của con rồi ạ?”

Cái ly đó có thiết kế do chính cô vẽ.

Mặc dù không thể nói là đặc biệt thích, nhưng bị đổi đột ngột như vậy vẫn khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái.

Tổ phụ đẩy gọng kính lên: “Ông nào dám động đến đồ của con, chắc là có người mới nhầm lẫn rồi. Con ăn trước đi, lúc sau ông hỏi giúp con.”

Trên bàn có một đống đồ ăn, Liêu Tư Thầm không có cảm giác thèm ăn lắm, chỉ chọn ăn hai cái sủi cảo tôm trong suốt núng nính và một chút trái cây, rồi uống nửa ly sữa bò.

Cô ăn một cách rất thanh nhã, miệng nhỏ cắn từng miếng, không nhanh không chậm.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người mình, động tác Liêu Tư Thầm dừng lại, ngưng mi, ngẩng đầu lên.

Vốn tưởng rằng là dì Ngô hoặc một người hầu khác phụ trách bữa sáng trong nhà, nhưng không ngờ, ánh mắt cô bắt gặp lại là Trần Vũ Trùng.

Cô nuốt nhanh đồ trong miệng, rồi hỏi anh: “Anh nhìn em làm gì? Chưa ăn sáng à?”

Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, không thể đoán được cảm xúc trong đó, tựa hồ có điều gì muốn nói, cuối cùng chỉ đơn giản một câu: “Anh đi công ty trước.”

Liêu Tư Thầm: “……”

Cô “à” một tiếng, cảm thấy Trần Vũ Trùng thật khó hiểu.

Ăn xong bữa sáng, Liêu Tư Thầm vốn định gọi điện cho Từ Dữu Trân, nhưng điện thoại của cô còn đang ở trên lầu, chưa kịp hành động thì đã bị ông nội giữ lại.

“Ngồi trước đi.” Ông nội Liêu nhìn ra Liêu Tư Thầm muốn chuồn đi, rót một ly trà cho cô, bảo cô ngồi xuống trên sô pha. Lại rót một ly trà cho chính mình, tùy ý tìm một đề tài: “Buổi sáng Vũ Trùng tạm biệt con, sao con không đi tiễn nó?”

Liêu Tư Thầm trợn tròn mắt, không thể ngờ được ông giữ lại mình lại là vì chuyện này.

Trong giây phút ngắn ngủi, vô số suy nghĩ bay qua đầu cô, cuối cùng dừng lại ở một hình ảnh —— Trần Vũ Trùng lại còn biết diễn hơn cả cô, trước mặt ông, anh ta giống như đối xử với cô thật tốt vậy, nhìn vào cứ như bọn họ thật sự ân ân ái ái..

Liêu Tư Thầm trong lòng mắng thầm: “Mặt người dạ thú, ngụy quân tử.”

Dù vậy, may mắn là ông nội chỉ nói cô vài câu, cũng không giữ mãi không buông, rất nhanh lại chuyển sang một đề tài khác: “Trở về lâu như vậy rồi, mỗi ngày ra ngoài cùng đám bạn đó ôn chuyện, hẳn là cũng đủ rồi. Hôm nay đừng ra ngoài chơi nữa, ở nhà cùng ông đi câu cá, được không?”

Ông nội câu cá vốn luôn có một nhóm bạn già cố định, sao hôm nay lại kêu cô đi? Liêu Tư Thầm không hiểu lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Vì thế, ý định đi dò xét sản nghiệp của cô tạm thời bị gác lại, chuẩn bị cùng ông nội đi câu cá.

Vì là đi câu cá, bộ trang phục vừa chọn đương nhiên không phù hợp, Liêu Tư Thầm đổi sang quần đùi mà cô ít khi mặc.

Liêu Tư Thầm có làn da trắng mịn cùng đôi chân dài. Khi mặc chiếc áo ngắn thể thao cùng quần đùi, cô lại có một vẻ đẹp khác biệt, thu hút ánh nhìn của người khác. 

Số lần Liêu Tư Thầm mặc quần có thể đếm trên đầu ngón tay, ở nước ngoài chỉ thỉnh thoảng mặc quần dài. 

Lần đầu mặc như vậy cũng có chút mới lạ. Cô soi soi gương, chụp vài bức ảnh. Mở Weibo đã vài ngày không dùng lên.

Liêu Tư Thầm có vài triệu fan trên Weibo, khi ở nước ngoài cô thường xuyên chia sẻ những bức ảnh ăn mặc của mình cùng một số hình ảnh đời thường, linh tinh vụn vặt tích lũy dần dần, cô cũng thường xem lại các bình luận của fan rồi chọn mấy cái để trả lời.

Sau khi thông tin về đám cưới của cô được công khai, tin nhắn Weibo từ cư dân mạng đã như nổ tung, đã lâu rồi cô không lên Weibo nữa,

Liêu Tư Thầm có một vẻ đẹp hồn nhiên lại quyến rũ, nhưng ảnh chụp lại không thể hiện hết được vẻ đẹp ấy, nên cô cũng rất ít khi chỉnh ảnh. Hôm nay, cô chọn hai bức ảnh đơn giản rồi đăng lên Weibo.

Hot search đã triệt tiêu, nhưng cứ cách mấy ngày, cư dân mạng nhiệt tình ăn dưa vẫn ở đây. 

Hộp tin nhắn và phần bình luận của Liêu Tư Thầm đã bị chen đầy.

Trước khi tắt Weibo đi, cô lại nhìn thấy một ID quen thuộc. Cô dừng lại động tác rời đi, mà click mở khung chat.

Lần này, người kia cũng chỉ gửi ba chữ quen thuộc:

[Thật xinh đẹp.]

Còn cần hắn nói à? Liêu Tư Thầm bĩu môi, rời khỏi Weibo.

Lại nghĩ một chút, rồi thuận tay đổi ghi chú tên của Trần Vũ Trùng từ “Đối tượng liên hôn” thành “Ngụy quân tử”.

Cô cắn môi, cảm thấy hành động này có chút không tốt, nên chuẩn bị sửa lại.

Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng gọi của ông nộ: “Xong chưa? Pipi.”

Liêu Tư Thầm nhanh chóng tắt điện thoại rồi đáp lại: “Tới ngay đây ông ơi.”

Tối nay, Liêu Tư Thầm là người xuất hiện muộn nhất — lần này không phải vì cố ý gây sự chú ý, mà là vì cô phải đợi ông nội đi ngủ mới lén đi ra ngoài.

Liêu Tư Thầm vừa bước vào khu ghế lô, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung vào cô.

Từ Dữu Trân mặc chiếc váy lễ phục màu xanh matcha, nhanh chóng bay sang chào đón: “Mong ngày mong đêm cuối cùng cậu cũng tới! Tớ còn tưởng cậu cho tớ leo cây rồi chứ”

Liêu Tư Thầm xoa xoa mặt Từ Dữu Trân, cười nói: “Nói sẽ đến là sẽ đến, tớ đã bao giờ lừa cậu chưa?”

Mới vừa ngồi xuống đã có người lần lượt đến kính rượu đáp lời. Đã cùng ông nội câu cá cả ngày, Liêu Tư Thầm cảm thấy hơi mệt mỏi.

Đúng lúc này, di động tinh tinh một tiếng, Liêu Tư Thầm lấy điện thoại ra, mượn cơ hội này tống cổ đám người đang vây quanh mình.

Tiếng tinh tinh báo hiệu tin nhắn đến từ người liên hệ có ghi chú là “Ngụy quân tử.”

[Tôi bận xong rồi.]

[Có cần tôi đi đón không?]

“Đại tiểu thư, tớ nói cậu hôm nay rốt cuộc sao thế này? Tớ mời cậu tới chơi đó!!!” Từ Dữu Trân bất mãn hừ một tiếng, ghé đầu về phía Liêu Tư Thầm, “Nói chuyện phiếm với ai vậy? Mới ngồi xuống ghế có vài phút, ai mà dính người như vậy? Không thể đợi chúng ta kết thúc sao?”

Lúc Từ Dữu Trân ghé mặt sang, Liêu Tư Thầm theo phản xạ che màn hình điện thoại lại.

Vẻ mặt Từ Dữu Trân vốn dĩ đang cười đùa vui vẻ phút chốc biến mất, âm điệu cũng cao lên, đôi mắt trừng lớn lên án: “Liêu Tư Thầm, cậu thay đổi rồi, trước kia giữa chúng ta không hề có bí mật gì cả!!!!”

Chung Việt Trạch nghe thấy liền cười lạnh một tiếng: “Không biết đại tiểu thư bây giờ đã kết hôn rồi sao? Không giống trước kia, xưa không bằng nay, hiểu không hả?”

Hắn nói với Từ Dữu Trân, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Liêu Tư Thầm.

Chung Việt Trạch vừa bị anh hắn phạt cấm túc, giờ vẫn chưa kết thúc, là hắn vẫn trốn ra ngoài.

Từ Dữu Trân cảm thấy hắn thật khó hiểu, cái này có liên quan gì đến chuyện Liêu Tư Thầm kết hôn?

Cô xoay đầu lại, lộ ra biểu cảm câm nín: “Chung Việt Trạch, hôm nay là tớ mời tiệc. Cậu vẫn bị cấm túc, tớ cho cậu đến đã là nể mặt lắm rồi, ngày hôm qua tự mình nổi điên gây chuyện để bị cấm túc, giờ lại ở đây nói năng khùng điên cái gì vậy?”

Trước khi họ yêu đương, mình sẽ để xưng anh-em trước mặt người khác vì hai ng giả vờ ân ái, nhưng lúc ở riêng hoặc không giấu diếm mình sẽ xưng tôi.

background
TrướcSau