Chương 8: Chương 8


Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa lớn.
Lúc này ta mới sực nhớ ra—Trấn Nguyên Tử, người đồng thọ cùng trời đất, đã đích thân mở yến tiệc này, thì những ai có thể được mời đến đây ắt hẳn đều là thần tiên danh chấn một phương.
Nếu họ phát hiện ra sự dị thường của Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, biết đâu ta có thể thoát thân!
Nghĩ đến đây, lòng ta tràn đầy hy vọng, dõi mắt nhìn về phía cửa.
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, từ ngoài có ba người bước vào.
Thấy rõ diện mạo của bọn họ, ta tức thì sững sờ tại chỗ.
Cả ba mặc đạo bào, tự tìm chỗ ngồi mà không nói một lời.
Thân thể bọn họ là người, song đầu lại mang hình hổ, lộc, dương.
Trong đầu ta trống rỗng, vô vàn suy nghĩ như muốn nổ tung óc.
Ba kẻ này chẳng phải là yêu quái nước Xa Trì ư?
Chúng sao lại có thể xuất hiện tại thọ yến của Trấn Nguyên Tử?
Tình thế hỗn loạn, chân tướng càng thêm huyền hoặc khó lường.
Khi ba người đã an vị, đồng tử đứng tại chủ vị, dửng dưng mở miệng:
“Yến tiệc chính thức bắt đầu, xin chư vị thưởng thức Nhân Sâm Quả.”
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh như sương, mấy con trùng từ mặt hắn rơi xuống.
“Ăn Nhân Sâm Quả, có thể trường sinh bất tử.”
Hắn vừa dứt lời, trong bàn tiệc liền vang lên tiếng ăn nuốt rôm rả.
Ba kẻ yêu quái nước Xa Trì ăn xong quả, bụng lập tức phồng to, mắt thường cũng thấy thứ gì đó đang quẫy đạp dưới làn da.
Ngay sau đó, m.á.u bắt đầu rịn ra từ hốc mắt của bọn chúng.
Toàn thân ta nổi da gà, vừa toan đứng dậy thì Trư Bát Giới đột ngột gọi ta lại:
“Sa sư đệ, Nhân Sâm Quả ngọt lành mỹ vị, nếu đệ không ăn thì uổng lắm.
“Đệ ăn đi.”
Ta vội vàng xua tay, hoảng hốt đáp:
“Nhị sư huynh, ta…”
Lời từ chối vừa lên đến miệng, lại chẳng sao thốt ra được.
Một cỗ lực lượng vô hình như có như không bỗng siết chặt thân thể ta, điều khiển từng hành động của ta.
Tay ta không tự chủ mà nhấc Nhân Sâm Quả lên, miệng cũng từ từ mở ra.
Đến lúc này, ta mới sực nhớ tới điều luật kia:
“Không được khước từ lời thỉnh cầu của hai vị sư huynh.”
Tim ta đập như sấm, trong đầu điên cuồng lặp lại câu nói đó:
“Không được khước từ lời thỉnh cầu của hai vị sư huynh.
“Không được khước từ lời thỉnh cầu của hai vị sư huynh.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Ta chẳng thể khống chế thân thể mình!
Động tác nơi tay vẫn không chút dừng lại—Nhân Sâm Quả sắp bị ta nuốt vào bụng!
Ta tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt. Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ? Luật lệ… luật lệ…
Trong một khắc loé lên như điện xẹt, ta bỗng trợn trừng hai mắt.
Phá giải quy tắc, vốn dĩ đã nằm trong chính quy tắc ấy!
Ta gồng hết khí lực, hướng về phía Tôn Ngộ Không gào lên:
“Đại sư huynh! Sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!”
