1. Truyện chữ
Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 29: Tuyệt đối không tha thứ

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Sáng sớm, Tần Hoạ đã tỉnh dậy.

Vết thương sau lưng khiến cả đêm cô chẳng ngủ yên giấc.

Sau khi y tá đến kiểm tra và thay thuốc, cô vừa định tự đi làm thủ tục xuất viện thì cửa phòng mở ra, nhìn thấy Cao Phỉ đứng ngay bên ngoài với một xấp giấy tờ trên tay.

Quần áo anh có chút nhăn nhúm, vùng mắt cũng hơi thâm xanh vì thiếu ngủ.

Vừa thấy cô, Cao Phỉ liền cung kính gọi:

“Cô Tần.”

Tần Hoạ hơi sững sờ: “Sao cậu lại ở đây?”

Cao Phỉ gãi đầu, lúng túng đáp: “Tối qua Giang tổng có việc phải đi, trước khi rời đi sợ cô nửa đêm có chuyện bất trắc nên dặn tôi ở lại trông chừng.”

Tối qua, sau câu nói cuối cùng của Giang Cảnh Sơ, cô đã không do dự đuổi anh ra khỏi phòng bệnh.

Không ngờ anh lại phái Cao Phỉ ở ngoài hành lang trông cô cả đêm. Tần Hoạ có chút áy náy, gượng cười: “Vất vả cho cậu rồi. Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết xước thôi mà.”

Câu này, Cao Phỉ chẳng dám tán đồng. Bởi lẽ tối qua lúc Giang Cảnh Sơ bế cô ra khỏi quán bar, sắc mặt anh ấy trầm đến mức như thể cô bị thương chí mạng vậy.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nhưng lời này, cậu nào dám nói thẳng. Suy nghĩ một chút, cậu chọn cách uyển chuyển: “Giang tổng rất quan t@m đến cô.”

Tần Hoạ mím môi, không nói gì.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Cao Phỉ vang lên. Cậu vừa nghe máy vừa liếc nhìn cô, rồi chỉ dùng mấy từ đơn giản như “ừ”, “được”, “hiểu rồi”.

Cúp máy xong, cậu chủ động giải thích: “Là Giang tổng gọi, hỏi tình hình sức khoẻ của cô, còn bảo tôi đưa cô về tận nhà.”

Tần Hoạ đã xin nghỉ hai ngày, nếu hôm nay không đến công ty thì công việc chắc chắn sẽ chất đống như núi.

Cô khéo léo từ chối: “Không cần làm phiền trợ lý Cao đâu. Cậu cứ đi làm việc của mình đi, tôi tự về được, trước cổng bệnh viện bắt xe rất tiện.”

Nói xong, cô vòng qua cậu, rảo bước rời đi.

Cao Phỉ vội vàng đi theo sau: “Cô Tần, Giang tổng dặn kỹ lắm, bắt tôi nhất định phải đưa cô về.”

Tần Hoạ không dừng lại: “Tôi là người lớn rồi, đâu phải con nít mà sợ đi lạc?”

Cao Phỉ vẫn kiên trì: “Cô hiểu nhầm rồi, Giang tổng không có ý đó. Anh ấy chỉ lo vết thương của cô thôi.”

Nghe đến đây, Tần Hoạ hít sâu một hơi, dừng bước, quay đầu nhìn cậu: “Trợ lý Cao, phiền cậu nhắn lại với Giang tổng giúp tôi một câu: Cảm ơn anh ấy đã quan tâm. Và… hy vọng từ nay về sau, anh ấy có thể dành sự quan tâm ấy cho những người cần nó hơn.”

Sáng sớm, Giang Cảnh Sơ vừa bước vào văn phòng, đã gặp ngay một nhóm khách không mời mà đến.

Lúc này, anh đang ngồi ngả lưng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Đối diện bàn làm việc là một hàng dài đàn ông ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt lo lắng, căng thẳng tột độ.

Người đi đầu thì cúi gằm mặt, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

“Giang tổng, con trai tôi còn non dại, nhất thời hồ đồ đắc tội với anh, xin anh rộng lượng bỏ qua cho nó một lần.”

Giang Cảnh Sơ lười biếng hé mắt: “Ông là ba của Lục Phong à?”

Lục Phong là tên tóc vàng gây chuyện tối qua, chính là con trai độc nhất của tổng giám đốc Lục Truyền Chi của tập đoàn Lục Thị.

Từ nhỏ được ba cưng chiều như bảo bối, dần dà sinh hư, quen thói ngông cuồng, gây chuyện khắp nơi.

Nửa đêm qua, có người gọi điện báo rằng Lục Phong gây sự, bị người ta bắt đi, mất liên lạc.

Lục Truyền Chi vội vàng đi điều tra thì mới biết người con trai mình đụng phải là thái tử của nhà họ Giang - Giang Cảnh Sơ.

Biết được tin, ông như ngồi trên lửa, vội vã chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhờ vả.

Nhưng kể cả nhà họ Triệu, vốn quan hệ thân thiết với nhà họ Giang cũng từ chối giúp, nói thẳng: Lục Phong lần này đụng phải vách đá rồi.

Lục Truyền Chi rối như tơ vò cả đêm không ngủ. Đến rạng sáng, có người gõ cửa biệt thự, người hầu ra mở thì thấy Lục Phong nằm trước cửa, mặt mũi bầm dập, m.á.u me đầy người, bất tỉnh nhân sự.

Lục Truyền Chi xót con như cắt ruột.nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó.

Trong lúc chờ Lục Phong cấp cứu ở bệnh viện, trợ lý của ông lại báo tin công ty gặp chuyện.

Hơn chục đối tác vốn đang hợp tác với Lục Thị bất ngờ gọi điện đòi chấm dứt hợp đồng ngay lập tức.

Lục Truyền Chi lăn lộn thương trường nhiều năm, chưa từng gặp chuyện nào oái oăm đến thế. Nghe vậy, ông lập tức hiểu lần này coi như xong.

Không dám chậm trễ, ông vội gọi cho phụ huynh của mấy tên công tử khác có mặt tối qua, cùng kéo đến Giang Thị cầu xin.

Từ trước đến nay, Lục Truyền Chi chỉ nghe danh Giang Cảnh Sơ, chứ chưa từng gặp mặt.

Vừa bước vào văn phòng, thấy Giang Cảnh Sơ tuổi trẻ phong độ, ông còn tưởng cũng là hạng công tử bột như con trai mình.

Nhưng chỉ một câu lạnh nhạt của đối phương, khí thế áp người đến mức ông không thể ngẩng đầu nổi.

Lục Truyền Chi lau mồ hôi trán, rối rít gật đầu: “Vâng, là tôi, Lục Truyền Chi.”

Giang Cảnh Sơ khẽ “ồ” một tiếng, hờ hững nói: “Tối qua, Lục Phong bảo tôi có gan thì chờ ba cậu ta đến. Nói rằng ba cậu ta nhất định sẽ không để tôi yên. Tôi đây đợi cả đêm rồi. Ông đến giờ mới tới… hình như hơi trễ thì phải?”

Lục Truyền Chi nghe vậy, tay run lên bần bật, âm thầm nghiến răng sau, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Giang tổng nói đùa rồi, tôi nào có bản lĩnh lớn lao gì chứ. Tất cả đều do thằng con tôi ngu ngốc, ăn nói xằng bậy thôi ạ!”

Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Vậy nói cách khác, hôm nay Lục tổng đến đây không phải để hỏi tội tôi?”

“Đương… đương nhiên không phải rồi! Tôi nào còn mặt mũi mà đến đây chất vấn gì chứ, chỉ mong Giang tổng nhìn vào việc thằng nhỏ hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, đã chịu sự trừng phạt thích đáng mà giơ cao đánh khẽ.”

Giang Cảnh Sơ hờ hững liếc môi, dường như có chút chán nản.

“Phòng chăm sóc đặc biệt à? Lục Phong còn chưa c.h.ế.t sao? Xem ra tối qua tôi ra tay vẫn nhẹ quá rồi.”

Lục Truyền Chi nghe vậy tim lập tức thót lại một nhịp.

“Giang… Giang tổng lại đùa rồi, con… con trai tôi tuy có lỗi trước nhưng cũng không đến mức phải c.h.ế.t chứ ạ?”

Giang Cảnh Sơ nghe thế, đôi mày càng thêm lạnh lùng, cả người tỏa ra khí lạnh khiến đám người Lục Truyền Chi không kìm được rùng mình.

“Nó giữa thanh thiên bạch nhật ra tay đánh đập hai người phụ nữ tay không tấc sắt, còn ngang nhiên buông lời muốn đưa họ về phòng giở trò, vậy mà bây giờ ông còn dám nói với tôi là nó không đáng chết?”

Lục Truyền Chi biết con mình là đồ khốn, bao năm nay ông đã phải dọn đống rác nó gây ra không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này… sợ là không dễ qua chuyện.

“Giang tổng, chuyện đến nước này rồi, anh cứ nói đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới nguôi giận?”

Giang Cảnh Sơ khẽ cười, khoanh tay tựa vào ghế, không nói lời nào.

Lúc này điện thoại trên bàn sáng lên, anh cầm lên xem, là tin nhắn của Cao Phỉ gửi đến: [Giang tổng, cô Tần nhất quyết không để tôi đưa cô ấy về. Tôi lái xe theo sau suốt, vừa rồi thấy cô ấy xuống xe, đã vào công ty.]

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, các khớp ngón tay thon dài gõ vài chữ lên màn hình: [Tại sao cô ấy không để cậu đưa? Cậu đã nói gì với cô ấy?]

Cao Phỉ lúc này đang lái xe quay về, nghĩ ngợi một lúc, khi dừng đèn đỏ mới quyết định nói thật: [Tôi nói anh rất quan tâm cô ấy. Cô Tần bảo anh nên để sự quan tâm đó dành cho người cần nó hơn.]

Giang Cảnh Sơ tức đến bật cười, tiện tay ném điện thoại lên bàn.

Âm thanh bất ngờ vang lên trong văn phòng yên tĩnh khiến không khí trở nên căng thẳng.

Lục Truyền Chi đang chăm chú chờ Giang Cảnh Sơ trả lời, bị tiếng động dọa cho giật nảy mình, tim cũng theo đó run rẩy.

Chỉ thấy Giang Cảnh Sơ bực bội kéo lỏng cúc áo cổ.

“Muốn tôi nguôi giận? Chỉ cần mấy người các ông vẫn còn lởn vởn ở Bắc Thành này một ngày, tôi sẽ không bao giờ nguôi. Nói vậy, hiểu chưa?”

Tần Hoạ vừa bước chân vào thang máy công ty, liền nhận được tin nhắn của Giang Cảnh Sơ.

Giang Cảnh Sơ: [Công ty các người không có em thì không vận hành nổi à?]

Tần Hoạ: ?

Giang Cảnh Sơ: [Em đang mang thương tích mà vẫn cố đi làm, nếu là nhân viên công ty tôi, tôi nhất định phải trao giải nhân viên chăm chỉ nhất cho em.]

Tần Hoạ chẳng buồn đáp lại kiểu nói móc của anh.

Bước ra khỏi thang máy, cô đi thẳng về phòng làm việc. Trên đường, đồng nghiệp ở khu làm việc đều dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn cô.

Tần Hoạ chẳng hiểu có chuyện gì, cho đến lúc trưa đi pha trà, mới bị đồng nghiệp A lén hỏi.

“Tổ trưởng Tần, nghe nói nhà tân hôn của tiểu thư Kỷ đã xác định giao cho Tống Á Lệ phụ trách rồi ạ?”

Tần Hoạ nhướng mày đầy nghi ngờ.

“Cô nghe ai nói vậy?”

Chuyện này đúng là do cô đứng ra xúc tiến. Nhưng hôm qua cô mới bàn xong với Giang Cảnh Sơ, chẳng hiểu sao tin đã truyền về công ty nhanh đến vậy.

Tiểu A nháy mắt đầy ngụ ý.

“Chính Tống Á Lệ nói đấy. Nghe đâu là cô ấy đích thân đến tìm cô Kỷ xác nhận.”

Xem ra là tối qua lúc Giang Cảnh Sơ ăn tối với Kỷ Tĩnh Nhã đã nhắc đến chuyện này.

Tần Hoạ uống một ngụm trà, gật đầu khẽ.

“Ý tưởng thiết kế của Tống Á Lệ rất hợp với gu của cô Kỷ.”

Câu này chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận.

Tiểu A lộ vẻ hơi thương cảm: “Vậy còn tổ trưởng thì sao ạ?”

Tần Hoạ uống ngụm cà phê, thản nhiên: “Sao là sao?”

Tiểu A nhíu mày: “Chị vẫn chưa biết à? Bây giờ mọi người trong công ty đang đồn ầm lên, nói chị là người có chống lưng nên mới được nhảy dù vào công ty, hoàn toàn không có thực lực gì cả. Còn nói, còn nói…”

Tần Hoạ không đoán nổi bọn họ còn có thể dựng chuyện gì nữa, bỗng thấy tò mò.

“Nói gì nữa?”

Tiểu A mím môi, do dự một lát rồi vẫn nói ra: “Nói những giải thưởng chị từng nhận trước đây… đều là bỏ tiền ra mua.”

Tần Hoạ: …

background
TrướcSau