Chương 45: Ai dám bắt nạt?


Tống Á Lệ xưa nay tâm tư phức tạp, miệng lưỡi lại độc địa.
Nhưng xét thấy năng lực cô ta không tệ, có điểm đáng khen nên Phương Dĩ Sâm vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ là mấy ngày nay, Phương Dĩ Sâm đã bận đến mức đầu óc quay cuồng. Vậy mà Tống Á Lệ lại chọn đúng lúc này để gây chuyện, anh không thể không đứng ra chỉnh đốn lại một phen.
“Tổ trưởng Tần đã làm việc tại trụ sở chính YJ suốt bảy năm, so với tất cả các người ở đây, cô ấy đều thâm niên hơn. Tôi đã xem toàn bộ hồ sơ công tác của cô ấy tại tổng công ty. Không tin thì lát nữa tôi có thể gửi toàn bộ lên hòm thư công ty, cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Đến lúc đó, các người sẽ hiểu. Đừng nói là một vị trí tổ trưởng nho nhỏ, dù để cô ấy ngồi vào vị trí giám đốc như tôi, cũng hoàn toàn dư sức!”
Lời này của Phương Dĩ Sâm như một tảng đá lớn ném vào nồi nước sôi đang sủi bọt, nước b.ắ.n tung toé, ai cũng cảm thấy rát mặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên cùng một suy nghĩ: “Tần Hoạ là người được điều từ tổng công ty về sao?”
“Không phải trước giờ vẫn đồn là cô ta được ‘nhảy dù’ xuống sao?”
Tống Á Lệ bị Phương Dĩ Sâm doạ cho sững người mất vài giây, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bướng bỉnh, khoanh tay trước ngực, giọng vẫn không chịu nhún nhường: “Cho dù những điều giám đốc Phương nói đều là thật, thì việc cô ta làm tổ trưởng nhưng chỉ lo cho bản thân, chẳng đoái hoài đến cấp dưới, chuyện đó giải thích sao đây?”
Ban đầu, Phương Dĩ Sâm vẫn còn định để lại cho Tống Á Lệ chút thể diện nhưng cô ta đã hỏi đến nước này, anh cũng không còn gì phải kiêng dè nữa.
“Ai nói cô ấy không quản các người? Đơn thiết kế nhà cưới của cô Kỷ Tĩnh Nhã, tuy vì cô ấy mà khiến Giang tổng không vui nhưng cũng chính cô ấy là người đích thân đi xin lỗi Giang tổng, còn nhiều lần tiến cử cô làm người phụ trách dự án đó. Nếu không, cô tưởng cả Bắc Thành này chỉ có mỗi cô là nhà thiết kế chắc? Giang tổng và cô Kỷ chẳng lẽ không có lựa chọn nào khác ngoài cô sao?”
Nói xong, Phương Dĩ Sâm lại chỉ tay về phía cô gái mắt hí vừa nãy nói nhiều nhất.
“Trương Hoan Hoan, bản thiết kế gửi cho Lý tổng tuần trước, nếu không nhờ Tần tổ trưởng giúp cô chỉnh sửa, thậm chí còn gia giảm lại một số chi tiết, cô tưởng mình dễ dàng qua được vậy à?”
Trương Hoan Hoan khi nãy to mồm nhất, giờ bị nhắc tới chuyện cũ, không khỏi thấy xấu hổ, cúi gằm mặt, lí nhí: “Em... em có nói gì xấu tổ trưởng Tần đâu...”
Phương Dĩ Sâm chẳng thèm để cô nói hết, đã quay sang chỉ vào người đàn ông đeo kính kế bên: “Còn anh nữa, Chung Cường. Tuần trước bà nội anh mất, xin nghỉ tang về quê, công việc còn dang dở chẳng phải cũng do tổ trưởng Tần thay anh làm nốt sao?”
Chung Cường bị điểm danh, cúi đầu im lặng, vẻ mặt áy náy.
Phương Dĩ Sâm tiếp tục nhắc tên thêm mấy người nữa, từng việc từng việc, giúp họ nhớ lại bao lần được Tần Hoạ âm thầm hỗ trợ.
Đến lúc này, mọi người mới chợt nhận ra. Hóa ra từ lâu, họ đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ cô như thế, chỉ là chưa từng để tâm.
Tống Á Lệ thấy Phương Dĩ Sâm chỉ bằng vài lời đã khiến mọi người lung lay, còn vô tình giúp Tần Hoạ ghi điểm trong mắt đồng nghiệp, thì càng sốt ruột, vội vã nói: “Nhưng cô ta bị Giang tổng loại là sự thật, đắc tội với anh ấy khiến danh tiếng công ty bị tổn hại, khách hàng cũng vì thế mà rút lui, những chuyện đó đều là sự thật!”
Cô ta vừa nói vừa liếc Tần Hoạ với ánh mắt khinh thường: “Nếu cô ta không thể giải quyết toàn bộ hậu quả thì tôi vẫn không phục!”
Cuộc đối đầu nơi khu làm việc đang căng như dây đàn thì bỗng sau lưng vang lên một giọng nói lười nhác nhưng đầy áp lực: “Xem ra với tính cách không chịu buông tha của cô Tống, cho dù tổ trưởng Tần có thể giải quyết xong mọi chuyện đi chăng nữa, cô cũng chưa chắc đã tâm phục khẩu phục đúng không?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Cảnh Sơ không biết đã đến công ty từ lúc nào, bên cạnh là trợ lý của anh.
Anh mặc một chiếc sơ mi lụa đen, tay đút hờ vào túi quần, đứng đó với dáng vẻ tùy ý nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.
Phương Dĩ Sâm là người phản ứng nhanh nhất, lập tức bước đến tiếp đón: “Giang tổng, sao giờ này anh lại tới?”
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tần Hoạ.
Hồi nãy đứng ở cửa, anh đã nhìn cô rất lâu. Người phụ nữ này, mấy năm không gặp, thay đổi thật nhiều.
Tần Hoạ anh từng biết là người nếu không ai chọc thì cô không chọc lại. Nhưng nếu có kẻ dám hắt nước lạnh vào mặt cô thì cô nhất định sẽ đun sôi nó rồi tạt lại, vậy mà hôm nay lại có thể nhẫn nhịn để người khác lấn tới đầu như vậy.
“Chẳng lẽ tổ trưởng Tần chưa nói với giám đốc Phương về việc chúng tôi hẹn ký hợp đồng sáng nay?”
Tần Hoạ mím môi, khẽ liếc Giang Cảnh Sơ một cái. Nhận ra ý tứ trong mắt anh, anh đang muốn giúp cô.
“Chưa, tôi vừa đến công ty, còn chưa kịp nói.”
Thật ra từ hôm qua, Phương Dĩ Sâm đã nhận được điện thoại của Ôn Lễ, nói Tần Hoạ về nước là để xử lý vụ việc liên quan đến bài đăng của Giang tổng trên mạng xã hội.
Chỉ là anh không ngờ hiệu suất làm việc của cô lại cao đến mức khiến tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị phải đích thân đến tận nơi ký hợp đồng vào sáng sớm.
Trong lòng anh bỗng thấy tò mò về cô thêm vài phần.
Anh lập tức xoay người ra hiệu cho mọi người tản ra, rồi hướng về phía Giang Cảnh Sơ làm động tác mời vào phòng.
Sau đó lại nhìn sang Tần Hoạ: “Tổ trưởng Tần, cô cũng vào cùng đi.”
Tống Á Lệ vừa rồi bị Giang Cảnh Sơ đích danh gọi tên, lúc này khí thế đã hạ xuống không ít, đang định nhân lúc anh không để ý mà chuồn đi cùng mọi người thì bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
“Cô Tống.”
Tống Á Lệ tim như thắt lại, bước chân cứng đờ, không dám nhúc nhích.
“Giang... Giang tổng…”
Ánh mắt lạnh lẽo như có thể nhìn thấu lòng người của Giang Cảnh Sơ chậm rãi quét về phía cô ta, vẻ không hài lòng hiện rõ trong từng đường nét.
Bị anh nhìn chằm chằm, Tống Á Lệ ngồi không yên, cả người như bị kim châm, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, mãi mới run rẩy mấp máy môi: “Không có gì... Tôi chỉ muốn nói là bản thứ hai của thiết kế Vinh Thịnh Hoa Phủ tôi đã xem rồi. Sau khi chỉnh sửa khá nhiều nhưng tổng thể tôi lại thấy không bằng bản đầu tiên, thiếu đi sự trang trọng, khí phái vốn có. Nói chung là không đạt yêu cầu.”
Vinh Thịnh Hoa Phủ chính là căn nhà tân hôn của Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã. Để hoàn thành bản thiết kế này một cách hoàn hảo nhất, Tống Á Lệ đã dồn gấp ba thời gian so với bình thường để chỉnh sửa bản thảo, chỉ mong có thể khiến hai người họ hài lòng.
Cô ta không hiểu, rõ ràng hôm qua Kỷ Tĩnh Nhã còn nhắn tin bảo cô ta rằng bản thứ hai hoàn thiện hơn, sao hôm nay Giang Cảnh Sơ lại quay sang nói không bằng bản đầu?
Tống Á Lệ tự cho là Giang Cảnh Sơ nhầm lẫn nên vội vàng biện minh: “Nhưng... Giang tổng, hôm qua cô Kỷ còn nói...”
“Lời cô Kỷ nói thì quan trọng, còn lời tôi thì không quan trọng sao?”
Ánh mắt sắc lạnh của Giang Cảnh Sơ như lưỡi d.a.o bén nhọn c.h.é.m thẳng vào Tống Á Lệ, giọng điệu bỗng trở nên sắc bén: “Cô Tống, ký hợp đồng không có nghĩa là từ nay an nhàn không lo nữa. Một chút tiền vi phạm hợp đồng ấy, với tôi chẳng đáng là gì. Nếu những bản thiết kế sau cô giao ra vẫn không đạt được tiêu chuẩn của tôi, vậy thì cô cứ chuẩn bị tinh thần bị thay thế đi!”
Lời nói vừa dứt, Tống Á Lệ như bị ai tạt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt, cả người đông cứng, sắc mặt đỏ bừng như bị tát mạnh một cái.
Rõ ràng chỉ mấy phút trước, cô ta còn dõng dạc đứng trước mặt mọi người, cười nhạo Tần Họa không có năng lực, bị Giang Cảnh Sơ loại bỏ.
Nào ngờ chỉ vài phút sau, giữa ánh mắt chứng kiến của bao nhiêu người, chính cô ta lại bị Giang Cảnh Sơ đích thân “vỗ mặt” không chút nể nang.
Nhìn đám đồng nghiệp xung quanh, ánh mắt thì thương hại, nét mặt lại không giấu được sự hả hê, Tống Á Lệ nghẹn một hơi trong ngực, tức đến đau cả lồ ng ngực.
Cô ta là kiểu người thích hơn thua, sĩ diện cũng cực kỳ cao.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ lúc này đã thẳng thừng bỏ mặc bản hợp đồng, xoay người rời đi.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhưng người trước mặt là Giang Cảnh Sơ, một “Diêm Vương sống” thực thụ. Cô ta không có bối cảnh như Tần Họa, đắc tội với anh, e rằng cả Bắc Thành này cô ta cũng đừng hòng đứng vững.
Sau một hồi đấu tranh trong lòng, Tống Á Lệ đành nuốt giận cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vâng…”
Đợi đến khi Giang Cảnh Sơ cùng Tần Họa một trước một sau bước vào văn phòng của Phương Dĩ Sâm, cô ta mới hậm hực quay lại chỗ làm của mình dưới ánh mắt soi mói đầy khoái chí của đồng nghiệp.
Sau khi hợp đồng giữa Tần Họa và Giang Cảnh Sơ chính thức được ký kết, anh lấy lý do muốn bàn riêng về dự án biệt thự Kinh Hòa Loan để đi theo Tần Họa vào văn phòng cô.
Đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Sơ đặt chân vào văn phòng riêng của Tần Họa. Trước đây mỗi lần đến họp đều chỉ lướt qua, chưa từng dừng lại.
Vừa vào đến nơi, anh tiện tay đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa khép, Tần Họa liền nhíu mày quay lại: “Đừng đóng, mở cửa ra.”
