Chương 49: Hủy bỏ hôn ước


Ông cụ vừa uống một ngụm trà, nghe đến đây thì suýt chút nữa phun ra, bị sặc ngay tại chỗ, ho liên tục.
Bà cụ nhanh chóng bước tới vỗ lưng cho ông, trừng mắt nhìn Giang Cảnh Sơ: “Cái đứa nhỏ này, càng nói càng không ra làm sao!”
Giang Cảnh Sơ trong mắt không có lấy một tia ấm áp, giọng nói bình thản như nước: “Ông bà, cháu nói thật lòng. Cả đời này, cháu chỉ muốn kết hôn một lần, với người mình yêu, tuyệt đối không đi lại con đường của ba mẹ cháu.”
Bà cụ sốt ruột: “Cháu tưởng tình yêu là muốn có là có sao? Nếu cả đời này không gặp được người mình yêu thì chẳng lẽ không kết hôn luôn à?”
Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi cười: “Bà không thể chúc cháu điều tốt đẹp chút sao? Biết đâu Tết năm nay cháu dắt cháu dâu về thì sao.”
Ánh mắt lão thái sáng bừng, vừa định nói gì thì nghe “cạch” một tiếng, ly trà bị đập mạnh xuống bàn trà.
“Cháu dám!”
Lão gia đột ngột đứng dậy, do đứng lên quá nhanh nên cơ thể loạng choạng mới đứng vững được.
“Hai nhà Giang - Kỷ chúng ta ở Bắc Thành là gia tộc có danh tiếng, chuyện hủy hôn là mất mặt cả hai bên! Nếu nhất thời không muốn kết hôn thì có thể kéo dài một hai năm nhưng hủy hôn thì không bàn cãi, tuyệt đối không được!”
Nụ cười trên khóe môi Giang Cảnh Sơ dần dần biến mất: “Việc này có được hay không, ông nói cũng không tính. Trâu không uống nước, ông cũng không thể ấn đầu nó xuống được đúng không?”
Nói rồi, anh khẽ gật đầu với bà cụ: “Trong công ty còn việc, bà giữ gìn sức khỏe, chăm sóc ông nội. Lần sau cháu lại về thăm.”
Đi được vài bước, Giang Cảnh Sơ lại dừng lại, xoay người bổ sung thêm: “Chuyện hủy hôn, cháu đã quyết. Ông bà cũng đừng quá lo, cháu sẽ tự xử lý ổn thỏa.”
Nhìn bóng lưng kiên quyết của cháu trai rời đi, bà cụ thở dài một tiếng: “Không phải nói là chỉ tạm thời chưa muốn kết hôn thôi sao? Sao giờ lại thành hủy hôn rồi?”
Ông cụ nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải do bà nuông chiều nó quá, càng lớn càng không ra dáng!”
Bà cụ “hừ” lại: “Ồ, lúc trước Tiểu Sơ tuổi còn trẻ mà chỉ trong ba năm đã tiếp quản được cả tập đoàn Giang Thị, ông lúc nào cũng khoe là nhờ dạy dỗ tốt. Giờ xảy ra chuyện, lại thành do tôi nuông chiều? Tôi thấy ông càng già càng vô lý.”
Sau khi rời khỏi biệt thự, Giang Cảnh Sơ ngồi trong xe rất lâu.
Anh lấy điện thoại, gọi cho Kỷ Tĩnh Nhã, hẹn cô đi ăn tối.
Kỷ Tĩnh Nhã vốn đoán được Giang Cảnh Sơ sẽ tìm mình, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.
Khi đến nhà hàng, cô nhìn qua cửa kính lớn thấy anh đang ngồi bên trong.
Hôm nay Giang Cảnh Sơ mặc áo sơ mi xanh lam đậm, tay áo được xắn lên hờ hững, để lộ cánh tay săn chắc. Anh ngồi một cách thư thái, tay cầm điện thoại, không biết đang xem gì, đuôi mắt còn vương nụ cười nhàn nhạt.
Kỷ Tĩnh Nhã hiếm khi thấy dáng vẻ ôn hòa thế này của anh, đứng ngoài ngắm một lúc rồi mới bước vào.
Lúc đó, Giang Cảnh Sơ đang nhìn màn hình khóa điện thoại: Tần Hoạ nhắm mắt, chắp tay trước ngực, hơi ngẩng đầu lên hướng về bầu trời đầy sao băng mà ước nguyện. Đó là khoảnh khắc anh chụp trộm được hôm cả hai cùng đi xem mưa sao băng ở núi Dương Minh. Tần Hoạ trong ảnh trông thành kính và xinh đẹp đến mê hoặc. Giang Cảnh Sơ mỗi lần ngắm đều có thể nhìn hàng nửa ngày.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tiếng giày cao gót nhịp nhàng vang lên ngày một gần. Anh lập tức “cạch” một tiếng khóa màn hình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Kỷ Tĩnh Nhã mỉm cười bước đến, nhẹ nhàng đặt áo khoác lên lưng ghế.
“Đợi lâu chưa?”
Giang Cảnh Sơ cong môi, nhẹ nhàng đáp: “Cũng không lâu, anh mới đến.”
Rồi anh đưa thực đơn trên bàn cho cô: “Xem thử muốn ăn gì.”
Kỷ Tĩnh Nhã cũng không khách sáo, chăm chú lật thực đơn rồi gọi vài món đặc sắc.
“Chừng đó là được rồi.”
Cô đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, quay sang nhìn anh, ánh mắt tươi cười: “Sao tự nhiên lại mời em ăn?”
Giang Cảnh Sơ khẽ cúi đầu cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Có chuyện muốn bàn với em.”
Kỷ Tĩnh Nhã khi nhận được điện thoại đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lúc nghe anh nói vậy, lòng vẫn chùng xuống, cảm giác khó chịu không kiềm được.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ nụ cười trên môi, giọng nói còn mang chút nũng nịu: “Có thể để ăn xong rồi hãy nói không? Hôm nay em vừa tư vấn cho một bệnh nhân trầm cảm trung bình, đến giờ còn chưa ăn trưa, giờ đói muốn xỉu luôn.”
Giang Cảnh Sơ nghe vậy, thoáng khựng lại rồi gật đầu. Anh biết, làm bác sĩ tâm lý cũng là một công việc đầy áp lực.
“Không sao, không vội.”
Trong lúc chờ món ăn được mang lên, Kỷ Tĩnh Nhã đơn giản kể cho anh nghe tình hình của bệnh nhân hôm nay.
“Cô ấy thật đáng thương, chồng ngoại tình khi cô ấy đang mang thai. Lúc đi bắt gian, không may bị ngã mất đứa bé trong bụng…”
Bề ngoài Giang Cảnh Sơ như đang nghe Kỷ Tĩnh Nhã nói nhưng thực ra tâm trí đã bay đi nơi khác.
Anh vừa nhìn thấy ở giữa nhà hàng có người đang chơi piano.
Bất giác nhớ đến một lần sinh nhật Tần Hoạ, anh cũng từng đàn tặng cô một khúc tại nhà hàng như thế…
"Luv Letter".
Giai điệu nhẹ nhàng nhưng lại đánh trúng tâm hồn.
Kết thúc bản nhạc ấy, Giang Cảnh Sơ nói với Tần Hoạ rằng, tên bản nhạc là Tình Thư. Có lẽ, chúng ta có thể lãng mạn hơn một chút, khi mây tan sương tản, anh yêu em, người người đều biết.
Giang Cảnh Sơ vẫn còn nhớ rõ. Hôm đó khi anh tỏ tình trước bao người, Tần Hoạ không có quá nhiều phản ứng cảm xúc. Nhưng đến tối, cô lại chủ động và nhiệt tình đến bất ngờ. Cô vòng tay ôm cổ anh, thì thầm bên tai, hết tiếng này đến tiếng khác gọi “anh Cảnh Sơ”…
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Cảnh Sơ chợt rung lên một nhịp. Anh lấy điện thoại ra, lật đến khung chat của Tần Hoạ, ngón tay gõ rồi lại xoá, cuối cùng gửi đi mấy chữ: [Ăn tối chưa?]
Lúc đó Tần Hoạ vừa tan làm, đang trên đường đến cửa tiệm váy cưới.
Chu Điềm Điềm nói váy phù dâu đã tới, bảo cô đến thử.
Nhìn thấy tin nhắn của Giang Cảnh Sơ, Tần Hoạ chống cằm nghĩ một chút, rồi đáp lại bốn chữ: [Giang tổng có việc gì sao?]
Giang Cảnh Sơ đợi mãi, cuối cùng cũng chỉ nhận lại được sáu chữ lạnh lùng ấy, lông mày lập tức nhíu chặt, bật ra một tiếng: “Chậc.”
[Một câu lại một ‘Giang tổng’, em không thấy xa cách à?]
Bên kia, Kỷ Tĩnh Nhã nhận ra rõ ràng Giang Cảnh Sơ đang không tập trung, cô lặng lẽ nhấp một ngụm nước trái cây.
“Đang nhắn tin với ai vậy?”
Giang Cảnh Sơ “ồ” một tiếng, ánh mắt rời khỏi điện thoại: “Một người bạn.”
Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu, nụ cười trên môi cũng nhạt đi.
Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang món lên. Giang Cảnh Sơ nhướng cằm, ý bảo Kỷ Tĩnh Nhã dùng bữa: “Không phải em nói đói sao, ăn đi.”
Kỷ Tĩnh Nhã cầm đũa lên: “Còn anh thì sao, không ăn à?”
Giang Cảnh Sơ mỉm cười: “Trưa ăn hơi nhiều, giờ vẫn chưa tiêu hoá hết. Em ăn đi.”
Vì muốn được Tần Hoạ “dỗ dành”, một đ ĩa tôm lớn như vậy, một nửa đều bị anh ăn hết. Sau này nghĩ lại, anh cũng thấy bản thân thật nực cười, đã không còn là cậu trai non nớt, vậy mà còn làm mấy chuyện trẻ con như thế.
Lúc ấy, điện thoại lại sáng lên, Giang Cảnh Sơ vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, lập tức mở ra.
,[Quan hệ của chúng ta hiện tại, không gọi anh là Giang tổng thì gọi là gì?]
Rõ ràng anh rất mong tin nhắn của Tần Hoạ, nhưng vừa thấy dòng này, tâm trạng lập tức tụt dốc.
Người con gái ấy, luôn đề phòng như thể sợ anh có ý đồ gì đó, từng giây từng phút đều muốn nhắc nhở anh về mối quan hệ của họ.
Anh nghĩ một lúc, đầu lưỡi khẽ chống vào hàm răng sau, gõ một hàng chữ: [Quan hệ của chúng ta còn nhiều kiểu lắm, đâu chỉ có mỗi kiểu bên A với bên B.]
Tần Hoạ nhìn tin nhắn đó, không đáp lại.
Quan hệ có nhiều kiểu thật nhưng đâu phải cứ thế là có thể nhắn vài câu vu vơ, hỏi thăm nhau ăn tối chưa rồi giả vờ thân mật.
Giang Cảnh Sơ đợi rất lâu, vẫn không thấy Tần Hoạ trả lời. Ngón tay anh bắt đầu gõ gõ vào đầu gối với vẻ sốt ruột.
Là một bác sĩ tâm lý, Kỷ Tĩnh Nhã tất nhiên rất hiểu ý nghĩa những hành động nhỏ như vậy.
Cô dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khoé miệng, cúi đầu cười khẽ: “Đang chờ tin nhắn của Tần Hoạ đúng không?”
Động tác gõ gõ trên đầu gối của Giang Cảnh Sơ lập tức khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Kỷ Tĩnh Nhã, ánh mắt lộ rõ vẻ dò xét: “Ai nói với em?”
Kỷ Tĩnh Nhã lắc đầu, giọng nói mang chút trêu chọc: “Chẳng phải đang đợi anh tự nói ra sao?”
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ thoáng động, bật cười khẽ: “Đúng là bác sĩ tâm lý, không gì qua nổi em.”
Kỷ Tĩnh Nhã không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
Giang Cảnh Sơ đan tay lại, đặt hờ lên mặt bàn một cách thản nhiên: “Đã bị em đoán trúng, vậy anh cũng không vòng vo nữa. Trước kia chúng ta từng thoả thuận, việc đính hôn chỉ là một hình thức để đối phó với cha mẹ thúc ép chuyện xem mắt, giờ thì… anh muốn kết thúc thoả thuận đó sớm.”
Đối diện với những lời này, trong mắt Kỷ Tĩnh Nhã không hề có chút bất ngờ nào. Đôi mắt long lanh chỉ lặng lẽ nhìn Giang Cảnh Sơ: “Em có thể hỏi vì sao không?”
