Chương 2


Tô Hàm mặc kệ đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, ra ngoài xách túi định đi, Liễu Triết vội vàng đuổi theo, để lại Lý Trân ở đó tức giận đến nỗi dậm chân.
“Tô Hàm, ho... ho.”
Liễu Triết đi theo Tô Hàm ra khỏi cửa: “Anh mời em ăn tối nhé, em về nhà nấu ăn mệt lắm.”
“Không cần, cảm ơn anh.”
Thấy Tô Hàm vẫn lạnh nhạt với mình như trước, lòng Liễu Triết rất khó chịu, có lẽ vì cảm lạnh nên đầu óc nóng lên, anh ta nhất thời bốc đồng nắm lấy tay Tô Hàm:
“Em thực sự không cân nhắc đến anh sao? Chúng ta mới là một loại người, Hạ Vĩ Thông là sinh viên đại học, định sẵn không phải là người cùng loại với em, những nữ sinh viên trong trường của anh ta từng người đều có học thức lại xinh đẹp, sao có thể để mắt đến em? Em theo anh đi, chúng ta mới hợp nhau!”
Khuôn mặt Tô Hàm lạnh đi, dùng sức hất tay Liễu Triết ra, cô trông gầy gò nhưng sức lực không nhỏ, Liễu Triết loạng choạng, phải vịn vào tường mới đứng vững.
Cô cau mày nhìn Liễu Triết: “Anh ấy không phải người như vậy, cho dù có đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến anh, em sẽ không ở bên anh, sau này xin anh đừng nói những lời không thích hợp nữa.”
Khuôn mặt Liễu Triết đỏ bừng, sự phẫn nộ và xấu hổ khiến anh ta vô cùng kích động, ho không ngừng. Tô Hàm mím môi, quay người bỏ đi.
Đột nhiên có tiếng động phía sau, Tô Hàm tưởng là Liễu Triết lại muốn dây dưa, nghĩ đến cùng là đồng nghiệp phải gặp nhau hằng ngày, làm căng quá cũng không tốt, định nói chuyện tử tế với anh ta, vừa đứng lại quay người, giây tiếp theo đã thấy một bóng đen bay tới, một thứ gì đó đập vào trán cô, cơn đau dữ dội ập đến, trong chớp mắt trời đất quay cuồng, Tô Hàm chẳng còn biết gì nữa.
.
“Tôi muốn Lý Trân đền mạng!”
“Thực ra cô ta cũng không cố ý, chỉ là một cái gạt tàn t.h.u.ố.c lá thôi, ai mà biết lại xui xẻo như vậy...”
“Con gái tôi mới hai mươi mốt tuổi, tuổi hoa như gấm, Lý Trân cô không được c.h.ế.t tử tế!”
“Giải quyết riêng? Mười vạn? Không thể! Đó là một mạng người! Trăm vạn!”
Đầu Tô Hàm đau như búa bổ, trong đầu có rất nhiều tiếng nói vang lên, ồn ào đến mức cô sắp phát điên.
“Tiểu Hàm? Tiểu Hàm tỉnh lại đi!”
Cô cố mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, tàn dư của giấc mơ ảnh hưởng không nhỏ đến cô, cô tỉnh rồi nhưng vẫn ngơ ngác không phản ứng kịp.
“Tiểu Hàm?”
Hạ Vĩ Thông mừng rỡ gọi cô:
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi? Em ngủ hai ngày hai đêm! Em mà không tỉnh nữa thì anh phải gọi điện về nhà em rồi, tỉnh lại là tốt rồi! Em thấy khó chịu ở đâu? Đầu còn đau không? Anh đi gọi bác sĩ đến!”
Tô Hàm chớp chớp mắt, nhìn Hạ Vĩ Thông, cảm giác bây giờ của cô rất kỳ lạ, nhìn thấy bạn trai cô đáng lẽ phải vui mừng nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại chẳng có chút gợn sóng nào, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tô Hàm giật mình, cô ấn vào trán, cứ thấy mọi thứ trước mắt đều cách một lớp màn, kỳ lạ vô cùng.
Đúng rồi, hình như cô đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, giấc mơ rời rạc, những âm thanh kỳ lạ trong mơ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cô bị ồn đến đau đầu dữ dội, sắc mặt rất khó coi.
“Tiểu Hàm…”
Hạ Vĩ Thông quay lại bị dáng vẻ của Tô Hàm làm cho sợ, vội vàng hỏi: “Tiểu Hàm em sao vậy?”
“Nước, em muốn uống nước.”
“Ồ, ồ!”
Tô Hàm nhận lấy nước bắt đầu uống, Hạ Vĩ Thông đi ra ngoài gọi bác sĩ vào.
“Không sao rồi.”
Bác sĩ vào kiểm tra Tô Hàm một lượt, nói tỉnh lại là tốt rồi:
“Não rất tinh vi phức tạp, có người bị một hạt đậu nành đập vào đầu cũng có thể mất mạng.
Vết thương của cô tuy không nghiêm trọng, thậm chí không cần khâu nhưng cô đã hôn mê một ngày một đêm, để phòng ngừa xuất hiện các triệu chứng khác, cô vẫn nên nằm viện theo dõi thêm vài ngày...”
Đợi bác sĩ đi rồi, Hạ Vĩ Thông nói: “Chúng ta đừng xuất viện vội, ở lại thêm vài ngày, dù sao Lý Trân làm em bị thương thì phải chịu trách nhiệm chi trả viện phí, không ở thì phí.”
“Là Lý Trân đánh em sao?” Tô Hàm hỏi, lúc đó cô căn bản chẳng nhìn rõ gì đã ngất đi.
“Đúng vậy, đồng nghiệp của em dùng điện thoại của em gọi cho anh, lúc anh đến thì cô ta cầu xin anh đừng báo cảnh sát, nói sẽ chịu trách nhiệm chi trả viện phí. Tiểu Hàm, em nghĩ sao?”
Tô Hàm bây giờ trăm mối tơ vò, cứ thấy khắp nơi đều kỳ lạ. Cô nhìn bạn trai mình, cảm giác vui mừng đó hoàn toàn biến mất.
Sao lại thế này?
