Chương 12: Vụ án đại nạn của vàng 1


Sáng ngày thứ hai, Lục Nịnh ra cửa thấy ba Lục thì có chút ngạc nhiên: “Ba, hôm nay ba không đi nhập hàng sao?”
“Buôn bán hai ngày này tạm được, nên hôm nay ba không cần đi.” Ba Lục vừa nói vừa thuận tay mở âm lượng ti vi lớn hơn.
“Theo tin tức của chúng tôi, hôm qua lúc 23:57, tiệm bạc Chu thị xảy ra một vụ cướp, khiến một người tử vong. Hai rương vàng và nhiều trang sức quý đã bị lấy mất. Hiện tại cảnh sát đã vào cuộc, người dân nếu có manh mối, có thể gọi vào số điện thoại phía dưới......”
“Công tác bảo vệ của cửa hàng bạc này thật không an toàn, còn làm án mạng phát sinh.” Mẹ Lục nghe tin tức, cảm thán nói.
Ba Lục: “Không nghe được tin tức nói sao hai rương vàng, không biết là mất bao nhiêu tiền đây.”
Mẹ Lục: “Nịnh Nịnh, buổi tối nhanh trở trở về, không cần đi ra ngoài, có người gõ cửa cũng không cần mở. Con ở nhà một mình, mẹ thật không yên tâm.”
“Mẹ, không phải có Lai Phúc sao? Hơn nữa bọn cướp khẳng định sẽ không chạy đến nơi nhiều người như vậy đâu. Mẹ đừng lo lắng quá.” Thừa dịp cha mẹ không chú ý, Lục Nịnh lại trộm đem lòng đỏ trứng cho Lai Phúc, vừa đáp lại mẹ.
Lục Nịnh khuyên mấy lần, mới bỏ được ý tưởng về nhà với con của mẹ Lục.
Ngược lại, cô càng lo lắng hai người rạng sáng mới trở về có thể gặp nguy hiểm gì không. Nhưng mà cô lại không thể khuyên ba mẹ không buôn bán khuya nữa. Liên quan đến việc kiếm tiền, ba mẹ không muốn bởi vì một việc không xác định mà từ bỏ.
Cho nên vẫn là hai người cùng nhau trở về sẽ an toàn hơn một chút.
***
Tại văn phòng đội cảnh sát hình sự của cục Công an hình sự thành phố Dung.
Án cướp xảy ra tại tiệm bạc Chu thị, bởi vì số vàng bị cướp là rất lớn, lại ở trung tâm thành phố nên có tính chất nghiêm trọng. Án kiện do đội của Lương Túc tiếp nhận.
Đêm đó sự việc phát sinh, bọn họ lập tức chạy tới tiệm bạc Chu thị, có điều khi đó bọn cướp đã mang theo vàng và trang sức biến mất. Sau khi bọn họ làm xong công tác trấn an, mới bắt đầu điều tra để lấy bằng chứng.
Án mạng phát hiện lúc 8:30 ngày hôm sau.
Lương Túc: “Báo cáo tình huống vụ án.”
Pháp y Hạng Vĩnh Ngôn tối hôm qua suốt đêm giải phẫu thi thể, sáng nay mới có thể báo cáo khám nghiệm tử thi: “Người chết là cửa hàng trưởng của tiệm bạc Chu thị. Nguyên nhân tử vong là bị đánh mạnh vào gáy và đầu, kiểm tra thân thể không có dấu vết đánh nhau, không có phát hiện biểu bì của bọn cướp, có tính chất tổ chức.”
Thi Chính Dương: “Thời điểm xảy ra vụ cướp là gần 12 giờ đêm. Khi đó tiệm bạc của Chu thị chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên có một đám cướp tiến vào. Theo quan sát chỉ có 3 người tiền vào, sau đó thì camera đã bị hủy.”
Ô Ngưng Ngọc: “Tôi đã cùng Giám đốc tập đoàn Chu thị lấy lời khai. Số vàng này sẽ vận chuyển về tổng bộ nhưng bởi vì lo lắng ban đêm vận chuyển xuất hiện vấn đề, cho nên tính toán để vàng cất một đêm tại tiệm bạc của Chu thị ở thành phố Dung, ngày hôm sau sẽ vận chuyển tiếp. Mà tin tức về số vàng, trong tiệm chỉ có một người là cửa hàng trưởng biết.”
Thượng Hoằng Nghĩa: “Tiệm bạc của Chu thị và cảnh sát có liên kết, khi nhân viên nhấn nút cảnh báo, cảnh sát 5 phút sau đã có mặt tại hiện trường. Nhưng theo đồng nghiệp tới hiện trường đêm đó, lúc bọn họ tới nơi, trong tiệm chỉ có nhân viên cửa hàng đang hoảng loạng, còn bọn cướp đã không thấy bóng dáng.”
Lương Túc tổng kết: “Vàng giữ tạm trong tiệm bạc. Nếu không phải nhân viên tiết lộ, bọn cướp không có khả năng biết được tin tức này.”
Ô Ngưng Ngọc: “Nhân viên vận chuyển cũng không biết hàng hóa là vàng. Biết được tin này chỉ có cửa hàng trưởng. Bây giờ cửa hàng trưởng lại đã chết, nghi ngờ là hành vi giết người diệt khẩu.”
Lương Túc: “Có hai phương án: trước tiên, đi hỏi thêm thông tin từ nhân viên cửa hàng, xem thử có phải cửa hàng trưởng để lộ tin về số vàng ra ngoài không; hai là, tra qua lịch sử trò chuyện gần nhất của cửa hàng trưởng, coi thử có thông tin nợ nần nào không. Chú ý thêm trên thị trường có một lượng lớn vàng nào đưa vào tiêu thụ hay không. Bọn cướp có hung khí, chú ý an toàn. Được rồi, tan họp.”
***
Đại hội thể thao mỗi năm một lần của trường trung học thành phố Dung sắp bắt đầu, ủy viên thể dục các lớp bắt đầu ghi tên. Nhưng hạng mục thì nhiều mà người có thể tham gia lại chẳng được mấy ai.
Lớp 10.1, vừa đến giờ giải lao thì ủy viên thể dục Bùi Hạo liền đứng trên bục giảng lớn tiếng hỏi, có ai muốn báo danh không. Học sinh phía dưới ai cũng giả vờ không nghe thấy, tiếp tục học tập.
Chạy bộ làm cái gì, học tập không mệt sao.
Cuối cùng thật sự không có cách nào, Bùi Hạo chỉ có thể đi hỏi từng người một. Nam còn được, đều là người quen. Nữ bên này, một lòng muốn học tập, khuyên không nổi, haizz.
Chủ nhiệm lớp đã nói, không thể để trống hạng mục nào, thật sự làm khó chết cậu rồi.
Đi đến bàn Lục Nịnh, Bùi Hạo ôn ôn nhu nhu hỏi:
“Bạn học Lục Nịnh, báo danh một cái hạng mục không? không cần đạt giải, chỉ cần có thể tham gia là được.”
Lục Nịnh nhìn dáng vẻ vô cùng ủy khuất đáng thương của ủy viên thể dục, cô làm thế nào không phát hiện ra bạn học trong lớp lại đáng yêu như thế này.
Nhìn thoáng qua bảng báo danh, nữ báo danh chỉ có mấy người, phần lớn hạng mục đều để trống.
“Vậy tớ báo danh chạy 800m và 1000m đi.”
Vốn dĩ Bùi Hạo không có hy vọng gì đột nhiên nghe được một tin tức tốt, kích động đến mức nói lắp:
“Nào, cái nào. Ai da, bạn học Lục Nịnh, cậu thật là tuyệt.” Nói xong giơ ngón tay cái lên.
“Có điều tớ còn phải xác nhận một chút, cậu có thể chạy không? Nếu không thì có thể đổi sang chạy nước rút. Vốn dĩ chạy đường dài cho nữ trường chúng ta báo danh cũng chỉ có vài người, lớp mình không báo danh cũng không có việc gì.”
“Đúng vậy. Chạy xong 800m đã mệt chết, cậu còn thêm cái 1000m nữa.” Chương Thư Vận ngồi cùng bàn cũng nói.
Thân thể cô có chút yếu, đối với hạng mục hội thể thao, chưa từng tham gia qua. Tiết chạy bộ hằng ngày cũng luôn là người chạy cuối cùng.
“Không có việc gì, chạy đường dài tớ chịu được, có thể.” Trong khoảng thời gian này, có linh lực trong người, lại thường xuyên dắt Lai Phúc chạy bộ, tố chất thân thể so trước kia tốt hơn rất nhiều, chạy 1000m cũng không sao.
“Được, thật sảng khoái. Bạn học Lục Nịnh, sau này có việc gì cậu tìm tớ, tớ tuyệt đối không từ chối.” Bùi Hạo phát hiện, thì ra bạn học mới dễ nói chuyện như vậy, lại còn không nuốt lời.
“Đây ngài xem xem, còn có cái hạng mục nào có hứng thú không? Không sao, chỉ chơi chơi, không cần thành tích.” Bùi Hạo cuối cùng cũng tìm được một bạn nữ có thể tham gia, vẫn là rốp rẻng không kéo dài mà hỏi tiếp, vạn nhất người ta còn muốn báo thêm một cái nữa.
“Vậy thì thêm cái nhảy cao đi.” Hội thể thao học sinh cấp ba cũng không mệt, thấy Bùi Hạo hạ mình như vậy. Lục Nịnh cũng không đành lòng từ chối.
“Đội ơn, vô cùng đội ơn cậu. Buổi chiều mời cậu uống trà sữa.” Bùi Hạo ôm quyền rồi rời đi.
Hạng mục quá mệt mỏi đã có Lục Nịnh. Các hạng mục nhỏ khác cậu không muốn lại phải nhờ người ta.
Báo mấy cái hạng mục, đối với Lục Nịnh cũng không có ảnh hưởng, tiếp theo lại tiếp tục giải đề.
Tuy rằng trí nhớ cô tốt, nhưng không có nghĩa rằng cô có thể học giỏi môn toán hay vật lý. Tư duy khoa học tự nhiên quả thật đã làm khó cô. Vì một thành tích không lùi bước, cô chỉ có thể nỗ lực giải đề, muốn dựa vào lượng để bay lên thay đổi về chất.
Có điều có vài người là ông trời ưu ái, ví như Chương Thư Vận.
Lúc Lục Nịnh giải đề, cô ấy lại tìm người nói chuyện phiếm, nhưng thành tích vẫn như cũ tiến không lùi.
“Nịnh Nịnh, cậu báo nhiều hạng mục như vậy, có được không?” Chương Thư Vận hỏi.
“Vẫn được. Tớ có sức chịu đựng, sức bật, coi như là giúp chuyện gấp của ủy viên thể dục một.” Lục Nịnh một lòng làm hai việc, một bên đáp lại, một bên phân tích đáp án.
Chương Thư Vận tiến lại gần, ở bên tai cô lặng lẽ nói: “Cậu cảm thấy, ủy viên thể dục rất đẹp trai phải không?”
Lục Nịnh quay đầu lườm Chương Thư Vận một cái. Nhớ lại diện mạo Bùi Hạo, chàng trai như ánh mặt trời, hẳn là thường xuyên vận động nên dáng người cao gầy cân xứng. Quả thật dễ dàng khiến cho các cô gái nhỏ yêu thích.
Xã hội hiện đại, phim thần tượng, tiểu thuyết truyền bá quá rộng, cho nên các cô gái nhỏ có mối tình đầu cũng không có gì lạ.
“Quả thật là rất đẹp trai.” Lục Nịnh phụ họa nói.
“Lớp chúng ta trước kia có Lâm Giang Tuyết có thể nói chuyện với cậu ấy, bây giờ có một người nữa là cậu, cậu không khẩn trương sao?” Chương Thư Vận vừa mới gia nhập cuộc nói chuyện, tim đã nhảy thình thịch, nhưng nhìn qua lại thấy Lục Nịnh rất bình tĩnh.
“Cậu ấy là người, chưa đẹp đến mức tớ không dám nói lời nào, nàng ơi” Dựa theo tuổi tác thực tế, cô đã lớn hơn bọn họ, mấy loại động tâm này, cô hẳn là không còn nữa.
“Được được. Nhưng tớ cảm thấy, cậu ấy so với các nam minh tinh giới giải trí đẹp hơn nhiều. Trên Tieba trường học bình chọn giáo thảo các năm, cậu ấy còn dẫn trước vài tên đấy.” Chương Thư Vận tiếp tục nói.
Lục Nịnh lấy ra một tập đề khác, trực tiếp xua đi mấy lời lảm nhảm của cô: “Thư Vận, đề này làm như thế nào? Tớ xem đáp án phân tích cũng không hiểu.”
“Đâu đâu, tớ nhìn xem.” Chương Thư Vận lấy đề, vài phút sau, cầm bút ghi ra các bước đơn giản, từng bước phân tích cho Lục Nịnh nghe.
Đây là lý do vì sao Lục Nịnh thích ngồi cùng bàn với Chương Thư Vận. Tuy rằng có chút lảm nhảm, nhưng người ta học tập rất lợi hại. Hỏi bài cũng không từ chối, lập tức giảng giải.
“Đã hiểu chưa, có muốn giảng lại lần nữa không?”
“Không cần, tớ hiểu rồi. Cảm ơn Thư Vận.”
“Khách khí rồi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.”
“Cậu thật là lợi hại.”
“Hì hì ~”
***
Buổi tối về nhà, Lục Nịnh cùng Lai Phúc chơi một lát, liền về phòng tiếp tục học tập.
Lai Phúc biết Lục Nịnh học tập là chuyện rất quan trọng, cho nên thực ngoan nằm trong phòng khách, tầm mắt có thể nhìn thấy Lục Nịnh, sẽ không quấy rầy đến cô.
Một lát sau, Lục Nịnh bỗng nhiên nghe được Lai Phúc sủa rất hung, lại nghĩ đến tin tức hôm nay, không phải trùng hợp như vậy chứ.
Vì thế nhẹ nhàng đẩy ra ghế dựa đi ra ngoài, thuận tay cầm dao gọt hoa quả trên bàn trà theo.
Trong phòng bếp, Lai Phúc vẫn luôn kích động.
Lục Nịnh tiến lên, phát hiện ra là một con chuột, bên cạnh còn có một cây xúc xích bị mất một miếng.
“Lai Phúc, yên lặng.” Lục Nịnh đối với Lai Phúc còn sủa nói.
Lục Nịnh còn chưa tính làm gì nó, nó đã bị dọa sợ trước.
“Chít chít ~” ( đừng giết tôi, đừng giết tôi. Chuột không lấy cái này. )
Ồ, Lục Nịnh trở về lâu như vậy, có thể nghe hiểu ngôn ngữ chỉ có chó mèo, hôm nay còn nghe thêm tiếng của con chuột màu xám nâu này.
Như vậy xem ra, chỉ số thông minh của chuột cũng rất cao.
Sau khi Lục Nịnh buông dao trong tay, con chuột đã không còn khẩn trương nữa. Thú vị, thú vị.
“Tao không giết mày, nhưng mà sau này mày không thể lại đến nhà tao lấy đồ, có làm được không?”
Đối với động vật có chỉ số thông minh, Lục Nịnh đều rất nhân từ, cho dù là con có bốn cái hại trong mắt mọi người cũng thế.
“Gâu ~” ( Đúng vậy, mi về sau không thể tới nhà của chúng ta trộm đồ, nếu không ta sẽ không cho mi đi. )
“Chít chít ~” ( Đây là chuột cực cực khổ khổ tìm được, không phải trộm. )
“Đây là nhà tao, đồ vật nơi này đều là của tao. Mày cầm, chính là trộm.” Không biết vì sao, Lục Nịnh cảm thấy nó giải thích, giống như đối phương không hiểu nó nói.
“Chít chít ~” ( chuột chỉ biết nơi này có đồ ăn, chuột mới lại đây, chuột không trộm. )
Lục Nịnh cũng phản ứng lại. Con người phân chia địa bàn theo chế định pháp luật, đối động vật mà nói, chúng nó cũng không đồng ý. Nói theo cách khác, con chuột này tiến vào lấy đồ ăn, là “kiếm ăn” chứ không phải “trộm đồ ăn”.
“Nơi này là thế giới của con người, phòng này là nơi con người cư trú, đồ vật bên trong cũng là của con người. Bọn mày là người từ bên ngoài đến, cho nên mỗi lần “kiếm ăn”, mới bị con người xua đuổi, giết hại. Mày hiểu ý tao không?”
Quy tắc kẻ mạnh có quyền. Đối với động vật, con người chính là kẻ mạnh, cho dù chúng nó không hiểu quy luật tự nhiên, con người cũng sẽ dựa theo quy tắc của mình mà làm việc.
“Chít chít ~” ( chuột chưa bao giờ biết hết~ )
Lục Nịnh thấy được sự ủy khuất từ trong ánh mặt đậu xanh của nó.
“Vậy hiện tại mày đã biết rồi, sau này không cần tới đây nữa. Tao không đánh mày, mày đi đi.” Lục Nịnh chỉ có thể nói với chuột như thế, cô cũng không thể nuôi một con chuột, khiến nó mỗi lần đều lại đây kiếm ăn.
Con chuột cũng không biết có hiểu hay không, nhưng nó biết rằng con người trước mặt đã hứa không thương tổn nó, cho nên thật cẩn thận lui về phía sau.
“Chờ đã.”
Nghe được tiếng nhân loại, chuột còn tưởng rằng con người đổi ý, biểu cảm trên mặt liền mười phần bi đát.
“Cây xúc xích này mày đem đi đi.”
Đã bị cắn qua một ngụm, thì cho nó đi, chẳng lẽ còn đem đi cất.
Nghe được đồ ăn có thể lấy đi, chuột vô cùng vui vẻ.
“Chít chít ~” ( chuột biết đây là đồ ăn của con người. Chuột sẽ lấy đồ vật tới đổi, chuột không trộm. )
Không cần chờ Lục Nịnh trả lời, nó liền cầm đồ ăn chạy xuống ống nước.
