Chương 9: Chương 9


Chu Viễn Hồi lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp ai đường đột đến mức này.
Thiếu niên trước mặt trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại chẳng hề tỏ ra e sợ hắn chút nào.
"Không cho sờ thì thôi." Dụ Quân Chước trở mình, giọng điệu đầy oán giận, "Làm ám vệ bảo vệ ta mà ngay cả bồi chuyện cũng không chịu, thật quá chán. Hôm nào ta sẽ nhờ Lưu quản gia đổi người khác, tốt nhất là loại hay nói nhiều, biết kể chuyện cười."
Chu Viễn Hồi: ......
Y còn có quyền lựa chọn sao?
Dụ Quân Chước ở kiếp trước sống một cách cẩn trọng, nhưng bây giờ, tại Hoài Vương phủ—nơi mà y cảm thấy an toàn nhất—lại chẳng còn chút gò bó hay kiêng kỵ nào. Y nghĩ, chỉ cần không có ai bên ngoài muốn hại mình, thì cứ an nhàn mà bám lấy nơi này dưỡng già cũng được.
"Ngươi không định đứng mãi đây cả đêm chứ?" Dụ Quân Chước liếc nhìn Chu Viễn Hồi, "Bên ngoài có giường nhỏ, ngươi cứ tạm chấp nhận ngủ đó đi. Nếu có thích khách đến, ta sẽ gọi ngươi... Dĩ nhiên, tốt nhất là chính ngươi tự tỉnh dậy, đừng để kẻ khác một đao cứa cổ ta rồi mới phản ứng."
Dứt lời, y thật sự cứ thế mà ngủ.
Chu Viễn Hồi nghe tiếng hô hấp đều đặn trên giường, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nếu nói thiếu niên này không có mục đích gì, hắn tuyệt đối không tin. Nhưng nhìn dáng vẻ đối phương vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say như vậy, chẳng phải có chút quá sơ suất sao?
Chẳng lẽ là giả heo ăn thịt hổ?
Đêm nay, Đàm Nghiên Bang cũng không dám ngủ, sợ Vương gia nhà mình tra ra điều gì rồi nửa đêm muốn xử lý người. May mắn mọi chuyện vẫn êm đẹp, chưa đến nửa đêm, Chu Viễn Hồi đã trở về.
"Vương gia, thế nào rồi?" Đàm Nghiên Bang vội hỏi.
"Không có gì." Chu Viễn Hồi mặt lạnh lùng, thoạt nhìn tâm trạng không tốt.
Gian phu thì không tra được, nhưng hắn phát hiện Dụ Quân Chước rất thích trêu chọc người. May mắn hôm nay là hắn đi, nếu đổi thành kẻ khác thì sao?
Ám vệ của Hoài vương phủ cũng không phải thật sự bị tịnh thân, tất cả đều là nam nhân tràn đầy huyết khí, ai mà không ham mê sắc đẹp chứ? Huống hồ Dụ Quân Chước lại sinh ra bộ dạng quá mức xinh đẹp, hôm nay đòi sờ tay, ngày mai lại sờ mặt, ngày qua tháng lại, rất khó mà không xảy ra chuyện!
"Vậy, Vương gia có muốn tiếp tục không?" Đàm Nghiên Bang dò hỏi.
"Đương nhiên, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt. Nếu trong Vương phủ thực sự có vấn đề, phải giải quyết trước tiên."
"Vậy có cần đổi người khác không?"
"Ngươi?" Chu Viễn Hồi liếc nhìn hắn ta, ánh mắt có phần sắc bén.
Tên nhóc Đàm Nghiên Bang này không chịu nổi sự mê hoặc, nếu thực sự để hắn ta đi theo Dụ Quân Chước, chẳng cần bao lâu cũng sẽ bị đối phương lung lạc. Dù nói là không đến mức phản bội mình, nhưng chắc chắn sẽ bị thiếu niên kia dỗ dành đến mức chẳng phân biệt nặng nhẹ gì nữa. Ngày đó, Dụ Quân Chước chỉ trù tính một chút về quân lương, chẳng phải Đàm Nghiên Bang đã khen ngợi suốt một thời gian rồi sao?
Vậy nên, chuyện này vẫn phải do hắn đích thân làm.
Màn đêm buông xuống, Dụ Quân Chước ngủ rất ngon.
Sáng sớm, vừa mới rửa mặt xong, Tiểu Chu Dung đã chạy chậm đến tẩm điện của y.
"Ca ca, đệ có thể cùng huynh ăn sáng không?" Cậu bé ngẩng đầu hỏi.
"Đương nhiên là được rồi. Nếu Dung nhi thích, sau này ngày nào cũng có thể ăn cùng ta."
Tiểu Chu Dung nghe vậy liền vui vẻ, ngoan ngoãn chạy đến bên bàn, trèo lên một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
"Trong phủ không chuẩn bị riêng ghế cho nhóc sao? Ngồi thấp thế này chắc chắn không thoải mái." Dụ Quân Chước hỏi.
"Hồi Vương phi, tiểu công tử thường ngày dùng cơm có bàn thấp riêng ạ." Một gã sai vặt bên cạnh đáp.
Nghe vậy, Dụ Quân Chước không khỏi cảm thấy có chút đau lòng. Hoài Vương thường không ở Kinh thành, đứa nhỏ này chắc hẳn hay ăn cơm một mình. Người hầu hạ bên cạnh tuy không ít, nhưng chẳng ai cùng bàn ngồi ăn với đứa nhỏ cả.
"Hãy tìm người làm cho tiểu công tử một chiếc ghế cao hơn một chút, tốt nhất là loại vững chắc, không dễ bị ngã." Dụ Quân Chước dặn dò.
Gã sai vặt lập tức đồng ý, nhanh chóng đi sắp xếp.
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng, Lưu quản gia đến gặp Dụ Quân Chước, nhắc đến chuyện về nhà thăm phụ mẫu.
"Không về có được không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Chuyện này... Theo quy củ của triều đình, sau khi thành thân, ngày thứ ba phải về nhà thăm phụ mẫu. Hai ngày trước Vương phi bị bệnh nên mới trì hoãn, nhưng nếu cứ mãi không về, e rằng không hợp lễ nghi." Lưu quản gia giải thích.
Dụ Quân Chước thở dài, nụ cười trên mặt thoáng chốc tan biến.
"Ca ca, về nhà thăm phụ mẫu là gì vậy?" Tiểu Chu Dung hỏi.
"Chính là trở về nơi mình sinh ra để thăm họ." Dụ Quân Chước đáp.
"Ca ca không muốn về nhà sao? Đệ lâu lắm rồi chưa gặp phụ vương, mỗi lần như vậy đều rất nhớ người."
"Đó là vì phụ vương của đệ rất yêu thương đệ, còn phụ thân ta thì không yêu thương ta."
"Vậy còn mẫu thân của ca ca?" Tiểu Chu Dung lại hỏi.
"Mẫu thân ta đã qua đời ngay khi ta vừa chào đời."
"A?" Tiểu Chu Dung nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng đau lòng, nhóc nắm chặt tay Dụ Quân Chước, nói, "Ca ca, sau này đệ và phụ vương sẽ đối xử tốt với huynh. Phụ vương nhất định sẽ rất yêu thương huynh."
Dụ Quân Chước nghe xong, vừa cảm động lại vừa chua xót.
Nếu sau này tin Hoài Vương qua đời truyền đến, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
May mắn thay, chí ít hai người bọn họ cũng xem như có một người bạn đồng hành.
Lưu quản gia từ sáng sớm đã chuẩn bị hồi môn thật chu đáo, còn chọn cả hộ vệ đi theo. Dụ Quân Chước chỉ liếc mắt qua một cái, rồi hờ hững chỉ về phía Chu Viễn Hồi đang đứng dưới hành lang, nói: "Để Viễn Châu theo ta về đi."
"Chuyện này..." Lưu quản gia có chút do dự: "Hắn không hiểu lễ nghi, e rằng sẽ khiến người ta chê cười."
"Không sao, gặp phụ thân ta không cần quá câu nệ lễ nghĩa như vậy." Dụ Quân Chước đáp.
Lưu quản gia liếc nhìn điện hạ nhà mình, thấy đối phương không từ chối, lúc này mới gật đầu đồng ý.
Tiểu Chu Dung lo Dụ Quân Chước trở về sẽ bị người khác ức hiếp, nên nhất quyết đòi đi theo để giúp ca ca chống lưng. Dụ Quân Chước đành mang cả cậu nhóc theo.
Xe ngựa đến trước cửa Hầu phủ, người trong phủ đã sớm được báo tin. Vĩnh Hưng Hầu phủ, từ già đến trẻ, đều ra tận cửa nghênh đón. Dụ Quân Chước nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhớ lại ngày mình trở về phủ lần trước.
Rõ ràng mới chỉ cách đây không lâu, vậy mà lại có cảm giác như đã cách biệt một trời.
Ngoài sảnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngập.
Hôm nay, Dụ Quân Hoằng không có mặt ở nhà, còn Dụ Quân Tề thì có, nhưng lúc này gã vừa trông thấy Dụ Quân Chước liền đỏ hoe cả mắt, hoàn toàn không còn tâm trí để giả vờ vui vẻ, chỉ lặng lẽ ngồi đó, không nói một lời.
Tiểu Chu Dung ngồi trong lòng Dụ Quân Chước, ánh mắt cảnh giác nhìn Vĩnh Hưng Hầu, dáng vẻ như một chú mèo con đang nhe răng phòng bị.
"Vị tiểu công tử này là..." Dụ phu nhân cố tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.
"Nó là nhi tử của Vương gia, bây giờ cũng là nhi tử của ta." Dụ Quân Chước thản nhiên đáp.
"Tốt, tốt lắm." Vĩnh Hưng Hầu gật đầu nói.
"Hôm nay ta trở về còn có một chuyện." Dụ Quân Chước tiếp tục, "Mấy ngày trước đại hôn quá mức vội vàng, chưa kịp đến trước mộ mẫu thân thưa một tiếng. Xin Hầu gia dẫn đường, ta muốn dâng nén hương cho mẫu thân."
Đời trước, không lâu sau khi trở về phủ, Dụ Quân Chước cũng từng đề nghị muốn đi dâng hương cho mẫu thân. Nhưng khi đó, Vĩnh Hưng Hầu lại lần nữa tìm cớ thoái thác, nói rằng phần mộ tổ tiên nhà họ Dụ ở khá xa, chờ đến ngày lễ Tết rồi cùng đi cũng không muộn.
Lúc ấy, Dụ Quân Chước không dám trái lời phụ thân, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Nhưng rốt cuộc, y đã chờ đến tận khi chết đi, vẫn chưa một lần được đứng trước mộ mẫu thân mà tế bái.
—
"Quân Chước, con vừa mới thành hôn với Vương gia, lúc này mà đi tế bái mẫu thân e là không ổn. Hay là đợi thêm một thời gian nữa..."
"Ta không muốn chờ." Dụ Quân Chước ngắt lời, ánh mắt lạnh nhạt, "Trước khi tới đây, ta đã hỏi Lưu quản gia của Vương phủ. Ông ấy nói tân nhân đi cúng viếng thân nhân đã khuất không phải là điều kiêng kỵ."
"Lời thì nói vậy, nhưng dù sao chuyện này cũng không được may mắn." Vĩnh Hưng Hầu vẫn cố gắng khuyên nhủ.
"Ta đi tế bái mẫu thân của mình, thì có gì mà không may mắn?" Dụ Quân Chước dứt khoát, không có ý định nhượng bộ dù chỉ một chút.
Vĩnh Hưng Hầu vốn đã không hài lòng với thái độ của nhi tử, lúc này lại càng thêm khó chịu. Hôm nay vừa gặp mặt, ông ta đã chủ động hành đại lễ, vậy mà nghịch tử này chẳng những không đáp lại, ngay cả một tiếng "Phụ thân" cũng không thèm gọi.
"Vi phụ nói, ngươi là không muốn nghe sao?" Vĩnh Hưng Hầu trầm giọng hỏi.
Dụ Quân Chước vừa định mở miệng, nhưng Chu Viễn Hồi đứng sau lưng y đã lên tiếng trước.
"Sao đây? Quy củ của Vĩnh Hưng Hầu phủ còn lớn hơn cả Hoài Vương phủ sao?"
Nam nhân toàn thân hắc y, khí thế vốn đã áp bách cực mạnh, giờ phút này giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, mang theo uy nghi không cho phép kẻ khác chen vào: "Hầu gia định chờ đến khi Vương phi lấy Kim Lệnh ra mới chịu gật đầu hay sao?"
"Không dám, không dám." Vĩnh Hưng Hầu đối với chính nhi tử còn dám mạnh miệng đôi câu, nhưng bị người của Hoài Vương phủ chất vấn, lập tức lúng túng, không dám hó hé gì nữa.
Ngày hôm đó, Vĩnh Hưng Hầu đích thân dẫn Dụ Quân Chước đi.
Nhưng nơi bọn họ đến không phải phần mộ tổ tiên của nhà họ Dụ, mà lại là một bãi tha ma hoang vắng.
Nhìn nấm mồ hoang không ai chăm sóc trước mắt, Dụ Quân Chước cuối cùng cũng hiểu vì sao Vĩnh Hưng Hầu luôn tìm cớ thoái thác, không chịu dẫn hắn đi tế bái mẫu thân.
"Tại sao?" Dụ Quân Chước nhìn chằm chằm Vĩnh Hưng Hầu, chất vấn, "Vì sao mộ của mẫu thân lại ở đây?"
"Quân Chước, sau này có cơ hội vi phụ sẽ giải thích với ngươi. Việc này... có nỗi khổ riêng." Vĩnh Hưng Hầu rõ ràng chột dạ, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Một nỗi khổ riêng thật hay..."
Ngực Dụ Quân Chước bỗng dâng lên một cơn đau nhói, đau đến mức ngay cả lời nói cũng nghẹn lại, không thốt ra nổi.
Vĩnh Hưng Hầu định đưa tay đỡ y, nhưng lại bị y hất ra.
Thiếu niên loạng choạng bước đến trước mộ mẫu thân, đưa tay nhổ đi đám cỏ dại quấn quanh bia đá. Nhưng cỏ dại mọc um tùm, trên thân đầy gai nhọn, đâm vào tay y, khiến lòng bàn tay lập tức phủ kín những vết cắt nhỏ li ti.
Chu Viễn Hồi thấy vậy liền giơ tay ra hiệu, đám hộ vệ của Vương phủ lập tức tiến lên, nhanh chóng dọn sạch cỏ dại xung quanh mộ.
"Quân Chước....." Vĩnh Hưng Hầu còn định nói gì đó.
"Cút đi!"
Dụ Quân Chước quỳ trước mộ, giọng khàn đặc: "Viễn Châu, giúp ta đuổi bọn họ đi..."
Không cần đợi Chu Viễn Hồi ra lệnh, hộ vệ của Hoài Vương phủ lập tức ra tay, ép toàn bộ người của Vĩnh Hưng Hầu phủ rời đi.
Trước mộ giờ chỉ còn lại hai người, Dụ Quân Chước và Chu Viễn Hồi.
"Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi."
Chu Viễn Hồi lấy hương nến và tiền giấy mang theo ra, lặng lẽ châm lửa bên cạnh.
Ban đầu, Dụ Quân Chước chỉ quỳ ở đó, nghẹn ngào nức nở. Nhưng khóc một hồi, tiếng khóc dần trở nên bi thương, từng cơn nức nở đứt quãng hóa thành tiếng than nghẹn ngào.
Y không hiểu, vì sao phụ thân lại đối xử với mẫu thân như vậy. Vì sao lại để bà cô độc an táng nơi bãi tha ma hoang vắng, thậm chí ngay cả một nén hương, một ngọn đèn cũng không có?
Trải qua bao nhiêu tủi nhục, y đều có thể cười mà chịu đựng, nhưng y không thể chấp nhận mẫu thân cũng bị đối đãi như thế. Đó là mẫu thân của y, là người đã sinh ra y! Vậy mà Vĩnh Hưng Hầu có thể tuyệt tình đến mức này sao?
Thiếu niên vừa mới khỏi bệnh, thân thể vốn đã yếu ớt, giờ lại khóc đến mức gần như kiệt sức, suýt chút nữa ngã xuống.
Chu Viễn Hồi nhìn mà không đành lòng, đưa tay đỡ lấy y, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.
"Mẫu thân ngươi nhìn thấy ngươi như vậy, sẽ đau lòng." Chu Viễn Hồi nói.
"Viễn Châu......" Dụ Quân Chước bắt lấy cánh tay nam nhân, miễn cưỡng chống đỡ tthân thể, "Người khắc phụ khắc mẫu rõ ràng là ta, vì sao ông ta phải đối xử với mẫu thân ta như vậy...... Bà ấy cái gì cũng chưa làm sai......"
Thiếu niên hai mắt đỏ bừng, đột nhiên ho ra một ngụm máu.
Chu Viễn Hồi kinh hãi, một tay đem người ôm vào trong lòng ng.ực.
