Chương 7: Chương 7


"Ôi chao, hóa ra là Hà Thanh bé nhỏ à? Lại chạy đến tìm anh trai sao?" Nhan Kỳ, lớp trưởng lớp 12/1, ngồi bàn trên Hải Yến, vừa cười vừa nói vọng ra cửa.
Một cậu con trai dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú đứng bên cạnh cửa sau. Cậu cắt tóc húi cua ngắn gọn, trông rất có tinh thần. Lưng cậu thẳng tắp, đôi chân nom càng thêm dài.
Hà Thanh không nói được, chỉ gật đầu.
"Ừ ừ, quả nhiên là vậy mà —" Nhan Kỳ ra vẻ đã hiểu, nghiêng người lại, lật xem quyển nhật ký lớp trên bàn, rồi quay đầu cười với Hà Thanh. "Anh trai em...Hải Yến hôm nay xin nghỉ phép rồi, không đến trường."
"..." Biểu cảm trên mặt Hà Thanh lập tức thay đổi, cậu bước nhanh đến chỗ ngồi trống của Hải Yến, dùng tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt thoáng hiện vẻ sốt ruột.
Nhan Kỳ tròn mắt nhìn cậu, vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu đứa nhỏ này có ý gì. Nhưng cô vẫn thật thà nói: "Chiều hôm qua Hải Yến đã báo nghỉ với chị, nói là...ơ, chị quên mất cái danh từ Hải Yến nói là gì mất rồi?" Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ vào tay bạn cùng bàn, ý bảo nhắc mình một chút.
Hà Hi đặt bút xuống, chống cằm trầm ngâm một lát rồi nói: "Cậu ấy nói...phải đi làm trị liệu phục hồi chức năng chân – hình như là vậy, hôm qua tớ thấy Hải Yến cứ đấm chân mãi, chắc là không thoải mái rồi."
Hà Thanh khẽ run lên, một nỗi tủi thân nhỏ bé không biết từ đâu trào ra, men theo mạch máu chảy khắp cơ thể, xộc thẳng lên tim cậu. Lòng khó chịu, cậu không muốn ở lại lớp học vắng bóng anh Yến, xoay người định chạy đi.
Nhưng cậu lại bị Nhan Kỳ gọi lại: "Hà Thanh này, mang bài tập về giúp anh trai được không? Nhìn này, mới có mấy tiết mà đã phát bao nhiêu là đề ôn tập rồi! Theo lý thuyết thì lớp 12 không được phép nghỉ đâu, cũng vì anh trai em thành tích xuất sắc, tình trạng sức khỏe đặc biệt nên mới được phê duyệt đấy, nhớ dặn dò anh trai cẩn thận nhé — lần sau có kiểm tra sức khỏe kiểu này thì nên để vào cuối tuần thì hơn, dù sao cũng là tiết chính khóa, không thể bỏ lỡ được. Dù có thông minh đến đâu cũng không được đem tương lai của mình ra đùa đâu đấy."
Hải Yến còn chưa đến 17 tuổi, là học sinh nhỏ tuổi nhất lớp nhưng lại có tiềm năng lớn nhất. Với tư cách là lớp trưởng, Nhan Kỳ nhắc nhở vài câu cũng không có gì quá đáng.
Chỉ cần là tất cả những gì liên quan đến anh Yến, dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất, Hà Thanh cũng không bỏ qua, những điều đó trong lòng cậu đều là quan trọng nhất.
Cố gắng đè nén chút chua xót, cậu bước trở lại bên cạnh bàn của Hải Yến. Cẩn thận gấp gọn những quyển vở bài tập và một chồng đề ôn tập mới phát trên bàn, ôm chặt vào lòng. Rồi ngẩng đầu gật đầu với Nhan Kỳ, ý nói mình đi trước.
"Đi đi, cẩn thận nhé."
Trên đường trở về khu nhà lớn, gió mát hiu hiu thổi, không ít người lạ lướt qua vai, tiếng rao của những người bán hàng rong vang vọng không ngừng, nhưng Hà Thanh chỉ cảm thấy cô đơn và hoang vắng.
Cậu cẩn thận lấy ra một quyển vở bài tập, nhẹ nhàng vu.ốt ve nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ trên bìa, có thứ gì đó nhỏ xuống, làm nhòe mực.
— Thế gian này, không có nơi cho cậu dung thân.
·
Lúc Hải Yến trở về khu nhà nhỏ thì mặt trời đã lặn từ lâu, trời đã hoàn toàn tối đen. Thấy trong nhà không một ánh đèn, lòng anh không khỏi thịch một tiếng.
Đã giờ này rồi, cục cưng của anh còn chưa về nhà, hay là...có phải đang lo lắng chết đi được không?
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, bên trong tối đen như mực, duỗi tay còn không thấy đủ năm ngón. Hải Yến chỉ mơ hồ thấy có người trên giường.
Bật đèn đầu giường, ánh đèn dù yếu ớt nhưng cũng lập tức làm rõ cả căn phòng.
Nhìn rõ mặt người nọ, Hải Yến thở phào nhẹ nhõm. Thôi thì lại âm thầm chế giễu bản thân, ngoài cục cưng nhà anh ra, còn ai dám ngang nhiên ngủ trên giường anh chứ?
Nhẹ nhàng vén những sợi tóc mái trên trán đứa nhỏ, Hải Yến phát hiện hàng mi cậu ướt đẫm, trên mặt còn vương vệt nước mắt. Rõ ràng là cậu đã khóc, thoạt nhìn thời gian khóc cũng không ngắn.
Lòng Hải Yến đau nhói từng cơn, giống như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng đột nhiên bị ném một viên đá nhỏ vào, gợn lên từng vòng từng vòng.
Đứa nhỏ hẳn là khó chịu lắm, trong mơ cũng nhíu chặt mày, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ. Lúc này dường như đột nhiên ngửi thấy mùi của Hải Yến, cậu cựa quậy muốn xích lại gần. Cậu chuẩn xác nắm lấy bàn tay Hải Yến đặt bên má mình, nắm chặt không buông.
"..." Chỉ do dự vài giây, Hải Yến không chút chần chừ chống tay nằm lên giường, dù sao anh cũng đã tắm ở trung tâm huấn luyện rồi.
Chiếc chăn mỏng vắt chéo trên người Hà Thanh, chỉ đắp được một góc nhỏ, trông rất tùy tiện, vừa nhìn là biết trong lúc ngủ thấy lạnh nên mới vội vàng kéo qua đắp.
Nhất định là đợi anh quá lâu, thực sự không chịu được nữa mới ngủ thiếp đi.
Tim Hải Yến lại bắt đầu nhói lên từng cơn chua xót, anh nhẹ nhàng bế đứa nhỏ ra khỏi chăn, rồi kéo vào lòng ôm chặt.
Nằm cùng nhau gần nửa ngày, Hải Yến mới chợt cảm thấy bụng đói cồn cào. Nghĩ đến việc buổi tối đứa nhỏ chắc cũng chưa ăn gì, anh liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho thằng nhóc Lục Thanh ở nhà bên, bảo nó mang về giúp một phần hoành thánh và một phần cơm bò sốt tiêu đen thêm gà rán từ nhà ăn.
Hôm nay mệt cả ngày, Hải Yến không có khẩu vị gì, ăn tạm chút gì đó lót dạ là được. Nhưng cục cưng của anh thì khác, cậu vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn những thứ tốt nhất.
Hải Yến âu yếm nhìn đứa con nhỏ nhà mình, trong lòng nghĩ không thể để cậu ngủ quá lâu, nếu không buổi tối sẽ mất ngủ mất.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má Hà Thanh, ghé sát tai cậu khẽ gọi: "Cục cưng, đừng ngủ nữa, dậy ăn tối thôi."
Nghe thấy tiếng gọi, hàng mi dài của đứa nhỏ khẽ run rẩy. Hà Thanh vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt, đôi mắt còn hơi mơ màng lập tức mở to, tràn ngập vẻ kinh ngạc vui mừng.
Có phải cậu đang mơ không? Anh Yến...?
Ngẩn người hai giây rồi rơi lệ, như vòi nước hỏng, nước mắt tuôn rơi không ngừng, khóc đến nức nở.
Hải Yến bị động tĩnh lớn này làm cho luống cuống tay chân, vội vàng ôm lấy đầu đứa nhỏ, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt long lanh trên mặt cậu, dịu dàng hỏi: "Sao thế cục cưng? Khóc dữ vậy là định dùng nước mắt rửa mặt luôn hả?"
Hà Thanh không để ý đến anh, chỉ chăm chú nhìn vào má anh, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, ánh mắt như máy quét lướt qua từng tấc da thịt.
"Sao lại nhìn anh như vậy? Rốt cuộc là sao vậy cục cưng? Có chuyện gì thì nói ra, đừng làm anh lo lắng được không?" Hải Yến vừa nói vừa ngồi dậy, tiện tay đỡ Hà Thanh ngồi dậy theo. Anh đưa tay véo má cậu, làn da đàn hồi bị véo thành một chiếc bánh nhỏ, trông đáng yêu vô cùng.
Hà Thanh mặc kệ động tác trên tay Hải Yến, không hề phản kháng. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, giơ một tay lên, đầu tiên chỉ vào tim mình, sau đó chỉ vào người Hải Yến.
Ý là, em rất lo lắng cho anh, lo đến mức không chịu nổi.
"Anh..." Hải Yến đột nhiên nhớ ra mình còn chưa giải thích với đứa nhỏ chiều nay đã đi đâu, xem ra giấu cậu đi phục hồi chức năng không phải là một quyết định hay.
Đứa nhỏ vui vẻ chạy đến lớp tìm anh, kết quả phát hiện người không có ở đó, trong lòng không thoải mái là còn nhẹ, nói không chừng còn tưởng rằng mình bị bỏ rơi, trách sao lại khóc thương tâm như vậy.
Cục cưng nhà anh vốn là một đứa trẻ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh lại còn làm ra chuyện khốn kiếp này. Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Hải Yến chỉ muốn tự tát cho mình một cái.
"Cục cưng à à, thật sự xin lỗi, anh trai em sai rồi — hồi chiều anh đi trung tâm phục hồi chức năng tập luyện, anh...em sờ xem, trên chân còn vết thương chiều bị va vào, anh thật sự không lừa em!"
Kéo ống quần lên, Hải Yến để lộ một vết thương trên bắp chân trái, bề mặt hơi ửng đỏ, còn có vài giọt máu đông lại, vừa nhìn là biết vết thương mới.
Là do lúc đó anh không vịn chắc tay, chân mềm nhũn ngã xuống cọ vào lan can sắt mà ra. Làn da non mịn lập tức bị rách một đường, vội vàng lấy giấy ăn lau khô máu, Hải Yến liền vội vã trở về, cơ bản còn chưa kịp khử trùng bôi thuốc.
Kéo tay đứa nhỏ muốn đặt lên vết thương, Hải Yến rất nghiêm túc muốn chứng minh sự "trong sạch" của mình, cũng không màng đến việc có thể bị nhiễm trùng lần nữa hay không.
Hà Thanh hiếm khi mạnh mẽ hất tay Hải Yến ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào vết rách đỏ tươi kia. Những tủi thân nhỏ nhặt trong lòng không biết bị ném đi đâu, trong khoảnh khắc chỉ còn lại nỗi xót xa, hận không thể thay anh chịu đựng đau đớn.
Mây đen kéo đến bất ngờ, những giọt nước nhanh chóng ngưng tụ, hơi nước mờ ảo trong hốc mắt, giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
Hải Yến bị động tác của cậu làm cho ngẩn người, thấy đứa nhỏ sắp khóc, vội vàng ôm lấy định dỗ dành.
Nào ngờ Hà Thanh nhanh nhẹn chui ra khỏi vòng tay anh, vén chăn xuống giường. Đến dép cũng không kịp xỏ, cậu chạy đến tủ bên cạnh ghế sofa, cúi đầu lục lọi một hồi.
Mãi một lúc sau, cậu mới tìm thấy một chai thuốc sát trùng, một hộp thuốc mỡ và một cuộn bông y tế. Cậu vội vã chạy trở về.
Đứa nhỏ cẩn thận khử trùng, bôi thuốc cho anh, động tác rất nhẹ nhàng, mày nhíu lại như thể có thể kẹp chết một con ruồi — giống như vết thương ở trên người cậu vậy, cậu cúi người nhẹ nhàng thổi thổi, sợ anh đau, còn sợ anh khó chịu.
Hải Yến thở dài một tiếng sâu sắc.
Vì ôm cậu mà đau đớn thì có là gì, vì cậu mà chết cũng cam lòng.
