Chương 137: Chương 137


Nghe vậy, Hàn Diệp hết sức kinh ngạc. Tưởng đâu nàng tự giác hồi tâm, không ngờ phía sau còn ẩn chứa nguyên do như thế. Nghĩ đến những gì La Vân Khỉ đã âm thầm làm vì mình, trong lòng hắn trào dâng một nỗi áy náy.
Nếu hắn sớm nói rõ với nàng chuyện giữa mình và Ngô A Hương chỉ là giả vờ, có lẽ nàng đã không bị thương…
Nghĩ đến sự lạnh nhạt của mình mấy hôm trước, hắn thấy càng thêm hối hận, chỉ mong mau chóng quay về gặp nàng.
Chỉ là… nàng lấy thuốc từ đâu ra?
Nhưng ngoài miệng vẫn nói:
“Nương tử ta đã đến cửa tiệm. Nếu Quan tiểu thư muốn gặp nàng, ta có thể đưa đi.”
Quan Tuyết Yến lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp:
“Vậy… đa tạ Hàn đại ca.”
Kỳ thực, Quan Tuyết Yến vốn biết cửa tiệm của La Vân Khỉ, nàng đến tận nhà chẳng qua là muốn gặp lại Hàn Diệp.
Dẫu biết đã không còn hy vọng, nhưng lòng vẫn không nỡ dứt bỏ.
Nhìn Hàn Diệp giờ so với hồi còn ở thư viện càng cao lớn, dung mạo anh tuấn, mỗi động tác đều toát lên khí chất thành thục trầm ổn của một nam nhân thực thụ, tim nàng đập rộn ràng, chỉ mong con đường này dài thêm chút nữa… để có thể mãi mãi đi cùng hắn.
Còn Hàn Diệp thì chau mày suy nghĩ về những hy sinh của La Vân Khỉ, trong lòng chỉ mong sớm ngày đỗ đạt công danh, để có thể báo đáp nàng.
Trên đường, Quan Tuyết Yến kể thêm vài chuyện trong nhà. Khi biết nay cả Thiên Thừa Thư Viện chỉ còn lại hai mẫu tử họ, Hàn Diệp không khỏi thở dài – đúng là “thế thái nhân tình, ấm lạnh đổi thay.”
Tuy hai người đi không nhanh, nhưng đường nào rồi cũng tới hồi kết.
Chớp mắt đã đến khu chợ.
Chợt nghe có người bàn tán:
“Nghe nói tiểu tức phụ La gia ấy, là yêu tinh hóa thành đấy, lại còn là hồ ly tinh nữa kìa!”
“Chẳng vậy thì sao kiếm được toàn mấy món hàng hiếm? Biết đâu đều là biến từ đá sỏi lá cây ra! Sau này đừng nên tới đó mua đồ nữa.”
Một người khác lại nói:
“Nhưng mà đồ nàng ta bán đúng là rẻ thật mà.”
“Ham rẻ rồi ôm hận, khéo đâu ăn phải rồi bụng dạ thối rữa cũng nên.”
Sắc mặt Hàn Diệp tức khắc trầm xuống.
Khó trách tối qua La Vân Khỉ lại nói như thế – chắc chắn nàng cũng nghe được những lời đồn thổi trong chợ.
Hắn bước nhanh đến, túm lấy cổ áo kẻ vừa nói:
“Là ai nói những lời đó?”
Thấy Hàn Diệp sắc mặt âm trầm, người kia sợ đến run rẩy:
“Ta… ta cũng chỉ nghe người ta nói lại thôi…”
Hàn Diệp hất mạnh người nọ ra, xoay người nhìn sang kẻ khác.
“Nói rõ ràng, rốt cuộc lời này từ đâu truyền ra?”
Kẻ kia hoảng hốt lùi một bước, lắp bắp đáp:
“Là… là từ trong sòng bạc truyền ra.”
Sắc mặt Hàn Diệp càng trầm xuống, tiến thêm một bước, giọng lạnh như băng:
“Là sòng bạc nào?”
“Là… là Thiên Nguyên sòng, ở phía đông trấn.”
Hàn Diệp liếc hắn một cái sắc như đao:
“Tốt nhất ngươi không nói sai lời. Nếu không…”
Nói chưa dứt, hắn đã sải bước về hướng đông trấn.
Quan Tuyết Yến thấy vậy cả kinh, vội kéo tay hắn lại:
“Hàn đại ca, trong sòng bạc đều có thủ vệ hung hãn, huynh chớ nên mạo hiểm!”
Hàn Diệp mặt không đổi sắc, giọng nói bình thản mà kiên quyết:
“Không sao. Ta muốn xem thử là kẻ nào nhàn rỗi đến mức phải rải lời nhơ nhuốc khắp nơi hại danh dự thê tử ta.”
Quan Tuyết Yến gấp đến độ giậm chân, vội chạy lên chắn trước mặt:
“Hàn đại ca! Muội không cho huynh đi!”
Hàn Diệp nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
“Quan tiểu thư, xin nhường đường.”
Hắn vừa bước qua, Quan Tuyết Yến lại lập tức đuổi theo.
Bỗng phía sau có người kinh hô:
“Hàn Diệp?”
Hai người đồng thời quay lại. Trước mắt là La Vân Khỉ – vẻ mặt lạnh lùng như băng sương, đứng bên cạnh là Hàn Dung, đôi mắt mở to tròn xoe vì kinh ngạc.
