1. Truyện chữ
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 562

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Lời của Mặc Thiên khiến người đầu tiên bị chấn động chính là Cố Thiếu Đình.

Trước giờ, anh luôn cho rằng chính Vu Tôn muốn lấy mạng lão tứ, còn Lục Liễu chỉ là phối hợp với lão.

Hóa ra, người thật sự muốn g.i.ế.c Lão Tứ lại là Lục Liễu?

Cố Thiếu Đình cau chặt mày, bước nhanh lên trước, chẳng buồn để ý mình là người của cảnh sát, liền vung chân đá mạnh một cái:

“Thì ra cái đồ cầm thú này căn bản không định cứu em tôi! Ông đến là để g.i.ế.c nó!”

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Cố Thiếu Đình lướt về phía Mặc Mặc.

Mặc Mặc nhận được ánh mắt, ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt với anh đã không kìm được mà rùng mình.

Cố Thiếu Đình ánh mắt tràn đầy thất vọng, nghiến răng nói ra sáu chữ:

“Các người là một phe sao?”

Tuy nói bằng giọng nghi vấn, nhưng rõ ràng trong mắt anh, điều này đã là sự thật.

Nghĩ đến vụ “Mặc Mặc giả – Mặc Mặc thật”, vở kịch quá lố kia, rõ ràng tất cả đám này là cùng một giuộc!

Mặc Mặc có miệng mà không thể biện, cũng chẳng còn sức để biện hộ.

Trước đó chính cô là người từ chối Cố Bắc Thừa, cũng là người từ chối Tiểu Kim Tử.

Nói là mất trí nhớ, nhưng rõ ràng phần lớn sự việc cô vẫn nhớ, chỉ là rất nhiều đoạn ký ức cứ như bị người ta viết lại vậy!

Cô biết phải giải thích sao cho rõ?

Mặc Mặc cắn chặt môi, không nói một lời.

Lúc này, Lục Liễu đang nằm trên đất như đang xem kịch, khóe miệng dần lộ ra ý cười.

Dù gì Mặc Thiên cũng đã biết là hắn làm.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vậy thì… hắn cũng chẳng cần giấu nữa.

Lúc sắp quỳ đến trước mặt Mặc Thiên, Lục Liễu đột nhiên vung tay muốn kéo lấy chân cô.

Nhưng ngay lúc hắn ra tay…

Cố Thiếu Đình đã tung cú đá khác, giẫm mạnh lên bàn tay của hắn!

“Thu cái bàn tay dơ bẩn của mày lại đi.”

Mười ngón liền tim, Lục Liễu đau đến hét thảm:

“A! Buông tôi ra, buông tôi ra! Anh g.i.ế.c tôi đi! Hoặc thả tôi đi! Giữ tôi lại tra tấn cũng vô dụng thôi, đừng mơ lấy được gì từ tôi!”

Mặc Thiên nghe vậy bật cười khẽ,

“Ồ? Thế ông c.h.ế.t đi, ông chạy đi. Ông có làm được đâu, ngoài giãy giụa ra thì làm được gì?”

Lục Liễu: “……”

Gương mặt hắn vặn vẹo đầy hung ác, miệng lầm bầm chửi rủa, toàn lời dơ bẩn.

Mặc Thiên cũng chẳng để tâm đến bộ mặt đen kịt của hắn, đá hắn một cái rồi chỉ tay vào trong phòng:

“Nói đi, tại sao lại muốn g.i.ế.c Cố Bắc Thừa? Ông biết rõ, nếu Cố Bắc Thừa chết, tất cả những gì các người làm trước đó đều uổng phí.”

Lục Liễu khinh miệt cười một tiếng, rồi mới lười nhác nói ra nguyên nhân:

“Tôi chỉ muốn làm cho Ngọc Trúc tốn công vô ích thôi.”

Mặc Thiên ngẩn ra:

“Ông và cô ta có thù oán?”

“Không, nhưng cô ta muốn g.i.ế.c tôi.” – Lục Liễu nghiến răng ken két.

Hắn ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn Mặc Thiên:

“Không chỉ cô ta, cô cũng muốn g.i.ế.c tôi! Cô không chỉ muốn g.i.ế.c tôi, còn muốn tôi bán mạng cho cô! Cô nghĩ đẹp thật đấy! Nên tôi không thể để cô toại nguyện, càng không thể để cô ta đạt được mục đích!

Chỉ cần tôi g.i.ế.c được anh trai cô, mục tiêu của cô ta tiêu tan, vận mệnh của cô cũng tiêu tan!

Ha ha ha ha ha, các người… đều tiêu tan hết!”

Lục Liễu như phát điên, tiếng cười vang vọng cả hành lang bệnh viện.

Cố Thiếu Đình nhìn hắn không chịu nổi, liền đá thêm một cú vào đầu hắn.

Cái đầu vốn đang chảy m.á.u lại tiếp tục bị đánh, Lục Liễu nằm xoài dưới đất, miệng há ra như chó con, thở dốc từng hơi.

“…Hehe… Hehe…” – Hắn cười yếu ớt vô thức:

“Con nhãi thối tha, tôi nói cho cô biết, bây giờ cô giữ được mạng anh cô… cũng chỉ là tạm thời thôi.

 

Hắn sẽ chết.

Hắn… nhất định sẽ chết!”

Tiếng rên rỉ vang vọng khắp hành lang.

Lục Liễu như bao cát, bị các anh em nhà họ Cố trút giận thay cho em trai.

Hắn đã định lấy mạng người ta, giờ bị đánh cũng chẳng oan.

Thế nhưng, việc cấp bách lúc này là bảo toàn tính mạng cho Cố Bắc Thừa.

Mặc Thiên một lần nữa vận hành linh lực.

Khí trong cơ thể chạy theo hướng chỉ dẫn, rõ ràng linh lực bị phong tỏa cuối cùng đã được khai thông.

Hóa ra lời La Dương từng nói là thật — phải dùng m.á.u của người thân huyết thống làm vật dẫn.

Mặc Thiên lần đầu tiên cảm thấy hốt hoảng.

Nếu pháp lực của cô không trở lại, thì người đang nằm kia, sớm đã là xác c.h.ế.t lạnh lẽo rồi.

Tô Như Lan nghe rõ từng lời đối thoại.

Bà lo lắng nhìn Mặc Thiên, dè dặt hỏi:

“Thiên Thiên, anh trai con… có thể tỉnh lại không…”

Mặc Thiên không trả lời, chỉ cúi mắt, lặng lẽ nhìn Cố Bắc Thừa.

Tô Như Lan cảm thấy tim lạnh như băng, ôm chặt lấy cơ thể, toàn thân run lẩy bẩy.

Đúng lúc ấy, Mặc Thiên bỗng lên tiếng:

“Đùa thôi. Người con muốn giữ mạng, làm sao mà c.h.ế.t được.”

Nói xong, cô quay lưng bước đi, lưng thẳng tắp, sải bước tự tin:

“Cố lão Nhị, đi với tôi tìm Kiều Hạc. ”

Bí kíp độc môn của Mặc Thiên: Bảo bối cứu người – Kiều. Mạng yểu. Sát trên sát. Hạc.

Bây giờ không còn cách nào khác.

Chỉ có thể dùng m.á.u Tam Sát của Kiều Hạc để giữ mạng Cố Bắc Thừa trước, chuyện giải độc tính sau.

Nhưng Mặc Thiên vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, thì thấy ngoài kính thủy tinh ở hành lang, Kiều Hạc đang đứng đó!

Khoảnh khắc ấy, cô như nhìn thấy tổ sư gia sống lại!

Suýt nữa cười phá lên.

Không hổ là bạn nhỏ Tiểu Kiều!

Đúng thời khắc quan trọng, luôn xuất hiện đúng lúc!

Cửa kính mở ra.

Kiều Hạc bước vào.

Lần này, theo sau anh không chỉ có Diệp Phi, mà còn có Giang Ngôn Phong.

Giang Ngôn Phong do chị mình nhờ vả, phải trông chừng Kiều Hạc, còn có nhiệm vụ quan trọng là lừa Mặc Thiên đi.

Nhiệm vụ quan trọng thế, dĩ nhiên anh không thể để chị mình thất vọng – mất công một triệu tệ là toi.

Anh lập tức chen vào theo cháu mình, bước nhanh đến trước mặt Mặc Thiên.

“Thiên Thiên, bọn anh tới xem tình hình Cố lão tứ thế nào, có cần bọn anh giúp không?”

Mặc Thiên nhìn anh vài giây, rồi nghiêm túc gật đầu.

“Cần. Anh tôi cần đổi một mạng sống, tôi thấy mạng anh cũng khá hợp.”

Giang Ngôn Phong: “!!!”

Chị ơi, một triệu tệ không đủ đâu!

Em trai chị thế này là muốn kiếm tiền xong không còn mạng để tiêu mà!

Anh sợ quá, vèo một cái xoay người chạy ra ngoài.

Cửa kính kia trong suốt như pha lê.

Trong mắt anh, là không khí trống rỗng.

Anh vừa cắm đầu chạy tới — liền nghe choang một tiếng.

Cửa kính chấn động, rung rinh mãnh liệt…

background
TrướcSau