1. Truyện chữ
Tặng Người Một Nhành Xuân

Chương 7

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Năm ngày sau, trong phòng giam ở thiên lao của Tào Đình Bách lại được bổ sung thêm một bộ chăn đệm và không ít dụng cụ sưởi ấm.

Tào Đình Bách bất đắc dĩ: "Nhạc đại nhân, đủ rồi."

"Lúc tuyết tan là lạnh nhất, trên người tướng quân còn có thương cũ, cẩn thận vẫn hơn." Nhạc Mạc chỉ huy ngục tốt nhóm lò than lên, lại lấy ra một hộp gỗ nhỏ: "Đây là thuốc cao do Trưởng công chúa ban tặng, căn dặn tướng quân ngàn vạn lần đừng để lưu lại di chứng, Đại Khải vẫn còn cần đến tướng quân."

Tào Đình Bách nhận lấy: "Đa tạ đại ân của Trưởng công chúa."

Hai người đứng sóng vai, chờ ngục tốt bố trí xong căn phòng rồi lui ra. Tào Đình Bách thấy Nhạc Mạc vẫn chưa có ý rời khỏi đây, liền vỗ vỗ giường mới được trải xong:

"Chốn lao ngục đơn sơ, nếu đại nhân không chê, có muốn ngồi đây nói chuyện một lát không?"

Lúc này Nhạc Mạc mới sực nhớ rằng mình đã mang theo cả đống áo choàng, chăn đệm và vật giữ ấm nhưng lại quên mất không bảo người thay cho một bộ bàn ghế thoải mái hơn.

Nghĩ đến chuyện phải ngồi lên giường của Tào Đình Bách, gương mặt hắn lại có chút nóng lên. Thế nhưng sắc mặt đối phương vẫn điềm nhiên như thường, hắn nghĩ rằng thường ngày y sống trong quân đội đã quen không câu nệ tiểu tiết, Nhạc Mạc cũng làm ra vẻ không để tâm, ngồi xuống:

"Lá thư thông địch kia quả nhiên được ghép từ những chữ phù hợp cắt ra từ gia thư của tướng quân, sau đó đem nướng lên tạo thành. Trước mặt Thánh thượng và Trưởng công chúa, lá thư vừa được thả vào chậu nước, toàn bộ chữ liền tan ra. Có điều vẫn chưa tìm được nhi tử của Lý Tiến, sợ đánh rắn động cỏ nên tạm thời vẫn chưa thể bắt giữ ông ta, càng không thể phóng thích tướng quân ra khỏi thiên lao được. Nhưng Thánh thượng đã nói vạn sự không thể ủy khuất tướng quân."

"Đa tạ Thánh thượng, đa tạ đại nhân."

"Ta chỉ là người truyền lời mà thôi, chính tướng quân đã tự mình phát hiện ra bí mật của bức thư kia mà."

"Nếu không phải trước đó đại nhân đã để ý đến quyển sách..."

"Được rồi được rồi." Nhạc Mạc bật cười, "Xem như ta với tướng quân đồng lòng..."

Nói ra mới thấy lời này nghe có phần ái muội, tự dưng Nhạc Mạc có tật giật mình. Hắn nghẹn lời, vừa quay đầu thì đối diện với Tào Đình Bách đang cong mắt ôn hoà nhìn mình, tim lại đập mạnh vài cái, luống cuống tìm lời tiếp theo: "Vả lại chuyện này vẫn nên giấu tiểu công tử thêm một thời gian."

"Dĩ nhiên." Tào Đình Bách hoàn toàn thông cảm. Y nghĩ nghĩ một lát rồi khẽ gõ lên bức tường, moi ra một nửa viên gạch. Trong khoảng trống bé xíu đó vậy mà cất giấu một con dao nhỏ và một pho tượng gỗ đã thành hình.

"Qua vài ngày nữa là sinh thần của Dung Nhi. Ta tranh thủ khắc cho nó một con đại bàng gỗ nhỏ, nếu tiện mong đại nhân giúp ta trao lại cho Dung Nhi."

Nhạc Mạc nhận lấy tượng gỗ, dưới ánh đèn đã sáng hơn trước hắn trông thấy ngón tay của Tào Đình Bách có mấy vết thương nhỏ, trong lòng chua xót, vội vàng đáp ứng nhất định sẽ đưa tận tay cho Tào Niệm Dung, nghĩ nghĩ rồi dặn thêm: "Nơi đây ánh đèn rất mờ, tướng quân cẩn thận đôi mắt."

Tào Đình Bách sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Được."
...

Vấn đề thư từ thông địch phản quốc đã được giải quyết. Ân trên dù không công khai tuyên bố nhưng đã âm thầm giơ cao đánh khẽ, không tiếp tục phái binh phong tỏa phủ Tướng quân nữa, đổi thành tuần tra mỗi ngày. Thế nhưng nhi tử của Lý Tiến vẫn chưa xuất hiện cộng thêm án mạng của tỳ nữ vẫn chưa được vén màn, lão bà buộc tội mã phu giết người kia cũng bặt vô âm tính, vì vậy cho dù thái độ của Thánh thượng đối với Tào Đình Bách đã mềm mỏng hơn, nhưng muốn hoàn toàn rửa sạch tội danh cho y thì phải còn một đoạn đường khá xa nữa.

Cho đến hiện tại, manh mối trong vụ án của Tào Đình Bách đã chằng chịt như tơ vò, nhưng dường như mỗi một manh mối nhỏ lẻ đều không thể dẫn Nhạc Mạc tới được nơi hắn muốn. Lại thêm các vụ án khác trong tay không thể gác lại, tấu chương điều tra được các thuộc hạ liên tục gửi lên, Đại Lý Tự không thể vì một mình vụ án của Tào Đình Bách mà trì hoãn công việc của toàn nha môn. Nhạc Mạc đành tạm gác lại những đầu mối không quan trọng, quay sang xử lý các vụ án khác, nhất thời bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.

Chờ qua tiết năm mới, cuối cùng cũng tạm giải quyết xong các vụ án lặt vặt. Chiến sự tại Tây Bắc lại nổi lên, thiếu đi sự chỉ huy của Tào Đình Bách, đội quân Tây Bắc không phát huy được thực lực như trước. Triều đình sốt ruột muốn làm rõ chân tướng vụ án, mong sớm đưa Tào Đình Bách trở về tiếp tục điều binh ra trận, lại hối thúc Đại Lý Tự thêm mấy lần.

Nhạc Mạc trong lòng hiểu rõ, bản thân hắn vẫn luôn sốt ruột nhưng chuyện này có nóng lòng thì cũng vô ích. Ngoài mặt hắn không lộ vẻ gì, làm theo thường lệ dặn dò thuộc hạ chú ý động tĩnh của Lý Tiến, đồng thời cử thêm người ra ngoài truy tìm các nhân vật then chốt còn lại, còn bản thân thì mặc thường phục đến phủ tướng quân gặp Tào Niệm Dung.

Dường như Lý Tiến kiêng dè thái y do Nhạc Mạc dẫn tới nên không dám ra tay ở phương diện thuốc men nữa. Bệnh tình của Tào Niệm Dung đã khá hơn rất nhiều. Tiểu hài tử trời sinh hiếu động, lại bị giữ chân trong phủ, Tào Niệm Dung đành cả ngày luyện tập mấy bộ công phu cơ bản như đứng tấn hoặc là đọc sách luyện chữ. Vì vậy mỗi khi Nhạc Mạc đến thăm, tiểu hài tử đều rất vui mừng, tuy ngoài mặt vẫn mang phong thái dè dặt của một vị công tử thế gia nhưng lại vô tình kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện cũ của Tào Đình Bách.

Nhạc Mạc cũng không hoàn toàn là vì lòng tốt mà nghe những chuyện cũ này. Tào Niệm Dung tuổi nhỏ ngây thơ nhưng những chuyện cậu bé vô tình nhắc tới đủ để hắn phán đoán được giao tình giữa Tào Đình Bách cùng với một số nhân vật trong triều đình, biết đâu có thể giúp hắn tìm ra những người còn lại trong quá trình điều tra.

Thế nhưng hôm nay lại phải tay không mà về. Nhạc Mạc cáo từ phủ Tướng quân, trước khi ra khỏi phủ lại gặp Lý Tiến đang chờ ở đình viện. Lão nhân kia run rẩy hành lễ, đưa cho hắn một bọc đồ: "Đại nhân, gần đây tuyết tan mà trời vẫn còn rét, thảo dân muốn gửi ít y phục giữ ấm cho hiền tế, nhưng nghe nói trong ngục không cho thân nhân đến thăm..."

Nhạc Mạc cúi nhìn Lý Tiến tóc bạc trắng từ trên cao: "Ngươi muốn bản quan giúp ngươi mang vào cho tướng quân?"

"Đại nhân không sợ bị hiền tế của ta liên lụy, còn nhiều lần tới phủ giúp đỡ tiểu tôn của ta, đủ thấy đại nhân là người có lòng tốt."

"Bản quan chỉ là theo luật tra án mà thôi." Nhạc Mạc nhẹ giọng đáp: "Ngươi cảm thấy bản quan có lòng tốt, cho nên lúc trước mới đồng ý để tiểu tôn ngươi đến cầu ta?"

Lý Tiến cúi đầu thật thấp: "Lời đại nhân nói tiểu nhân nghe không hiểu. Mấy ngày trước trong phủ mới được gỡ bỏ lệnh cấm..."

Trước kia Nhạc Mạc sợ đánh rắn động cỏ, hiện giờ hắn lại cố tình "động cỏ" một chút, sau đó tiện tay nhận lấy bọc đồ, rời khỏi phủ Tướng quân.

Hắn vốn định quay về phủ trước, kiểm tra xem bọc đồ có gì bất thường không rồi mới mang đến cho Tào Đình Bách. Nào ngờ vừa bước vào cổng phủ, lão quản gia Tề Vận đã vội vàng ra đón: "Chủ tử, Phó Tự chờ ngài trong thư phòng từ lâu rồi."

Giờ điểm danh đã qua, lại còn gấp gáp đến tìm hắn như vậy. Nhạc Mạc gần như không do dự, đưa bọc đồ cho Tề Vận, dặn dò mấy câu rồi lập tức bước nhanh về phía thư phòng.

Phó Tự đang đi đi lại lại trong phòng, thấy Nhạc Mạc tiến vào liền vội lên nghênh đón, đóng chặt cửa lại: "Đại nhân, hôm nay có mật thám báo tin, đã tìm được nơi tên mã phu giết tỳ nữ kia ẩn thân rồi!"

Nhạc Mạc cả kinh, vội hỏi: "Người đâu?"

"Khi chúng ta dẫn người đến nơi thì hắn ta đã không còn ở đó," Phó Tự hạ thấp giọng: "Nhưng có hỏi dân cư xung quanh, họ kể rõ diện mạo và y phục của người đã mang mã phu đi..."

"Thế nào?"

Phó Tự lại ấp a ấp úng, do dự không chịu nói. Nhìn hắn ta như vậy Nhạc Mạc đoán chắc đối phương hắn phải là một nhân vật lớn, bèn hỏi: "Chuyện này ngươi đã nói với ai khác chưa?"

"Chưa."

"Vậy thì nói cho ta biết người ấy là ai. Còn ngươi cứ xem như mình chưa biết gì là được."

Phó Tự cắn răng: "Có người nói người đã dẫn mã phu đi có nốt ruồi ở đuôi mắt bên phải, hắn ta đưa cho mã phu xem lệnh bài, mã phu liền đi theo. Người chứng kiến rất lanh mắt, thấy được kiểu dáng của lệnh bài, kết hợp với tướng mạo được miêu tả thì tám phần người đó là một huynh đệ từng uống rượu cùng ta trong tửu quán khi xưa, hắn ta..."

Phó Tự dùng ngón trỏ chấm nước trà, viết lên mặt bàn một chữ: "Phức".

Nhạc Mạc kinh ngạc.

Phức là khuê danh của Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa còn tìm được người nhanh hơn Đại Lý Tự một bước vậy mà chẳng những không thông báo cho Đại Lý Tự, cũng không âm thầm nhắn cho hắn một tiếng, ngược lại còn tự ý sai người đem nhân chứng quan trọng là mã phu đi mất. Nàng muốn làm gì?

Trong lòng Nhạc Mạc dâng lên một luồng xúc động, gần như lập tức muốn xông đến phủ công chúa chất vấn xem nàng đang toan tính điều gì. Thế nhưng lý trí vẫn giữ chân hắn lại, Nhạc Mạc kêu Phó Tự trở về, sau đó ngồi trong phòng tĩnh tâm một lát, ở Nhạc phủ dùng cơm tối xong cầm lấy bọc đồ từ tay Tề Vận, đi đến thiên lao tìm Tào Đình Bách.

Nhà lao giam Tào Đình Bách xưa nay luôn yên tĩnh, hôm nay lại truyền ra tiếng nói cười.

Tiếng cười ấy trong trẻo vang vọng, rõ ràng không phải là giọng của Tào Đình Bách. Nhạc Mạc cau mày bước nhanh vài bước, liền thấy bên trong có hai người đang ngồi đối diện nhau trên giường, trên bàn còn đặt một vò rượu. Tiếng cười ấy hẳn là phát ra từ nam tử trẻ tuổi đang ngồi đối diện với Tào Đình Bách.

Người kia rất tinh mắt, vừa trông thấy Nhạc Mạc lập tức ngưng hẳn tiếng cười, cảnh giác nói: "Đại tướng quân, có người tới."

"Ta nói rồi, bây giờ ta không còn là đại tướng quân của ngươi nữa." Tào Đình Bách ngoảnh đầu lại, thấy là Nhạc Mạc, y cười với hắn một cái rồi đứng dậy kéo nam tử trẻ tuổi kia ra trước: "Muộn như vậy sao đại nhân lại đến? Đây là nghĩa đệ của ta, Vương Thuẫn, hiện đang làm chức vụ quản lý sổ sách dưới trướng Võ tướng quân ở doanh quân Tây Nam, năm nay đến lượt đệ ấy nghỉ phép, nghe tin ta bị giam giữ nên cố tình chạy đến tìm cách thăm ta một lần."

Y lại bảo Vương Thuẫn hành lễ với Nhạc Mạc: "Vị này là đại nhân Đại Lý Tự, Nhạc Mạc đại nhân, còn không mau bái kiến."

Lúc này Nhạc Mạc mới nhìn thẳng vào hắn ta. Nam tử kia khá cao, mặt mày thanh tú, nước da trắng, đuôi mắt và chân mày đều mang theo nét cười, trông rất dễ gần. Nhưng không hiểu sao Nhạc Mạc nhìn hắn ta lại thấy có chút chướng mắt.

Vương Thuẫn thành thật hành lễ, rồi gãi đầu nói: "Vậy ta không làm chậm trễ chuyện của hai vị nữa."

Nói rồi định đi nhưng Tào Đình Bách một tay kéo Vương Thuẫn lại, cứng rắn nhét một bọc vải nặng trĩu vào ngực hắn ta: "Dù bị giam ở đây nhưng ta cũng sống khá hơn ngươi, cầm bạc của ngươi mang đi đi."

Vương Thuẫn đẩy lại: "Tướng quân..."

Tào Đình Bách trợn mắt: "Không nghe lời ta nói sao?"

Vương Thuẫn liền dừng tay, ngoan ngoãn đứng yên để Tào Đình Bách nhét bạc vào người, sau đó đỏ hốc mắt cúi đầu hành lễ với Tào Đình Bách, quay người rời đi.

Tào Đình Bách nhìn hắn ta đi xa, mới quay lại tiếp đón Nhạc Mạc: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, để đại nhân chê cười rồi."

Nhạc Mạc tùy ý ngồi xuống chỗ Vương Thuẫn vừa ngồi, gạt mấy món lặt vặt sang bên: "Hắn bao nhiêu tuổi?"

"Vừa tròn mười bảy."

Nhạc Mạc gật đầu: "Chẳng trách. Mười bảy tuổi đã có thể vào quân doanh của Vũ tướng quân làm quản lý sổ sách, cũng xem như là tuổi trẻ tài cao."

Tào Đình Bách cũng ngồi xuống đối diện hắn, thuận miệng trả lời: "Nếu nói đến tuổi trẻ tài cao, ai cũng không sánh bằng Nhạc đại nhân."

Trong lòng Nhạc Mạc thoải mái hơn một chút, cười nói theo: "Ai nói thế? Tướng quân cũng đâu thua kém ta."

Tào Đình Bách bật cười không đáp, không nhắc lại chuyện Vương Thuẫn nữa, mà hỏi: "Đại nhân đến tìm ta muộn như vậy là có chuyện quan trọng sao?"

"Hôm nay ta đến phủ Tướng quân, đây là tay nải Lý Tiến nhờ ta mang cho ngươi. Trước khi tới ta đã mở ra kiểm tra, bên trong đúng chỉ có vài món y phục mùa đông bình thường." Nhạc Mạc đặt tay nải lên bàn. "Nhưng ta cứ cảm thấy ông ta muốn mượn cơ hội này để bỏ đi thứ gì đó, hoặc truyền tin gì đó... Tướng quân hãy xem thử đi."

Tào Đình Bách lấy ra một chiếc áo nhung, dùng sức xé mở đường chỉ, lớp bông bên trong liền rơi ra lả tả. Nhạc Mạc thấy vậy cũng bắt chước xé từng chiếc áo, sau một hồi vải vóc bông vụn rơi đầy xuống nền đất, hai người lại chẳng tìm thấy thứ gì đáng ngờ.

"Không phải thật sự chỉ muốn gửi y phục mùa đông cho ngươi chứ." Nhạc Mạc lẩm bẩm, lại cầm đám vải lên xem qua xem lại. Tào Đình Bách ngồi trên ghế nhìn động tác của hắn, đột nhiên đứng dậy, vòng ra sau lưng Nhạc Mạc, nhặt lên tay nải hắn vừa tiện tay ném qua một bên.

Nhạc Mạc luôn để mắt tới Tào Đình Bách, thấy thế thì bừng tỉnh đại ngộ, lập tức buông mảnh vải trong tay xuống, cầm đèn dầu treo tường bước đến bên cạnh Tào Đình Bách, cùng y xem xét tấm vải tay nải trông hết sức bình thường này.

Đó là một tay nải cũ, tuy chưa có miếng vá nào nhưng chất vải đã bạc màu. Hai người soi đèn nhìn kỹ từ trong ra ngoài, ngoài những sợi vải ra thì thật sự không có dấu vết gì khác lạ. Nhạc Mạc hơi nản lòng, đang định lên tiếng thì thấy Tào Đình Bách trải tấm vải ra mặt đất, đôi tay to từ mép vải sờ so.ạng qua từng chút một, vài lần như vậy rồi dừng lại ở một chỗ, y cầm tấm vải lên đưa đến gần ngọn lửa đèn dầu, đốt lên chỗ đó...

Lớp vải liền cháy ra một lỗ hổng.

background
TrướcSau