Chương 10


Sau ngày hồi phủ kết thúc xuân sưu, Tang Lam liền sai Chước Hoa lấy cớ với bên ngoài rằng thân thể không khoẻ, từ đó trở đi suốt sáu, bảy ngày liền chưa từng bước chân ra khỏi viện môn.
Nguyên nhân chủ yếu chính là bởi hành động quá mức nổi bật trong lần săn thú ấy – điều này vốn không nằm trong dự định của y. Vì để tránh thu hút thêm sự chú ý, y chỉ có thể kiếm một lý do hợp tình hợp lý để thoái lui, tạm thời lui khỏi tầm mắt người đời. Dù gì kinh thành mỗi ngày đều có vô số chuyện mới mẻ phát sinh, y chỉ cần yên tĩnh mấy hôm, nói không chừng rất nhanh sẽ chẳng còn ai nhớ tới chuyện của y nữa.
Còn nguyên nhân thứ yếu… lại là bởi câu nói của Tạ Lưu Đình đêm đó, thực sự khiến y có chút trở tay không kịp. Khi ấy, y hoàn toàn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời đối phương. Đến khi muốn tìm cơ hội dò hỏi lại, mới phát hiện đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất.
Trong bầu không khí mơ hồ có chút xấu hổ kia, Tang Lam bỗng sinh ra chút tâm tư muốn tránh né.
May thay, Tạ Lưu Đình dường như cũng âm thầm hiểu được ý tứ của y, rất phối hợp mà sai người mời ngự y đến chẩn mạch. Từ đó, tin tức y "nhiễm bệnh" liền thuận lý thành chương mà lan truyền ra ngoài.
Không chỉ như vậy, vị ngự y mà Tạ Lưu Đình mời đến, ngay từ lần đầu tới chẩn trị đã tỏ rõ thái độ. Sau khi bắt mạch một lần, y chỉ đưa ra kết luận đơn giản: “Vương phi điện hạ cảm nhiễm phong hàn,” đồng thời dặn dò cần nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian. Thế nhưng từ ngày đó trở đi, y mỗi ngày chỉ ghé phòng Tang Lam chừng một nén nhang thời gian, rồi rất nhanh cáo lui.
Điều này lại khiến Tang Lam – vốn đang lo lắng bị hỏi han dò xét – thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau khi ngự y đến khám, Lăng Thích liền thông qua Chước Hoa truyền tin cho y, nói rằng vị ngự y kia là một trong những người y đức cao trọng nhất Thái Y Viện. Từ khi mẫu phi của Úc Vương – Gia quý phi – còn sống, ông ta đã phục vụ trong cung, từng nhận ân huệ từ Gia quý phi, y thuật tinh thông tuyệt luân. Tình trạng sức khoẻ vốn yếu của Úc Vương từ nhỏ đến lớn, cũng đều do một tay ông chăm sóc, rất hiếm khi để người khác nhúng tay vào.
Nói cách khác, vị ngự y này trên thực tế đã là nửa người trong Úc Vương phủ.
Lăng Thích thân là tổng quản, đương nhiên không thể tùy tiện đem việc này tiết lộ cho người ngoài, mà phần lớn khả năng là Tạ Lưu Đình đã sớm bày mưu tính toán. Đối phương không cần trực tiếp nói nhiều, chỉ dùng hành động biểu đạt rõ ràng: Mọi việc trong phủ đều đã được hắn an bài thỏa đáng, Tang Lam chỉ cần an tâm “dưỡng bệnh”, không cần phải vì bất kỳ chuyện gì khác mà phân tâm.
Lần này lại là vì người nọ mà thiếu nợ một đoạn nhân tình.
Tang Lam rũ mắt, lặng lẽ.
"Vương phi điện hạ?"
"...Ân?"
"Điện hạ hôm nay cảm thấy thế nào?"
Tang Lam chớp mắt. Trước mặt là ngự y với dáng vẻ hiền từ, những lời hỏi han tuy nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng trong đó hàm chứa bao điều thăm dò kín đáo.
Tang Lam hiểu rõ dụng ý trong lời đối phương, bèn khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Đã không còn gì trở ngại."
"Trong quãng thời gian này, đa tạ đại nhân chiếu cố."
Gần như ngay khi lời vừa dứt, Chước Thanh – người vẫn luôn canh giữ một bên – liền kịp thời bước tới, dâng lên trước mặt ngự y một túi gấm nặng trĩu. Ngự y thoáng sững người, tựa như đang cân nhắc điều gì, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay tiếp nhận.
"Vương phi quá lời, nếu không còn việc gì, vi thần xin cáo lui."
Ngự y cung kính hành lễ với Tang Lam, sau đó được Chước Hoa đưa ra khỏi tẩm điện.
Đợi đến khi xác nhận người đã rời đi, Chước Thanh mới xoay người khép cửa, rồi quay đầu lại, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía Tang Lam:
"Điện hạ vì sao không nhân cơ hội này mà tiếp tục tĩnh dưỡng thêm vài ngày?"
"Trốn tránh, rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài." Tang Lam khẽ thở dài, cúi đầu chỉnh lại tay áo, động tác ung dung, không vội vã. Đến khi ngẩng đầu, đuôi mắt hơi cụp xuống, lộ ra một nét mềm mại thoáng qua, như cánh hoa rũ bóng trong gió chiều.
"Huống hồ, Chước Hoa..." Y khẽ chu môi, hàng mi cong cong khẽ động, trong lúc ngẩng lên nhìn người, tựa hồ cánh chim xao động giữa bầu trời xuân.
Thiếu niên lộ ra một biểu cảm có phần trẻ con, trong mắt ánh lên bích ba gợn sóng, tựa như chất chứa vài phần uỷ khuất khó nói thành lời.
"Cả ngày ở trong vương phủ, thật sự quá nhàm chán."
Nơi này không có người ngoài, Tang Lam cũng chẳng bận tâm giữ gìn dáng vẻ đoan trang thường nhật. Y thở dài, ngả người tựa vào lưng ghế, hai mắt lặng lẽ nhìn lên xà nhà, tâm trí lạc vào cõi hư vô.
Một tiếng cảm thán tưởng như vô tình, lại khiến Chước Thanh đứng bên khẽ sững người.
Suốt thời gian qua, Tang Lam luôn giữ vẻ bình tĩnh vững vàng, chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài, đến mức khiến người bên cạnh suýt quên – vị Mạc Bắc vương tử điện hạ trước mắt, rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Chước Thanh bỗng chốc chợt nhận ra — đã bao lâu rồi nàng chưa từng thấy điện hạ cười một cách vô tư, không ràng buộc, chẳng chút dè dặt như thế.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tang Lam đã có chuyển biến như vậy. Trong lòng người kia, rốt cuộc là chất chứa bao nhiêu áp lực, lại gắng gượng đến nhường nào?
Dù trong lòng trăm mối tơ vò, Chước Thanh vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh trên nét mặt. Chỉ có đôi mắt, khi cúi đầu lặng lẽ, mới hơi hoe đỏ. Nàng mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ khàng nói một câu an ủi yếu ớt:
"Điện hạ… xin người cố chịu đựng thêm một chút."
"Chước Thanh tin tưởng… mọi chuyện sẽ nhanh chóng tốt đẹp."
Lời vừa dứt, nàng cũng không dám mong Tang Lam sẽ hồi đáp điều gì. Qua một thoáng, khi dè dặt ngẩng mắt nhìn lên, liền bắt gặp thiếu niên khẽ cong môi, nụ cười nhè nhẹ dừng nơi đáy mắt.
"Được rồi, Chước Thanh." Tang Lam hơi câu nhẹ đuôi mắt, giọng nói thong dong mà dịu dàng: "Ta chẳng qua chỉ cảm thán một chút thôi, sao ngươi lại làm ra cái vẻ mặt sắp khóc kia chứ?"
"Điện hạ nhà ngươi, tuy rằng tính tình không phải là quá kiên nhẫn, nhưng chí ít, nghị lực thì vẫn còn có thừa."
Y khẽ chớp mắt, chân mày hơi nhíu lại, ngay sau đó lại cố ý làm bộ chất vấn, quay sang nhìn Chước Thanh: "Sao vậy? Không tin ta sao?"
"Đương nhiên là tin rồi." Chước Thanh cúi đầu, giọng nói hạ thấp tựa như muốn giấu đi điều gì: "Hơn nữa... ta đâu có khóc."
"Được được được."
...
Tại thư phòng trong vương phủ, vị ngự y vốn lẽ ra đã rời đi, lúc này lại bất ngờ xuất hiện.
Nam nhân sau án thư đặt bút xuống, ngước mắt nhìn về phía người mới đến.
"Vương phi thân thể thế nào rồi?"
"Hiện tại đã không còn trở ngại gì, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, điện hạ. Hôm nay khi rời đi, vương phi còn ban cho vi thần chút lễ vật."
Vừa nói, Giang ngự y vừa đưa ra chiếc túi gấm mà Tang Lam đã trao.
Túi gấm căng phồng, nhìn qua liền biết bên trong chứa không ít ngân lượng.
"Vi thần tự xét bản thân không xứng nhận ân huệ ấy, nhưng lại nghĩ muốn nhân cơ hội này hiểu thêm phần nào tính tình vương phi, mới dám cả gan nhận lấy. Kính mong Vương gia đừng trách tội."
“Không sao, cứ nhận lấy đi.”
Tạ Lưu Đình ánh mắt dừng lại nơi chiếc túi gấm, thần sắc bình thản, dường như cũng không lấy gì làm bất ngờ.
“Ngươi làm rất đúng. Nếu như không thu, ta ngược lại còn trách ngươi.”
“Hẳn là vậy.”
“Giang đại nhân mấy ngày qua vất vả vì ta, thù lao sau ít hôm sẽ có người đưa đến phủ đại nhân.”
“Vương gia chớ nói như thế mà chiết sát vi thần.”
Ngự y thoáng hiện vẻ hoảng hốt, song vẫn kính cẩn hành lễ:
“Vi thần làm những việc này, không chỉ là vì phận thần tử, mà cũng bởi bao nhiêu năm tình cảm, tuyệt đối chẳng phải mong cầu ban thưởng.”
“Ta hiểu.”
Tạ Lưu Đình khẽ cười, giọng điệu vẫn thong dong mà ôn hòa:
“Ngươi lui xuống đi, nơi này lát nũa còn phải tiếp khách.”
“Vậy, vi thần xin cáo lui.”
...
Tang Lam khi được dẫn đến trước thư phòng, trong lòng vẫn còn vương chút thấp thỏm.
Một cảm giác khó tả khiến y có phần do dự — bởi lẽ, y mơ hồ không muốn đối mặt với Tạ Lưu Đình.
Dù gì, những lời người kia nói hôm ấy, đến nay vẫn còn không ngừng văng vẳng trong đầu, khiến hắn vừa bối rối, vừa hoang mang sinh ra một cảm giác nguy cơ không thể nói thành lời.
Tang Lam thật khó để hình dung cụ thể cảm giác ấy. Nếu buộc phải ví von, thì tựa như một con linh dương giữa thảo nguyên, bất chợt bị mãnh thú nhìn chằm chằm — bản năng lập tức sinh ra lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Khi đẩy cửa thư phòng ra, thứ đầu tiên xộc vào là mùi mực thơm dịu. Ánh nến nhàn nhạt phản chiếu trong con ngươi còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng.
Ánh mắt Tang Lam đảo qua, chỉ liếc một cái đã trông thấy phía trước là bàn dài bày la liệt thư quyển chỉnh tề. Sau bàn, nam nhân đang đề bút viết gì đó, hẳn là xử lý công vụ. Thấy y bước vào, liền thản nhiên buông bút sang một bên, vén tay áo, rồi mở miệng nói.
Thanh âm ôn hòa, mang theo chút khàn nhẹ.
“Ta đã lâu chưa thấy vương phi. Thân thể vương phi nay đã ổn chứ?”
Bởi vì đang ở trong chính phủ đệ của mình, không cần quá câu nệ hình thức, nên trên người Tạ Lưu Đình cũng chỉ khoác y phục huyền sắc giản dị, tóc dài buộc hờ sau đầu, dáng vẻ tùy ý mà thong dong. Ánh mắt nhìn sang y tuy mang ý cười đạm nhạt, như vô tình gảy trúng chỗ ngứa, lại hoàn toàn không khiến người cảm thấy áp lực.
Người này hiển nhiên đã sớm biết y không thực sự nhiễm bệnh, mọi việc cũng đều do chính tay đối phương sắp xếp ổn thỏa. Mà lúc này, lại còn bày ra bộ dáng như thật diễn kịch, khiến Tang Lam không khỏi sinh ra đôi phần xấu hổ xen lẫn khó hiểu.
Thế nhưng hắn vẫn phối hợp đáp lời:
“Đa tạ Vương gia quan tâm, Tang Lam hiện đã không còn trở ngại gì.”
Dứt lời, y liền muốn tiếp tục:
“Lần này ta đến đây, vốn là muốn cảm tạ Vương gia. Nếu như không có—”
Chỉ nói được nửa câu, liền bị Tạ Lưu Đình ôn tồn cắt ngang.
“Ta giúp vương phi, cũng là đang giúp chính mình thôi.”
Nam nhân khẽ ho mấy tiếng, giọng nói mang theo chút trầm thấp:
“Ta vốn dĩ thường mang bệnh trong người, vương phủ yên tĩnh, thích hợp để dưỡng thân. Nếu có quá nhiều người ra vào, lại chẳng phải chuyện tốt.”
Lời nói như thế, Tang Lam nghe vào lại thấy hợp tình hợp lý, nhất thời cũng chẳng tìm được lý do phản bác.
Đối phương hiển nhiên là lo ngại y nếu quá mức nổi bật, sẽ gây chú ý tới Úc Vương – người trong phủ kia thỉnh thoảng vẫn có khách tới cửa bái phỏng, một khi náo động thì phủ đệ nơi này khó lòng yên ổn. Chính vì thế, mới ra tay trợ giúp.
“Dẫu vậy, Tang Lam vẫn phải cảm tạ Vương gia một lời.”
“Chuyện nhỏ, không tốn sức gì, vương phi không cần để tâm.”
Ánh nến lay động rực rỡ, Tạ Lưu Đình nghiêng mắt nhìn sang, liền bắt gặp nét mặt Tang Lam như vừa âm thầm thở ra một hơi, thần sắc kia khiến hắn không khỏi thấy vừa bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.
Bất quá như vậy cũng tốt — so với việc vị tiểu vương phi kia giấu hết mọi tâm tư trong lòng, chẳng rõ đang nghĩ điều gì, vẫn là loại biểu tình này khiến người ta thấy yên tâm hơn đôi chút.
Đang nghĩ, ánh mắt Tạ Lưu Đình bất giác dừng nơi hộp đồ ăn mà Tang Lam đang cầm trong tay, thuận thế chuyển đề tài:
“Vương phi đây là mang theo gì vậy?”
“A, là…”
Mải lo phối hợp theo màn diễn kịch vừa rồi, suýt chút nữa liền quên mất lý do thật sự mang theo đồ vật này.
Tang Lam nhẹ nhàng bước tới, trong tay nâng hộp đồ ăn, cẩn thận tìm chỗ trống bên bàn, tránh không làm vỡ những chén sứ tinh xảo bên trong, rồi mới khẽ đáp:
“Lúc nãy vào cửa, thấy một thị nữ bưng thuốc tới. Hỏi ra mới biết là Vương gia cần dùng thang dược, liền tiện tay mang vào cùng một lượt.”
“Thì ra là vậy.”
Tạ Lưu Đình đưa tay tiếp nhận chén thuốc, ngón tay thon dài khẽ gõ thành chén như vô ý.
“Ta còn tưởng là vương phi tự tay chuẩn bị món ăn gì đó, trong lòng không khỏi sinh ra đôi phần chờ mong.”
“...Khiến Vương gia chê cười rồi.”
Lời của Tạ Lưu Đình tuy nói ra nhẹ như gió, nhưng lại đem ý tứ muốn ăn thử tay nghề của y trực tiếp thốt ra miệng, hơn nữa thần thái vô cùng tự nhiên, khiến Tang Lam nhất thời luống cuống, chẳng biết đáp thế nào cho phải.
“Làm Vương gia thất vọng rồi, ta...”
Hắn nghẹn lời, đến nỗi vành tai khẽ đỏ lên, hiếm khi có vẻ lúng túng như thế, đến cả nửa câu cũng không tiếp nổi.
Phải nói gì đây? Nói rằng lần sau sẽ tự tay làm?
— tuyệt đối không được. Y vốn không giỏi chuyện bếp núc.
Huống hồ loại hành động ấy, quả thật quá mức thân mật, nếu phát sinh giữa hai người bọn họ, thế nào cũng cảm thấy không hợp lễ nghi, lại khiến lòng càng thêm bất an.
Tiểu vương phi da thịt mịn màng, lại bóng mướt như ngọc, dưới ánh nến lập lòe, sắc da nơi gò má nhiễm một lớp hồng đào xinh đẹp. Tạ Lưu Đình lặng lẽ thưởng thức trong chốc lát — ánh mắt xanh nhạt của thiếu niên bởi vì luống cuống mà nổi lên một tầng thủy quang mờ mịt, như mặt hồ bị gió khuấy nhẹ, gợn sóng lăn tăn, khiến người vừa nhìn đã cảm thấy không nỡ.
Đợi đến khi trong lòng đã ngầm thỏa mãn, lúc này hắn mới không nhanh không chậm mở miệng, như là muốn cứu vãn cho đối phương một chút thể diện.
“Ta chỉ là nói đùa, vương phi không cần để trong lòng.”
Thanh âm trầm thấp mà ôn hòa, lại mang theo mấy phần dung túng của người lớn tuổi dành cho thiếu niên, Tạ Lưu Đình khẽ cười, thần sắc hòa hoãn tựa như khi Tang Lam mới vừa bước vào thư phòng.
“Đêm đã khuya, vương phi nên sớm nghỉ ngơi mới phải.”
Nói xong, hắn liền khẽ động tay áo, lần nữa nhấc bút, như muốn tiếp tục việc còn dang dở lúc trước.
Tang Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, hành lễ cáo từ, chậm rãi xoay người đi ra cửa. Chỉ là, khi bước qua ngạch cửa, bước chân lại khẽ dừng trong thoáng chốc.
“Đêm lạnh, Vương gia vẫn nên khoác thêm áo.”
Tạ Lưu Đình tay cầm bút khựng lại đôi chút, vừa ngẩng đầu nhìn, thì cửa phòng đã được nhẹ nhàng khép lại, thân ảnh kia cũng đã biến mất sau lớp rèm mỏng.
...
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Thị nữ y lời phân phó, cẩn cẩn dực dực mà bước vào.
Người nam nhân đang ngồi sau bàn khẽ nâng mắt nhìn nàng, khi thấy được trong tay nàng nâng áo choàng, đầu mày hơi nhướng:
“Ta nhớ rõ chưa từng phân phó chuyện này.”
Thị nữ nâng vật trong tay cao lên một chút, hạ giọng đáp:
“Là ý của vương phi.”
Trong mắt phượng sâu thẳm thoáng hiện một tia kinh ngạc, chỉ trong khoảnh khắc lại hóa thành nét ý cười dịu dàng không nói nên lời.
“Vậy sao, mang lại đây đi.”
...
Bóng đêm dày như sương, tinh quang lưa thưa soi mờ màn trời mênh mông.
Trong thư phòng tĩnh lặng, Tạ Lưu Đình vẫn ngồi yên lặng phía sau bàn, thật lâu chưa từng động bút. Trước mắt trang giấy chỉ viết đến đoạn thị nữ tiến vào, sau đó liền trắng tinh không thêm nét nào.
Y phục trên người hắn vẫn là sắc huyền thường nhật, nhưng bên ngoài lại khoác thêm một kiện áo choàng màu tuyết trắng, đường viền thêu tinh tế, hiển nhiên không phải vật tùy tiện.
Tạ Lưu Đình đưa tay, lòng bàn tay chậm rãi vuốt nhẹ một góc áo choàng, ánh mắt lại bất giác dừng nơi mặt bàn phía trước — nơi đó từng là vị trí thiếu niên vừa rồi đứng lặng, cúi đầu mà đỏ vành tai.
Tựa như đang dõi theo bóng người sớm đã rời đi.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, trong gian thư phòng tịch mịch, rốt cuộc cũng khẽ vang lên một tiếng thở dài mang theo ý cười rất nhẹ.
Rõ ràng tiểu sư tử kia chỉ cần mãi duy trì vẻ lãnh đạm, bộ dáng không cho người dễ dàng đến gần, Như vậy vốn đã là tốt rồi. Thế mà — lại cố tình bị hắn bắt gặp một mặt mềm lòng như vậy.
“Vậy… phải làm sao mới được đây…”
