Chương 11


Cuối xuân, trời quang mây tạnh, ánh dương nhu hòa chiếu khắp chốn. Nơi nào có thể tiếp xúc đến ánh sáng, dù là sông ngòi, hồ hải hay ao nhỏ nhân gian, đều trở nên trong suốt rạng rỡ, phản chiếu một mảnh quang minh thanh khiết.
Tang Lam ngồi bên hồ nước sạch trong đến mức có thể soi rõ bóng mình, khẽ giơ tay, tung ra một nắm thức ăn cho cá, "bá" một tiếng rơi xuống mặt nước. Chỉ trong chớp mắt, mặt hồ vốn tĩnh lặng như gương bỗng nổi lên từng đợt bọt khí trong vắt, theo đó là một mảnh sắc thái rực rỡ lưu chuyển trồi lên từ đáy ao.
"Bọn chúng trông thật ngốc."
Nhìn bầy cá trong ao tranh nhau giành thức ăn, Tang Lam im lặng hồi lâu, rốt cuộc mới lẩm bẩm buông ra một tiếng cảm thán.
Từ khi y bẩm báo thân thể đã khỏi, chỉ hai ngày sau, Lăng Thích liền dẫn theo mấy người thợ đến viện của y, mất gần nửa ngày trời để tu sửa một góc ao nhỏ.
Khi ấy Tang Lam từng hỏi, Lăng Thích chỉ cười bảo đây là an bài của Úc Vương. Y cũng không rõ dụng ý trong đó, cho đến khi ao đã hoàn chỉnh, nước chảy thông suốt, truy hỏi kỹ mới biết - là Tạ Lưu Đình thấy y khỏi bệnh nhưng lại không hề bước ra khỏi viện nửa bước, e y ở lâu mà sinh phiền muộn, nên mới cho người dựng hồ nuôi cá, lấy đó làm vật tiêu khiển.
Tang Lam khi ấy chỉ cảm thấy hành động này thật phí sức vô ích. Vui buồn của y vốn chẳng liên can gì đến người nọ, bởi y đặt chân đến nơi này, vốn dĩ chưa từng ôm tâm tư cầu an dưỡng lạc.
Thế nhưng, người kia lại một lần nữa khiến y phải thừa nhận: nam nhân ấy, so với tưởng tượng ban đầu của y, còn tốt hơn rất nhiều.
Mãi đến về sau, Tang Lam mới biết - mấy con cá mà y khi trước lẩm bẩm gọi là "ngốc", con nào con nấy đều là giống hiếm khó tìm, giá trị ngàn vàng.
Lại tung thêm vài nắm thức ăn, Tang Lam cúi đầu, một tay vươn xuống hồ, để làn nước mát lạnh lướt qua cổ tay.
Y vốn nghĩ, lũ cá kia sẽ vì sợ hãi mà tản ra bốn phương tám hướng, chẳng ngờ mấy con cá chép mập mạp đỏ sẫm lại thi nhau bơi đến bên tay y, thân thể tròn trĩnh cọ qua cọ lại nơi cổ tay, khiến y ngứa đến nhịn không được giật nhẹ, lại bị đám cá ngốc kia cho là đang cùng chúng đùa giỡn, từng chiếc đuôi mảnh như lụa càng vẫy càng hăng hái.
"Thực sự là ngốc quá." Tang Lam nhìn đám cá kia, thấy chúng chẳng buồn ăn mồi, chỉ lo lượn lờ quanh tay mình, bất giác chau mày, nghi hoặc nói: "Cá Trung Nguyên tuy xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng xem ra chẳng những không biết sợ người, mà còn chẳng được thông minh cho lắm."
Chước Thanh ở một bên nghe thấy, liền khẽ che miệng cười: "Điện hạ chưa biết, đàn tiểu gia hỏa này vốn kiêu ngạo vô cùng. Trước đây, mỗi khi ta cùng Chước Hoa đem thức ăn đến, chúng ăn no rồi liền lập tức quay đầu bỏ đi, ngày thường cũng chỉ rúc vào góc ao giả chết. Duy chỉ có khi điện hạ xuất hiện, mới ra dáng thân thiết như thế."
Tang Lam nghe vậy chỉ nhướn mày, không bày tỏ ý kiến.
Tuy đám cá kia nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng kỳ thật lại có đôi phần thú vị. Lúc nhàn rỗi vô sự, y cũng có thể cùng bọn chúng đùa chơi đôi chút, xem như tiêu khiển..
"Điện hạ!"
Bên ngoài viện bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, kèm theo đó là giọng nói trong trẻo của Chước Hoa. Lũ cá trong hồ vừa nghe thấy động tĩnh, liền lập tức tản ra bốn phía, ẩn mình vào đáy nước.
Thấy cá đã tản hết, Tang Lam liền thu tay lại, nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, từng giọt bọt nước trong suốt từ đầu ngón tay y chảy xuống, rơi trở về mặt hồ. Chước Thanh bên cạnh vội đưa khăn lụa lên, giúp y lau khô tay.
Đợi đến khi mấy động tác liên tục ấy chấm dứt, Chước Hoa cũng vừa kịp chạy đến trước mặt hai người.
"- điện hạ!"
Tang Lam ngước mắt, đợi nàng điều chỉnh hơi thở xong mới hỏi: "Chuyện gì? Gấp gáp như vậy?"
"Là như thế này," Chước Hoa nói, "hôm nay phủ Phiêu Kị đại tướng quân sai người tới vương phủ đưa thiệp mời." Nói đoạn, nàng dâng lên tấm thiệp đang cầm trong tay, "Thiệp mời này là chuyên biệt gửi cho điện hạ, người đưa nói ba ngày sau, trong phủ Phiêu Kị tướng quân sẽ mở một tiệc ngắm hoa, kính mời điện hạ tham dự."
"Tiệc ngắm hoa?" Tang Lam khẽ cau mày. Trong trí nhớ của y, bản thân chưa từng bước chân ra khỏi phủ, càng không có bất kỳ giao tình nào với vị đại tướng quân kia, cớ sao đối phương lại đột nhiên gửi lời mời tham dự một yến hội tầm thường như thế?
Đang lúc còn nghi hoặc, Chước Hoa liền lên tiếng giải thích thay y: "Điện hạ, lần trước trong lúc xuân sưu, người từng cứu một thiếu nữ khỏi con ngựa điên loạn kia, chính là cháu gái ruột của Thẩm lão tướng quân - Thẩm Trường Nguyệt."
"Thiệp mời lần này thực ra là do Thẩm tiểu thư đích thân đưa đến, hẳn là muốn mượn dịp yến hội để cảm tạ điện hạ đã cứu mạng nàng ngày trước."
Tang Lam cúi mắt nhìn thiệp mời trong tay, hồi tưởng một lát trong đầu, quả có lờ mờ nhớ đến một thiếu nữ, nhưng khi ấy tình thế hỗn loạn, y cũng không lưu tâm quá nhiều, việc ấy sau đó liền dần bị quên đi, càng chưa từng trông đợi đối phương báo đáp. Còn mời đến cả yến hội ngắm hoa -
Y đang trầm tư chưa nói lời nào, thì Chước Thanh ở bên lại chậm rãi mở miệng, giọng mang vài phần nghiêm nghị: "Lời thì là như vậy, nhưng nếu thật tâm cảm tạ, vì sao dâng lên lại là thiệp mời, mà chẳng phải bái thiếp? Nếu nói Thẩm tiểu thư chưa xuất các, không tiện đích thân vào phủ, thì ít ra trong nhà nàng cũng còn trưởng bối, lẽ nào lại không hiểu quy củ, chẳng phân nặng nhẹ?"
Trong trà thất của Úc Vương phủ, cửa lớn khép hờ, gió nhẹ lướt qua, mang theo hương trà thanh đạm lặng lẽ lan tỏa khắp gian phòng. Ánh dương sau giờ ngọ xuyên qua song cửa sổ rọi xuống, vầng sáng mờ mịt nhẹ nhàng lướt qua lớp bụi mịn trong một góc, mang đến cảm giác tháng năm yên bình, thong thả.
Đối diện với sự xuất hiện bất ngờ của Tang Lam, Tạ Lưu Đình trước tiên lộ ra chút kinh ngạc như trúng ý nguyện, sau đó nhẹ vén tay áo, mỉm cười giơ tay ý mời đối phương an tọa trước mặt mình.
"Ta vừa mới pha trà, vương phi nếu không chê, xin mời cùng thưởng một chén."
"Đa tạ Vương gia."
Tang Lam ngồi xuống theo đúng lễ nghi, đầu tiên sửa lại vạt váy chỉnh tề, sau đó mới rũ mi nhìn xuống chén trà còn đang bốc hơi lượn lờ trước mắt.
Trà nước trong veo tươi sáng, sắc xanh dịu dàng mang theo chút ánh vàng nhàn nhạt, sắc thái như ngọc thạch, thanh khiết động lòng người.
Tang Lam xưa nay không phải người say mê nhã sự trà đạo, cũng chẳng thông thạo thuật pha hay phẩm trà, nhưng chỉ ngửi qua hương thơm lơ lửng trong không khí, đã có thể đoán ra trà này phẩm cấp ắt không tầm thường.
Mà khi Tang Lam yên tĩnh cúi đầu thưởng trà, ánh mắt trầm lặng của Tạ Lưu Đình vẫn luôn dừng lại trên người y, không chút xao nhãng.
Trước mắt, "thiếu nữ" ấy tóc dài màu sẫm uốn nhẹ, chỉ dùng một chiếc trâm đơn giản vấn gọn, trâm vàng đầu khắc hình hoa hải đường, nơi nhụy h0a khảm một viên hồng bảo thạch rực rỡ, sắc màu vừa vặn tương xứng với chiếc váy dài lục đậm mà y khoác trên người, càng khiến người thêm phần cảm thấy điềm đạm thanh nhã, nội liễm mà đoan trang.
Từ góc nhìn của Tạ Lưu Đình, có thể thấy rõ từng đường cong nơi vai cổ Tang Lam được tấm bạc sam khéo léo khắc họa, nét vạt áo hơi trễ xuống lộ ra một mảnh da thịt mịn màng cùng hõm xương quai xanh thon dài, duyên dáng như khắc tạc.
Khác biệt với nữ tử Trung Nguyên vốn chuộng nước da trắng mịn, làn da màu mật của Tang Lam dưới ánh sáng rọi vào lại tỏa ra quầng sáng no đủ mà bóng mượt, tựa như hoàng kim vừa mới hòa tan, khiến người nhìn không khỏi dâng lên một tia xúc động muốn chạm vào, muốn thăm dò xúc cảm dưới đầu ngón tay.
Dáng vẻ y lúc này trầm tĩnh lặng yên, lại khiến Tạ Lưu Đình bất giác liên tưởng đến ánh trăng rằm tháng Giêng - treo cao giữa trời đêm, oánh nhuận mà xa cách, đẹp đẽ mà khiến lòng sinh mến luyến.
Ánh mắt Tạ Lưu Đình vẫn luôn đặt nơi y, chuyên chú mà bình thản, không để lộ quá nhiều tâm tư, cho nên Tang Lam cũng hoàn toàn không phát giác.
Dù sao y hôm nay buổi sáng đều đã vui đùa bên ao cá cùng bọn cẩm lý, sau khi nhận được thiệp mời liền lập tức đến tìm Tạ Lưu Đình để dò hỏi ý kiến, lúc ấy bận bịu nên quên cả uống nước. Giờ phút này trà hương dìu dịu theo gió len vào mũi, y mới cảm giác được cổ họng khô khốc từ lâu.
Vì thế, khi Tạ Lưu Đình còn chưa kịp mở miệng, Tang Lam đã ngửa tay cầm lấy chung trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch -
"Ư... khụ, khụ khụ khụ...!"
Nóng quá!
Đột nhiên bị nước trà nóng bỏng làm sặc, Tang Lam nhất thời trở tay không kịp. Vốn muốn nhổ ra nhưng lại ngại thất lễ, đành phải gắng gượng nuốt xuống, ai ngờ vì động tác quá gấp, lại bị nghẹn mà ho sặc liên tiếp.
Gần như cùng lúc Tang Lam bị sặc, Tạ Lưu Đình ngồi đối diện liền lập tức đứng dậy. Chỉ trong chớp mắt, phía sau y đã phủ lên một bàn tay, nhè nhẹ vỗ về sống lưng y, động tác ôn hòa mà trấn an.
Tang Lam ho khan mấy tiếng, rốt cuộc cũng dịu lại. Ngay khi y định ngẩng đầu nói lời "không sao" với người trước mặt, bàn tay kia lại bất ngờ từ phía sau di chuyển đến sau gáy, mang theo ý vị khó nói thành lời.
Tạ Lưu Đình một tay nâng lấy sau cổ y, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm y, ngón cái bên trong khẽ ấn nơi cánh môi đang khẽ hé, chỉ hơi dùng lực, đã khiến đôi môi kia càng thêm mở rộng.
"Bị bỏng chỗ nào?"
Thanh âm hắn trầm thấp hơn lúc thường, như tro tàn chớm lửa trong đêm đông tĩnh mịch, khẽ vang bên tai, khiến Tang Lam nhất thời giật mình kinh động.
Cơ hồ là phản xạ theo bản năng, y lập tức khép chặt hàm răng, nào ngờ lại cắn phải thứ gì lành lạnh - là đầu ngón tay nam nhân vừa vươn vào trong miệng y. Mà khi đó, đầu lưỡi vốn còn tê rát vì bỏng nước trà, vô thức khẽ li3m qua đầu ngón tay đang chạm vào.
Chỉ là một động tác rất nhẹ, rất nhỏ thôi - lại khiến toàn thân Tang Lam đột nhiên cứng đờ, đồng thời cũng khiến nét mặt Tạ Lưu Đình có chút ngẩn ngơ.
Khoảng cách gần đến thế, Tạ Lưu Đình có thể thấy rõ trong đáy mắt Tang Lam mơ hồ ngập một tầng hơi nước mỏng, làm đôi con ngươi màu bích nhạt càng thêm trong suốt như ngọc thạch dưới ánh mặt trời. Đôi môi mềm mại đỏ bừng vừa hé, sắc thắm như sắp rỉ máu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người động tâm.
Hình ảnh này, cộng thêm cái li3m vô thức ban nãy, khiến một khắc bình lặng trong lòng Tạ Lưu Đình như bị gợn sóng đánh vỡ - ánh mắt nguyên bản u tĩnh nay đã tăng thêm mấy phần sắc bén.
Không khí trong gian trà thất bỗng chốc như ngưng đọng.
"Phạch!"
Tiếng va chạm giữa người và bàn vang lên rõ mồn một.
Tang Lam lập tức "bật" dậy, động tác quá gấp đến mức suýt chút nữa đổ ngã bàn trà trước mặt. Gương mặt y đỏ bừng, lắp bắp mở miệng: "Ta... ta không phải cố ý -"
Không hiểu sao, lời tiếp theo lại cứ mắc nơi cổ họng, nói mãi không nên lời.
Y vừa rồi đã... cắn, cắn...
"Ta biết."
Tạ Lưu Đình nghiêng người, vạt tay áo nhẹ nhàng nâng lên che miệng khẽ khụ một tiếng, chờ đến khi xoay mặt lại thì thần sắc đã trở lại như thường, như thể đối với chuyện vừa xảy ra hoàn toàn chẳng để tâm.
"Vương phi còn cảm thấy không khó chịu ở đâu?"
"Đã đỡ hơn nhiều."
Tang Lam vội vã lắc đầu, trong đầu chỉ lo nghĩ cách làm sao để dời sự chú ý của đối phương khỏi chuyện khi nãy.
Mà Tạ Lưu Đình cũng không khiến y lúng túng thêm, gật đầu như ngầm thuận theo, rồi một lần nữa ngồi trở lại vị trí. Hắn giơ tay cầm lấy một chiếc chung sạch, nhẹ nhàng rót đầy một chén trà nhỏ, đặt xuống bên mép bàn gần Tang Lam nhất.
Chờ đến khi động tác rót trà thong thả như nước chảy mây trôi kia kết thúc, Tang Lam cũng đã điều chỉnh lại tâm tình, nhẹ nhàng vuốt nếp váy rồi mới thong thả ngồi xuống trở lại.
Không khí lặng im trong chốc lát. Tang Lam rốt cuộc mở lời trước, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo vài phần dè dặt, trình bày rõ ràng ý đồ mình tới đây lần này - chỉ là suốt quá trình đều cố tình tránh né ánh mắt của Tạ Lưu Đình, có phần không được tự nhiên.
"Là vậy sao?."
Nghe xong lời y, Tạ Lưu Đình khẽ gõ đầu ngón tay lên mép bàn, ánh mắt an định nhìn sang Tang Lam, ngữ điệu ôn hoà: "Vậy, vương phi nghĩ thế nào?"
"...... Ta?" Tang Lam hơi sửng sốt ngẩng đầu, không nghĩ tới người này vừa mở miệng đã hỏi đến y như vậy.
"Nếu vương phi không muốn đi, vậy liền không đi."
Tang Lam ngước nhìn vẻ mặt Tạ Lưu Đình chẳng có chút gì gọi là giả tạo, nhẹ nhàng thu lại mi mắt, mang theo vài phần nghi hoặc hỏi: "Nếu thật như Vương gia nói, ta không đi, chỉ e sẽ khiến tướng quân phủ sinh nghi, cho rằng Úc Vương phủ ta là dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng mà đắn đo giá trị. Như thế, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng Thẩm lão tướng quân đối với Úc Vương phủ sao?"
Úc Vương phủ vốn thế lực yếu ớt, thật chẳng cần thiết vì một chuyện nhỏ như thế này mà để người ngoài sinh ra ác cảm, lưu lại ấn tượng không tốt.
"Vương phi nghĩ cho ta được như vậy, ta thật lòng vui mừng."
Không rõ là vô tình hay hữu ý mà lý giải lời y theo cách riêng, Tạ Lưu Đình khẽ cười, ý cười phảng phất như gió xuân thoảng qua, rồi nhàn nhã đưa tay đem chén trà đã bị gió làm nguội trước đó đặt lại trước mặt Tang Lam. Sau đó hắn mới ngước mắt lên, trong đáy mắt là sự ôn hòa dung dị, bao dung nhìn y.
"Nhi nữ của Thẩm lão tướng quân hiện làm đương kim Hoàng hậu, tướng quân phủ tất nhiên là thuộc về phe phái của Thái tử, bên ngoài đã như vậy thì lại càng không thể có quá nhiều dây dưa cùng các hoàng tử khác. Dưới danh nghĩa 'ngắm hoa', mời vương phi, hẳn cũng là vì thế."
"Nếu chỉ là như vậy mà thôi-vương phi không muốn đi, vậy liền không đi."
"Nếu thật không muốn, vương phi hôm nay hẳn cũng đã chẳng đến tìm ta, phải không?"
Nam nhân trước mặt thu lại nụ cười ôn hoà, ánh mắt khi nhìn về phía y lại sâu như hồ nước tĩnh lặng, trong mơ hồ dường như ẩn ẩn vài phần dung túng chẳng dễ nhận ra.
"...... Vì sao?"
-Rõ ràng ngay cả bằng hữu cũng không thể xưng là, vì cớ gì hắn lại đối tốt với y đến thế?
"Vì sao ư...?"
Tạ Lưu Đình cụp mắt, lông mi khẽ rung, khẽ cười như thở dài: "Câu hỏi này, hiện tại ta cũng không có cách cho vương phi một đáp án thỏa đáng. Để vương phi thất vọng rồi."
"Ta chỉ biết, ta muốn... thấy vương phi vui vẻ."
Hắn đoán, tiểu sư tử khi thật sự cười rộ lên, dáng vẻ ấy hẳn sẽ xinh đẹp vô cùng.
...
Chờ đến khi người đã rời, trà cũng nguội lạnh, Tạ Lưu Đình mới nhẹ nhàng gõ ngón tay lên đầu gối, rồi chậm rãi mở miệng.
"Lăng Nhất."
"Có thuộc hạ."
Tạ Lưu Đình từ trong tay áo lấy ra một phong thư cùng một khối ngọc bài, giao cho hắc y nhân không biết đã xuất hiện bên cạnh từ bao giờ.
"Đem vật này đưa đến Phiêu Kị tướng quân phủ," Nam nhân ngón trỏ tay phải vô thức cọ nhẹ mặt trong ngón cái, "Nhất định phải đặt vào tay Thẩm lão tướng quân."
"Tuân lệnh."
...
Có lẽ là nhờ sự kiên định trong thái độ của Tạ Lưu Đình khiến hắn sinh ra một tia tin tưởng, Tang Lam mới có thể làm ra chuyện đầu tiên từ sau khi nhập Thịnh, hoàn toàn thuận theo ý mình.
Sau khi phái người uyển chuyển khước từ lời mời dự yến ngắm hoa, Tang Lam vốn tưởng rằng những ngày tiếp theo sẽ cứ thế trôi qua một cách bình đạm.
Nào ngờ, ngay ngày hôm sau khi từ chối thiệp mời, y lại bất ngờ nhận được một tấm bái thiếp - đến từ chính Phiêu Kị đại tướng quân phủ.
