Chương 13


Thẩm Trường Tinh bái phỏng, tựa như một viên đá nhỏ bất chợt rơi vào mặt hồ yên ả, làm cuộc sống vốn phẳng lặng như nước của Tang Lam bỗng dấy lên từng đợt gợn sóng khó mà dừng lại.
Theo một đạo thánh chỉ ban xuống, Tang Lam không thể không một mình bước qua cánh tường son cao vút kia mà nhập cung.
Ngày vào cung, chính Tạ Lưu Đình đích thân tiễn y lên xe ngựa. Người kia không nói nhiều, chỉ căn dặn vài lời: bảo y chú ý an toàn, lại dặn khi ở trong cung phải cẩn trọng hành xử. Hắn nói, lời Hoàng hậu nếu không quá phận thì cứ thuận theo là được.
Tang Lam chỉ nghĩ với tính tình của người này, hẳn là lo lắng y vào cung ăn nói vụng về, làm mất thể diện vương phủ, nên càng nghiêm túc đáp:
"Vương gia yên tâm. Tuy ta không dám nói mình tinh thông mọi lễ nghi trong cung, nhưng những điều cơ bản nhất vẫn biết. Chắc cũng không đến mức để người khác bắt được nhược điểm."
Thế nhưng lời vừa dứt, Tạ Lưu Đình lại không lộ vẻ yên lòng như y tưởng. Trái lại, trong mắt người kia hiện lên một tia phức tạp khó đoán - tựa bất đắc dĩ, lại như dung túng, sau cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài thật nhẹ:
"Ta... không phải có ý đó."
"Nếu có chuyện gì khiến vương phi khó chịu, cứ việc cự tuyệt. Mọi hậu quả, để ta gánh là được."
Tạ Lưu Đình nói rất nhẹ, nhưng trong giọng lại mang theo một sức mạnh kiên định và ổn trọng.
Tang Lam chỉ biết khẽ gật đầu, trong lòng lại khó tránh khỏi nghi hoặc. Không rõ vì sao người này lại coi chuyện y nhập cung nghiêm trọng đến thế, tựa như y bước vào không phải hoàng cung, mà là hổ huyệt lang sào.
Bánh xe ngựa nhẹ nhàng lăn đều, gió lạnh thổi qua lay động màn trúc bên cửa sổ, hé ra một khe hở thật nhỏ.
Chẳng rõ vì sao trong lòng khẽ động, Tang Lam nghiêng người, vén màn trúc lên, ngoái đầu nhìn lại con đường vừa đi qua. Chỉ thấy trước cửa vương phủ, một bóng người cao lớn vẫn đứng sừng sững nơi đó, không hề xê dịch.
Trong ánh sáng nhập nhoạng giữa đêm và ngày, bóng người ấy như cắt ngang lằn ranh sáng tối, mặc cho gió lạnh tạt qua cũng không hề lay động.
Nam nhân ấy cứ thế lặng im mà đứng, cho đến khi thân ảnh hắn dần hóa thành một chấm đen nhỏ trong tầm mắt Tang Lam.
Tuy nói không phải lần đầu vào cung, nhưng Tang Lam vẫn không tránh khỏi có phần chưa quen với sự hoa lệ và quy mô hùng vĩ của hoàng cung Đại Thịnh - nơi tựa hồ muốn khóa chặt con người trong tầng tầng lớp lớp nghi lễ và uy nghiêm.
Được cung nhân dẫn vào Phượng Nghi Cung, nơi ở của Hoàng hậu, Tang Lam chỉ khẽ liếc mắt quan sát bốn phía, liền phát hiện ngoài y và Hoàng hậu, còn có hai nữ tử trẻ tuổi xa lạ cũng đang có mặt.
Y tuân theo lễ nghi, cúi người hành lễ. Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa mỉm cười ôn hòa, khẽ lên tiếng cho phép ngồi.
Tang Lam vừa ngồi xuống, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt bất chợt chạm phải ánh nhìn của một trong hai nữ tử kia. Đối phương thấy y nhìn lại, ánh mắt sáng rỡ, gương mặt vốn đã đẹp lại ửng thêm sắc đào phấn khẽ, khiến người ta không khỏi chú ý.
Đúng lúc ấy, Hoàng hậu chậm rãi mở miệng, ngữ điệu ôn hòa:
"Vị này là tiểu thư của Phiêu Kị Đại tướng quân phủ - Thẩm Trường Nguyệt, cũng là cháu họ của bổn cung."
Lời vừa dứt, Thẩm Trường Nguyệt đã như không nén được nôn nóng, vừa đứng dậy liền bị Hoàng hậu khẽ lườm một cái. Nàng lập tức thu lại động tác, rụt rè hành lễ với Tang Lam, dịu giọng nói:
"Trường Nguyệt bái kiến Úc Vương phi, thỉnh an điện hạ."
Tang Lam vội nâng tay, ngăn cản đối phương khách sáo quá mức, đồng thời trong lòng cũng chợt hiểu ra - chẳng trách mới gặp đã cảm thấy quen mắt, thì ra là muội muội của Thẩm Trường Tinh.
Hoàng hậu bên cạnh cười khẽ, ánh mắt mang theo chút bất đắc dĩ mà lại sủng nịch:
"Trường Nguyệt vẫn luôn quấn lấy bổn cung, nhất định đòi tận mặt cảm tạ Úc Vương phi. Bổn cung không lay chuyển được, đành phải mời vương phi vào cung một chuyến - vương phi sẽ không trách bổn cung chứ?"
Tang Lam cung kính gật đầu:
"Không dám. Thẩm tiểu thư có lòng, ta xin nhận. Hôm trước Thẩm tiểu tướng quân cũng đã đích thân đưa lễ cảm tạ, mà chuyện xuân sưu thật ra chỉ là việc nhỏ, tiểu thư không cần để tâm mãi trong lòng."
"Khó mà coi là việc nhỏ!"
Chưa đợi Hoàng hậu nói gì, Thẩm Trường Nguyệt đã vội vã lên tiếng, gương mặt nghiêm túc toát lên vài phần tương tự huynh trưởng:
"Nếu ngày đó không có Úc Vương phi tương trợ, Trường Nguyệt e rằng đã không còn trên đời này. Xin điện hạ cho phép Trường Nguyệt hành lễ."
Thẩm Trường Nguyệt phong thái tự nhiên, hào sảng. Dù xuất thân danh môn, nàng lại không hề có chút kiêu căng kiểu cách, khiến người khác càng thêm có hảo cảm.
Có Hoàng hậu ở bên, Tang Lam biết lễ này dù muốn từ chối cũng không thể, đành nhận lấy, đồng thời tiếp nhận túi hương do chính Thẩm Trường Nguyệt thêu tay, biểu đạt tâm ý.
Nhìn thiếu nữ với nét mặt ửng hồng, dung mạo dịu dàng mang theo chút ngượng ngùng, Tang Lam lúc này mới thật sự cảm nhận được, lời "muốn nói cảm tạ" kia đến hôm nay mới là trọn vẹn.
Mà sau khi mọi việc đã xong, nữ tử từ đầu đến cuối vẫn luôn yên lặng ngồi một bên cũng chậm rãi đứng dậy, theo ý bảo của Hoàng hậu mà cúi người hành lễ.
"Giang Châu tri phủ chi nữ, Nguyễn Hâm, bái kiến Úc Vương phi điện hạ."
Thiếu nữ mang tên Nguyễn Hâm này không giống Thẩm Trường Nguyệt hoạt bát rạng rỡ, ngược lại toát lên vẻ thanh đạm và nhã nhặn, toàn thân phảng phất một loại phong thái điềm đạm, trí thức.
Nguyễn Hâm nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói ôn nhu mềm mại, "Tiểu nữ sau khi biết được hành sự của Vương phi liền hết lòng ngưỡng mộ, mong rằng sau này có thể thường lui tới, thỉnh giáo nhiều hơn."
"Úc Vương phi tính tình hòa nhã, ngươi cùng nàng qua lại nhiều một chút cũng tốt." Hoàng hậu mỉm cười, đáy mắt lướt qua một tia ánh sáng khó dò, "Chỉ là ngươi vẫn là cô nương chưa xuất giá, nếu thường xuyên ra vào Vương phủ, chung quy cũng không tiện."
Dứt lời, Hoàng hậu tao nhã nâng chung trà bên tay nhấp một ngụm, rồi mới ngước mắt, đáy mắt như ẩn như hiện một tầng thâm ý, chậm rãi nói:
"Vương phi cũng đang ở đây, chi bằng bổn cung nhân cơ hội thành toàn tâm nguyện của ngươi khi trước, vì ngươi làm cầu nối một phen, hỏi thử xem, Vương phi có nguyện ý cùng ngươi lấy nghĩa tỷ muội mà tương giao chăng?"
Lời vừa dứt, Tang Lam liền trông thấy hai má Nguyễn Hâm hơi ửng đỏ, nét thẹn thùng nhu hòa lan khắp khuôn mặt.
Tuy chưa hoàn toàn hiểu được ý tại ngôn ngoại trong lời Hoàng hậu, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của Nguyễn Hâm, trong lòng Tang Lam đã mơ hồ dâng lên một dự cảm khó tả.
Quả nhiên, ngay sau đó, Hoàng hậu quay sang nhìn y, trên khuôn mặt cao quý ung dung hiện lên một nụ cười đầy hàm ý.
"Vương phi có điều chưa biết, Nguyễn Hâm đối với thơ phú ca từ có chút sở trường. Lúc trước vài lần yến hội trong cung, nàng và Úc Vương từng có vài lần trò chuyện, nói chuyện rất hợp ý."
"Nguyễn Hâm luôn nói rằng, trong các bậc tài tử kinh thành, chỉ có Úc Vương khiến nàng xem như tri kỷ. Nhưng theo bổn cung thấy, nếu không phải tâm ý tương thông, thì còn là gì khác?"
"Chỉ tiếc..." Hoàng hậu khẽ thở dài, nét mặt thoáng chút tiếc nuối, "Chỉ tiếc Úc Vương lấy lý do bệnh lâu năm mà từ chối tình cảm của nàng. Nếu không thì..."
"Hoàng hậu nương nương!"
Nguyễn Hâm khẽ gọi, thanh âm mềm nhẹ như gió xuân, "Xin người đừng nói nữa, Nguyễn Hâm tự biết thân phận thấp hèn, nào dám vọng tưởng sánh đôi cùng Úc Vương điện hạ."
"Đứa nhỏ ngươi, sao lại tự hạ thấp bản thân như vậy." Hoàng hậu trách nhẹ, ánh mắt vẫn dịu dàng.
Tang Lam nghe đến đây, nếu còn chưa nhận rõ ý tứ của Hoàng hậu, vậy hẳn là thật sự hồ đồ. Y không lên tiếng, chỉ khẽ rũ mắt, lông mi che khuất ánh nhìn sâu trong đáy mắt.
Y im lặng không nói, ngược lại Thẩm Trường Nguyệt lại mở miệng: "Cô mẫu, Nguyễn tỷ tỷ." Nàng hơi dừng lại, ngữ khí thẳng thắn, "Trường Nguyệt trước nay chưa từng nghe Nguyễn tỷ tỷ và Úc Vương điện hạ có giao tình, nhưng hiện nay Vương phi và Vương gia mới thành hôn chưa bao lâu, ngoại giới đều nói Vương gia đối với Vương phi vô cùng sủng ái. Lúc này người lại ngay trước mặt Vương phi mà nói những lời như thế..."
"Lời ngươi nói cũng không sai, nhưng mà, Trường Nguyệt à." Hoàng hậu mỉm cười, như đang dỗ dành một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, "Chuyện chọn thiếp cho phu quân vốn là bổn phận của chính thất. Nguyễn Hâm là người bổn cung nhìn ra, tâm tính nhu thuận, gia thế trong sạch, Úc Vương hẳn cũng sẽ không phản đối."
"Bổn cung nghĩ, Vương phi là người khoan dung độ lượng, chuyện nhỏ này hẳn là sẽ không khiến người khó xử chứ?"
Nói đến đây, nếu Tang Lam lại cự tuyệt, chính là công khai đánh vào mặt mũi Hoàng hậu. Y suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cúi đầu, dáng vẻ khiêm cung kính cẩn mà nói: "Chuyện này Tang Lam tất nhiên không dám làm trái, chỉ là... Tang Lam không thể tự ý quyết định, vẫn nên chờ Vương gia định đoạt mới là thỏa đáng."
Nghe vậy, khóe môi Hoàng hậu khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười như có như không. Nàng phẩy tay áo, dù trên đó chẳng vướng chút bụi nào, động tác lại tao nhã mà mang chút khinh mạn, rồi ngước mắt nhìn Tang Lam, ánh nhìn thản nhiên mà áp lực:
"Còn ai chẳng biết Úc Vương đối với Vương phi tình thâm ý trọng. Nếu Vương phi đã gật đầu, Vương gia còn có thể không thuận theo?"
"Úc Vương còn trẻ, nhiều chỗ vẫn chưa chín chắn. Bổn cung là thân mẫu, tất nhiên sẽ không để hắn khó xử."
- Đây là ép hắn phải tự mình chấp thuận chuyện nạp Nguyễn Hâm làm thiếp.
Tạm không nói đến lời đồn khắp nơi về việc Tạ Lưu Đình sủng ái y, chỉ riêng yêu cầu này...
Tang Lam vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, hàng mi dài khẽ rũ che đi ánh mắt thoáng lóe sáng. Sắc mặt y trầm tĩnh, giọng nói ôn hòa mà kiên định:
"Thỉnh nương nương thứ lỗi, việc này suy cho cùng liên quan đến Vương gia, Tang Lam khẩn cầu chờ sau khi bẩm báo Vương gia rồi mới định đoạt."
Lời vừa dứt, nụ cười trên gương mặt Hoàng hậu cũng nhạt đi mấy phần. Nàng chậm rãi mở miệng, ý vị thâm trường:
"Vương phi thật đúng là một lòng hướng về Vương gia, bổn cung một phen hảo tâm ngược lại lại thành không phải - đã như vậy, chuyện này bổn cung cũng không tiện nhúng tay nữa."
Thật là hay cho một đôi... Nữ nhân kia cùng con trai nàng vốn đã là hạng cứng đầu, nay đến một người có huyết thống ngoại tộc như y cũng dám không để nàng vào mắt.
Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt v e đầu ngón tay thon dài, động tác nâng chén trà ưu nhã lại che giấu đi tia lạnh lẽo thoáng hiện trong đáy mắt.
Thấy Hoàng hậu không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, Tang Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần sắc vẫn còn căng thẳng, không dám thật sự buông lỏng.
Y âm thầm liếc sang Nguyễn Hâm bên cạnh, thấy nàng từ sau khi Hoàng hậu nói lời ấy thì thần sắc rõ ràng trở nên cứng ngắc. Trong lòng y chỉ cho rằng nàng là vì bị mình uyển chuyển từ chối trước mặt mọi người mà cảm thấy xấu hổ, không khỏi dâng lên một tia áy náy.
Tuy y không rõ quan hệ giữa Tạ Lưu Đình và Hoàng hậu rốt cuộc sâu đến đâu, nhưng ít nhất cũng hiểu rõ, nếu Hoàng hậu thật lòng coi Úc Vương là con ruột, thì lấy thân phận một mẫu thân, lẽ ra trước tiên nên quan tâm tới thân thể Vương gia ra sao, chứ không phải cứ thế thẳng thừng nói ra dụng ý của mình.
Huống hồ, khi trước Tạ Lưu Đình đã từng từ chối người này, bất kể lý do ra sao, y cũng không có tư cách thay người khác đưa ra lựa chọn.
Khi Tang Lam trở về Vương phủ, điều khiến y không ngờ tới là Tạ Lưu Đình vậy mà lại đang đứng chờ ở cổng phủ, bên cạnh là Lăng Thích theo hầu.
Nam nhân vóc dáng cao lớn thẳng tắp, ánh mắt khi nhìn y vẫn sâu thẳm như lúc chia tay, không khác biệt dù chỉ một chút. Nếu không phải cảm thấy chuyện này quá mức không thực tế, Tang Lam thậm chí còn hoài nghi người kia có phải hay không từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời đi.
Trên đường cùng nhau chậm rãi trở về tẩm viện, Tang Lam do dự một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được, chủ động mở miệng gọi người kia:
"Vương gia."
"Ừm? Làm sao vậy?"
Bị nam nhân dùng đôi mắt phượng đen nhánh kia nhìn thẳng, Tang Lam bỗng dưng cảm thấy có chút lúng túng. Y giấu tay trong tay áo, lòng bàn tay siết chặt, tránh đi ánh mắt đối phương, thấp giọng mở miệng:
"Vương gia... có từng cảm thấy Vương phủ quá mức yên tĩnh?"
"Ồ? Vương phi là cảm thấy trong phủ không đủ náo nhiệt sao?"
Tạ Lưu Đình thoáng ngạc nhiên, còn tưởng rằng Tang Lam rốt cuộc đã chủ động muốn điều gì đó. Hắn lập tức giơ tay ra hiệu cho Lăng Thích đứng chờ bên cạnh:
"Nếu muốn gì thì cứ sai người mua, bạc ở chỗ Lăng Thích có thể tùy ý lấy, trong phủ cũng có rất nhiều khoảng trống, Vương phi muốn trang trí thế nào cũng được."
Tang Lam mím môi, khẽ lắc đầu:
"Không phải ý đó... Ý ta là - Vương gia, có từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp?"
"Nạp thiếp?" Sắc mặt Tạ Lưu Đình thoáng trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tang Lam.
"Đúng vậy." Tang Lam cố tình làm như không để ý ánh mắt đang rơi trên người mình, hàng mi khẽ rung, "Nếu Vương gia có ý muốn nạp thiếp, ta sẽ không ngăn cản."
"Vương phi là có ý gì? Hôm nay vì sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?"
Vẻ trầm tĩnh trên mặt nam nhân dần biến thành lạnh lùng.
"Chính là nghĩa mặt chữ." Tang Lam cho rằng đối phương chưa hiểu rõ ý mình, liền nhẹ giọng bổ sung: "Nếu ngài đã có người trong lòng, hy vọng nàng có thể bước vào Vương phủ, ta tuyệt đối không ngăn trở."
Y cảm thấy lời mình đã nói rõ ràng đến mức không thể rõ hơn, nhưng dường như Tạ Lưu Đình lại cố tình không hiểu. Ánh mắt đen sâu ấy vẫn khóa chặt lấy y, giọng nói trầm nặng:
"Vương phi thật sự rất rộng lượng."
"Đó là điều đương nhiên." Tang Lam chỉ nghĩ đối phương đã hiểu ý mình, bàn tay trong tay áo khẽ nắm, nhẹ nhàng gật đầu, "Đây là trách nhiệm của ta."
"...Trách nhiệm?" Tạ Lưu Đình lặp lại từ ấy một lần, rồi mím môi, thần sắc như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Phải."
Ngay sau đó, hắn gọi Chước Thanh vẫn luôn theo phía sau, trực tiếp hỏi: "Hôm nay trong cung, Hoàng hậu đã nói gì với vương phi?"
Chước Thanh thoáng do dự, nhưng thấy Tang Lam không ngăn cản, bèn thật thà kể lại từng lời từng chữ mà Hoàng hậu đã nói.
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Nghe xong, Tạ Lưu Đình chỉ khẽ nâng tay ra hiệu rằng bản thân đã rõ.
Hiểu rồi... là hiểu điều gì?
Tang Lam tự hỏi không hiểu được suy nghĩ của đối phương, lại nghĩ đến những lời nói hôm nay trong cung cùng thái độ của Nguyễn Hâm, không khỏi cảm thấy bản thân chẳng khác nào kẻ vô tình xen vào, khiến uyên ương chia lìa. Vì thế chưa đợi Tạ Lưu Đình mở miệng, y đã nhẹ giọng nói:
"Vương gia không cần lo lắng, nếu ngài và Nguyễn tiểu thư thật sự tâm đầu ý hợp, thì những trở ngại khác đều không đáng kể."
Hàm ý của y là: không cần lo lắng vì việc sức khỏe mà từ bỏ.
"Vương phi." Tạ Lưu Đình đột nhiên ngắt lời y, "Ngươi thật đúng là giỏi chọc ta nổi giận."
"...?"
"Không cần." Tạ Lưu Đình khẽ nhíu mày, ánh mắt trong khoảnh khắc đó lệch khỏi gương mặt Tang Lam, "Ta cũng không có người trong lòng."
"Lúc trước chẳng qua chỉ là tiện tay chỉ dẫn Nguyễn tiểu thư đôi chút mà thôi."
"- chuyện này, vương phi về sau không cần nhắc lại."
"Đi thôi." Tạ Lưu Đình xoay người, nhàn nhạt nói, "Ta đưa ngươi về phòng."
Hắn vẫn giữ dáng vẻ quân tử đoan trang như trước, không có hành động nào vượt lễ, nhưng lại toát ra một tia xa cách khiến người khó lòng nắm bắt.
Tang Lam lặng lẽ nhìn bóng lưng người kia, bất giác có chút ngẩn ngơ - người ấy, sao nhìn thế nào cũng không giống như đang vui vẻ như y từng tưởng?
