Chương 14


Ngày ấy, trên đường trở về phòng, bầu không khí lặng lẽ đến khác thường.
Ánh nắng ban mai rải xuống mặt đường lát đá rộng mở, bên đường chim chóc ríu rít chuyền cành, hai bóng người song hành, tuy gần trong gang tấc mà lại như xa tận chân trời, tựa hồ vĩnh viễn chẳng thể giao nhau.
Tang Lam khi ở cạnh người khác vốn đã ít lời, huống chi ở bên Tạ Lưu Đình, càng thêm cẩn trọng dè dặt. Y luôn giữ nguyên tắc "có thể không nói thì không nói, có thể bớt lời thì bớt lời". Vì vậy, sau khi cảm nhận được tâm tình Tạ Lưu Đình không mấy tốt, y liền càng trầm mặc, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau nam nhân.
Đoạn đường này không dài, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Thấy Tạ Lưu Đình không có ý định cùng y vào phòng, Tang Lam khẽ nghiêng người cáo từ, giơ tay định khép cửa lại.
Cánh cửa đang dần khép, khuôn mặt trầm lặng của nam nhân cũng sắp khuất khỏi tầm mắt. Tang Lam vừa định thở ra một hơi, thì bên ngoài đột nhiên có một bàn tay trắng thon luồn qua khe cửa.
Y cả kinh, vội vàng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cửa, mở ra một khoảng nhỏ.
"...... Vương gia còn có chuyện gì?"
"Mới vừa rồi," Tạ Lưu Đình hơi dừng lại, trong mắt lộ ra chút u uất, nhưng không giống đang trách y, mà như đang trách chính mình.
"Là ta ngữ khí không tốt."
"Vương phi chớ để trong lòng, ta......"
Nam nhân cụp mắt, nhẹ nhàng thở dài.
"Ta sẽ không như vậy nữa."
Tang Lam khẽ giật mình. Lời lẽ ban nãy vốn dĩ cũng không nặng, hơn nữa đối phương dù sao cũng là Vương gia tôn quý, cần gì phải hạ giọng xin lỗi với y như thế?
Y nhẹ lắc đầu: "Không sao, ta không để tâm, Vương gia không cần bận lòng."
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Lưu Đình cũng không vì thế mà dịu đi. Y chăm chú nhìn khuôn mặt của Tang Lam một lát, môi mỏng khẽ mím, tựa như còn muốn nói gì đó, song cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhè nhẹ.
"Sáng nay tiến cung vất vả, vương phi hẳn cũng đã mệt rồi. Nghỉ ngơi đi."
"Vương gia đi thong thả."
Tang Lam thu tay áo, hơi cúi người hành lễ. Lần này, y đứng yên tại cửa, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tạ Lưu Đình rời khỏi viện môn, rồi mới lặng lẽ lui vào, khép lại cánh cửa phòng phía sau.
Sau khi rời khỏi tẩm viện của Tang Lam, Tạ Lưu Đình cũng không lập tức rời đi, mà chỉ một mình đứng ngoài tường viện, nửa người tựa vào vách, hiếm khi để mặc cho suy nghĩ mặc sức phiêu tán.
Tiểu sư tử của hắn... thật sự quá mức nhạy cảm, cũng quá cẩn trọng.
Vốn dĩ đã vất vả lắm mới khiến đối phương buông lỏng đôi chút cảnh giác, vậy mà chỉ qua một trận gió lay cỏ động lần này, móng vuốt vừa mới thò ra một chút, e rằng lại bị thu về mất rồi.
Thế nhưng -
Tạ Lưu Đình giơ tay đặt lên ngực, nơi ấy tựa như bị một vũng đầm lầy nặng nề quấn lấy, rõ ràng không có thương tích hay bệnh tật gì, lại mơ hồ khiến hắn nghẹt thở.
Một loại cảm xúc chưa từng có từ trước đến nay - chua xót nặng nề đan xen với một tia vui sướng âm ỉ - từ ngày Tang Lam xuất hiện đã lặng lẽ quét qua lòng hắn, âm thầm mà mãnh liệt.
Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu cứ tiếp tục buông thả tình cảm này phát triển, e rằng sẽ dẫn đến một kết cục không thể vãn hồi.
Có lẽ, kẻ bị vây hãm cuối cùng cũng chính là hắn.
Hạ thử vội vàng trút xuống, cá trong hồ dường như cũng mất đi sức sống ngày nào, cả ngày chỉ lặng lẽ lặn sâu dưới đáy nước, chẳng buồn ngó ngàng đến xung quanh.
Tang Lam tuy không sợ lạnh, nhưng lại vô cùng sợ nóng.
Đại Thịnh nằm ở vùng Trung Nguyên, lãnh thổ rộng lớn, nhưng hoàng thành lại không giống Mạc Bắc - nơi mà gió từ tám phương thường xuyên ào ạt nổi lên - vì vậy cực kỳ dễ sinh ra cảm giác oi bức, ngột ngạt.
Phương thức duy nhất để giải nhiệt, ngoài việc trông đợi đôi trận gió lộng hay mưa rào bất chợt, chính là dùng băng để hạ nhiệt trong nhà.
Từ sau ngày tiết Hạ thử chính thức bắt đầu, mỗi ngày Lăng Thích đều sai người đến phủ hầm của Úc Vương phủ lấy băng, lại phân phó người chia làm mấy lượt đưa vào trong tẩm viện của Tang Lam.
Bởi thế, những ngày thường không có việc gì, Tang Lam ngay cả cửa viện cũng lười bước ra, phần lớn thời gian đều ở trong phòng. Lúc nhàm chán thì xem thoại bản, hoặc nghe Chước Hoa kể vài chuyện bát quái mà nàng nghe được từ đám hạ nhân trong phủ.
"Leng keng."
Tiếng va chạm thanh thúy vang lên khi khối băng bị quậy trong chén, như thể gợi lên điều gì đó trong tâm trí, ánh mắt Tang Lam từ chén ô mai trong tay dời sang thùng đá đặt một bên.
Lớp đá mặt trên hiển nhiên vừa mới được thay, mà khối băng phía trên cũng chỉ mới được dùng chừng hai phần ba.
- lượng băng dùng như vậy, dù nói thế nào cũng có phần quá mức xa xỉ.
Tang Lam từng nghe nói khi còn ở Mạc Bắc, rằng băng ở Đại Thịnh thuộc hàng quý hiếm. Tuy rằng mỗi vị Vương gia đều có kho phủ hầm riêng, nhưng lượng băng tồn trữ trong đó đều có giới hạn nhất định.
Thế nhưng, chỉ tính riêng lượng băng dùng trong viện của y mấy ngày gần đây, e rằng đã tương đương với cả phủ sử dụng trong nửa mùa hạ.
Mang theo một cảm giác dự cảm không tên, Tang Lam sai Chước Thanh đi dò hỏi Lăng Thích. Kết quả mà y nhận được khiến tâm tình bỗng chốc trở nên phức tạp.
Theo lời Lăng Thích nói, vì thân thể Úc Vương thể hàn, nên những năm trước phủ hầu như không dùng đến băng. Tạ Lưu Đình hàng năm đều tự nguyện đem phần chỉ định của phủ giao lại cho trong cung. Mà năm nay, bởi vì không muốn vương phi chịu khổ vì nắng nóng, hắn đã chủ động tấu xin với Văn Đế, khôi phục lại định mức băng cho phủ.
Nghe nói Văn Đế không những vui vẻ đồng ý, còn vì thương con thương luôn cả dâu, cố ý ban thêm một phần định mức vượt trội cho Úc Vương phủ.
Khi Chước Thanh hồi báo lại chuyện này, trên mặt nàng mang theo vẻ do dự, như muốn nói lại thôi, khiến Tang Lam cũng thoáng có chút luống cuống.
Y chợt nhận ra, tuy rằng từ trước đến nay luôn giữ ý nghĩ phải phân rõ giới hạn với đối phương, duy trì một khoảng cách an toàn, nhưng trên thực tế, từ lúc đặt chân vào Vương phủ đến nay, y vẫn luôn âm thầm nhận được sự quan tâm của nam nhân kia.
Sự chăm sóc của đối phương cẩn trọng đến mức gần như tỉ mỉ vô kẽ hở, thậm chí vượt xa cả phạm vi mà y từng dám tưởng tượng.
Và mỗi lần như vậy, y đều không cách nào cự tuyệt được.
Dù lần trước y đã chủ ý tỏ ra xa cách, Tạ Lưu Đình lại dường như cố tình lờ đi, hoàn toàn không đem vào mắt.
Mà sau lần chia tay ngày hôm ấy, không rõ nam nhân kia lại âm thầm làm những gì, nhưng Hoàng hậu liền không còn triệu y tiến cung, cũng không sai người đến hỏi chuyện nạp thiếp, việc này cứ như vậy bị mọi người nhất trí ngó lơ, rốt cuộc cũng chẳng ai nhắc lại nữa.
- rốt cuộc là vì sao phải làm đến bước này?
Bảo là diễn trò cũng không thể nào. Bình tâm mà suy xét, nếu thật sự chỉ là cùng một "nữ tử" chưa từng gặp mặt thành thân, nhiều lắm là tôn trọng nhau như khách, làm tròn bổn phận, tuyệt không thể quan tâm tường tận, lo trước lo sau đến mức độ như Tạ Lưu Đình.
Thứ đối phương dành cho y, phảng phất không giống như giữa hai người xa lạ miễn cưỡng thành thân, mà lại giống như là một đôi bạn lữ thực thụ.
Bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt, Tang Lam vội vàng lắc đầu, đem những ý tưởng hoang đường trong đầu quét sạch.
- loại ý niệm quỷ quái này, chắc hẳn là do trời nóng quá mà làm u mê đầu óc rồi.
Y giơ tay phân phó Chước Thanh, bảo nàng đi chuyển lời với Lăng Thích, nói hắn không cần tiếp tục xa hoa lãng phí như vậy mà mỗi ngày đưa băng tới nữa.
Thế nhưng, một lúc lâu sau, hồi đáp nhận được lại hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu.
"Lăng tổng quản nguyên văn nói - đây là Vương gia đã dặn dò, tiểu nhân không dám tự ý thay đổi. Huống chi..." Chước Thanh hơi ngập ngừng, rồi mới nhẹ giọng tiếp lời: "Vương gia nguyện ý chăm sóc vương phi, tiểu nhân thấy vậy vui mừng khôn xiết. Mong rằng vương phi đừng nên khước từ, phụ lòng một mảnh tâm ý của Vương gia."
Tang Lam khẽ sững người, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Hồi lâu sau, y khẽ thở dài một tiếng: "Thôi, để ta tự mình đi tìm hắn nói rõ."
Vừa dứt lời liền muốn đứng dậy.
Chước Thanh tất nhiên hiểu rõ "hắn" trong lời nói chỉ ai. Nàng vội vàng hơi khuất thân, giơ tay ngăn lại hành động của Tang Lam, thấp giọng nói: "Điện hạ, Lăng tổng quản còn đặc biệt dặn rằng - hôm nay Úc Vương điện hạ bận công vụ... e rằng không thể tiếp đãi ngài."
Tang Lam khựng lại.
Tuy lời nói có phần miễn cưỡng, nhưng bằng một trực giác nào đó khó gọi thành tên, y mơ hồ cảm nhận được -
Tạ Lưu Đình đang cố ý tránh mặt y.
Mà y sở dĩ có thể phát hiện ra điều đó, là bởi vì kể từ ngày hôm ấy chia tay đến nay đã mấy ngày trôi qua, tuy hai người vẫn cùng ở trong Vương phủ, nhưng lại chưa từng một lần chạm mặt.
Trước kia tuy không thường chủ động qua lại, song dẫu sao cũng thi thoảng gặp nhau nơi hành lang hoặc trong đình viện, gặp rồi dù ít dù nhiều cũng sẽ trao đổi dăm ba câu.
Vậy mà khoảng thời gian gần đây, ngay cả tình cờ gặp gỡ cũng không hề có.
Lời của Lăng Thích rõ ràng là đã được ai đó dặn dò từ trước.
Mà gần đây thế cuộc triều chính yên ổn, cũng chưa từng nghe nói trong triều có việc gì cấp bách, vậy mà người này lại tỏ ra bận rộn hơn trước gấp bội, rõ ràng có điều bất thường.
"Thôi."
Tang Lam khẽ thở ra một hơi, ngồi trở lại chỗ cũ, đưa tay cầm lấy cuốn thoại bản ban nãy đặt sang một bên, lật mở ra, tiếp tục đọc.
Trong đình viện Vương phủ, hạ hoa lặng lẽ nở rộ, thanh phong nhè nhẹ đưa hương, ánh trăng cô tịch rọi xuống vườn tược vắng lặng.
Ban ngày trời quá oi nồng, Tang Lam chỉ nguyện ra khỏi viện môn đi dạo đôi chút vào lúc đêm về, khi khí trời đã dịu.
Nhân lúc không người, y nhặt một viên đá nhỏ, nửa ngồi xổm xuống, nhẹ tay vung ra, viên đá theo hướng hồ sen trước mắt mà bay đi.
Giờ Tý, trong viện không đốt đèn, nhưng thị lực y lại cực tốt, chỉ thấy rõ ràng --
Viên đá phá tan mặt nước phẳng lặng, nhẹ lướt đi, lưu lại một đường cong dài đều đặn, cuối cùng va vào thành ao, "đong" một tiếng rơi xuống đáy nước.
"Cũng không tệ." Tang Lam ngồi hẳn xuống, ngước nhìn về nơi xa, thấp giọng lẩm bẩm: "Xem ra kỹ thuật vẫn chưa kém đi."
"Chỉ là... ao này nhỏ quá."
Thanh âm thiếu niên khẽ khàng vang lên, tan vào trong màn đêm yên ắng.
Ánh sao rơi rớt, gió nhẹ khẽ lay mái tóc rủ trước ngực y, như thể có tiên linh đến gần bên tai thì thầm kể những điều huyền bí không ai biết.
Ngồi lặng ngắm gió đêm một lát, ánh mắt Tang Lam dừng lại nơi ao sen lay động theo gió, những đoá sen nửa nở nửa khép vươn mình trong bóng tối, giống như lòng hiếu động bị đè nén bấy lâu đang ngoi dậy.
Đã khuya thế này, hơn nữa nếu chỉ lén hái một cành, chắc hẳn cũng không ai phát hiện đâu?
Vừa nghĩ, y vừa thuận theo lòng mình, đưa tay về phía đoá sen gần nhất đang nhiễm ánh trăng mà vươn cành.
"Rắc..."
Hoa vừa vào tay, có lẽ vì đây là địa bàn người khác, Tang Lam không khỏi sinh ra vài phần tật giật mình.
Song song với hành động đó, từ trong lòng Tang Lam cũng trào dâng một chút cảm giác vui vẻ thuần túy mà đã lâu chưa xuất hiện - sự hồn nhiên thuộc về một thiếu niên tùy hứng.
Y đang định đứng dậy cùng cành hoa vừa hái, vừa xoay đầu lại thì đột nhiên đối diện một ánh nhìn sâu thẳm - đôi mắt u tối mà nhiều ngày chưa từng gặp đến.
U trầm, tĩnh lặng, như mãnh thú đang ẩn mình giữa bóng đêm, lặng lẽ quan sát mồi.
Tang Lam hoảng hốt, thoáng chốc đã quên mất bản thân đang đứng sát mép hồ sen. Theo bản năng lùi lại, nhưng một chân đạp vào khoảng không, thân thể lập tức mất thăng bằng mà ngửa về sau.
Y phản ứng rất nhanh, gần như đồng thời với bước hụt, liền lập tức vận khí đề khởi khinh công, định mượn lực từ mặt nước để ổn định thân hình --
Nhưng Tạ Lưu Đình còn nhanh hơn y một bước.
Nam nhân chợt nghiêng người, một tay vững vàng vòng qua eo, không chút chần chừ mà kéo mạnh về phía bờ.
Chỉ trong thoáng chốc, Tang Lam đã ổn định thân hình, vững vàng đứng trên nền đất khô ráo.
Môi y khẽ chạm vào một khoảng da thịt ấm áp, kế đó là một mùi hương thảo dược nhàn nhạt xộc vào cánh mũi, khiến Tang Lam giật mình nhận ra tình cảnh hiện tại, cả người liền căng cứng.
Mùa hè y phục vốn mỏng manh, không có gì ngăn cách rõ ràng, y có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ cơ thể người đang ôm lấy mình.
Tựa như bị một khối mềm mại, ấm áp mà chắc chắn của lụa là quý giá bao bọc, khiến Tang Lam vô thức áp sát thêm một chút.
-- Thật thoải mái.
Không khí lặng lại một thoáng, rồi một tiếng bật cười nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Xem ra vương phi không có việc gì, vậy ta cũng yên tâm rồi."
Tang Lam lúc này mới ý thức được bản thân vừa rồi làm ra hành vi gì, trong nháy mắt một luồng khí nóng từ đáy lòng bốc lên, khiến từ cổ đến vành tai đều đỏ bừng, rõ ràng nổi bật giữa ánh trăng mờ tối.
"Xin... xin lỗi!"
Y vội vàng thoát khỏi vòng tay của Tạ Lưu Đình, luống cuống định hành lễ, lại bị người kia nhẹ nhàng nâng khuỷu tay ngăn lại.
"Vương phi không cần đa lễ."
"...... Vâng." Tang Lam hơi khựng lại, rồi đứng dậy, ánh mắt tránh né dời sang hướng khác, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi... đa tạ Vương gia."
Tạ Lưu Đình chỉ cười khẽ: "Hẳn là ta phải nói xin lỗi mới đúng - là ta làm vương phi giật mình."
Tang Lam khẽ lắc đầu, sau khi nén lại chút thẹn thùng nơi đáy lòng, mới mở miệng hỏi: "Vương gia đến từ khi nào?"
"Cũng mới vừa tới."
Tạ Lưu Đình đưa tay, nhàn nhạt chỉnh lại cổ áo, lòng bàn tay khẽ lướt qua làn da nơi cổ từng lưu lại dấu hồng nhạt, dừng lại ở đó một thoáng, rồi chuyển mắt sang cành hồng hà đang nằm trong tay Tang Lam.
Kỳ thực, hắn đã đến từ lâu. Trong ánh trăng trong vắt, hắn thấy "thiếu nữ" khẽ cúi người, ban đầu là mải mê nghịch đá, rồi lại vụng trộm vươn tay hái hoa sen trong nước.
"Đã muốn hái, sao lại toàn chọn mấy đóa sắp tàn thế kia?"
Tang Lam thuận theo ánh nhìn của Tạ Lưu Đình cúi đầu nhìn cành hoa trong tay mình, có phần ngượng ngùng mà lén lút giấu về sau lưng: "Ta... Dù sao mấy đóa hoa này cũng sắp tàn, chẳng bằng hái đi sớm, để những đóa đang nở đẹp tiếp tục điểm tô cho cảnh hồ."
"Thì ra là vậy."
Tạ Lưu Đình nhẹ gật đầu, ôn hòa đáp lại, rồi chậm rãi bước qua bên cạnh Tang Lam, hướng phía hồ sen phía sau đi đến.
Tiếng nước nhẹ lay cùng âm thanh cành lá bị bẻ vang lên trong đêm tĩnh lặng. Tang Lam quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp phía trước mặt mình là một đóa đài sen còn đọng nước vừa được đưa đến.
"...... Đây là?"
Tang Lam không khỏi kinh ngạc, thật sự không ngờ người luôn đoan chính, văn nhã như Tạ Lưu Đình cũng sẽ làm ra chuyện tương tự chuyện y vừa làm.
"Nói không muốn hái hoa, vậy thì lấy trái cũng được."
Thanh âm người kia trầm ổn như làn gió đêm, mang theo vài phần dịu dàng: "Hạt sen ngọt mát, bổ tâm an thần. Ta nghĩ, vương phi hẳn là sẽ thích."
"Đa tạ Vương gia."
Tang Lam duỗi tay tiếp nhận, chần chừ trong chớp mắt, rồi cũng đưa cành hoa đã giấu sau lưng ra, nhẹ giọng nói: "Vậy... cành hoa này xem như đáp lễ. Kính mong Vương gia nhận lấy."
Bỗng dưng trong không khí vang lên một tiếng động nhẹ, Tang Lam vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt người nọ đang mỉm cười, sâu không thấy đáy.
Ánh trăng như nước trải dài, vạt áo trắng phác họa thân hình cao lớn mà uy nghiêm của nam nhân trước mắt. Khuôn mặt hắn tái nhợt như tuyết, trong con ngươi trầm lắng tựa hồ ẩn hiện sơn quang điểm điểm, phảng phất như gợn sóng lặng lẽ nổi lên giữa mặt hồ sâu thẳm.
Ý cười bên môi Tạ Lưu Đình quá rõ ràng, chạm mắt đến khiến người ta ngỡ như thấy được tuyết đầu mùa vừa chạm đất - thanh khiết, lạnh lẽo mà đẹp đến ngỡ ngàng.
A... đúng rồi.
Hoa là của hắn, đài sen cũng là của hắn. Thậm chí cả hồ sen này, cũng đều thuộc về hắn.
Mà y - lại đi mượn hoa để dâng lên chủ nhân của hoa.
Nghĩ đến đây, Tang Lam khẽ chột dạ, không khỏi muốn thu tay về: "Thôi vậy..."
"Ta chưa nói là không cần mà." Cổ tay bỗng bị một bàn tay ấm áp bao phủ, động tác bị kéo giữ lại giữa không trung.
"Lần đầu tiên vương phi tặng lễ vật cho ta, ta rất thích."
Nói đoạn, nam nhân khẽ cúi người, đưa tay nhẹ nhàng tiếp nhận cành hoa trong tay y.
"Đa tạ vương phi."
Tang Lam sững người.
Cơn gió mát phả qua, mái tóc bên trán khẽ lay động. Qua màn đêm dày, nụ cười ôn hòa như ngọc kia đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
"Ngươi..."
"Lách tách."
Một giọt nước lạnh lẽo đột ngột rơi xuống nơi cổ lộ ra dưới làn vải mỏng, khiến Tang Lam khẽ rụt người lại theo bản năng.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Ngay lúc ý niệm ấy vừa hiện lên trong đầu, một tấm áo khoác mang theo hương thảo dược dịu nhẹ đã được phủ lên người y. Bên tai vang lên âm thanh rào rạt của mưa đêm, đồng thời một bàn tay vững vàng nắm lấy tay y, không cho cự tuyệt.
"Đi thôi, vào trong đình tránh mưa."
Tang Lam khẽ vén vạt áo phủ trước mắt, qua làn mưa lờ mờ, y thấy bóng dáng người kia.
Bờ vai rộng, lưng thẳng - giống hệt với tính cách trầm ổn, đáng tin cậy của người ấy.
Y nhẹ nhàng rút tay về, rồi đột ngột trở tay nắm lấy cánh tay Tạ Lưu Đình. Đi nhanh vài bước, nhẹ nhàng bước qua phía trước hắn, mũi chân điểm đất, lướt đi như cánh én hướng về đình nhỏ phía xa.
Bóng dáng "thiếu nữ" trong màn mưa mờ ảo như cánh bồ câu trắng xé tan bóng đêm, khắc sâu vào trong mắt Tạ Lưu Đình khiến hắn bất giác sững người.
...
Cơn mưa đêm này đến nhanh như đổ, trong chớp mắt đã hóa thành cơn mưa tầm tã.
Dù Tang Lam có kéo theo người chạy trốn nhanh đến đâu, vẫn không tránh khỏi việc xiêm y trên người bị trận mưa bất chợt làm ướt đẫm.
Tang Lam còn may nhờ có áo khoác che chắn, miễn cưỡng coi như còn tươm tất. Nhưng Tạ Lưu Đình -- xưa nay vốn luôn đoan chính cẩn trọng, trước sau chưa từng thất lễ -- lại vì che cho y mà tóc dài xõa sau lưng cùng bả vai đều đã ướt nhẹp, hiếm thấy lộ ra vài phần chật vật, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày nghiêm cẩn chỉnh tề.
Dẫu là vậy, trong tay Tạ Lưu Đình vẫn nắm chặt đóa hoa sen mà Tang Lam vừa hái xuống ban nãy.
Tiếng mưa lộp bộp tí tách rơi đều bên tai, hơi nước mang theo hương cỏ cây, mùi bùn đất hòa quyện vào nhau, tỏa ra khắp đình viện. Thế nhưng nơi đầu mũi Tang Lam, chỉ ngửi thấy mùi thảo dược thanh đạm quen thuộc toát ra từ người Tạ Lưu Đình.
Từng tấc từng tấc không khí xung quanh như đều bị hương thơm trầm ổn kia lặng lẽ xâm chiếm.
Ánh mắt giao nhau trong giây lát.
"Phụt."
"Phụt ha ha ha ha ha --"
Tiếng cười bất chợt bật ra, như nắng giữa ngày hè đột ngột bừng sáng, sáng rỡ chói chang, không chút gò bó, không chút khách sáo. Đôi mắt cong cong, ánh lên rực rỡ chân thành, là nụ cười hiếm có - không phải tươi cười xã giao, không che giấu, không toan tính, chỉ là một lần buông thả thật sự.
Tươi đẹp, rạng rỡ, rực rỡ như hoa giữa mưa.
Một khắc ấy, toàn bộ ánh mắt của Tạ Lưu Đình đều bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn, không cách nào dời đi.
Lần đầu tiên, hắn được nhìn thấy tiểu vương phi của mình lộ ra dáng vẻ chân thật như thế - như một chú sư tử nhỏ, xù lông ngẩng đầu cười giữa đêm mưa.
Cũng chính khoảnh khắc đó, hắn mới phát hiện -- thì ra tiểu sư tử ấy lại có một đôi má lúm nhợt nhạt như ẩn như hiện, dịu dàng đến vậy.
Khi y bật cười, nét mặt rạng rỡ ấy như thể có thứ gì trong suốt, ngọt ngào trào dâng từ hai lúm đồng tiền nơi má, như mật đường sóng sánh, nhẹ nhàng mà có độ kết dính, níu chặt lấy tầm mắt của người đang chăm chú nhìn y.
Thật sự xinh đẹp.
Tựa như chim trời bất ngờ bị trúng tên, hay là một linh hồn đang trong cơn hấp hối vùng lên lần cuối - trái tim Tạ Lưu Đình phút chốc dồn dập nhảy loạn, từng nhịp từng nhịp như vỡ tung trong lồ ng ngực.
Ngay cả những đầu ngón tay buông thõng bên người cũng bắt đầu run rẩy khẽ khàng.
Có lẽ bởi ánh mắt hắn dán quá chặt, Tang Lam khẽ thu lại nụ cười, nghiêng đầu nhìn sang. Trong đôi mắt ánh xanh biếc kia hiện lên sắc lấp lánh như hồ nước sâu đang xao động, vừa thoáng liếc đã ánh lên ba phần khiến người động tâm.
Tựa hồ cũng cảm thấy hành vi bản thân hơi thất thố, "thiếu nữ" ấy có chút ngượng ngùng kéo kéo vạt áo khoác trên đầu, hơi nghiêng đầu giấu đi gương mặt đã nhiễm chút đỏ ửng.
-- là áo khoác của hắn.
Tạ Lưu Đình, người vốn luôn khôn khéo bình tĩnh, hiếm hoi phản ứng chậm hơn nửa nhịp.
Mũi tên vừa rồi kia đã xuyên thấu trái tim, nỗi xúc động bị lớp đầm lầy cảm xúc chôn vùi bất giác ùa lên - một cảm giác không tên, vừa xa lạ, vừa dịu dàng, lại vừa cuồng loạn như sóng cồn, quét trúng lồ ng ngực đang phập phồng của hắn.
Làm Tạ Lưu Đình phút chốc dường như quên cả hô hấp.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Tang Lam khẽ dừng, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn về phía hắn, hàng mi khẽ run, hiển nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh sau phút giây thất thố vừa rồi.
"...... Nói thật, dạo gần đây, Vương gia đang tránh mặt ta sao?"
Tang Lam ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng như sao trời đêm hạ, nhìn thẳng về phía hắn, trong trẻo mà chân thành, khiến lòng người bỗng chốc căng thẳng.
"Nếu sự hiện diện của ta khiến Vương gia không thoải mái, Tang Lam xin nguyện ít lui tới trong vương phủ, không để ảnh hưởng đến hành trình của Vương gia."
"...... Không phải vậy."
Lời đáp lại nhẹ nhàng như gió thoảng, song trong đó lại ẩn chứa một tia khàn khàn khó phát hiện.
Mưa đã tạnh.
Ánh trăng trong trẻo trải dài khắp đình viện, kéo bóng hình hai người lặng lẽ giao hòa lên nền đá ẩm ướt.
"Là ta sai rồi," Tạ Lưu Đình nhẹ giọng nói, "Ta xin lỗi vương phi."
Miệng thốt lời nhận lỗi, thế nhưng hắn lại cúi mắt, bật cười khẽ - như giễu bản thân, cũng như buông lòng một điều gì đó đã níu giữ bấy lâu.
Tạ Lưu Đình, ngươi thật nực cười.
Ngươi đang trốn điều gì chứ?
Rõ ràng từ khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, ngươi nên sớm hiểu rõ - ngươi đã là vật trong lòng tay người rồi.
