1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 16

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tảng sáng, sự yên tĩnh trong tiểu viện bị tiếng gọi trong trẻo của Chước Hoa phá vỡ.

 

"Điện hạ!"

 

Khi Chước Hoa bước nhanh vào sân với những bước chân nhẹ nhàng, Tang Lam vừa vặn kết thúc một bài quyền pháp. Y đang điều tức thu khí, vừa cúi người vừa ngẩng đầu lên, liền thấy bóng dáng thiếu nữ hối hả chạy đến.

 

Chước Thanh vì việc gấp mà tạm thời vắng mặt, trong viện lúc này chỉ còn lại mình Tang Lam. Không ai ngăn cản Chước Hoa giữ chút ổn trọng, nên nàng không kìm được giọng, giống như một trận gió ùa đến trước mặt y.

 

Tang Lam tiện tay lấy khăn bên cạnh lau mồ hôi trên má, rồi cầm ly trà nhấp một ngụm. Lúc này, y mới chậm rãi nâng mắt, nhìn thiếu nữ trước mặt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Vì luyện công nên tóc dài được buộc gọn cao sau đầu, vài sợi tóc mai lấm tấm mồ hôi dính vào hai bên má. Sáng sớm trời vẫn còn lành lạnh, thân ảnh thiếu niên thanh nhã đoan chính đứng giữa làn hơi nước mỏng lượn lờ tỏa ra từ người do nội tức vận hành. Ánh mắt sau rèn luyện càng thêm trong sáng, thần thái tươi sáng, tràn đầy sức sống, lộ ra khí chất hiếm có ở tuổi này.

 

Dù là Chước Hoa, người đã ở bên hầu hạ nhiều năm, cũng bất giác ngẩn người, không khỏi đỏ mặt vì xúc động mà buột miệng khen:

 

"Điện hạ, hôm nay người thật sự còn đẹp hơn lúc bình thường!"

 

Rồi nàng lại tò mò hỏi: "Nhưng mà, sao hôm nay người lại đột nhiên nghĩ đến chuyện luyện công vậy?"

 

Tang Lam tạm ngưng động tác đang lau tay, hơi ho khẽ vài tiếng, có chút ngượng ngùng vì bị hỏi trúng, đáp: "Cũng không có gì..."

 

"Chỉ là cảm thấy không thể cứ tiếp tục sống như vậy."

 

Y biết, từ sau khi đến Đại Thịnh, việc luyện võ của mình đã bị bỏ bê. Ban đầu là vì cảm thấy mình chỉ sống trong viện này, không đến nỗi gặp phải hiểm nguy gì. Nhưng mấy ngày trước đây, cuộc đối thoại với Tạ Lưu Đình đã khiến y bừng tỉnh.

 

Chỉ cần liên quan đến hoàng thất, bất luận là người hay là việc, thì tuyệt đối sẽ không có cái gọi là "an toàn tuyệt đối". Cho dù y không hề có ý tham dự vào bất kỳ tranh đấu nào, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự xảy ra biến cố, y cũng cần có năng lực tự bảo vệ mình.

 

"Nhưng bị ngươi nói như vậy, dường như ta dạo gần đây đúng là có phần lười nhác thật."

 

Tang Lam nghiêng mặt, nét mặt như vầng trăng non, khóe mắt hơi cong lên, ánh nhìn dừng lại nơi đuôi lông mày, khiến cho cả người y thoáng chốc toát lên một phong thái ung dung, phóng khoáng đầy khí chất.

 

"Điện hạ nói vậy thật oan uổng rồi," Chước Hoa chớp mắt, đôi mi cong cong, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, "Ngài vốn đã là người võ nghệ cao cường, dù có buông lơi mấy ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì cả."

 

"...... Miệng mồm ngọt thật." Tang Lam liếc nàng một cái, ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt.

 

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Chước Hoa quá hiểu tính tình điện hạ nhà mình, biết nếu còn tiếp tục, e là nàng sẽ bị kéo vào luyện võ chung, liền vội vàng lái sang chuyện khác.

 

Nàng đưa chiếc khay gỗ trong tay lên phía trước, môi hơi cong cong, gật đầu ra hiệu: "Đúng rồi điện hạ, y phục của Vương gia đã được giặt sạch sẽ. Nhưng mà, chuyện này là để nô tỳ mang sang, hay người muốn tự mình đưa?"

 

Tang Lam khựng lại một chút, ánh mắt rơi xuống chiếc áo nằm ngay ngắn trên khay trong tay Chước Hoa.

 

-- là áo choàng mà Tạ Lưu Đình đã đưa cho y đêm ấy.

 

Về sau y mới biết, bộ xiêm y nhìn qua có vẻ giản dị đó, thực chất lại được may từ vải vóc thượng hạng, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo. Lần này là do Chước Hoa đem áo gửi tới phòng giặt ủi, mời người chuyên xử lý, thế nên phải mất một khoảng thời gian mới có thể hoàn tất.

 

"......"

 

Tang Lam lặng lẽ nhìn chiếc áo khoác gấp gọn trước mắt, ký ức đêm mưa hôm đó - vốn dĩ tưởng rằng đã sớm gác sau đầu - lại bất chợt hiện về một cách rõ rệt.

 

Rõ ràng vào thời điểm ấy, y chẳng có cảm xúc đặc biệt gì. Thế mà về sau, mỗi khi nghĩ lại, trong lòng lại không khỏi trỗi dậy một cảm giác mơ hồ khó tả - như là ngượng ngùng, lại giống như là một sự lảng tránh nào đó chẳng thể lý giải nổi.

 

Đối với Tang Lam mà nói, cảm xúc như vậy thật sự rất xa lạ. May mà tính cách của y xưa nay phóng khoáng, chuyện gì qua rồi là qua, hôm sau tỉnh dậy liền gần như quên sạch, từ đó về sau cũng chẳng hề bận tâm thêm lần nào nữa.

 

Thế nhưng lúc này, khi chiếc áo choàng che mưa hôm ấy lại xuất hiện ngay trước mắt, Tang Lam không thể không nhớ lại cảm giác đó - mùi dược thảo thanh đạm pha chút chua xót phảng phất trên y phục, quyện trong hơi ẩm của cơn mưa mùa hạ, mang đến một thứ xúc cảm khác biệt hẳn với mọi đêm hè trước kia.

 

Hơn nữa, khi trước đến ngày giỗ của Gia quý phi, bản thân ở trong trà thất đã làm ra những chuyện như vậy với Tạ Lưu Đình, thật sự là...

 

Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến người ta nóng bừng hai tai.

 

Tang Lam khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, làm ra vẻ nhàn nhạt nói:

 

"Một chiếc áo thôi mà, tùy tiện bảo người mang đi chẳng phải cũng được rồi sao?"

 

"Vậy sao..." Chước Hoa bĩu môi khẽ một cái, nhỏ giọng lầm bầm:
"Nô tỳ còn tưởng rằng điện hạ sẽ muốn cùng Vương gia gặp mặt nhiều thêm một chút chứ."

 

"Ai thèm gặp hắn nhiều hơn!" Tang Lam lập tức bật thốt, ngữ điệu hơi nâng cao.

 

"Chỉ là nghĩ đến thôi cũng đã thấy..." Y nói được nửa câu liền cắn môi, không tiếp tục nữa.

 

Chước Hoa thấy vậy liền mím môi cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh vài phần trêu ghẹo:

 

"Thật ra thì nghĩ kỹ mà nói, hôm đó Vương gia không chỉ vì người che mưa bằng chính áo choàng của mình, còn đích thân tiễn người trở về tẩm điện. Nô tỳ chỉ nghĩ, có khi nào điện hạ muốn tự mình đi nói lời cảm tạ không thôi."

 

Nói rồi nàng còn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần thâm ý, miệng lại cười ngọt ngào:

 

"Bất quá, điện hạ nói sao thì là vậy."

 

Tang Lam bị nàng nói trúng tâm, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh đêm hôm ấy: khi y khoác chiếc áo ngoài trở về, Chước Thanh và Chước Hoa phát hiện y không ở trong phòng, liền canh giữ trước cửa chờ y, ánh mắt đầy nghiêm túc mà nhìn y trở về với dáng vẻ toàn thân ướt mưa.

 

Khi ấy, biểu cảm phức tạp không nói thành lời của Chước Thanh cùng vẻ mặt làm bộ làm tịch của Chước Hoa, y đều thấy rõ mồn một.

 

Lúc đó tâm trạng rối bời, lại vội vàng thay y phục, y cũng chẳng buồn giải thích gì thêm. Nhưng nghĩ lại giờ đây, hai nha đầu ấy tám chín phần là đã hiểu lầm gì đó rồi.

 

Nghĩ đến đây, Tang Lam không khỏi lặng lẽ thở dài trong lòng.

 

Sao có thể chứ... Hai người bọn họ, rốt cuộc vẫn đều là nam tử, hơn nữa đối phương còn chưa biết thân phận thật của y, mặc cho nghĩ thế nào đi nữa, cũng không thể phát triển thành loại quan hệ đó.

 

Bọn họ hiện tại... nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là bằng hữu?

 

Dù sao thì cũng đã cùng nhau sống chung một đoạn thời gian, trong đó không ít lần nhận được sự quan tâm và giúp đỡ từ đối phương, gọi là bằng hữu, quả thực cũng không tính là quá phận.

 

Thấy Chước Hoa còn muốn tiếp tục mở miệng, Tang Lam lập tức xụ mặt, giả vờ nghiêm nghị ngắt lời:

 

"Còn nói bậy nữa, lát nữa ngươi liền ra ngoài sân giúp mấy người ngoài kia quét dọn!"

 

Nói xong, y không để ý đến phản ứng của Chước Hoa, ra vẻ bình tĩnh xoay người đi vào trong phòng.

 

...

 

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tang Lam liền bắt đầu đọc nốt những thư từ hôm qua còn chưa kịp xem xong. Mà Chước Hoa, vì buổi sáng đã vô tình khiến chủ tử mình rơi vào tình huống xấu hổ khó xử, lúc này cũng ngoan ngoãn không dám lên tiếng, lặng lẽ đứng hầu một bên.

 

Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

 

Khi Chước Thanh bưng khay bước vào, vừa thấy chủ tớ hai người đều im thin thít, không khỏi cảm thấy kỳ lạ:

 

"Đây là thế nào? Khó lắm mới thấy có Chước Hoa trong phòng mà lại an tĩnh đến vậy."

 

Bình thường vào giờ này không phải đều đang tám chuyện phố phường, hoặc buôn mấy câu nhàn thoại sao?

 

"Không có gì." Tang Lam ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, nhưng vừa nhìn thấy vật trong tay Chước Thanh thì liền bị hấp dẫn sự chú ý:

 

"Cái kia là gì vậy?"

 

"Là thanh quả*." Chước Thanh cười đáp, "Mới nãy có người từ chính viện mang đến, nói là Vương gia sai đưa tới."

 

(*青果 không rõ là quả gì?)

 

Tang Lam vừa nghe xong, liền hơi mất tự nhiên thu lại ánh mắt, sau đó lúng túng cúi đầu, ngón tay khe khẽ lật trang sách như thể đang chăm chú đọc:

 

"À... cứ để tạm ở đó đi."

 

Miệng nói là vậy, nhưng khi Chước Hoa đặt đồ xuống, ánh mắt y vẫn không nhịn được mà liếc qua một cái bằng dư quang, rồi làm như vô tình hỏi:

 

"Ngươi nói xem, đây là loại quả gì, sao trước nay ta chưa từng thấy?"

 

Chước Thanh đặt chiếc khay thủy tinh xuống, trong đó xếp chừng bảy tám quả trám to cỡ nửa nắm tay, vỏ ngoài bóng loáng, còn đọng lại chút sương lạnh, thoạt nhìn vô cùng căng mọng và tươi ngon.

 

"Là đặc sản vùng Sầm Nam, mỗi năm chỉ có đúng một khoảng thời gian ngắn là đơm quả. Tri phủ bên đó vừa thu được đã vội cho người chạy suốt đêm dâng lên Hoàng thượng, sau lại được ngài ban thưởng cho các hoàng tử, công chúa cùng một số trọng thần."

 

"Mới vừa rồi tổng quản Lăng mang đến một sọt nhỏ, nô tỳ lựa vài quả đẹp nhất đem đến cho điện hạ, phần còn lại đã đưa đi bảo quản bằng đá lạnh rồi."

 

"Nô tỳ đoán, phần của Úc Vương điện hạ chắc cũng nằm trong đó."

 

Nghe vậy, tay Tang Lam dừng lật trang sách, trầm mặc chốc lát mới ngẩng đầu lên, giọng nói có chút trầm thấp như muốn giấu đi điều gì đó:

 

"Hắn... vì sao không giữ lại dùng?"

 

Chước Thanh cung kính đáp:
"Hồi điện hạ, theo lời tổng quản Lăng, Úc Vương điện hạ vốn không thích ăn loại quả này, nên tất cả đều được đưa tới đây."

 

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt Chước Thanh vẫn lặng lẽ đánh giá biểu cảm chủ tử mình, như thể muốn nhìn ra điều gì từ vẻ mặt bình tĩnh kia.

 

Nếu đổi lại là người thường, chỉ e đã sớm oán trách - sao có thể đem thứ mình không thích ăn lại đưa người khác thay mình dùng?
Thế nhưng Tang Lam sau một khoảng thời gian dần dần thăm dò tính tình Tạ Lưu Đình, trong lòng biết rõ đó chẳng qua là một cái cớ.

 

Y không nói gì, ánh mắt chỉ lặng lẽ dời trở lại trang sách trên tay, sắc mặt thản nhiên, giọng điệu bình đạm như gió xuân thoảng qua.

 

"Dù có quý thế nào, chung quy cũng chỉ là vài quả trái cây, có gì mà phải xem là hiếm lạ."

 

Lời nói là vậy, nhưng trang sách trên tay y lại vẫn chưa lật thêm một tờ.

 

"Thứ ấy mát lạnh, dùng để thanh nhiệt rất tốt."

 

Chước Thanh nhìn thấy phản ứng của Tang Lam, trong lòng chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình đáng yêu vô cùng.

 

Chừng như là đã lĩnh hội được tâm ý của Úc Vương điện hạ, nhưng lại xấu hổ không muốn tiếp nhận thẳng thắn trước mặt các nàng, nên mới làm ra vẻ hờ hững như thế.

 

Nghĩ vậy, nàng cũng không định vạch trần.

 

"Úc Vương điện hạ còn đặc biệt dặn dò, bảo nô tỳ phải lưu ý nhắc điện hạ chớ ăn nhiều, kẻo bị lạnh bụng rồi lại không ăn được cơm chiều."

 

Nói đoạn, Chước Thanh cong môi mỉm cười, giọng nói cũng nhẹ hẳn đi:

 

"Cho nên phần nô tỳ mang đến này là định lượng một ngày hôm nay."

 

"...... Biết rồi."

 

So với việc bị người ta chăm lo như tiểu hài tử, Tang Lam càng cảm thấy Tạ Lưu Đình thật sự là quá mức biết cách để tâm đ ến người khác.

 

Rõ ràng chỉ hơn y có bốn tuổi, vậy mà lại mang theo dáng vẻ trầm ổn, chín chắn chẳng khác gì một trưởng bối.

 

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, Tang Lam biết việc mình chống chế lúc này e rằng cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy y cũng không nói thêm gì nữa, tiện tay cầm lấy một quả trám trên bàn ước lượng thử.

 

Tuy gọi là thanh quả, nhưng lớp vỏ ngoài lại vàng tươi sáng bóng, khi chạm vào thì mượt mà và mát lạnh, giống như chất ngọc.

 

Tang Lam vốn sợ nóng, vào những ngày hè thế này lại càng khó mà cưỡng lại được món ăn như vậy.

 

"Đúng rồi, điện hạ."

 

Ngay lúc Tang Lam đang vui vẻ thưởng thức thanh quả, Chước Thanh ở bên cạnh nhẹ giọng lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần do dự.

 

"Hôm nay tiểu thư Thẩm gia cho người mang đến thiệp mời, nói là ba ngày sau mời điện hạ đến Trường Nhạc Hồ du ngoạn. Lần này cùng đi còn có một vài tiểu thư thế gia khác."

 

"Du ngoạn trên hồ sao?"

 

Nghe xong, Tang Lam chỉ trầm ngâm chốc lát rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Biết rồi. Ngươi cất thiệp mời cho cẩn thận, lát nữa đích thân đi một chuyến đến phủ Phiêu Kị tướng quân, thay ta báo lại với tiểu thư Thẩm rằng ta sẽ nhận lời mời này."

 

Lần trước yến ngắm hoa y đã không tham dự, nếu lần này lại từ chối, chẳng khác nào khiến người ta mất mặt quá mức.

 

Huống chi, lần trước tại chỗ Hoàng hậu, Thẩm Trường Nguyệt còn đứng ra nói đỡ cho y. Có thể thấy nàng là một cô nương tâm địa thiện lương, làm người không vòng vo, khiến Tang Lam cũng không thấy khó chịu khi tiếp xúc cùng nàng.

 

Nếu nói đối phương chỉ đơn giản muốn cùng y du hồ tiêu khiển, thì chỉ cần mời riêng y là đủ, hà tất phải phiền phức mời thêm các vị tiểu thư thế gia khác - trong kinh, các quý nữ đều có vòng giao tế riêng của mình, mà Thẩm Trường Nguyệt lại thuộc tầng lớp cao nhất trong số đó, các mối quan hệ xã giao chắc chắn cũng không ít. Lần này nàng mời y, e rằng là muốn tạo điều kiện cho y làm quen với những người trong giới đó, để sau này ở kinh thành cũng thuận tiện lui tới hơn.

 

Dù y không hề có ý muốn giao thiệp rộng rãi, nhưng chỉ riêng tấm lòng này của Thẩm Trường Nguyệt thôi, cũng đã khiến Tang Lam không thể nào từ chối nàng được.

 

"Vâng."

 

Chước Thanh đáp lời, thấy Tang Lam dường như không còn căn dặn gì thêm, liền định lui ra khỏi phòng. Nhưng Tang Lam lại chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng gọi nàng lại.

 

"Phải rồi, còn dư lại một mâm thanh quả, mang theo Chước Hoa cùng đi đến thư phòng, tiện thể đem y phục của hắn mang đến luôn."

 

Nói xong, Tang Lam lại không ngẩng đầu, tiếp tục cúi xem quyển sách trên tay.

 

Chước Thanh khựng lại, khẽ cúi đầu đáp: "Vâng."

 

Trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại dâng lên một hồi sóng ngầm.

 

Tuy nói may mắn là vị Úc Vương này không phải người khó gần, nhưng những ngày gần đây, sự quan tâm chăm sóc của đối phương dành cho Tang Lam lại khiến nàng mơ hồ dâng lên một nỗi lo lắng khó nói thành lời.

 

Nếu điện hạ nhà nàng là một nữ tử, có lẽ nàng còn có thể vì điều này mà cảm thấy vui mừng - nhưng điện hạ của bọn họ lại là một nam tử.

 

Con người xưa nay vốn là loài sinh vật ích kỷ, họ sẽ không vô duyên vô cớ mà đối tốt với một người khác. Cái gọi là "tốt", chẳng qua chỉ là những hành động mang tính toán, ẩn giấu sau đó luôn là mong cầu nào đó về người hay vật.

 

Vị Úc Vương điện hạ kia lại đối xử với Tang Lam chu đáo đến thế, nếu nói trong đó không có điều mưu tính, nàng thật sự khó mà tin được.

 

Thế nhưng nếu nói là vì vật gì đó, thì khả năng đó lại không hợp lý - điện hạ nhà nàng đến từ Mạc Bắc, trên người căn bản chẳng có món bảo vật nào quý giá đến mức khiến người khác phải nhọc lòng mưu đồ.

 

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.

 

Cửa phòng khép lại, Chước Thanh âm thầm thở dài, trên gương mặt tú lệ đã lộ ra vài phần lo lắng không hợp với tuổi.

 

Dù sao, Tang Lam về mặt thân phận, vẫn là một nữ tử.

 

-- hay là, thứ mà vị Úc Vương điện hạ kia mong muốn, thực sự chính là chủ tử của họ?

 

Như vậy... thì phải làm sao cho phải đây.

background
TrướcSau