1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 19

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bởi vì từng có ước hẹn với người khác, Tang Lam không lưu lại quá lâu bên Tạ Lưu Đình. Sau khi cùng hắn dùng xong bữa sáng, thấy canh giờ đã không còn sớm, y liền tỏ ý rằng thản thân còn có việc, xin phép rời đi trước.

 

Tạ Lưu Đình cũng không ngăn cản, chỉ là trước khi y rời bước đã dặn dò chu đáo, nói rằng đã cho chuẩn bị sẵn xe ngựa đợi ngoài phủ, lại tỉ mỉ căn dặn thêm mấy điều về chuyện ra ngoài.

 

"Vương phi ra ngoài, nhớ phải giữ an toàn." Thần sắc hắn ôn hòa mà bình tĩnh, lời nói tuy nhẹ nhưng tựa như mang theo hàm ý sâu xa, "Đặc biệt, đừng tùy tiện đến gần chỗ có nước."

 

"Dù thế nào đi nữa, trước tiên phải bảo toàn an nguy của bản thân."

 

Tang Lam đối diện ánh mắt của đối phương, theo bản năng muốn đưa tay chạm lên lớp ngụy trang trên người, nhưng lý trí lập tức ngăn lại động tác ấy.

 

"Ta hiểu rồi, đa tạ Vương gia."

 

Vừa bước vào cánh cổng viện quen thuộc, bốn ánh mắt đồng loạt dừng trên người y. Chước Hoa là người đầu tiên bước nhanh tới đón, ánh mắt lo lắng quét khắp từ đầu đến chân, như muốn tìm cho ra dù chỉ một điểm bất thường.

 

"Điện, điện hạ... Ngài và Úc Vương điện hạ... hai người các ngài... sẽ không phải là --"

 

Thiếu nữ xưa nay nói năng trôi chảy, lúc này lại bối rối lắp bắp, hàng mi khẽ run theo tiếng nghi vấn ngập ngừng.

 

Phía sau nàng, ba người còn lại cũng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía y, ánh nhìn mang theo nghi hoặc xen lẫn lo âu, nhưng rõ ràng là không ai dám trực tiếp mở miệng, đành để Chước Hoa làm người mở đầu.

 

-- Phỏng chừng đều có điều muốn hỏi, chỉ là e ngại không tiện, nên mới đẩy Chước Hoa ra tiên phong.

 

"'Không phải là' cái gì chứ?"

 

Tang Lam hơi nhíu mày, đưa tay gõ nhẹ lên trán Chước Hoa, vừa vặn ở ngay đỉnh đầu nàng, lực đạo không nặng cũng chẳng nhẹ.

 

"Chỉ là chung chăn ngủ một giấc, ngoài ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

 

Vừa nói xong, Tang Lam liền lướt qua đám người, thản nhiên bước vào trong phòng.

 

"À, à... không có chuyện gì thì tốt." Chước Hoa vừa nói vừa che trán, gật đầu như trống bỏi, nhưng ngay sau đó như bị sét đánh giữa trời quang, mở trừng hai mắt, hạ giọng kinh hô:

 

"Không đúng -- một giường, ngủ cùng nhau?!"

 

Tang Lam không đáp, mặc kệ nàng ở phía sau kinh ngạc lúng túng, vẫn thản nhiên đi tiếp, để mặc Chước Hoa đứng yên tại chỗ tự mình tiêu hóa.

 

Chỉ là, Chước Thanh - người luôn trầm ổn - rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lập tức đuổi bước theo sau. Đến khi hai người đã bước hẳn vào trong phòng, nàng mới hạ thấp giọng mà mở lời:

 

"Điện hạ... thân phận của ngài..."

 

Tang Lam khựng bước, khẽ đưa tay lên chạm vào cổ mình, xác nhận nơi đó hoàn toàn không có dấu hiệu bị ai động tới, rồi mới mím môi khẽ lắc đầu: "Hẳn là không sao."

 

Thế nhưng... sáng nay lúc tỉnh dậy, hai người gần nhau đến như vậy... Hơn nữa, ánh mắt Tạ Lưu Đình nhìn y lúc trước khi rời đi - rõ ràng vẫn là vẻ trầm tĩnh thường ngày, nhưng bên trong lại như mặt hồ phẳng lặng che giấu tầng tầng gợn sóng khó lường, khiến y bất giác thấy bất an.

 

Thôi, tới đâu hay tới đó.

 

Tang Lam khẽ thở dài, chân mày hơi nhíu lại.

 

Nếu đối phương thật sự chẳng tỏ ra điều gì, thì y cũng không thể tự mình rối loạn trước.

 

Đến địa điểm du hồ đã định, tuy Tang Lam cố ý đến sớm hơn một nén nhang, nhưng lại không ngờ các vị tiểu thư quý tộc khác đã đến gần như đông đủ. Mà người chủ trì - Thẩm Trường Nguyệt - lại càng sớm đứng chờ bên hồ, lần lượt tiếp đón từng vị khách đến sau.

 

Tang Lam vừa mới bước vào, Thẩm Trường Nguyệt - đang trò chuyện với người khác - liền lập tức nở nụ cười xin lỗi với đối phương, rồi dắt theo thị nữ, bước nhẹ nhàng tiến về phía y.

 

"Úc Vương phi điện hạ!"

 

Trên gương mặt thanh tú của Thẩm Trường Nguyệt nổi lên một tầng ráng đỏ nhàn nhạt. Trong mắt nàng ánh lên ý cười rõ ràng, tuy tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn không quên hành lễ theo đúng lễ nghi.

 

Chỉ đến khi lễ nghi chu toàn, nàng mới thân mật tiến gần, ngữ điệu vui vẻ mà hỏi thăm:

 

"Vương phi gần đây thân thể vẫn khỏe chứ? Ăn uống có hợp khẩu vị không? Có cảm thấy không quen khí hậu không?"

 

Thiếu nữ ríu rít như chim sẻ nhỏ, hoàn toàn khác hẳn vẻ đoan trang trầm ổn hôm ấy trước mặt Hoàng hậu. Câu hỏi nối tiếp câu hỏi, vui vẻ không ngớt, mãi đến khi nhận ra thái độ của bản thân có phần quá nhiệt tình, nàng mới hơi ngượng ngùng thu liễm lại một chút.

 

"Đều rất tốt." Tang Lam nhẹ đáp.

 

"Thật sao?" Thẩm Trường Nguyệt gật đầu, liếc nhìn quanh, thấy nơi gần đó không có ai, liền hạ thấp giọng, hỏi nhỏ:

 

"Vậy... Úc Vương điện hạ đối với người có tốt không?"

 

Tang Lam khẽ sửng sốt. Y nhìn ra được Thẩm Trường Nguyệt là thực lòng quan tâm, lo lắng y mấy ngày qua sống không yên ổn. Thế nhưng, bị một thiếu nữ tuổi còn nhỏ hơn mình lo lắng từng li từng tí như vậy, không rõ là vì cảm động hay vì phải đối diện với tâm ý ấy mà tìm lời ứng đáp, trong lòng Tang Lam bất giác dâng lên chút lúng túng khó nói thành lời.

 

"Ngài ấy rất chiếu cố ta."

 

Chỉ một câu đáp ngắn gọn.

 

Mà Thẩm Trường Nguyệt kín đáo quan sát biểu tình của y, thấy thần sắc không giống giả vờ, lại vô cùng nhạy bén bắt được nơi vành tai bị sợi tóc che khuất lộ ra chút hồng nhàn nhạt. Nghĩ đó là biểu hiện ngượng ngùng, nàng cũng ngầm yên lòng, tiếp nhận câu trả lời ấy là thật.

 

"Vậy thì thật tốt." Thiếu nữ khẽ nở nụ cười, sau đó liền chuyển đề tài:

 

"Nghe nói Vương phi rất ít khi ra khỏi phủ, mà Trường Nguyệt Hồ lại là nơi phong cảnh tuyệt đẹp, hôm nay nhất định phải thưởng ngoạn cho thật vui."

 

"Được."

 

Trường Nguyệt Hồ vốn là danh thắng nổi tiếng trong kinh, cảnh sắc quả thật không phụ kỳ danh. Gió xuân lướt nhẹ, hương hoa thoảng qua, bóng cây rợp mát, nhìn ra xa, mặt hồ sóng nước lấp lánh, mơ hồ còn thấy từng đàn cá chép sặc sỡ tung mình nhảy lên khỏi mặt nước, sinh động như tranh.

 

Theo lời mời, các tiểu thư quý nữ phân ra ngồi trên hai chiếc thuyền hoa loại nhỏ, mỗi chiếc chỉ vừa đủ chỗ cho hơn mười người. Đều là những khuê tú quen biết đã lâu, trước khi lên thuyền không tránh khỏi một phen chào hỏi, hàn huyên rôm rả.

 

Tang Lam bị Thẩm Trường Nguyệt kéo theo làm quen với một vài tiểu thư xuất thân thế gia hoặc đã gả vào danh môn, sau một hồi khách khí giao tiếp, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội an tĩnh ngồi xuống, chậm rãi nâng chén trà nhấp một ngụm, tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã hiếm có.

 

Chẳng bao lâu sau khi y đã an vị, Thẩm Trường Nguyệt cũng đi tới, ngồi xuống đối diện.

 

Lúc này, các thiếu nữ khác tụ tập bên kia thuyền, vui vẻ bàn luận về những mẫu y phục hoa lệ đang thịnh hành trong kinh gần đây. Vì thế, nơi bàn nhỏ trước mặt Tang Lam lúc này chỉ còn lại hai người họ.

 

"Điện hạ hôm nay vất vả rồi." Thẩm Trường Nguyệt đẩy khay trái cây trước mặt về phía y, bất đắc dĩ khẽ cong môi cười một tiếng áy náy, "Vốn định để người an nhàn thưởng cảnh, lại không ngờ người lại được mọi người yêu thích đến thế."

 

Chỉ trong chốc lát giao lưu ngắn ngủi, Tang Lam đã bị một vòng các thiếu nữ đồng hành vây quanh. Đến cả nàng, muốn chen vào để góp lời cũng khó khăn.

 

"Nơi kinh thành này, vòng thế gia nhìn như bao dung, kỳ thực lại chật hẹp vô cùng. Người ngoài muốn đặt chân vào, chẳng phải chuyện dễ dàng."

 

Nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Trường Nguyệt trở nên đoan chính, từng chữ một chậm rãi nói với Tang Lam: "Đặc biệt là những người đến hôm nay, đều xuất thân từ thế gia vọng tộc. Cùng họ giao hảo, với điện hạ sau này ắt sẽ có chỗ lợi."

 

Quả nhiên là như vậy.

 

Tang Lam khẽ gật đầu, khép tay áo thi lễ, trầm giọng đáp: "Thẩm tiểu thư có lòng, Tang Lam xin cảm tạ."

 

Chỉ nhìn vào dung mạo cùng tuổi tác, người ngoài e rằng sẽ cho rằng Thẩm Trường Nguyệt là một thiếu nữ hồn nhiên chưa hiểu sự đời. Nhưng qua một buổi tiếp xúc hôm nay, Tang Lam đã thấy rõ - nàng xử sự có chừng mực, lời lẽ khéo léo, tâm tư kín đáo, từng cử chỉ đều toát lên phong thái và giáo dưỡng đặc hữu của danh môn khuê tú.

 

"Không không không." Thiếu nữ khi nãy còn điềm tĩnh giờ lại lúng túng đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, "Vương phi không cần nói cảm ơn, thật ra ta chẳng giúp được gì... là các nàng, các nàng đều thật sự thích ngài."

 

"Tất cả đều nhờ phúc khí của Thẩm tiểu thư."

 

"Điều đó không dám nhận." Thẩm Trường Nguyệt cười khẽ, ánh mắt trong veo ánh lên ý cười, "Là vương phi tự mang khí chất xuất chúng, khiến người khác khó lòng rời mắt."

 

Tang Lam nghe vậy chỉ xem như lời khách sáo, không đặt quá nhiều tâm tư. Mà Thẩm Trường Nguyệt cũng không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng nâng ấm trà, chậm rãi rót đầy hai chén trước mặt.

 

Nàng không nói ra điều ấy - rằng ngoài dung mạo, y phục, lễ nghi hay cử chỉ, tất cả đều là vẻ ngoài dễ bắt chước, thì Tang Lam lại mang theo một khí chất từ trong cốt tủy toát ra. Đó là thứ thiên tính ngây ngô nhưng vững vàng như bàn thạch, như dã thảo trên thảo nguyên, sinh trưởng giữa gió lạnh. Dù y có cố gắng thu liễm đến đâu, cũng không thể che lấp nổi.

 

Giống như một hương dược trí mạng tản mát vô hình, dễ dàng câu dẫn mọi kẻ đến gần.

 

Nhìn y, như thể đang nhìn thấy cánh đồng rộng lớn được gió xuân thổi qua - lạnh lẽo mà sinh cơ tràn trề. Đối với những người từ nhỏ đã quen sống trong sự ấm êm nuông chiều nơi thành đô, đó là một sức hút khó lòng kháng cự.

 

Huống chi y dung mạo hơn người, lời ăn tiếng nói tiến thoái có độ, dù giữa hai người tồn tại cách biệt địa vị, nhưng thực khó mà khiến người không sinh lòng mến mộ.

 

Hai người lại nhàn tản hàn huyên đôi câu. Đúng lúc Thẩm Trường Nguyệt định mở lời gọi thị nữ bên cạnh lấy chút điểm tâm, thì chiếc thuyền hoa bọn họ đang ngồi đột nhiên bị vật gì đó va mạnh vào. Trà nước cùng điểm tâm trên bàn bị chấn động hất văng, "tùng tùng xèng xèng" mà rơi vãi đầy sàn.

 

Trên thuyền, tiếng nữ tử kinh hoảng không ngớt vang lên, cảnh tượng hỗn loạn. Tuy rằng nguy hiểm trong gang tấc, may mắn thay không ai vì thế mà rơi xuống hồ.

 

Thuyền vừa vững lại, Tang Lam ngước mắt nhìn về hướng vừa truyền đến va chạm. Chỉ thấy nơi ấy neo đậu một con thuyền hoa rộng rãi, xa hoa hơn hẳn thuyền họ đang ngồi. Người trong thuyền không rõ là ai, nhưng có thể thấy một gã thị vệ đứng nơi lan can, tay cầm trường kiếm, cao giọng quát vọng về phía này:

 

"Kẻ phía trước là ai? Dám tùy tiện ngăn cản đường đi của Tứ hoàng tử khi đang du hồ?"

 

Lời vừa dứt, con thuyền lớn kia không hề có ý dừng lại mà lại tiếp tục tiến lên, đầu thuyền lần nữa hung hăng đụng vào mạn thuyền chỗ Tang Lam và Thẩm Trường Nguyệt đang ngồi.

 

Lúc này, nơi chịu va chạm mạnh nhất chính là hai người họ.

 

Chuyện xảy ra bất ngờ. Tang Lam có võ nghệ hộ thân, phản ứng kịp thời nên giữ được thăng bằng. Nhưng Thẩm Trường Nguyệt vốn có luyện chút quyền cước, lại đúng lúc nghe tiếng quát đã nghiêng người định nhìn rõ tình hình bên kia thuyền, chưa kịp phòng bị thì thân hình đã lảo đảo, tay trượt khỏi thành thuyền, cả người rơi thẳng xuống mặt hồ.

 

"Trường Nguyệt --!"

 

Tận mắt chứng kiến các quý nữ trên thuyền đồng loạt thất thanh kinh hô, Tang Lam lại không chút do dự, ngay khoảnh khắc Thẩm Trường Nguyệt ngã xuống nước cũng lập tức phi thân theo sau, nhảy thẳng vào lòng hồ.

 

"Úc Vương phi điện hạ!"

 

Tiếng kinh hô lại lần nữa vang vọng khắp thuyền.

 

Giữa cảnh hỗn loạn như tơ rối ấy, may mà có Chước Thanh trấn định lên tiếng, nói rõ vương phi nhà mình từ nhỏ tinh thông thủy tánh, nhất định có thể bình an cứu được Thẩm tiểu thư. Lời ấy vừa ra, bọn nữ tử mới nhẹ nhàng thở phào, vẻ mặt bớt phần lo lắng.

 

Chỉ chốc lát sau, mặt hồ đã hiện lên hai thân ảnh.

 

Tang Lam dìu lấy Thẩm Trường Nguyệt vừa uống nước sặc sụa, đưa nàng đến gần thuyền để Chước Thanh cùng thị nữ kéo lên bờ. Ngay khi y đang định mượn lực leo lên theo, cổ tay bỗng truyền đến một trận châm chích đau nhói. Cùng lúc đó, từ sâu trong huyết mạch, một luồng ma ý dữ dội bắt đầu lan tràn ra khắp cơ thể.

 

Đồng tử Tang Lam chợt co rút, nhìn thấy rõ bàn tay mình bất lực trượt khỏi mép thuyền.

 

Thân thể lập tức lại rơi vào lòng hồ lạnh buốt. Tang Lam muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng toàn thân dường như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng trên mặt hồ ngày một xa dần.

 

Giữa âm thanh nước cuồn cuộn tràn vào lỗ tai, y mơ hồ nghe được tiếng Chước Thanh lo lắng hô gọi mình vang lên nơi xa, cùng với một tiếng "Tứ hoàng tử" không rõ ràng. Rồi sau đó, là âm thanh bắn nước xé tan mặt hồ - một thân ảnh từ xa lao đến, bơi về phía y.

 

Ngay trước khi đôi mắt khép lại, bóng tối nuốt trọn, một vòng tay quen thuộc, kiên định mà không cho từ chối, đón lấy y vào trong lòng.

 

...

 

Khi lần nữa ý thức khôi phục, Tang Lam phát hiện chính mình đang nửa ngồi dựa trong lòng ai đó. Y phục ướt sũng, nặng trĩu, rét lạnh; nhưng bên ngoài thân lại được bao bọc bởi tầng vải mềm khô ráo, vương hương thuốc thanh đạm - hơi ấm xa lạ mà quen thuộc, an tĩnh vây quanh thân thể.

 

Đó là hương dược thảo nhàn nhạt mà sáng nay y từng cùng chủ nhân nó dùng bữa điểm tâm.

 

Tựa hồ cảm giác được y tỉnh lại, người phía sau chậm rãi siết chặt vòng ôm, nặng nề mà trầm lặng, phảng phất như có điều gì đè nén trong lòng thật lâu.

 

Giọng nói khàn khàn bỗng truyền đến từ phía sau, xuyên qua lớp vải mỏng nơi y tựa đầu vào, trầm thấp như từ đáy tim cất lên.

 

"Rõ ràng đã nói, không được lại gần nước... Phải lấy an toàn của bản thân làm đầu."

 

"Thật là..."

 

Nam nhân khẽ thở dài, giọng điệu ôn hòa như gió xuân, nhưng trong lời nói lại ẩn ẩn một tia áp lực khiến người không rét mà run.

 

"Cho dù đã dặn đi dặn lại, nhưng nghĩ lại, ta đoán là ngươi vẫn không chịu nghe lời."

 

Hắn cúi đầu, hơi thở phả nhẹ bên tai, từng chữ thong thả rơi xuống -

 

"Đúng không?"

 

Ngữ khí vẫn nhu hòa như cũ, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tầng nguy hiểm không rõ hình dáng.

 

"-- Mạc Bắc Vương tử điện hạ."

background
TrướcSau