Tháp Cách - Y Hu Hi Áp


Chương 21

Tùy Chỉnh

Tang Lam tỉnh lại trong một gian phòng có chút xa lạ. Nói là xa lạ, nhưng thực ra, nơi này sáng nay y vừa mới đặt chân qua.
“...Ngài ở lại với ta đi.”
Y phục ướt sũng trên người đã được thay ra, thân thể đang nằm trên chiếc giường đệm mềm mại, theo tâm thần dần thả lỏng cũng thoáng chìm vào yên tĩnh.
Y không lập tức cử động, chỉ lặng lẽ nằm yên, giãn người ra, ngước nhìn tán màn treo phía nóc giường, trầm mặc đến xuất thần.
Tuy mỗi ngày đều như thể an nhàn mà ở trong viện mình, không ra đại môn, chẳng bước tiểu môn, nhưng chỉ có chính y mới rõ—mỗi ngày đều phải gắng sức duy trì cuộc sống đơn điệu bất biến ấy, cưỡng chế đè nén mọi tò mò và khát vọng hướng ra thế giới bên ngoài. Y học theo dáng vẻ chín chắn, ổn trọng của a tỷ, xử sự như người trưởng thành—tựa như một con chim ưng vốn tung cánh giữa trời xanh, nay lại bị ép gập cánh, buộc phải học theo lối đi chậm chạp của gia cầm nơi mặt đất.
Vừa gò bó lại vừa khổ sở.
Thì ra, a tỷ trước nay luôn cực khổ như vậy sao…
Mang trên vai kỳ vọng của bao người, phải cố gắng trưởng thành để trở thành một người thừa kế xứng đáng, lại còn phải chăm sóc y—kẻ chẳng khác nào con ngựa hoang bất kham.
Tang Lam nhắm mắt lại, đem những cảm xúc ngổn ngang trong lòng chậm rãi ép xuống.
Hiện tại nghĩ đến những chuyện ấy cũng chẳng ích gì, ngược lại chỉ làm ra vẻ. Lúc này, điều quan trọng nhất là làm tốt việc mà mình nên làm.
Nghĩ đến đây, Tang Lam trở mình, chống tay lên giường, định ngồi dậy.
Chỉ vừa mới cử động, liền nghe bên cạnh vang lên một tiếng bước chân vội vã.
“Điện hạ!”
Là Chước Thanh.
Tang Lam được người đỡ dậy, y khẽ mở mắt, ánh nhìn dừng lại trên thân ảnh thiếu nữ trước mặt.
Chước Thanh từ nhỏ đã điềm đạm, chín chắn như một tiểu đại nhân. Thế nhưng giờ phút này, nàng lại có vẻ hơi chật vật: vành mắt ửng đỏ, mái tóc bên tai hơi rối loạn, thậm chí cả trên người cũng vẫn mặc bộ y phục nàng từng mặc trước khi y rơi xuống nước.
Sau khi đỡ Tang Lam ngồi dậy, Chước Thanh trước tiên dâng một chén nước ấm để y nhuận giọng, rồi lại cẩn thận khoác thêm cho y một chiếc áo choàng mỏng. Làm xong mọi việc, nàng chỉ khẽ mím môi, cúi đầu đứng im một bên, không nói một lời.
Không cần đoán cũng biết vì sao nàng lại như vậy. Tang Lam âm thầm thở dài, đưa tay nhẹ nhàng kéo nhẹ vạt tay áo đang rũ xuống bên người nàng.
“…Chước Thanh?”
Hành động ấy tựa như một chiếc khóa bị vô tình mở ra. Thiếu nữ vốn căng mình giữ im lặng, chỉ cần một động chạm dịu dàng ấy liền vỡ òa như nước lũ.
“Điện hạ… thực xin lỗi, đều là Chước Thanh sơ suất, không chăm sóc chu toàn cho ngài.”
Nàng dường như đang cố gắng kiềm chế để không thất thố trước mặt y, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi. Từng giọt lặng lẽ chảy xuống, rồi lại bị nàng vụng về lau đi.
“Ngươi thật là…” Tang Lam giơ tay lên, lần này y nghiêng người về phía trước, bàn tay khẽ đặt lên đ ỉnh đầu nàng, xoa nhẹ. “Lần trước thấy ngươi khóc, cũng đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
“Chước Thanh của chúng ta là kiên cường nhất. Lần này chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa—ta không phải vẫn bình yên sao?”
“…Đừng khóc nữa.”
Tang Lam vốn không giỏi an ủi người khác, may thay Chước Thanh hồi phục rất nhanh. Mới một khắc trước còn như hoa lê đẫm mưa, thoắt sau đã như nhớ ra điều gì đó mà lập tức ngừng khóc.
Nàng đưa tay sờ thử trán y, đôi mắt hoe đỏ thoáng chốc nhíu lại, lo lắng nhìn y: “Đều là lỗi của ta. Giờ quan trọng nhất là thân thể của điện hạ.”
“Điện hạ cảm thấy trong người có chỗ nào không ổn?”
Bị nàng nhắc nhở, Tang Lam mới chậm rãi nhận ra thân thể có chút nóng rát, đầu nặng trịch. Ban đầu, y còn nghĩ chỉ là cảm giác thường thấy khi mới tỉnh dậy. Nhưng từ phản ứng của Chước Thanh, có vẻ như sự tình không đơn giản như vậy.
“Đầu có chút nặng, hơi thở cũng thấy nóng… Ta chẳng lẽ bị cảm sốt sao?”
“Ngự y cũng nói như vậy.” Nghe y nói, thần sắc lo lắng trên mặt Chước Thanh càng rõ rệt hơn. “Điện hạ mau nằm xuống nghỉ ngơi, tuyệt đối không được nhiễm thêm hàn khí.”
Tang Lam chỉ khẽ lắc đầu, y đã ngủ khá lâu, giờ dù có nằm xuống e rằng cũng khó mà ngủ tiếp.
“Nói cho cùng, ta chẳng qua chỉ là cảm mạo sau khi rơi xuống nước, sao lại kinh động đến cả ngự y?”
“Là Úc Vương điện hạ kiên quyết mời ngự y tới.”
Vừa nghe đến tước hiệu của Tạ Lưu Đình, Tang Lam mới chợt nhớ ra—chính là người kia đã đưa y trở về.
“Tạ Lưu Đình đâu?”
Từ lúc y tỉnh lại đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng người kia, không biết đã đi đâu.
Chính y cũng không ý thức được, giờ khắc này dáng vẻ y hỏi ra câu ấy lại lộ ra vài phần ỷ lại rõ ràng, thậm chí có chút oán trách, tựa như người nọ vốn dĩ phải ở bên cạnh y mới đúng.
Chước Thanh nhận ra điều đó, trong lòng thoáng dâng lên chút kinh ngạc, nhưng rồi rất nhanh liền nén xuống. Việc điện hạ gọi thẳng tên húy của Úc Vương khiến nàng giật mình thoáng chốc, nhưng cũng chỉ là một chớp mắt. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp, như nhớ tới điều gì đó, cất lời:
“Úc Vương điện hạ ngài…"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã vang lên một tiếng động nhỏ. Khóa cửa nhẹ nhàng bị người bên ngoài mở ra một cách từ tốn.
Chính là người vừa được nhắc tới, tay trái nâng khay gỗ, tay phải đẩy cửa bước vào. Khi ngước mắt bắt gặp hai ánh mắt đang nhìn về phía mình, hắn thoáng kinh ngạc, sau đó nét mặt liền giãn ra, mỉm cười ôn hòa.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Thấy người kia xuất hiện, Tang Lam gần như theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vương phi lúc này cảm thấy thế nào?” Tạ Lưu Đình vừa đặt khay xuống, vừa dịu giọng hỏi han, ngữ điệu như đang khuyên nhủ một tiểu hài tử.
“Không sao cả.”
Ánh mắt Tang Lam dời theo động tác của hắn, nghe được câu hỏi nào thì liền đáp lại câu ấy, rất mực nghe lời.
Bởi vì vừa mới tỉnh giấc, mái tóc đen như mực của y hơi rối, xõa tung mà tán loạn, vài lọn còn vương trên giường, trải dài đến tận bên hông. Tóc mai rủ xuống che khuất nửa gương mặt, làn da lại vì sốt mà ửng hồng, ánh mắt vẫn trong veo, thoạt nhìn tựa như một tiểu sư tử đang được chăn ấm bao bọc, vừa mềm mại vừa bất lực.
Tuy biết rõ là do phát bệnh mà ra, nhưng dáng vẻ vừa mơ hồ vừa ngoan ngoãn ấy vẫn khiến Tạ Lưu Đình không nhịn được mà sinh thêm mấy phần thương tiếc xen lẫn trìu mến.
“Thế nào gọi là không sao?” Trong mắt nam nhân hiện lên vài phần bất đắc dĩ, “Ngươi có biết mình đang phát sốt?”
“Ta biết.”
Tang Lam gật đầu, đáp lời rất mực nghiêm túc.
Dáng vẻ hiện giờ của y khiến đầu ngón tay Tạ Lưu Đình khẽ động, cuối cùng vẫn không nén được, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên cần cổ y.
Tang Lam biết đối phương là đang dò nhiệt, nên không phản kháng, chỉ khi bàn tay mang theo nhiệt độ thấp ấy chạm đến, thân mình khẽ co lại một chút.
Mu bàn tay của Tạ Lưu Đình cũng chỉ dừng lại trong chốc lát liền thu về, mà khi tay kia rời đi, hàng mi Tang Lam khẽ run lên một cách rất khó nhận ra.
Chẳng muốn thừa nhận, nhưng—y thực sự có vài phần lưu luyến sự ấm áp kia, ấm áp khác biệt với chính thân thể mình.
“Bây giờ so với đêm qua đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói đoạn, Tạ Lưu Đình lấy bát sứ đặt sang một bên, giơ tay chậm rãi khuấy cháo trong bát, rồi múc một muỗng, đưa đến bên môi Tang Lam.
“Lúc bị sốt nên ăn chút cháo thanh đạm, vương phi nếm thử xem hợp khẩu vị hay không.”
Tang Lam nhất thời mải nghe hắn nói, đến khi cháo đưa tới bên miệng liền thuận theo mà hé môi, chờ đến khi nuốt xuống rồi mới phản ứng lại.
Gương mặt vốn đã phiếm hồng, nay lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
Cháo đã ăn vào miệng, Tang Lam nghẹn một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ nói được một câu:
“...Khá ngon.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tạ Lưu Đình khẽ gật đầu, giữa hàng mày nhuốm một tia ý cười ôn hòa: “Ta còn lo lắng mãi, sợ tay nghề đã kém đi.”
Nghe vậy, Tang Lam hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người đối phương: “Cháo này... là Vương gia tự mình nấu?”
Nam nhân mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Người Trung Nguyên các ngài chẳng phải vẫn nói quân tử nên tránh xa nhà bếp? Sao ngài còn…”
Lại còn có thể đem tay nghề bếp núc mài giũa đến tinh tế nhường này.
Ánh mắt Tang Lam rơi vào bát cháo trong tay hắn. Càng là những món thanh đạm, lại càng khó nấu đến mức hoàn mỹ. Trong cung đình, ngự trù khéo tay cũng bất quá như thế.
—Người này, tựa hồ so với vẻ ngoài nho nhã, trong cốt cách lại là kẻ đã định làm việc gì, thì nhất định phải làm đến tận cùng.
“Thế nhân luôn nói quân tử phải thế này thế kia, nhưng ai quy định ta cũng phải sống theo những điều đó?” Nam nhân cười nhẹ, giọng điệu chẳng hề để tâm, “Huống hồ, ta cũng chưa từng tự xưng là quân tử gì đó.”
“Nếu không học lấy vài phần bản lĩnh sinh tồn, chỉ sợ khi còn nhỏ, ta đã chết đói bên vệ đường rồi.”
“Không nói chuyện đó nữa.”
Tạ Lưu Đình lại lần nữa nâng muỗng cháo lên, nhưng lần này Tang Lam đưa tay ngăn lại, ý bảo muốn tự mình dùng.
E sợ bị Chước Thanh nhìn thấy mà chê cười, Tang Lam vừa từ chối vừa lén liếc về phía sau, nhưng ánh mắt vừa đảo qua lại khẽ khựng lại.
Chước Thanh không biết đã rời khỏi phòng từ bao giờ.
“Thị nữ của Vương phi quả là người hiểu chuyện.” Tạ Lưu Đình nhẹ rũ mi mắt, theo ý y mà đưa chén sứ tới tay, “Nàng canh ngươi cả một đêm, e là cũng mệt mỏi lắm rồi, cứ để nàng nghỉ ngơi cho yên.”
“...Vâng.”
…
Sau khi dùng cháo xong, dưới lời khuyên nhẹ nhàng của Tạ Lưu Đình, Tang Lam lại nằm xuống. Ban đầu còn chưa thấy gì, nhưng chẳng hiểu vì sao, dưới những động tác dịu dàng vỗ về từng chút của nam nhân, cơn buồn ngủ lại như làn sóng lặng lẽ ùa tới.
“Tạ Lưu Đình…”
Tang Lam cố chống lại cơn buồn ngủ, thấp giọng gọi tên người kia.
“Ừm?”
Hương lạnh nhàn nhạt dần dần lan gần. Tang Lam nghe thấy giọng nói ôn hòa kia vang lên bên tai, mềm nhẹ như gió xuân:
“Vương phi là muốn ta ở lại cùng ngươi nghỉ một lát sao?”
“…”
Thấy y không lên tiếng, nam nhân như đã dự liệu, nhẹ cong khóe môi.
“Thôi được rồi, không đùa nữa. Ta sẽ ngồi bên xử lý công vụ, vương phi nếu có cần gì thì cứ gọi ta là được.”
Tạ Lưu Đình khẽ cười, giơ tay kéo góc chăn cho y, chỉnh lại một lượt cho kín, đang định đứng dậy thì tay áo lại khẽ bị người giữ lấy, lực đạo rất nhẹ.
Nam nhân xưa nay trầm ổn cũng khựng lại một thoáng, quay đầu nhìn, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc khó nén.
“...Muốn.” Người đang nằm trên giường chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, như bị nước rửa qua, long lanh mà lấp lánh. Tang Lam có thể nghe rõ ràng tiếng trống trong ngực mình dồn dập không ngừng.
Y cố nén run rẩy, thấp giọng nói:
“...Ngài ở lại với ta đi.”
Chắc là do sốt đến hồ đồ rồi, Tang Lam nghĩ, nếu không thì sao có thể nói ra mấy lời như thế…
“Vương phi.”
Tạ Lưu Đình như đang khắc chế điều gì, khẽ nhắm mắt, rồi lại ngẩng đầu, nhẹ buông một tiếng thở dài.
Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước dưới đáy vực, giờ khắc này ẩn ẩn nổi sóng ngầm ——
“Ngươi đang bệnh, câu nhân quá đỗi, thật không phải là điều tốt.”
Lời nói là vậy, nhưng cuối cùng, vẫn để Tang Lam tựa vào lòng ng ực rộng lớn và ấm áp kia.
“Nếu lỡ đem bệnh truyền sang ngài thì biết làm sao đây…” y chậm chạp nghĩ tới, thấp giọng thì thào.
“Vậy thì càng tốt.”
Trong lồ ng ngực gần kề truyền ra tiếng cười khẽ, trầm thấp mà dễ nghe, khiến đầu óc Tang Lam cũng thoáng thanh tỉnh đôi phần.
Không biết là bởi vì tâm trí khi bệnh trở nên mềm yếu, hay bởi vì người trước mắt thật quá mức trầm ổn và đáng tin.
Tang Lam trong khoảnh khắc ấy, bỗng như thấy bóng cố hương nơi ngàn dặm xa xăm.
…
Muốn khiến một người mở lòng, biện pháp tốt nhất là khiến người ấy có được một bí mật của ngươi.
— Tạ Lưu Đình xưa nay vẫn xem đó như một chiêu để thu phục lòng người.
Nhưng hắn không từng nghĩ tới, những lời ấy cũng có thể ứng vào chính mình, và vào người trong lòng kia.
Đêm khuya tĩnh mịch, bầu trời mênh mang, có vệt sao băng lặng lẽ rơi vào biển rộng.
Người trong lòng ng ực đã chìm vào mộng sâu.
Ngay khoảnh khắc đó, Tạ Lưu Đình vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được: người mà hắn khát cầu, dường như rốt cuộc cũng thật nhẹ, rất nhỏ, chậm rãi mà, hướng về phía hắn… tiến gần thêm một bước.
