Chương 23


Sau biến cố từ việc rơi xuống hồ lần trước, những suy tư rối ren vẫn luôn chồng chất trong lòng Tang Lam rốt cuộc được người kia thuận theo dòng nước mà lặng lẽ xua đi, từng chút một tan biến. Bệnh tình của y, sau vài lần sốt cao triền miên, cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục.
Trong thời gian dưỡng bệnh, dưới sự kiên nhẫn, vừa ôn hòa vừa khó lòng từ chối của Tạ Lưu Đình, Tang Lam vẫn luôn ở lại trong tẩm viện của đối phương, gần như từng khắc đều nhận lấy sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo hiếm thấy.
Đối với điều này, ngoài cảm kích ra, Tang Lam khó tránh khỏi sinh ra đôi chút áy náy.
Một phần vì sợ lây bệnh khí sang cho người kia, phần khác là cảm thấy mình vẫn luôn chiếm dụng chỗ ngủ của người ta, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Dù có hơi kỳ quặc, nhưng y luôn cảm thấy bản thân như chim tu hú chiếm tổ, nay bệnh đã khỏi, đương nhiên cũng nên sớm quay lại tẩm viện của mình.
Ý tưởng vừa khởi lên, Tang Lam liền tìm cơ hội thích hợp để nói với đối phương -- dù sao đã ở lại đây lâu như vậy, về tình về lý cũng nên lên tiếng.
Lúc đó đêm đã khuya, hai người ngồi cùng nhau bên bàn, mỗi người đều bận rộn với việc riêng, không hề có lời nào trao đổi.
Giữa sự yên lặng ấy, Tang Lam lại không cảm thấy bối rối. Có lẽ do mấy ngày qua đã quen với sự hiện diện của người kia bên cạnh, lúc này ngược lại còn thấy tâm tình bình ổn hơn nhiều.
Hai người sóng vai mà ngồi, trong im lặng lại không hề xa lạ, tựa như đôi bạn cũ quen biết đã lâu.
Tang Lam khép gọn cuốn sách vừa đọc xong trong tay, đứng dậy nhẹ nhàng đặt lại vào đúng vị trí, rồi quay lại ngồi xuống chỗ cũ, tự nhiên mà đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Nam nhân bên cạnh đang xử lý công vụ, nghe thấy lời y, tay cầm bút khẽ khựng lại, rồi giơ tay chỉnh lại ánh nến trên bàn gần hơn một chút, sắc mặt trầm tĩnh, tựa hồ cũng không lấy làm bất ngờ với đề nghị này.
"Vương phi hiện tại đã muốn trở về sao?"
Tạ Lưu Đình ngước mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, sau đó giọng nói ôn hòa đề nghị:
"Sắc trời đã khuya, đêm lạnh gió thổi dễ nhiễm hàn. Thân thể vương phi vừa mới khỏi bệnh, không bằng nghỉ lại đêm nay, sáng mai hãy về."
"Vẫn là không cần." Đã sớm đoán được hắn sẽ nói vậy, Tang Lam lắc đầu, giọng điệu bình thản: "Lưu lại lâu như thế, cũng đã là quá mức quấy rầy, huống hồ thân thể ta hiện tại đã hoàn toàn bình phục, Vương gia không cần lo lắng."
"Vậy sao?"
Tạ Lưu Đình nhàn nhạt đáp lại, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đề bút viết mấy chữ lên trang giấy.
Ngay lúc Tang Lam cho rằng đối phương đã ngầm đồng ý, định đứng dậy hành lễ cáo lui, thì lại nghe thấy người kia giọng điệu thong dong, trầm thấp mở miệng --
"Thời tiết hiện giờ đang vào độ nóng nực nhất, dẫu có trải băng thì ban đêm cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu."
"... Không biết ý của Vương gia là?"
Không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của nam nhân, Tang Lam không khỏi hơi nghiêng người về phía trước, dò hỏi.
"Ý của ta là --" Giọng nói trầm thấp của Tạ Lưu Đình không biết từ khi nào đã ngấm thêm vài phần ý cười, chậm rãi thấm vào từng câu chữ.
"Đêm hè oi bức, vương phi lại sợ nóng như vậy, mà ta xưa nay thể hàn, hai người cùng ngủ chẳng phải càng thích hợp sao?"
Theo từng câu nói rơi xuống, ánh mắt Tang Lam dần dần mở lớn. Y thậm chí hoài nghi liệu bản thân có phải vẫn còn sốt mê man, bằng không tại sao lại từ miệng người này nghe ra những lời lẽ... khiến người ta thẹn đến mức không biết ứng đối thế nào?
Y nghẹn lời hồi lâu, thực sự không tìm ra câu nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp thốt ra một câu:
"Ngài... ngài đang nói bậy gì đó!"
"Sao lại là nói bậy?"
Tạ Lưu Đình không vội không nóng, tay đặt bút khẽ buông xuống gác bút, rồi từ tốn chỉnh lại cổ tay áo, động tác ung dung nhàn nhã, sau đó mới nghiêng đầu, mỉm cười nhìn về phía Tang Lam:
"Vương phi chẳng phải lúc trước rất thích ôm ta ngủ sao? Chúng ta vốn là phu thê, cùng tẩm viện vốn dĩ là chuyện hợp tình hợp lý, vương phi cần gì phải thẹn thùng?"
"Ai... ai thẹn thùng chứ!"
Tang Lam nghiến răng nghiến lợi: "Phép khích tướng đối với ta vô dụng!"
Sợ thực sự chọc giận người kia, Tạ Lưu Đình chỉ khẽ cười thấp hai tiếng, thu lại thần sắc trêu đùa, lúc này mới ôn hòa nói:
"Nếu vương phi không chê, lưu lại nơi này... Trong phòng ngủ của cô có tàng thư không ít, lúc nhàn rỗi, vương phi có thể tùy ý lấy ra đọc."
Hắn giơ tay, khẽ chỉ về phía giá sách dọc theo vách tường phía sau:
"Không cần đi lại, lại có thể đọc sách, nếu có chỗ nào chưa rõ, cũng tiện để cùng ta trao đổi bàn bạc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Những lời này nghe vào tai quả thật không sai, điều kiện cũng vô cùng chân thật, khiến cho Tang Lam không khỏi trong khoảnh khắc hơi động tâm.
Không chỉ riêng thư phòng trong phủ, ngay cả phòng ngủ của Tạ Lưu Đình cũng được bài trí chỉnh tề, tràn ngập sách vở. Trái ngược với vẻ ngoài cẩn trọng, giữ lễ, người này dường như không hề câu nệ phải đọc sách ở đâu, tùy hứng lại tự nhiên.
Mà bản thân Tang Lam cũng không thích không khí quá mức nghiêm túc của thư phòng để đọc sách, luôn cảm thấy có chút gò bó, huống chi đó còn là nơi Tạ Lưu Đình thường xuyên xử lý công vụ, lúc hắn vắng mặt, bản thân y cũng ngại đơn độc tự tiện ra vào.
Huống hồ, trong phủ Úc Vương tàng thư phong phú đa dạng, chỉ riêng hai nơi - thư phòng và phòng ngủ này - cộng lại đã chất chứa chừng vạn cuốn sách, thực xứng danh "thư hải".
"Đương nhiên," Tạ Lưu Đình khẽ cười, "...... những điều đó bất quá chỉ là cái cớ."
Ánh nến vàng ấm áp nhảy nhót theo nhịp gió nhẹ, phản chiếu ánh mắt hắn trầm tĩnh mà chuyên chú.
"Ta có tư tâm, chỉ muốn mỗi ngày tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đều là vương phi. Chỉ là... nguyện vọng này, có phải có chút quá xa xỉ rồi không?"
Giọng nam nhân trầm thấp mà dịu dàng, như muốn tan vào làn gió đêm đang lay động.
Lời nói ấy, hàm súc lại rõ ràng, vừa nhẹ nhàng lại vừa đụng trúng chỗ mềm yếu nhất, khéo léo giữ lại cho Tang Lam một con đường tiến lui.
Tang Lam nghe xong, không lập tức đáp lời. Một lát sau, tựa như muốn che giấu điều gì, y vung tay áo xoay người bước đi.
Tạ Lưu Đình vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo, ý cười càng sâu:
"Vương phi đi đâu vậy?"
Bước chân Tang Lam hơi khựng lại, vành tai đỏ bừng, cắn răng đáp:
"Đi lấy một quyển sách mới!"
Sáng sớm hôm sau, Tang Lam bị động tác chuẩn bị lên triều của Tạ Lưu Đình làm cho tỉnh giấc.
Vốn dĩ có thể tiếp tục ngủ, nhưng thiếu đi vòng tay quen thuộc bên cạnh, y trằn trọc cọ cọ trong chăn vài lần, rốt cuộc vẫn mở bừng mắt.
Vừa mới ngẩng đầu, liền bắt gặp bóng dáng nam nhân đang mặc quần áo chỉnh tề, buộc thắt lưng.
Gần như cùng lúc, người kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của y, quay đầu nhìn lại. Khi thấy Tang Lam đã tỉnh, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là chút áy náy.
"Đánh thức ngươi rồi sao?"
Hắn vốn dĩ không cho người hầu vào hầu hạ, cũng cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, chỉ mong không quấy rầy giấc ngủ của Tang Lam, không ngờ cuối cùng vẫn đánh thức người.
Tang Lam lắc đầu, xoa nhẹ mắt ngồi dậy.
Mái tóc dài mềm mại theo động tác mà khẽ lay động, vài sợi lòa xòa rơi trên khuỷu tay thon thả, mang theo vẻ lười biếng mà vô thức đáng yêu.
Ánh mắt còn vương chút mông lung ngái ngủ, lặng lẽ nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa.
Tạ Lưu Đình cứ thế trầm mặc nhìn y thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được bước lên trước, một tay nhẹ nhàng nâng gáy y, cúi xuống khắc chế mà hôn lên trán.
Khoảng cách gần đến nỗi hơi thở giao hòa.
Hàng mi dài của Tang Lam khẽ run, rồi nhẹ nhàng cụp xuống.
"...... Ngài lại hôn ta."
Tang Lam khẽ oán, giọng nói còn mang theo chút mơ màng.
Người kia chỉ bật cười khẽ, giọng trầm ấm mà dịu dàng hỏi:
"Còn muốn ngủ thêm một lát?"
"Không cần."
"Vậy để ta gọi người vào, giúp vương phi rửa mặt chải đầu."
"Ừm."
Tạ Lưu Đình xoay người mở cửa phòng, còn Tang Lam thì xuyên qua bóng dáng hắn, nhìn ra ngoài trời.
Đang là mùa hè, sắc trời lúc này so với mùa đông bớt phần âm trầm, tựa như tờ giấy Tuyên Thành thấm nước, nhàn nhạt mà sáng trong.
Tựa như những sáng sớm y từng sống một mình trong tẩm điện trước đây, dường như cũng không có gì khác biệt, Tang Lam thầm nghĩ.
Nhưng hình như, mọi thứ đã âm thầm đổi thay.
Y cúi đầu, nhân lúc người nọ chưa trở lại, lén nâng tay áo nhẹ nhàng đưa lên ngửi.
Không biết có phải do lâu ngày dùng thuốc hay không, nơi Tạ Lưu Đình thường lưu lại luôn vương chút hương thảo dược nhàn nhạt.
Mà giờ phút này, trên người hắn ngoài mùi hương quen thuộc ấy, còn vương vấn đâu đó một tia thanh đạm khác, phảng phất như hơi thở của một người khác.
Sau khi rửa mặt chải đầu và thay y phục, Tang Lam nhìn xuống quần áo trên người, không khỏi có chút kinh ngạc.
"...... Đây là?"
Y vốn không rành lắm về y phục của nữ tử, trước giờ đều là Chước Thanh lựa chọn sẵn, y chỉ việc thay mặc.
Nhưng hôm nay, sau khi mặc xong mới phát hiện, bộ y phục này hình như không phải những váy áo y thường mặc.
"Bệnh khỏi rồi, nên thay y phục mới để xua hết bệnh khí, đây là phong tục dân gian."
Tạ Lưu Đình nửa quỳ, khẽ phủi làn váy của Tang Lam, sau đó đứng dậy, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía y --
Trước mắt là thiếu niên khoác lên mình bộ váy dài lụa mỏng màu cẩm hách, vạt áo mềm mại như nước, dễ dàng tôn lên vóc người thon dài thẳng tắp của y.
Trên làn váy buông rủ thêu kín những đóa hoa thạch lựu sinh động như thật bằng chỉ vàng, khiến sắc diện của y càng thêm rạng rỡ, như tiên tử bước ra từ vườn hoa.
Bộ y phục này, đặt trên người khác có thể sẽ khó phát huy hết vẻ đẹp, nhưng khoác lên Tang Lam lại đặc biệt xứng hợp, khó mà rời mắt.
Tang Lam chớp chớp đôi mắt trong vắt:
"Vương gia nhìn không giống người sẽ tin những chuyện này."
Tạ Lưu Đình nghe vậy, chỉ mỉm cười ôn hòa:
"Vì vương phi, ta dù có tin hay không, cũng đều sẵn lòng tin thử một lần."
Tang Lam nghe xong, tâm tình chợt trở nên phức tạp. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn trong suốt chân thành, liền biết người này không hề nói dối.
"Huống chi," Tạ Lưu Đình chậm rãi nói tiếp, "Vương phi mặc bộ này, thực sự đẹp đến không nỡ rời mắt, lại rất hợp với y phục của ta."
Nghe vậy, Tang Lam cúi mắt, kín đáo nhìn ngắm đối phương.
Nam nhân vận bộ áo gấm màu xám tro nhạt thêu ám văn trúc xanh, tóc dài buộc nửa, phần còn lại buông xõa sau lưng.
Trên đầu cài một phát quan đơn giản khảm ngọc và chỉ vàng, phối cùng tấm thị anh mỏng nhẹ, toàn thân toát lên vẻ đẹp đẽ quý phái mà vẫn nội liễm, điềm đạm.
Trước đây, Tang Lam chưa từng thấy dáng vẻ Tạ Lưu Đình lúc thượng triều, giờ nhìn kỹ mới phát hiện, quả thực so với thường ngày càng thêm trang trọng.
Bất quá...
Tang Lam giơ tay, dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Lưu Đình, nắm lấy hai dải anh mang bên sườn áo hắn, nhẹ nhàng gom lại, rồi từ từ cài chúng vào hệ khấu trước ngực, buộc chặt lại. Khi tay y dừng lại, chỉ còn cách cằm đối phương một đoạn ngắn.
"Như vậy là được rồi."
Tang Lam vừa lòng gật đầu, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt người kia, nhất thời ngẩn ra.
"...... Làm sao vậy?"
Không còn là ánh nhìn tĩnh lặng như nước thường ngày, mà là sâu đậm, chuyên chú, tựa hồ muốn đem người trước mắt nuốt trọn vào đáy mắt.
"Không có gì." Tạ Lưu Đình khẽ lắc đầu, thu lại tầm mắt, "Đa tạ vương phi."
"Đừng khách khí." Tang Lam ngừng một chút, rồi hỏi tiếp: "Hôm nay... ngài không ngồi xe lăn sao?"
"Không."
Tạ Lưu Đình giơ tay, chậm rãi vuốt qua vài sợi tóc vương nơi cổ Tang Lam, trầm giọng nói, "Về sau, có lẽ cũng không cần ngồi nữa."
Tang Lam im lặng.
Một lúc lâu sau, y mới nhẹ giọng hỏi:
"...... Là vì ta sao?"
Y lúc này cụp mi, cắn nhẹ môi dưới, vẻ mặt như một đóa hoa vừa khai rộ lại bỗng nhiên thất sắc, khiến Tạ Lưu Đình không khỏi mềm lòng.
Nam nhân nâng tay, dịu dàng vuốt v e gương mặt mềm mại của y.
"Sớm muộn cũng sẽ có ngày này. Chỉ là hiện tại, ta muốn vì vương phi, nhanh hơn một chút."
Tựa hồ vì đã có bí mật chung, khoảng cách giữa hai người cũng âm thầm kéo gần hơn vài phần.
Tang Lam đối với Tạ Lưu Đình không còn giữ sự dè dặt như trước, ngược lại càng thêm tự nhiên thân thiết.
Chính là loại cảm giác này, khiến y chẳng hiểu sao buột miệng hỏi ra nỗi nghi ngờ trong lòng --
"Vương gia, chẳng lẽ cũng muốn bước lên... vị trí kia?"
Y vừa dứt lời, liền cảm thấy mình có phần lắm miệng.
Nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi ngược lại:
"Nếu ta phải thì sao?"
Giọng nói của Tạ Lưu Đình hiếm khi không mang theo ý cười, âm thanh trầm thấp như trầm đọng, mê hoặc lòng người.
Tang Lam thấy vậy, chỉ mơ hồ liếc nhìn ra ngoài cửa, đợi chắc chắn bốn bề không có ai mới thấp giọng đáp:
"Khát vọng trèo l3n đỉnh cao, nắm giữ quyền lực tối thượng -- phàm là người sinh ra trong hoàng gia, xưa nay đều như vậy. Nếu ngay cả chút dã tâm ấy cũng không có, mới thực sự là chuyện lạ."
"Vương phi nói rất có lý, nhưng đó lại không phải điều ta mong mỏi."
Tạ Lưu Đình mỉm cười gật đầu, hơi rũ mắt xuống, hàng mi dài dễ dàng che khuất ánh nhìn dưới đáy mắt.
"Có kẻ muốn vị trí kia để hiệu lệnh thiên hạ, nắm quyền sinh sát; có người lại tự xưng vì xã tắc trăm họ, mượn danh nghĩa thánh nhân để mưu cầu."
Ánh mắt Tạ Lưu Đình xuyên qua khung cửa, nhìn về phương xa nơi chân trời còn mờ tối sắp tảng sáng.
"Mà ta, đều không giống như vậy. Ban đầu muốn bước lên vị trí kia, chỉ đơn giản là vì mẫu phi mà báo thù. Nhưng từ khi gặp được vương phi, lại có thêm vài phần ý niệm khác."
"Ta?" Tang Lam khẽ kinh ngạc.
"Ừm."
Khóe mắt Tạ Lưu Đình khẽ cong, môi mỏng mỉm cười nhàn nhạt, ngay cả khi không cười vẫn như mang theo ý cười mơ hồ.
"Ta rất tò mò -- khi thật sự đứng ở chốn cao ấy, liệu tình yêu có còn giữ được, hay cũng phải cân đo đong đếm trên bàn cân lợi ích."
"Ta chỉ muốn chứng minh, bên cạnh quân vương, chỉ cần giữ lại một người làm bạn là đủ."
Tang Lam ngẩn người, trong khoảnh khắc, trái tim như vang lên trống trận, âm thầm báo hiệu một loại nguy hiểm sắp kéo đến, thúc giục y nghiêng đi ánh mắt.
Thế nhưng, bàn tay rũ xuống bên người lại bị giữ chặt trong lòng bàn tay của nam nhân kia.
"Ta không phải thánh nhân, cũng chẳng phải quân tử. Dù ngồi lên ngôi vị cao nhất, e rằng cũng chẳng phải là một vị minh quân."
Nói đến đây, Tạ Lưu Đình khẽ thở dài:
"Vương phi, có phải đã thất vọng rồi?"
Dối trá.
Tang Lam nghĩ thầm.
Ánh mắt hắn lướt qua kệ sách gần như chiếm trọn nửa căn phòng, rồi dừng lại nơi bàn làm việc kia - trên đó tầng tầng lớp lớp đều là sổ sách công văn.
Từ ngày thân thể y nhiễm bệnh, Tạ Lưu Đình đã chuyển phần lớn công vụ đến phòng ngủ để tiện chăm sóc y.
Hầu như đêm nào cũng vậy, dù ở bên cạnh y, đối phương cũng phải vùi đầu vào công việc đến tận khuya.
Một mặt cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố y, một mặt lại xử lý chuyện của mình đâu vào đấy. Dù y ít ra khỏi phủ, cũng có thể nghe được trên phố những lời đồn đãi về đối phương: thủ đoạn thống trị rất mạnh mẽ, lại cực kỳ được lòng dân.
Nếu thật sự chỉ vì tư dục cá nhân, cần gì phải tốn nhiều tâm tư như vậy? Chỉ cần làm chút công phu bên ngoài, cùng đám hoàng tử khác tranh đấu là được rồi.
Thấy Tang Lam không đáp, Tạ Lưu Đình cũng không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi:
"Vậy còn vương phi? Vương phi có tâm nguyện gì?"
Tạ Lưu Đình khẽ rũ hàng mi dài, ánh mắt rơi lên người đối diện - người dường như vì câu hỏi này mà có chút bối rối.
"Ta có lần vô tình nghe người khác nhắc tới trưởng tỷ của vương phi, nói rằng người ấy thông tuệ hơn người, văn võ song toàn, trong lời nói tràn đầy khâm phục cùng ngưỡng mộ... Ngay cả ở Đại Thịnh cũng có không ít người nghe danh nàng, đều cảm thấy nàng gả tới đây thật sự là một điều đáng tiếc."
"Nhưng còn, Tháp Tháp của ta."
"Ngươi thì sao?"
Người xưa nay trầm ổn, bất động thanh sắc, giờ đây trên khuôn mặt cũng dần hiện ra vẻ buông lỏng - như mang theo vài phần đau lòng, hỗn loạn, bất đắc dĩ cùng cảm khái.
Y cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi, tựa như theo cơn gió, xuyên qua dòng dài thời gian, vọng về bên người vị tiểu vương tử Mạc Bắc từng được gia đình yêu thương, song vĩnh viễn bị che khuất dưới quang huy của trưởng tỷ.
"-- Vương vị của Mạc Bắc, ngươi chưa từng muốn tranh sao?"
Lần này, im lặng kéo dài rất lâu.
"Không phải chưa từng nghĩ tới." Một hồi lâu sau, Tang Lam khẽ thở dài, giọng rất khẽ, "Chỉ là ta tựa hồ không thích hợp với vị trí đó."
Y không giống như trưởng tỷ, có đủ quyết đoán và thủ đoạn; định sẵn y khó mà trở thành vương.
"Muốn làm gì..." Trên khuôn mặt Tang Lam hiếm thấy hiện lên vài phần mong lung, "Ta cũng không biết."
Y chỉ muốn về nhà, trở lại mảnh đất tự do thuộc về mình.
Nhưng sau đó thì sao?
Một bàn tay ôn nhu chạm khẽ l3n đỉnh đầu y, mang theo hơi ấm trầm ổn, đồng thời vang lên bên tai tiếng nói vững vàng:
"Không sao, rồi sẽ có thôi."
"Sẽ luôn có một con đường, dành cho ngươi."
"Bởi vì Tháp Tháp của ta, cũng chói lọi rực rỡ như vậy."
"Từ trước đã thế, sau này cũng sẽ như thế."
Chính vì lần đầu gặp gỡ đã biết người này mang trên mặt một tầng mặt nạ xinh đẹp nhưng nặng nề, Tạ Lưu Đình mới sinh ra hứng thú, muốn lột bỏ lớp ngụy trang ấy, để đối phương lộ ra dáng vẻ chân thật.
Đến nỗi từng bước sa vào, dường như là ngoài ý muốn, mà cũng lại là lẽ tất nhiên.
Minh châu không nên bị bụi bặm che phủ.
Cho nên, hắn mới nghĩ: phải vì tiểu sư tử nội tâm rực rỡ lấp lánh này, ở nơi giống như nhà giam này - một nơi không thuộc về y - mở ra một thiên địa mang tên "tự do".
Thình thịch.
Tiếng tim đập thình thịch.
Tang Lam khẽ mím môi, tựa hồ nghĩ rằng làm vậy có thể áp chế được thanh âm xao động trong lòng.
Y vốn tưởng rằng đối phương sẽ cổ động y xưng vương, lợi dụng y...
"Con đường kia, nhìn thì sáng sủa, nhưng thực chất không hề bằng phẳng." Nhìn thấu tâm tư của y, Tạ Lưu Đình dừng một chút rồi nói, "Nếu có thể, ta cũng không hy vọng vương phi bị cuốn vào."
-- cho dù phía sau lưng y chính là cả Mạc Bắc.
Ánh mắt nam nhân từ đầu tới cuối đều dừng trên người Tang Lam. Nhưng nhìn thấy người trước mắt rũ mi không nói, chỉ cảm thấy đối phương dù khoác trên mình bộ y phục rực rỡ đến thế nào, vẫn ngoan ngoãn đến khiến người mềm lòng.
Không ai sẽ nhẫn tâm để mặc trân bảo trong lòng chìm vào bùn lầy -- mà Tang Lam, từ đầu cũng không nằm trong những toan tính của hắn.
Giữa hè, hừng đông đến sớm. Ánh sáng mông lung từ phía chân trời dần dần lan rộng, tựa như thiếu nữ trải rộng váy biên.
Nếu còn chần chừ thêm chút nữa, e rằng sẽ trễ giờ lâm triều.
Ngoài viện vang lên tiếng nhắc nhở mơ hồ của người hầu, Tạ Lưu Đình thu ánh mắt lại, mỉm cười, định cáo từ.
Nhưng đúng lúc ấy, vận mệnh như dây đàn khẽ khàng bị gảy lên, từ nơi xa truyền đến một tiếng vọng ngoài dự liệu.
Thiếu niên ngẩng đầu, mặt mày cao ngạo, nụ cười thanh minh.
Tang Lam cất giọng ôn hòa, như ánh mặt trời giữa hè sắp lên cao:
"Nếu chuyến đi này không dễ dàng..."
"Vậy thì, ta chúc điện hạ lên đường bình an."
Ánh nắng rộng mở tưới khắp đình viện, rót xuống những dải sáng rực rỡ. Chim chóc ríu rít vang ca, đầy sân ngập tràn hương thơm.
Cảnh đẹp trước mắt, song chủ nhân của sân đã rời đi được một lúc lâu, không còn ai cùng thưởng thức.
Tang Lam tựa người bên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn đám hạ nhân đang vẩy nước quét sân ở đình viện cách đó không xa, dáng vẻ tựa như lạc vào cõi thần tiên ngoài thế gian.
Không lâu trước đây, a phụ cũng gửi thư tới, xem ra hiện giờ thế cục Mạc Bắc vẫn còn vững vàng.
Tang Lam nghĩ -- nếu thời gian đủ dài, ít nhất, y có thể bầu bạn cùng Tạ Lưu Đình, cùng hắn bước tới cái vị trí mà đối phương mong muốn.
Đợi đến khi ấy...
Hoa Tháp Cách theo gió mạnh tung bay, cuối cùng cũng sẽ trở về mảnh đất cố hương đã sinh dưỡng y.
