Chương 25


Từ Bác Phương Trai bước ra, còn chưa kịp nghĩ tiếp theo sẽ đi đâu, Tang Lam đã bị người khác gọi giật lại.
Người phía sau liên tục gọi vài tiếng "Tiểu thư", nhưng vì không quen cách xưng hô này, nên lúc đầu Tang Lam hoàn toàn không nghĩ là đang gọi mình.
Mãi cho đến khi Chước Hoa ở phía sau nhắc nhở, y mới nhận ra đối phương đang gọi mình.
"......?"
Y vốn định ra khỏi cửa từ sáng sớm cho yên ổn, thế mà hết lần này tới lần khác cứ bị người ta gọi tên. Vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Trường Tinh sải bước đi tới.
Hôm nay đối phương mặc một bộ cẩm y hoa văn màu đỏ sẫm, tóc dài buộc cao, ngược sáng mà đến, từng bước tiến về phía trước, gió phần phật lướt qua vạt áo, khiến người ta càng thêm cảm thấy ở hắn vài phần đắc ý cùng phấn chấn.
"Tang tiểu thư, đã lâu không gặp."
Thấy rõ Tang Lam có vẻ không muốn bộc lộ cảm xúc, Thẩm Trường Tinh tiến lại gần, thấp giọng hành lễ theo cách ngang hàng.
Tang Lam: "......"
Thật ra y đã muốn nói ngay từ lúc ở Bác Phương Trai, chỉ là lần đầu gặp mặt đành cố nén -- cái cách xưng hô như "Tiểu thư", "Cô nương" này, thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó thích ứng.
"Thẩm công tử, nếu không ngại, cứ gọi ta là Tang Lam cho tiện." Tang Lam khẽ gật đầu đáp lễ, ngẩng đầu mỉm cười đề nghị.
"Như vậy sao được." Thẩm Trường Tinh cau mày, khoát tay không đồng ý, "Vương phi thân phận tôn quý, Trường Tinh không thể tuỳ tiện gọi tên họ. Khi ở bên ngoài, đối diện với người khác, ta vẫn nên xưng hô ngươi là Tang tiểu thư thì hơn."
"......"
Vị Thẩm tiểu tướng quân này làm người thanh liêm ngay thẳng, chỉ là ở phương diện lễ nghĩa dường như lại có phần quá cố chấp -- quả nhiên không hổ danh xuất thân từ danh môn vọng tộc.
Thấy không lay chuyển được đối phương, Tang Lam chỉ đành âm thầm thở dài trong lòng, tùy hắn vậy.
Bên này, Thẩm Trường Tinh lại bỗng nhiên nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
"Nói đến, lần trước Vương phi lại ra tay cứu Trường Nguyệt thêm một lần, thậm chí còn vì vậy mà lâm vào hiểm cảnh. Trường Tinh đến nay vẫn chưa kịp tạ ơn."
Nói xong, Thẩm Trường Tinh liền muốn chắp tay ôm quyền hành lễ.
Tang Lam còn nhớ bóng ma lần trước khi hắn đột nhiên quỳ xuống, lần này lập tức cảnh giác, sợ hắn lại quỳ ngay bên đường, vội vàng nhanh tay nắm lấy cổ tay đối phương.
Cũng may Thẩm Trường Tinh vẫn chưa thực sự làm ra động tác quá mức.
"Không cần để tâm như vậy, tướng quân phủ khi trước đã đưa tới rất nhiều tạ lễ, mỗi ngày cũng đều sai người tới thăm hỏi, kỳ thực đã đủ rồi."
"Nhưng mà--"
Tang Lam biết hắn định nói gì, khẽ lắc đầu cắt lời.
"Thật sự không cần, nhiều thêm nữa ta sẽ cảm thấy gánh nặng." Tang Lam thở dài, giả vờ bối rối mà nói, "Huống chi, lời cảm tạ vốn dĩ đâu phải chỉ thể hiện bằng những thứ đó?"
Bị lời y nói như vậy, Thẩm Trường Tinh rốt cuộc cũng thôi không cố chấp nữa, chỉ gật gật đầu:
"Vậy cũng được."
"Nói đến chuyện này, Thẩm tiểu thư sau khi rơi xuống nước, thân thể vẫn ổn chứ?"
"Trường Nguyệt rất khỏe." Thẩm Trường Tinh sang sảng cười đáp, "Nàng từ nhỏ đã theo phụ thân ta học võ, thân thể cường kiện, chỉ là rơi xuống nước một trận thôi, trở về uống bát canh gừng liền khỏi.
Mấy ngày trước, nha đầu kia còn ầm ĩ đòi ta dẫn theo muội ấy tới gặp người để trực tiếp nói lời cảm tạ, chỉ tiếc bị phụ thân trách cứ -- nói nữ tử chưa xuất giá không thể tùy tiện tiến vào phủ của ngoại nam, đành thôi vậy.
Cũng mong vương phi lượng thứ."
"Không sao cả." Tang Lam lắc lắc đầu, "Danh tiết của nữ tử vốn quan trọng, Thẩm tướng quân xử trí như vậy là đúng."
"Không nhắc tới những chuyện này nữa," Thẩm Trường Tinh cười, "Vương phi, hiện giờ thân thể đã hoàn toàn bình phục rồi chứ?"
"Đã có thể ra ngoài dạo quanh, tất nhiên là đã khỏe hoàn toàn."
"Như vậy thì tốt."
Tuy rằng Thẩm Trường Tinh chỉ là vô tâm nhắc đến, nhưng qua lời hắn nói, Tang Lam trong lòng vẫn dâng lên một tia hổ thẹn.
Đều là rơi xuống nước... vì sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn như vậy.
"Đúng rồi," Tang Lam khẽ nghiêng đầu hỏi, "Thẩm công tử hôm nay tới Thịnh An, chẳng hay là có việc gì sao?"
Vừa dứt lời, liền thấy Thẩm Trường Tinh đột ngột khựng lại, tựa hồ vừa nhớ ra điều gì, vội vàng một tay nắm chặt nắm đấm gõ nhẹ vào lòng bàn tay kia, giọng mang theo vài phần hối lỗi:
"Ta hôm nay tới chính là để lấy đồ vật ở sòng bạc, suýt chút nữa thì quên mất chính sự!"
"Lấy đồ ở sòng bạc?" Tang Lam nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc.
Hắn thật không ngờ, dưới tiết trời quang đãng thế này, vị tiểu tướng quân kia lại có liên quan tới nơi như sòng bạc.
"Đúng vậy." Thẩm Trường Tinh gật đầu, rồi có chút xấu hổ mà hạ thấp giọng:
"Chuyện này cũng không tính là bí mật gì. Chỉ là... thúc phụ ta... có đôi chút ham mê cờ bạc. Phụ thân cùng tổ phụ đã khuyên nhủ vô số lần, đủ mọi biện pháp đều đã thử qua, nhưng cũng không thay đổi được, cuối cùng đành mặc kệ."
"Lần này... thúc phụ đem ngọc bài gia tộc cũng cược vào trong sòng bạc. Nhưng vì thể diện, không tiện tự mình đi lấy về, chỉ có thể để ta, một kẻ vãn bối, thay ông ấy đi một chuyến."
Có thể đánh bạc đến mức ngay cả ngọc bài tượng trưng cho thân phận cũng đặt cược, xem ra chẳng phải chỉ đơn giản là "có chút thích cờ bạc" nữa.
"Nhưng mà, tựa lưng vào Phiêu Kị tướng quân phủ... sòng bạc nào lại có gan dám để thúc phụ ngươi dùng vật quý trọng như vậy để thế chấp?"
"Chuyện này... trong đó cũng có chút phức tạp." Thẩm Trường Tinh nhíu mày, giải thích,
"Sòng bạc kia vốn nổi danh quy củ nghiêm ngặt, ai bước chân vào cũng phải tuân thủ quy tắc, cho dù là hoàng thân quốc thích cũng không ngoại lệ. Huống hồ, chủ nhân của nơi đó tính tình lại quái đản..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, rồi rất tự nhiên chuyển hướng đề tài:
"Nói ra thì, vương phi chắc chưa từng đặt chân tới sòng bạc nhỉ? Không biết có hứng thú cùng ta đi xem thử một lần?"
Nhất thời hứng khởi, Tang Lam vậy mà thật sự nhận lời mời của Thẩm Trường Tinh, cùng hắn đi tới sòng bạc kia.
Sòng bạc này có tên là "Trích Tinh", dường như đúng như lời Thẩm Trường Tinh nói, dựa vào quyền quý chống lưng. Một nơi rộng lớn như vậy lại công khai toạ lạc ngay đoạn phố phồn hoa nhất Thịnh An phố.
Chỉ là cũng biết thu liễm, không xây trên mặt đất mà ẩn mình dưới lòng đất.
Sòng bạc bên trong ồn ào náo nhiệt, Tang Lam vừa bước một chân qua ngạch cửa, liền bị những tiếng gào la ầm ĩ đập thẳng vào tai, từng đợt sóng nhiệt cuộn trào ùa tới, khiến thân thể y theo bản năng khựng lại.
Phía sau, Chước Thanh thấy vậy, có chút lo lắng khẽ hỏi:
"Điện hạ... thật sự muốn vào sao?"
Tang Lam lắc lắc đầu, rồi lại khẽ gật:
"Không sao, đã tới thì cứ vào thôi."
Bên cạnh, Thẩm Trường Tinh thấy được động tác của y, cũng vội vàng tiến lên quan tâm hỏi. Bởi vì bên trong quá ồn ào, hắn phải hơi nâng cao giọng:
"Người cảm thấy thế nào? Có chịu được không?"
Tang Lam có chút bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái.
Dù sao y cũng là người lớn lên trên lưng ngựa, từng cùng lang sói, thổ phỉ chém giết qua, thế mà chỉ mới tới Trung Nguyên, đã bị những người này coi như búp bê sứ dễ vỡ rồi sao?
Nghĩ vậy, y cũng không đợi Thẩm Trường Tinh phản ứng, tự mình cất bước đi vào trong.
"Đi thôi, Thẩm công tử."
Tang Lam quay đầu lại, mày mắt hơi cong, bên môi khẽ nhếch, nở nụ cười tươi sáng:
"Ta còn muốn vào xem bên trong rốt cuộc có dáng vẻ thế nào."
Bởi vì Thẩm Trường Tinh thực sự không yên tâm để Tang Lam cùng Chước Thanh, Chước Hoa hai người ở lại, trong lòng cảm thấy ba vị "nữ tử nhu nhược" này ở nơi hỗn tạp như vậy dễ gặp nguy hiểm, cho nên hắn cũng không tự mình tách riếng để đi lấy đồ vật.
Hắn gọi một tiểu nhị đứng gần đó, bảo đi mời ông chủ của sòng bạc ra.
Trong lúc chờ đợi, hắn mang theo Tang Lam dạo quanh trong sòng bạc, vừa đi vừa đơn giản giới thiệu các loại hình thức, quy tắc đánh bạc.
Tang Lam vừa chậm rãi đánh giá cách bày trí xa hoa của sòng bạc từ bốn phía, vừa nghe Thẩm Trường Tinh giảng giải.
Đợi đến khi nghe xong, y có phần ngoài ý muốn nghiêng đầu, nhìn sang Thẩm Trường Tinh bên cạnh, nở nụ cười nhàn nhạt:
"Không ngờ Thẩm tiểu tướng quân không chỉ am hiểu võ nghệ, mà ngay cả chuyện cờ bạc cũng tinh thông đến vậy."
Nói dứt câu, Tang Lam liền trông thấy người vừa rồi còn thao thao bất tuyệt bỗng chốc nghẹn lời, tiếp đó mặt đỏ bừng, lúng túng ấp úng.
"......?"
Chưa đợi Tang Lam mở miệng hỏi thêm, một tiếng hô to vang dội đã đột ngột nổ bên tai:
"Hai vị! Thoạt nhìn là lần đầu tới phải không?"
Nghe vậy, Tang Lam cùng Thẩm Trường Tinh đồng thời quay đầu lại nhìn. Xem dáng vẻ, người tới hẳn là một tiểu nhị trong sòng bạc.
"Đã là lần đầu tới, lại còn ăn mặc quý khí thế này, không thử vận may một ván sao được?"
Người nọ nói chuyện giọng cực lớn, dù ở giữa sòng bạc náo nhiệt thế này cũng vẫn vô cùng rõ ràng, trong chốc lát đã khiến ánh mắt của không ít người xung quanh bàn bạc đổ dồn về phía họ.
Tình huống bất ngờ này, quả thực nằm ngoài dự liệu của hai người.
Cùng với tiếng hò reo "Đánh một ván đi!" vang lên tứ phía, càng lúc càng nhiều ánh mắt mang theo đủ loại ý vị cũng lần lượt đổ dồn về phía họ.
Thấy vậy, Tang Lam hơi nheo mắt lại, khóe môi cũng không tự giác mà dần kéo xuống.
Bên cạnh, Thẩm Trường Tinh thì sốt ruột không thôi, đến mức ngay cả ngọc bài vốn định lấy cũng chẳng buồn nhớ đến, vội vàng kéo lấy tay Tang Lam, ý đồ mang y rời khỏi nơi này.
Nhưng mà --
"Hai vị quý nhân mới tới, e là không biết quy củ của Trích Tinh."
Tiểu nhị vừa rồi gọi bọn họ lại nhướng mày cười, giọng đầy hàm ý:
"Bất kể là ai, đã bước vào -- thì không cược, không được ra."
"Chỉ cần không tham gia đánh bạc, liền không thể bước qua đại môn của sòng bạc này!"
Quy củ này thực sự có phần kỳ lạ. Đối với những người tự nguyện đến đây đánh bạc, nó có vẻ dư thừa, thế nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại, nó lại trở thành rào cản ngăn bước Tang Lam và Thẩm Trường Tinh.
"Chết tiệt."
Tang Lam nghe thấy bên cạnh Thẩm Trường Tinh nghiến răng thầm mắng, "Ta quên mất còn có cái quy định này."
Bàn tay nắm lấy cổ tay y vô thức siết chặt hơn. Tang Lam từ động tác nhỏ của đối phương nhận ra, thanh niên này hẳn đang tính toán thời cơ để mang y thoát khỏi nơi này.
Y vừa định mở miệng khuyên đối phương không cần quá khẩn trương - chỉ bằng vũ lực, bọn họ có vô số cách thoát ra ngoài - nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, đã nghe một giọng nói trầm thấp, khàn khàn như rượu ủ lâu năm, từ từ vang lên giữa đám đông ồn ào --
"Là ai nói không cho bọn họ đi?"
Chỉ thấy trước mặt hai người, từ lúc nào đã vươn ra một ống tẩu thuốc thon dài.
Ngón tay cầm lấy tẩu thuốc cũng thon dài, khớp xương rõ ràng, theo nhịp nhẹ nhàng gõ gõ lên đấu bạc.
Vốn dĩ còn huyên náo ồn ào quanh bàn bạc, lúc này trong nháy mắt im bặt.
"Ông... ông chủ Bùi?"
"...... Ông chủ Bùi!"
"Thì ra là ông chủ Bùi!"
"Chào, chào ông chủ Bùi!"
"......"
Bầu không khí lặng ngắt chỉ trong một thoáng.
Chờ đến khi đám đông xung quanh nhìn rõ diện mạo người mới tới, bốn phía lập tức vang lên đủ loại tiếng vấn an.
Nhưng ngay khi bát thể bằng hoàng kim nhẹ nhàng gõ lên mép bàn, âm thanh ồn ào khắp sòng bạc liền đột ngột im bặt.
Trong nháy mắt, cả sòng bạc chìm vào một mảnh tĩnh lặng tuyệt đối.
Ánh mắt Tang Lam cũng theo chuôi tẩu thuốc kia, lướt qua Thẩm Trường Tinh, rồi rơi xuống người được xưng là "Ông chủ Bùi".
Người này so với bọn họ đều cao hơn nửa cái đầu, dung mạo góc cạnh sắc nét, đẹp đẽ mà mang theo vài phần tà khí.
Y phục trên người hắn tinh xảo vô cùng, từng đường kim mũi chỉ đều hiển nhiên trải qua khảo cứu cẩn thận.
Toàn thân toát lên khí chất lười biếng thản nhiên, nhìn xa thì như chẳng màng thế sự, song khi nhìn kỹ, lại tựa hồ ẩn giấu dưới đó một vực sâu nguy hiểm và bí ẩn khó dò.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của y, nam nhân cũng không mấy để ý, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn lại.
Ngay khi trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như sắp cuộn lên từng đợt cảm xúc u ám, Thẩm Trường Tinh khẽ nghiêng người, không một tiếng động mà chắn trước mặt Tang Lam.
Nam nhân thấy vậy, trong mắt nheo lại một thoáng, ngay sau đó, khóe môi bạc lạnh chậm rãi nhếch lên --
"Đã lâu không gặp, Thẩm công tử..."
Hắn như cố ý kéo dài âm cuối, lời vừa ra miệng lại như bị ai đó cưỡng ép ngăn chặn, chuyển thành một tiếng bật cười nhạt:
"Không giới thiệu sao, vị tiểu thư phía sau ngươi?"
Mạc danh kỳ diệu, Tang Lam cảm thấy "Ông chủ Bùi" này đối với mình dường như mang theo vài phần địch ý ngấm ngầm.
"Nàng họ Tang."
Thẩm Trường Tinh hơi nghiêng mắt nhìn Tang Lam, ngữ khí lạnh nhạt, trong lúc đó cũng khẽ ra hiệu "Không cần lo lắng", đồng thời thuận miệng giới thiệu:
"Hắn gọi là Bùi Tẫn."
Gần như ngay khi lời vừa dứt, đối phương đã khẽ mở miệng cười:
"Tang tiểu thư, lần đầu gặp mặt, chiêu đãi không chu đáo, mong lượng thứ."
Nam nhân cười như không cười, chậm rãi thay đổi ngữ điệu, cố gắng tạo ra một vẻ thân hòa, đầy vẻ ta đây.
Tang Lam nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ hơi gật đầu đáp lễ, trong lòng lại có những suy nghĩ khác.
Cái gọi là dân cờ bạc, đa phần đều là những người mất phương hướng, thậm chí có thể vì vậy mà trả giá cả gia đình và mạng sống. Nhưng khi y quan sát cử chỉ của người nam nhân này, có thể thấy được trong một đám người điên cuồng như thế, lại có một người có quyền lực, và có thể thu hút sự tôn trọng từ bọn họ...
Người này, tên là Bùi Tẫn, quả thật rất nguy hiểm.
Không phải bởi vì đầy mưu mô, mà vì hắn so với những kẻ này lại còn sâu sắc hơn... một kẻ điên thực sự.
"Còn ngươi?" Sau khi thăm hỏi ân cần, Bùi Tẫn xoay người nhìn về phía tiểu nhị đang ngẩng đầu, cười mỉm, ánh mắt sắc bén như hồ ly, hơi nhướn lên. "Người mới có đúng không?"
Người nọ rõ ràng không ngờ bị Bùi Tẫn chỉ điểm, ánh mắt ánh lên tia bất an, lời nói lắp bắp, có chút khẩn trương, không còn khí thế mạnh mẽ như khi nãy trước mặt Tang Lam.
"Đúng, đúng vậy," người nọ vội vàng trả lời.
"Vậy sao?."
Bùi Tẫn dường như không thực sự mong đợi câu trả lời, khi người kia vừa nói xong, nam nhân hơi hạ mí mắt, ánh nhìn sắc bén như thể người trước mặt chỉ là một hạt bụi không đáng chú ý.
Cử chỉ khoanh tay khiến tẩu thuốc dài thon của hắn khẽ chạm lên nơi khuỷu tay.
"Sau này không cần đến nữa."
Giọng nói của hắn vừa dứt, tiểu nhị kia sắc mặt lập tức như tuyết, toàn thân run rẩy, sau đó ngã lăn ra đất, không thốt nổi thêm bất cứ lời nào.
Không đợi Tang Lam kịp hiểu rõ vì sao người mất đi công việc lại phản ứng như thể gần như sắp chết, người nọ đã bị một người không biết từ đâu xuất hiện người che miệng kéo đi.
"Mọi việc đều đã đã giải quyết ổn thỏa, một lần nữa mời các vị tiếp tục." Bùi Tẫn mỉm cười, thanh âm không cao nhưng lại vừa vặn truyền đến mỗi người trong sòng bạc, "Hôm nay, tiền cược mà các vị nợ, toàn bộ cứ tính ở chỗ Bùi mỗ, coi như là bồi tội, mong các vị tiếp tục hưởng thụ."
Mới nói vài câu, liền khiến không khí trong sòng bạc dâng lên sóng gió, những bàn đánh cược bắt đầu sôi nổi trở lại, tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên. Dân cờ bạc, với bản tính vốn đã luôn dễ thay đổi, giờ phút này càng không ai quan tâm đ ến chuyện vừa rồi tiểu nhị bị "giải quyết."
Khi không còn ai chú ý đến, nam nhân kia lại quay đầu, rũ mắt nhìn Thẩm Trường Tinh, đang nắm chặt cổ tay Tang Lam, giọng nói trầm xuống.
"Kẻ gây phiền toái đã đươc loại trừ, Thẩm công tử sao còn chưa buông tay?"
Thẩm Trường Tinh nhìn hắn chỉ nhẹ nhàng cảnh giác, thấy rõ ràng là đối phương không có ý định làm gì, mới từ từ buông lỏng tay ra, tuy nhiên cơ thể vẫn chắn chắn ở phía sau Tang Lam, bảo hộ cho y.
Hành động này khiến nam nhân sắc mặt âm trầm trong một thoáng, nhưng Thẩm Trường Tinh không để ý, còn Tang Lam thì lại nhận ra rõ ràng.
Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là quen biết, mà còn có một mức độ giao tình nào đó.
Nhận thức này trong những hành động tiếp theo của hai người càng được củng cố.
Cuối cùng, Thẩm Trường Tinh vẫn vì lời lẽ thuyết phục của nam nhân trước mặt mà đồng ý đi cùng một tiểu nhị để lấy ngọc bài thế chấp.
Trong khi đó, Tang Lam tự nhận thấy người này cố ý chia rẽ Thẩm Trường Tinh, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đứng yên tại chỗ, ánh mắt vô tình quay lại, một cái nhìn trấn an nhẹ nhàng hướng về thanh niên vừa đi.
"Hôm nay đa tạ ông chủ Bùi tương trợ." Đợi người rời đi, Tang Lam rũ mắt, nhàn nhạt nói.
Mà Bùi Tẫn dường như vẫn còn bị màn "mặt mày đưa tình" giữa Thẩm Trường Tinh và Tang Lam lúc nãy chọc tức, lúc này chẳng còn buồn che giấu vẻ lạnh lẽo kiêu ngạo, hoàn toàn xé toang lớp ngụy trang ôn hòa ban đầu.
"Đừng hiểu lầm, bổn công tử vốn dĩ không phải vì giúp ngươi." Bùi Tẫn liếc mắt qua búi tóc của y, khóe môi nhếch lên cười lạnh, "Cuối cùng vẫn là bổn công tử phải đi dỗ dành người ta vì đã làm cho y nổi giận."
"Chỉ là Tang tiểu thư..." Hắn khẽ cười, giọng điệu mang vài phần châm biếm, "Đã gả về làm người nhà người ta rồi, thì nên an phận thủ thường một chút, đừng tùy tiện trêu chọc những người không nên chọc."
"Ngươi... ngươi làm sao có thể ăn nói như thế!"
Lời hắn nói khiến Chước Hoa đứng phía sau, vốn đã nôn nóng, lập tức có chút nhịn không nổi. Các nàng sớm đã được dặn dò, chuyện gì mà Tang Lam chưa tỏ rõ thái độ thì tuyệt đối không được tùy tiện mở miệng. Thế nhưng trước mắt, người này lại ăn nói không kiêng nể, cư nhiên định vu oan rồi đổ nước bẩn lên người điện hạ nhà các nàng!
Bùi Tẫn hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo u ám dừng lại trên người Chước Hoa, chậm rãi mở miệng: "Thị nữ này của ngươi..."
"Thẩm công tử." Tang Lam lạnh nhạt lên tiếng, trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Rõ ràng biết Thẩm Trường Tinh lúc này chắc chắn không có mặt ở đây, thế nhưng thân hình Bùi Tẫn vẫn cứng đờ theo bản năng.
Nhìn qua, chẳng khác nào bị ai đó túm trúng đuôi sói.
"Ông chủ Bùi." Tang Lam nở một nụ cười, trong ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén, "Ta và Thẩm công tử chỉ là bằng hữu, hà cớ gì ngài phải đối với ta có địch ý lớn như vậy?"
Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, trong vô thức, trên người lại lộ ra bóng dáng của một người khác.
"Như lời ngài nói, ngài chẳng phải cũng không muốn Thẩm công tử biết chuyện này sao?"
Sau khi rời khỏi sòng bạc, Tang Lam bị Thẩm Trường Tinh một mực khuyên nhủ, cuối cùng bị thuyết phục đi đến Thịnh An phố nổi tiếng để dùng cơm trưa. Sau đó, y mới được tiễn lên xe ngựa để trở về vương phủ .
Khi đến vương phủ, đã là buổi trưa.
Tang Lam bước vào sân, ánh nắng chiếu rọi, rồi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi dưới bóng cây, bất giác sửng sốt.
Khi y bước nhanh vài bước đến gần, nhìn thấy người đó đang nhẹ nhàng châm trà, bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
"Trời nắng như vậy, Vương gia sao lại ở đây uống trà?" Tang Lam khẽ cau mày, không quên nhắc nhở, "Cẩn thận ngồi lâu quá lại nhiễm bệnh."
Tạ Lưu Đình nghe vậy, giơ tay ý bảo Tang Lam ngồi xuống, rồi mỉm cười nhìn y, nhẹ nhàng đáp:
"Ta ở đây, tất nhiên là vì chờ vương phi."
Tang Lam theo ý của hắn ngồi xuống, cảm nhận ánh mắt trầm tĩnh và bao dung từ người đối diện, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, "Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi ra ngoài không chú ý đến thời gian, lần sau sẽ chú ý hơn."
"Không sao." Tạ Lưu Đình chậm rãi lắc đầu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa: "Vương phi đừng lo lắng, cứ vui chơi thoải mái, khi nào xong thì về cũng được."
"Chỉ có điều, không biết vương phi có điều gì muốn chia sẻ với ta về chuyến xuất phủ này không?"
Ngay sau đó, Tang Lam liền kể lại tất cả những gì đã trải qua cùng Thẩm Trường Tinh trong ngày hôm nay, thậm chí còn đột ngột quay sang Tạ Lưu Đình, đôi mắt sáng lên với một chút tò mò, nói: "Ta đoán... Vị công tử kia có lẽ có một chút tâm tư khác với Thẩm công tử."
Trong khi nói ra lời này, y không nhận ra mình đã vô thức chia sẻ rất nhiều với người đối diện.
"Vậy sao?" Tạ Lưu Đình khẽ mỉm cười, rũ mắt nhấp một ngụm trà. Mây khói nhẹ nhàng tỏa ra, như thể che giấu đi ánh mắt tối tăm và không rõ của hắn.
Tang Lam không hề nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Tạ Lưu Đình, mà chỉ cảm thấy mình đã nói rất nhiều, còn người đối diện từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn y, kiên nhẫn lắng nghe. Cảm giác đó thật sự khiến cho y có chút băn khoăn.
Thường thì, trong những tình huống như vậy, y cảm thấy Tạ Lưu Đình đối xử với mọi người quá mức khoan dung và ổn trọng, như thể ông trời đã ban cho hắn một không gian rộng lớn có thể chứa đựng mọi thứ. Dường như mọi điều y nói đều được đáp lại bằng một tiếng vọng ấm áp.
Nhưng y lại không hề hay biết, biển sâu tĩnh lặng ấy chỉ chứa đựng một người, mà sự dịu dàng kia cũng là đặc quyền của mỗi mình người ấy
Đang trong những suy nghĩ mơ màng, Tang Lam nghe thấy tiếng Tạ Lưu Đình nhẹ nhàng cất lên --
"Vương phi, sao từ lúc ngồi xuống, ngay cả một ngụm trà cũng chưa uống? Dù đang trò chuyện cùng ta, nhưng sao lại cứ mãi nhắc đến chuyện về Thẩm công tử như vậy?"
Tạ Lưu Đình nhẹ nhàng nhấc mi mắt, ánh sáng từ bóng cây dày đặc khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ, cũng khiến Tang Lam không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm tĩnh, nhẹ nhàng của đối phương vang lên.
"Trà ta rót cho vương phi, đã lạnh rồi..."
Tang Lam liền đưa tay chạm vào thành ly, cảm nhận nước trà trong đó đã không còn ấm, đúng như lời Tạ Lưu Đình nói.
"Vừa rồi." Giọng nam nhân lại vang lên, "Vương phi suy đoán rằng ông chủ Bùi có ý đối với Thẩm công tử."
"-- Thế còn ta thì sao?"
Tang Lam ngẩn ra, nhịp tim đột ngột tăng tốc, như có một thứ gì đó đập mạnh vào màng tai, khiến y bất giác cảm thấy khó chịu.
"...... Cái gì?" Y hỏi lại, giọng nói không khỏi có chút run rẩy.
Nam nhân đối diện, ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng về phía y. Tư thái nhẹ nhàng, ôn hòa, vẫn là dáng vẻ khiêm tốn lịch thiệp mà Tang Lam quen thuộc.
Tang Lam đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Lần đầu tiên, y nhận ra rằng nụ cười trước kia luôn nhẹ nhàng và ấm áp của người này giờ đây lại mang theo một cảm giác xa lạ và nguy hiểm.
Giống như một con rắn chậm rãi lướt qua trong rừng mưa, ánh mắt của Tạ Lưu Đình như đang theo dõi từng cử động của y. Cảm giác căng thẳng lan tỏa trong cơ thể, ngay cả lông mi cũng không tự chủ run rẩy.
Tiếng mưa rơi nặng hạt trên cửa sổ vang lên rõ rệt, như một lời cảnh báo. Cái không gian yên tĩnh ấy đột ngột bị phá vỡ khi Tạ Lưu Đình lên tiếng:
"Ta trong lòng nghĩ gì, vương phi thật sự không biết sao?"
