1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 26

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

"Vương gia... Ngài đang nói gì vậy?"

 

Sau một lúc im lặng, Tang Lam nhìn vào ánh mắt của Tạ Lưu Đình, hơi nhấp môi, mỉm cười. Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tươi cười như ngày thường, nhưng đôi tay nắm chặt dưới bàn lại vô thức lộ rõ sự bất an trong lòng hắn.

 

"Biết?..." Y hơi hé miệng, nhưng lại không tự chủ tránh ánh mắt của Tạ Lưu Đình. "Ta nên biết điều gì?"

 

Một tia nắng rọi thẳng xuống, cắt giữa không gian một đường sáng rõ ràng, tạo ra sự tách biệt giữa hai người.

 

Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng, nhìn nhau một hồi lâu, dường như có vô số suy nghĩ và cảm xúc lơ lửng trong không gian, khiến thời gian dường như ngừng lại.

 

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm ngọn cây rung động, phá vỡ không khí ngột ngạt. Hai bóng người dưới tàng cây cuối cùng cũng có động tĩnh.

 

"Vậy sao?" Tạ Lưu Đình chậm rãi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn giữ sự bí ẩn, nhưng cũng có chút ác liệt, lặng lẽ thu lại. Hắn nhẹ nhàng thở ra, như thể đã sớm đoán trước điều này.

 

Nam nhân nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, môi khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mà không rõ là thật hay giả.

 

"Nghe không hiểu thì nghe không hiểu thôi."

 

"Không hiểu cũng tốt."

 

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác áp bách, giống như một con rắn lẩn khuất trong bóng tối, biến mất không dấu vết. Tang Lam vốn nghĩ sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không hiểu sao nổi lên một chút chua xót khó tả.

 

Y không tự giác mà đưa tay vén lại lớp giấy cửa sổ đã bị gió thổi xộc xệch, nhưng vẫn cảm nhận được một cơn gió nhẹ từ những khe hở thổi vào.

 

Nội tâm như con thuyền lênh đênh giữa biển, một cơn lốc vô hình bất ngờ kéo đến, khiến y lắc lư không yên.

 

"Hôm nay là ta mạo muội." Nam nhân hạ mắt, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng xoay ấm trà và rót thêm nước vào chén trà trước mặt Tang Lam. "Vương phi chớ để trong lòng."

 

"Không......"

 

Tang Lam lắc đầu, vừa định lên tiếng phủ nhận, nhưng lời vừa ra miệng đã bị cắt ngang.

 

"-- Tháp Tháp cho rằng, ta muốn nói cái gì?"

 

Chén trà ngọc nhẹ nhàng được đặt xuống bàn đá, phát ra âm thanh trong trẻo. Nam nhân ngước mắt, một áp lực vô hình dâng lên, lần này còn sâu hơn trước.

 

Những chiếc lá trúc dài thon tựa như tay của người kia, không một tiếng động leo lên thân thể y, như thể từng chút một xâm chiếm không gian xung quanh. Gió nhẹ phả vào tai y, mang theo một hơi thở gần như không thể cảm nhận được.

 

Trước khi nam nhân mở lời lần nữa, Tang Lam đã nhanh chóng cắt ngang:

 

"Tạ Lưu Đình, có lẽ...... Ngài nên thử với những người khác?"

 

Y mím môi, giọng điệu trầm thấp, "Hà tất phải tự dồn ép mình vào con đường khó khăn này?"

 

Tuy rằng trước đó, những lời nói và hành động của người này đã mơ hồ thể hiện thái độ của mình, nhưng tình cảm lại là thứ mong manh nhất trên đời, một thứ không thể xác định, dễ dàng trôi qua hoặc thay đổi, suy cho cùng, những cặp đôi như cha mẹ y, cũng là rất hiếm hoi.

 

Tầm mắt đan xen, Tạ Lưu Đình mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt thư thái, hắn phất tay áo đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau Tang Lam, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy y từ phía sau.

 

Tạ Lưu Đình thở dài, mặt nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Tang Lam, "Lòng ta như đá, không thể thay đổi."

 

Tang Lam nghe vậy, hơi ngừng lại, đôi tay đang đặt trên đùi từ từ nắm chặt, bất giác nắm lấy chiếc áo dài bằng vải cẩm, những nếp uốn nhỏ dần dần hình thành.

 

Sau một lúc im lặng, y rốt cuộc cất lời, giãi bày nỗi lo lắng thật sự trong lòng:

 

"Vậy nếu có một ngày, ta không còn nữa thì sao?"

 

Tạ Lưu Đình không có vẻ gì là kiêng kị những lời này, nhưng khi đối diện với Tang Lam, hắn trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.

 

"Cái chết không phải chuyện đùa." Tạ Lưu Đình nhẹ nhàng nói, sắc mặt nghiêm túc.

 

"Ta không đùa." Tang Lam mím chặt môi, rồi sau đó nghiêm túc nói tiếp, "Nếu ta không còn nữa, Vương gia sẽ làm thế nào?"

 

Phía sau, vòng tay ôm lấy Tang Lam hơi siết chặt, Tạ Lưu Đình im lặng một lát, rồi đặt cằm lên cần cổ mềm mại của y, đáp lại:

 

"Có câu nói, 'Ngày tận thế, người đã đi, mọi thứ cũng sẽ theo đó mà tàn lụi.'"

 

Nam nhân giọng nói vẫn trầm ấm, nhẹ nhàng, như tiếng đàn cổ vang lên chậm rãi, thanh thoát mà du dương.

 

Tạ Lưu Đình ôm chặt Tang Lam, một tay còn lại nhẹ nhàng vuốt dọc theo mu bàn tay y, ngón tay từ từ di chuyển xuống dưới, thong thả nhưng không hề có dấu hiệu từ chối, khe ngón tay khẽ tách ra, hai bàn tay khéo léo đan vào nhau.

 

"Dĩ nhiên, nếu không có ánh sáng chiếu soi, thì biển cả cũng sẽ cạn kiệt."

 

Tang Lam hiểu.

 

Y đứng bất động, trong giây lát có chút hoang mang, không biết phải làm sao để đáp lại lời của Tạ Lưu Đình.

 

Y đã từng nghĩ, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, dù đối phương có tình cảm gì, nó cũng sẽ không sâu đậm đến vậy. Nhưng mà -

 

Tang Lam cúi đầu, nhìn thấy đôi tay của chính mình đang run nhẹ trong vòng tay của nam nhân, bị bao trùm hoàn toàn.

 

"Tháp Tháp, có sợ không?"

 

Tạ Lưu Đình trên mặt hiện lên một chút nhẫn nại, rồi nhẹ nhàng thở dài, giọng nói đầy dụ hoặc và trìu mến. "Vậy phải làm sao bây giờ, ta không thể buông tay."

 

Im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió thoảng qua, còn lại là tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.

 

"Tạ Lưu Đình." Tang Lam khép mắt, cố gắng phản kháng lần cuối. "Thế gian này luôn nói quân tử cao ngạo, chỉ có người thường mới sa vào tình yêu -- ta vốn nghĩ, ngài là quân tử."

 

Y cho rằng lời này ít nhất sẽ khiến nam nhân kia giận đến tái mặt.

 

-- không phải bởi vì y nói đối phương không phải quân tử, mà vì câu nói đó, vô hình trung, đã hạ thấp tấm lòng của đối phương.

 

Nhưng phản ứng của Tạ Lưu Đình lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y.

 

Tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồ ng ngực phía sau y, xuyên qua lớp vải mềm mại, Tang Lam thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp đập và chấn động của trái tim người kia.

 

"Đã để vương phi thất vọng rồi."

 

Ở bên cổ y, người kia thong thả cọ cằm lên, khóe miệng mang theo ý cười lướt nhẹ, "Nhưng ta không chìm đắm trong biển tình... trong lòng ta chỉ có một người mà thôi."

 

Hàm dưới bị người ta khẽ nâng, Tang Lam theo lực đạo ngẩng đầu lên một chút, ngay sau đó liền cảm nhận được một nụ hôn mềm mại, ấm áp dừng lại ở cổ, rồi dọc theo da thịt chậm rãi di chuyển đến gáy.

 

Trong khoảnh khắc đó, y hoảng hốt, thậm chí có ảo giác như có một loài rắn thon dài bò lên li3m láp da thịt mình.

 

"Ta..." Ánh mắt Tang Lam dừng trong khoảng không một lúc, hơi hé miệng, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời.

 

-- Tạ Lưu Đình nói đúng, y sợ. Sợ rằng chỉ cần mình đáp ứng người này, y sẽ không thể rời đi được nữa.

 

Ánh mặt trời trên cao bị tán lá xé vụn thành từng mảnh kim quang, ngẩng nhìn thật lâu, tầm mắt y dần trở nên mơ hồ.

 

Tạ Lưu Đình nắm lấy tay y, rồi trong tư thế ôm chặt, dần dần siết lại bên bụng y, như muốn dùng sức mạnh ấy mà khảm y sâu vào tận xương tủy mình.

 

"Ta chưa từng thấy loài hoa tháp cách, nhưng ta đoán, ngươi nhất định giống như mẫu thân ngươi kỳ vọng khi đặt tên cho ngươi - tùy hứng mà xinh đẹp, theo gió từ nơi rất xa đi đến bên cạnh ta."

 

Giọng nói của Tạ Lưu Đình bỗng chốc trầm xuống, thấp mà nặng nề, tựa như dư hương trong lư hương mạ vàng đang dần bị tàn lửa thiêu đốt đến tan hết.

 

"Tình cờ gặp gỡ, thầm yêu thích, lòng ta đã nguyện như thế."

 

Nam nhân không chút che giấu, hoàn toàn bày tỏ tâm ý của mình trước mặt Tang Lam.

 

"Ta đã động lòng với ngươi, Tháp Tháp, ngươi liệu có nguyện... quay đầu lại nhìn ta một lần?"

 

Theo lời hắn vừa dứt, toàn thân Tang Lam run lên không khống chế được. Y cố gắng mở mắt, nhưng trước mắt vẫn chỉ là một mảng mơ hồ đến lạ lùng.

 

Đột nhiên, trên má truyền đến một dòng lạnh lẽo. Ban đầu, y chỉ tưởng trời đang nắng mà đổ mưa, mãi cho đến khi dòng nước kia từng đợt không ngừng trượt xuống, hắn mới sững người nhận ra - đó là nước mắt của chính mình.

 

Gần như đồng thời với nhận thức ấy, Tang Lam đột ngột vùng khỏi vòng tay của Tạ Lưu Đình, vội vã đứng dậy, quay lưng về phía nam nhân, dùng tay áo hung hăng lau mặt. Mãi đến khi lau khô nước mắt, y mới quay người lại nhìn đối phương.

 

Nam nhân từng ôm y chặt đến mức không thể thở nổi, giờ phút này lại theo động tác giãy giụa của y mà lui về phía sau vài bước. Tạ Lưu Đình mím môi, trên khuôn mặt xưa nay luôn trầm ổn, giờ phút này mang theo một tia cô đơn nhàn nhạt.

 

Tang Lam nhẹ nhàng hít một hơi, vừa mở miệng, lại phát hiện giọng nói đã mang theo âm mũi.

 

"Ngài không nên nói... Vì sao ngài lại phải nói ra?"

 

Khóe miệng thiếu niên hơi cụp xuống, hàng mi dài cong vút vương vất vài giọt nước mắt trong suốt, trong thoáng chốc nhìn qua lại khiến người ta cảm thấy y có chút đáng thương.

 

Tạ Lưu Đình nhìn vào đôi mắt như thấm nước kia của Tang Lam, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi thật trầm.

 

"Ta hình như... luôn chọc cho ngươi khóc thì phải."

 

Tạ Lưu Đình tiến lên hai bước, thử thăm dò đưa tay, một lần nữa kéo Tang Lam vào lòng. Thấy người kia không phản kháng, hắn liền được đà mà siết chặt thêm, bàn tay đặt lên eo Tang Lam, càng ôm lấy y chặt hơn.

 

"Thật sự xin lỗi."

 

"Sơn thủy vạn dặm, được cùng người đồng hành đã là may mắn. Nhưng ta... quả thật quá mức tham lam." Thanh âm của Tạ Lưu Đình chậm rãi vang lên, trầm thấp mà tha thiết: "Tháp Tháp... có thể cùng ta đi thêm một đoạn đường nữa không?"

 

Hắn tựa hồ mơ hồ hiểu rõ những băn khoăn trong lòng Tang Lam, nên không lấy "vĩnh hằng" để trói buộc. Ở khoảnh khắc tỏ rõ tâm ý, hắn chỉ lặng lẽ để lại cho Tang Lam một đường lui vô hình, đem quyền lựa chọn cuối cùng giao vào tay đối phương.

 

Tang Lam không đáp lời.

 

Sau vài lần hít thở chậm rãi, y mở mắt, ngẩng đầu khỏi cổ Tạ Lưu Đình, ánh mắt dừng lại nơi vạt áo nam nhân, nơi đã bị nước mắt y thấm ướt, thần sắc có phần hoảng hốt.

 

-- chuyện này đã không còn liên quan đến lợi ích của Mạc Bắc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự an nguy của bản thân y. Đây là một quyết định, chỉ do chính y lựa chọn.

 

Một cơ hội để lắng nghe tiếng lòng.

 

-- thì ra là vậy.

 

Tang Lam lặng lẽ thở dài trong đáy lòng. Y đột nhiên cảm thấy, người trước mặt quả nhiên có lòng dạ và tâm cơ - dùng chân tình làm cược, tỉnh táo mà trầm luân, rồi lại nhẹ nhàng mời gọi y cùng nhau đắm chìm.

 

Thật sự quá giảo hoạt, lại cũng quá ôn nhu.

 

Trúc Diệp Thanh mảnh mai kia đã theo lớp da thịt y thong thả di chuyển đến trước ngực. Nhưng lần này, Tang Lam không chống cự, cũng không sinh ra chút phản cảm nào - có lẽ, trong tiềm thức, hắn đã tin rằng người này tuyệt sẽ không lộ ra răng nanh làm hại hắn.

 

Tang Lam ngẩng đầu, chuẩn xác đối diện với ánh mắt nam nhân đang nhìn lại mình.

 

Y chưa kịp nói thành lời, nhưng Tạ Lưu Đình đã từ trong cặp mắt trong veo, lành lạnh ấy, đọc ra đáp án.

 

Vì thế, hương dược thảo chua chát quanh quẩn nơi người nam nhân kia càng thêm nồng đậm, từ từ thấm vào lòng y.

 

Khi hai người chân chính gắn bó, môi răng giao hòa, Tang Lam lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở thuộc về người khác -- Tạ Lưu Đình hôn y như thể đang nâng niu chính bản thân mình, dịu dàng mà triền miên, sâu nặng mà lâu dài.

 

Cho dù không mang theo quá nhiều ý vị xâm lược, Tang Lam dưới những nụ hôn triền miên bất tận ấy vẫn không kiềm được mà khẽ run lên.

 

Như thể bị biển sâu rộng lớn bao phủ, theo từng đợt phập phồng trầm tĩnh mà chìm đắm, y cảm nhận được sự bao dung ẩn chứa trong đó - đồng thời, cũng lơ đãng mà chạm vào lớp nguy hiểm mơ hồ dưới đáy.

 

Sau một lần hôn sâu, khi hai người tách ra lấy hơi, Tạ Lưu Đình kề sát bên môi y, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía y, giọng nói ôn hòa nhưng pha lẫn chút khàn khàn:

 

"Không thích, thì đẩy ta ra."

 

Dứt lời, hắn lại một lần nữa phủ xuống, nụ hôn so với lần trước càng sâu, càng bá đạo, cướp đoạt hết thảy hô hấp của Tang Lam.

 

Vốn là một cử chỉ vui thích giữa những người yêu nhau, nhưng khi Tang Lam cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng dây dưa triền miên đó, nước mắt y lại rơi xuống dữ dội hơn cả lúc trước, gần như mỗi cái chớp mắt, đều có những giọt lệ trong suốt lăn dài theo gò má.

 

Y chỉ có thể vô lực tựa vào thân cây mà ai đó đã từng dựa vào, hé môi, từng hơi thở dần dần trở nên bình ổn.

 

"Rõ ràng khóc thành thế này rồi, bộ dạng đáng thương như vậy, thế nào lại không chịu đẩy ta ra?"
Tạ Lưu Đình dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e đuôi mắt đỏ ửng của y, trong đáy mắt tối sâu hiện lên nụ cười thâm trầm.

 

"Tháp Tháp như vậy, sẽ khiến ta hiểu lầm... rằng đối với ngươi, muốn làm gì cũng đều có thể."

 

Nghe vậy, Tang Lam mím chặt môi, cổ họng khẽ chuyển động, sau đó khẽ gọi một tiếng tên đối phương.

 

"Tạ Lưu Đình."

 

"Hửm?"

 

"...... Ngài là đồ ngốc."

background
TrướcSau