Chương 27


Bởi vì phản ứng của y sau nụ hôn thực sự quá mức trêu chọc lòng người, Tang Lam bị nam nhân kia ôm rồi lại ôm, hôn rồi lại hôn, dưới tán cây, mãi đến khi có chút chịu không nổi mới hơi nghiêng đầu đi, dùng tay che đi đôi môi lại đang áp sát tới của Tạ Lưu Đình.
"Không thể..."
Tang Lam mím môi, cố gắng làm ngơ cơn ngứa ngáy đang truyền tới, ánh mắt liên tục đảo quanh, hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ là cố tình không dám đối diện với người đã gần ngay trước mắt.
Vạt áo trước ngực y trong lúc dây dưa đã hơi tán loạn, đường hoàng để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh mang sắc độ mềm mại, thoạt nhìn giống như một cánh hoa bị chà đạp tơi tả, đến mức đọng lại cả nhựa hoa.
Tạ Lưu Đình thu mắt nhìn bộ dáng câu nhân trước mắt, đôi mắt phượng hơi cong thành một đường, khác biệt với sự mê loạn nơi Tang Lam, hắn dù trong lúc triền miên thân mật vẫn duy trì vẻ ôn nhuận như ngọc, đoan chính nghiêm chỉnh, chỉ có ánh mắt là không hề che giấu một tia tham luyến chưa đủ.
"Một lần nữa thôi... Tháp Tháp, chỉ một lần cuối cùng, được không?"
Tạ Lưu Đình cúi người, áp sát hơn, ánh mắt xuyên qua kẽ tay Tang Lam mà nhìn thẳng vào y. Vừa nói, nam nhân vừa nâng tay, khẽ nắm lấy cổ tay y, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e đoạn xương trắng mịn tựa như ngọc, giọng nói trầm thấp, gần như dụ dỗ.
Vành tai và cổ tay cùng lúc truyền đến cảm giác ngưa ngứa nhỏ vụn, Tang Lam cố gắng trấn định, quay mặt sang chỗ khác, nhưng không ngờ toàn thân lại khẽ run rẩy, lộ ra chút mềm yếu.
"...... Lúc nãy ngài cũng nói như vậy."
Một mặt dùng giọng điệu trầm thấp mà mê hoặc để khẩn cầu, một mặt lại đem y hôn đến không còn sức phản kháng.
Ấy vậy mà y hết lần này đến lần khác mềm lòng, để đối phương theo ý nguyện.
Tang Lam khẽ rụt người về phía sau, giọng nói khàn khàn vì vừa trải qua nụ hôn kịch liệt, suy nghĩ cũng bởi thế mà trở nên mơ hồ trong thoáng chốc --
Những chuyện khác thì không nói làm gì, nhưng vì sao y luyện võ nhiều năm, vậy mà khi hôn môi lại luôn bị người này áp chế?
Nghĩ tới đây, Tang Lam bỗng nhiên quay đầu lại, mang theo vài phần không cam lòng dò hỏi:
"Ngài không phải là không biết võ sao?"
Rõ ràng không tinh thông võ công, vì sao ngay cả chuyện này cũng đều chiếm thế thượng phong...
Gần như ngay lập tức, Tạ Lưu Đình đã lĩnh hội được ý tứ của y, nam nhân dừng một thoáng, sau đó trầm giọng bật cười:
"Ta chưa từng nói qua mình không biết võ. Ngược lại, vì rèn luyện thể thuật, cũng từng học qua chút công phu hữu dụng."
"Chỉ là võ nghệ tầm thường, sợ rằng khiến vương phi chê cười."
Tang Lam không nói.
Người này võ công thế nào y không rõ lắm, nhưng chỉ xét riêng phần hơi thở cùng lực đạo, quả thực đã đạt đến trình độ nhất lưu.
Nhưng ngay lúc y còn đang ngẩn người, cánh môi lại bị người nhẹ nhàng ngậm lấy, chỉ là lần này, đối phương cũng không tiếp tục xâm lấn sâu.
"Tháp Tháp."
Tạ Lưu Đình vừa dịu dàng m út hôn cánh môi y, vừa không nỡ buông ra, chỉ kéo ra một chút khoảng cách, ánh mắt từ đôi đồng tử màu bích hồ của Tang Lam lướt xuống gương mặt đã nhuộm hồng, rồi nhẹ nhàng thở dài:
"Thật đẹp."
Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu sư tử lạnh lùng này nhiễm lên thứ tình cảm xa lạ, tựa như bị hoàng hôn rực rỡ trải dài trên thảo nguyên níu giữ lấy, toàn thân đều toát ra một cỗ hơi thở ngây ngô mà dụ hoặc lòng người.
Tạ Lưu Đình nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua đuôi mắt Tang Lam còn vương chút đỏ ửng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu nói năm xưa của vị thái phó từng dạy hắn đế vương chi thuật:
"Vị quân giả, vô tình mà hữu tình."
(Người cai trị phải tàn nhẫn nhưng cũng phải có tình cảm)
Trưởng giả nghiêm túc dạy bảo:
"Làm người trên vạn người, ắt phải lấy lý trí mà cân nhắc lợi hại; nhưng cũng cần lấy tình động nhân, mới có thể khiến lòng người thiên hạ quy thuận. Muốn lừa được tình cảm của người khác, trước tiên phải lừa được chính mình -- dẫu cho bạc tình, cũng phải giả như thật tâm."
Nhưng mà...
Hắn không lừa được chính mình.
Vượt qua núi xa sông dài, trải qua phong tuyết mài giũa thành đạm bạc và nội liễm, rốt cuộc hắn cũng ở giữa mênh mang thảo nguyên, đem một phần chân tình cất giấu sâu trong lòng, đặt hết lên người trước mặt.
Dưới tàng cây, hai người cũng chưa kịp tiếp tục thân mật bao lâu, liền bị thanh âm của người hầu từ ngoài sân truyền vào, đánh vỡ bầu không khí kiều diễm trong viện.
"Điện hạ."
Người hầu đứng ở cổng sân, kính cẩn buông thấp đầu, nửa điểm cũng không dám phân tâm ngó vào trong viện.
"Thận Vương điện hạ đến thăm."
Tạ Lưu Đình đứng dậy, khẽ gật đầu, tựa hồ đối với chuyện này đã sớm dự liệu:
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Dứt lời, hắn quay người lại, khom lưng thu chỉnh vạt áo đã hơi tán loạn của Tang Lam, động tác mềm nhẹ như thể cất giữ trân bảo, sau đó mới mang theo chút áy náy, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt lên gò má y:
"Ta phải cùng tứ ca nói chút chuyện. Tháp Tháp đã du ngoạn nửa ngày, hẳn cũng mệt rồi, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi trước."
Tang Lam lại lắc đầu, đưa tay nắm lấy ống tay áo của Tạ Lưu Đình, mày khẽ nhíu lại, lo lắng hỏi:
"Thận Vương sao lại đột ngột tới đây? Chẳng lẽ là vì chuyện ta rơi xuống nước lần trước --"
Thiếu niên giữa hàng lông mày như dựng lên một ngọn núi nhỏ đầy lo âu, lời còn chưa dứt, Tạ Lưu Đình đã hiểu ý.
"Đừng lo lắng." Tạ Lưu Đình cụp mắt, khóe môi vẫn mang theo ý cười trấn an:
"Chuyện này, ta sẽ xử lý."
Giọng nam nhân ôn hòa, nhưng ẩn giấu một chút sâu xa:
"Tứ ca tuy tính tình có phần lỗ m ãng, nhưng vẫn biết chừng mực."
Cách hắn nói vô cùng chắc chắn, dường như nếu vị Thận Vương kia không hiểu thế nào là "chừng mực", thì hắn cũng có biện pháp khác để bắt đối phương hiểu ra.
Chỉ là Tang Lam cũng nghe phong phanh đôi chút -- kể từ sau sự kiện rơi xuống nước lần trước, quan hệ giữa Thái tử và Thận Vương vốn dĩ bề ngoài còn hòa hoãn, nay lại dường như nảy sinh rạn nứt. Không chỉ nhiều lần tranh chấp nơi triều đình, mà còn ẩn ẩn lộ ra ý tứ xa cách.
Thận Vương sau đó cũng vì chuyện chính sự mà liên tiếp vướng bận, bận đến chân không chạm đất, chỉ sợ lần này tìm được chút thời gian trống mới có thể đích thân đến thăm.
Chỉ là trong đó mọi chuyện là do tự nhiên mà thành, hay có bàn tay người khác âm thầm thúc đẩy, cũng khó mà đoán định.
"Cho dù là vậy, nhưng chuyện này có liên quan đến ta, không thể cứ để ngài nhọc lòng mãi được."
Tang Lam túm lấy tay áo Tạ Lưu Đình, ý muốn nói:
"Để ta cùng ngài đi gặp ngài ấy."
Thế nhưng Tạ Lưu Đình chỉ bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ thở dài, mang theo chút bất đắc dĩ:
"Cho dù ta không muốn cự tuyệt thỉnh cầu của vương phi, nhưng ta càng không muốn để người khác nhìn thấy vương phi trong bộ dạng này."
Vừa nói, ngón tay cái của nam nhân nhẹ nhàng chạm lên cánh môi đỏ bừng, hơi sưng vì bị hôn đến mức thê thảm của Tang Lam. Lực đạo cực nhẹ, chỉ khẽ nhấn một cái, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến giọng nói hắn vô thức trở nên khàn khàn:
"Chuyện này cứ giao cho ta xử lý, được không?."
...
"Thận Vương điện hạ, xin mời bên này."
Tạ Dương theo chân người hầu dẫn đường, chậm rãi băng qua hành lang dài bằng gỗ mộc mạc, thẳng hướng về phía chính sảnh trong phủ.
Từ trước đến nay, quan hệ giữa hắn và Tạ Lưu Đình vốn không tốt đẹp gì. Ngoại trừ đôi lúc buộc phải cố ý làm khó dễ đối phương, thường ngày hắn rất ít khi bước chân vào Úc Vương phủ này. Mỗi lần đến cũng chỉ là đạt được mục đích rồi vung tay áo bỏ đi, chẳng buồn liếc mắt nhìn thêm một lần.
Nhưng lần này, Tạ Dương lại vừa đi vừa âm thầm quan sát khắp bốn phía, ánh mắt dường như không đơn thuần chỉ để ngắm nghía bài trí, mà rõ ràng là đang tìm kiếm ai đó.
"Điện hạ, mời vào."
Tiếng người hầu lại vang lên, kéo Tạ Dương từ dòng suy nghĩ trở về. Hắn cũng thu hồi ánh mắt, trong lòng dâng lên một tia tâm tư mờ ám khó giấu.
So với trong ấn tượng, nơi ở của vị ngũ đệ này quả thực không có gì khác biệt - vẫn giản dị mộc mạc đến quá mức, so với hắn quả thực là hai thái cực đối lập.
Quả nhiên, vẫn là cái loại người vừa nhìn đã thấy... chướng mắt vô cùng.
Giờ ngọ, gió xuân lặng lẽ thổi qua hai cánh cửa đóng chặt, chặn lại hết thảy âm thanh ngoài phòng.
Tựa hồ đã sớm đoán được Tạ Dương lần này đến là có chuyện muốn nói, Tạ Lưu Đình liền phất tay cho đám hạ nhân lui hết, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ.
Hai người trước tiên chỉ bày ra vẻ ngoài khách sáo, hàn huyên vài câu lấy lệ, lại nói chút lời xã giao. Sau đó, dưới sự lãnh đạm như núi của Tạ Lưu Đình, khéo léo chuyển đề tài đông tây, Tạ Dương rốt cuộc cũng có chút ngồi không yên, liền nhanh chóng vào thẳng chính đề.
Hắn nhẹ nhàng nâng chén trà bên tay, nhấp một ngụm, rồi như vô tình hỏi:
"Nghe nói Úc Vương phi mấy ngày trước rơi xuống nước, sau khi về phủ thì sinh bệnh, hiện giờ thân thể đã khá hơn chưa?"
"Tạ Tứ ca quan tâm, vương phi thân thể đã bình phục rồi."
Tạ Lưu Đình nhàn nhạt đáp.
Nghe vậy, Tạ Dương khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không buông lỏng, lại hỏi tiếp:
"Vậy thì tốt. Nếu đã khỏe rồi, chắc hẳn giờ đang ở trong phủ, vì sao không cùng nhau ra gặp mặt?"
"Vương phi sáng sớm hôm nay ra ngoài đi dạo một chuyến, có chút mệt mỏi, giờ đang nghỉ ngơi."
Tạ Lưu Đình hai tay đan vào nhau tùy ý đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Tứ ca, lần này tới đây là có chuyện gì sao?"
Rõ ràng chính là vì chuyện này mà đến, nhưng lúc thực sự phải mở lời, Tạ Dương lại hiếm khi do dự.
Một lúc sau, như hạ quyết tâm, hắn đứng phắt dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Đình đang ung dung ngồi đó:
"Chắc ngươi cũng biết rồi... Không, là chắc chắn đã biết!"
"Tứ ca."
Tạ Lưu Đình nhẹ giọng cắt ngang lời hắn, âm lượng không lớn, nhưng lại khiến Tạ Dương lập tức im bặt.
Cặp mắt phượng sâu thẳm khẽ nâng lên, thản nhiên nhìn về phía Tạ Dương cách đó không xa:
"Ra ngoài, vẫn nên cẩn trọng lời nói hành động."
"Về phần tứ ca đã nhìn thấy gì... mong tứ ca quên đi cho."
Ý cười trên mặt Tạ Lưu Đình nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng Tạ Dương lạnh buốt.
"Rốt cuộc, chuyện mùa xuân năm ngoái khi đi săn, tứ ca chắc chắn cũng không muốn lại nếm trải thêm lần nào nữa, đúng không?"
Hầu như vừa dứt lời, ánh mắt Tạ Dương liền kịch liệt biến đổi.
Nhắc tới sự kiện kia, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi. Từ sau chuyện đó, hắn không còn dám tùy tiện tham gia săn bắn ngoài hoàng thành, mà người âm thầm tra xét nội tình sự việc cũng chẳng thu hoạch được gì. Trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng khi giờ phút này nghe Tạ Lưu Đình nhắc tới --
Tạ Dương cắn răng, gần như nặn ra từng chữ:
"Chuyện lần trước, là ngươi bày ra --?"
Tạ Lưu Đình chỉ nhếch môi cười, lười biếng nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên như đang xem kịch:
"Xem ra lần nhảy xuống hồ kia vẫn không thể khiến tứ ca sáng mắt ra, tứ ca vẫn cứ đơn giản như vậy."
"......Ý ngươi là gì?" Tạ Dương lạnh mặt hỏi, giọng đầy bất mãn.
"Đệ với tứ ca vốn không thù không oán, tứ ca vì sao cứ một mực nhằm vào ta như vậy?"
Tạ Lưu Đình nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng thổi đi làn hơi nước bốc lên lượn lờ, mặt mày ôn hòa, giọng điệu cũng ung dung:
"Tứ ca không suy nghĩ một chút, có phải là trước đây cùng ai nảy sinh xung đột, hoặc vô tình để lộ nhược điểm trong lúc lơ là?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Dương khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh sau mấy lượt xoay chuyển thần sắc.
Dù sao cũng xuất thân hoàng gia, Tạ Dương cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hắn chỉ nặng nề vung ống tay áo, trầm mặt ngồi trở lại chỗ cũ.
"Vậy nên..."
Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, giọng điệu vẫn vững vàng, chỉ là sắc mặt so với ban đầu đã có phần âm trầm hơn, thêm vài phần trầm tĩnh:
"Ngươi đây là tính toán muốn đứng ra che chở cho hắn?"
"Tứ ca nói vậy là có ý gì?"
Tạ Lưu Đình khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt đầy ý vị sâu xa:
"Thần đệ ngu dốt, e là nghe không hiểu lời hoàng huynh."
Tạ Dương nheo mắt, lần hiếm hoi chăm chú nhìn kỹ nam nhân trước mặt -- người này từ trước đến nay vì xuất thân mà luôn bị coi nhẹ, hiện giờ nhìn lại, mới thấy rõ hắn trong mọi phương diện đều không hề tầm thường.
Một lúc lâu sau, Tạ Dương thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói:
"Xem ra, đối với ngươi, thân phận kia quả thực chẳng đáng để để tâm."
Rõ ràng trong tay nắm được một nhược điểm tuyệt hảo, vậy mà nam nhân trước mắt lại ung dung đối mặt, thậm chí thấp thoáng lộ ra vài phần mất mát khó nhận thấy.
"Nếu ngũ đệ nghe không hiểu, vậy thì ta cũng nói thẳng."
Tạ Dương quay đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như lạnh lùng.
Tạ Lưu Đình hơi gật đầu:
"Tứ ca xin cứ nói."
"Hãy thay ta chuyển lời tới Úc Vương phi, nói rằng --"
Tạ Dương cụp mắt, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay đang mở ra.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, người nọ trong hồ từng nắm lấy tay hắn như thế nào, đầu ngón tay lạnh lẽo, bàn tay lại mềm mại đến không ngờ.
"Ta, lấy thân phận hoàng tử đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất cứ chuyện gì về ngày hôm đó."
