Chương 28


"Sao vậy, lần này không tiếp tục giở trò che giấu nữa?"
Bên bàn, vị đế vương uy nghiêm trong thường phục khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề làm giảm đi nửa phần khí thế bức người, trái lại, khi dáng vẻ trầm tĩnh ấy áp sát càng khiến người ta không rét mà run.
"Nhi thần phạm tội khi quân, xin phụ hoàng trách phạt."
Giữa Ngự Thư Phòng rộng lớn, thiếu niên cung kính đứng thẳng, tay áo chỉnh tề, lời lẽ xin tội nhẹ nhàng nhưng không hề lộ ra nửa phần khiếp ý.
"Hay cho câu phạm tội khi quân."
Văn Đế hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đánh rơi chiếc gối mềm trên bàn, "Nếu trẫm thật muốn trị tội, đã chẳng để ngươi giấu giếm che đậy bao năm qua."
"-- Ngươi thực cho rằng chỉ dựa vào nhân mạch cùng thủ đoạn từ bên ngoại tổ, có thể thuận lợi che trời qua biển lâu như vậy, mà không để lộ nửa phần dấu vết sao?"
"Nhi thần hiểu rõ, đa tạ phụ hoàng khoan dung."
Tạ Lưu Đình cúi đầu đáp lời, khí tức mềm mỏng mà bình ổn, từ đầu tới cuối không chút hoảng loạn.
Hắn rất rõ -- tại nơi này, tại cung điện sâu như biển này, còn có chuyện gì có thể qua mắt vị thánh thượng kia? Tất cả chẳng qua là đối phương mở một mắt, nhắm một mắt mà thôi.
Nếu phụ hoàng hắn ngầm cho phép, cũng tức là đã sớm biết rõ những gì hắn từng phải đối mặt.
Có lẽ, có rất nhiều việc cũng đã được ghi nhớ, thậm chí, được âm thầm bù đắp theo cách riêng.
Nhưng... đến tận bây giờ, phải đợi hắn trưởng thành rồi, mới đổi lấy được chút ít bồi thường muộn màng.
Văn Đế im lặng nhìn Tạ Lưu Đình một hồi lâu, ánh mắt trầm ngâm, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
"Nhiều năm như vậy, Hoài Sách còn trách trẫm sao?"
"-- Trẫm không đi tìm Hoàng hậu, không vì mẫu thân ngươi mà đòi lại công đạo, ngươi có oán?"
"Nhi thần không dám."
Tạ Lưu Đình ngẩng đầu, ánh mắt trầm ổn, thần sắc thanh nhã như ngọc, vẫn là dáng vẻ ôn hòa vô hại ngày thường.
Nhưng chính sự điềm tĩnh này, vào giờ khắc này, lại khiến người ta cảm nhận rõ ràng một tia lạnh lẽo thấm ra từ tận xương.
"Đó là lựa chọn của phụ hoàng. Nếu nhi thần dám sinh lòng oán hận, thì đã vượt quá bổn phận."
Ánh mắt Văn Đế thâm trầm khó dò, đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ khung ghế làm từ gỗ đàn hương, động tác thong thả mà uy nghiêm. Một lát sau, ông trầm giọng nói:
"Hôm nay, bất luận quân thần, chỉ lấy thân phận phụ tử mà luận -- ở trước mặt trẫm, Hoài Sách cũng có thể buông lỏng một chút, thế nào?"
"Nhi thần chưa từng có lời nào dối trá."
Tạ Lưu Đình thu lại tư thế cung kính, ánh mắt ôn hoà nhưng thẳng thắn nhìn về phía Văn Đế sau án thư:
"Nhi thần không cầu cao vọng trọng, chỉ mong chân tướng năm đó có thể được công khai trước thiên hạ."
"Ích lợi được mất, nhi thần đều hiểu rõ... Dù kết quả thế nào, thì đó cũng là sự lựa chọn từ chính lòng mình."
Lúc này, Văn Đế chỉ lặng lẽ nhìn hắn thật lâu.
Không gian trống trải trong Ngự Thư Phòng cũng vì thế mà chìm trong một tầng tĩnh mịch kéo dài.
"Trẫm từng cho rằng,"
Thanh âm Văn Đế thấp trầm vang lên, mang theo một chút hoài niệm:
"Đứa nhỏ này chẳng giống trẫm, cũng chẳng giống mẫu thân ngươi. Sau đó lại nhìn ngươi xử sự ôn hoà, rộng lượng, trẫm cho là cuối cùng ngươi vẫn thừa hưởng tính tình của mẫu thân."
Ông đứng dậy, trong mắt dường như đang chìm đắm vào một đoạn ký ức xa xôi:
"Nhưng bây giờ xem ra, cái tính khí cứng cỏi ấy, ngược lại lại giống trẫm năm xưa như đúc."
"Thôi vậy."
Văn Đế phất tay áo, thần sắc dứt khoát.
"Đã là con đường tự mình lựa chọn, thì phải tự mình bước cho hết."
Ông tựa lưng vào ghế cao, ánh sáng từ cửa sổ rọi đến làm nổi bật nét mặt suy tư:
"Xem ra ngươi cũng hiểu trẫm coi trọng điều gì, nên hôm nay mới dám thẳng thắn cùng trẫm đối thoại như vậy."
Tạ Lưu Đình cụp mắt, thanh âm trầm ổn, cũng không giải thích thêm:
"Đa tạ phụ hoàng đã thành toàn."
"Chớ vội cảm tạ trẫm,"Văn Đế thản nhiên nói,"Đường sau này ngươi phải đi, trẫm sẽ không giúp đỡ nửa phần."
Ông hơi dừng một chút, như lơ đãng hỏi tiếp:
"Nhưng mà... Úc Vương phi kia, trẫm thấy là một đứa nhỏ không tệ. Từ sau khi nàng nhập phủ, tính tình của ngươi cũng có đôi chút thay đổi."
Ánh mắt Văn Đế nheo lại, giọng điệu ôn hoà mà hàm ý sâu xa:
"Thời gian qua, e là cũng có công lao của nàng chăng?"
"Không có."
Tạ Lưu Đình thu thấp hàng mày, giọng nói ôn hòa nhưng hiếm khi lộ ra vài phần lạnh lùng cứng rắn.
"......"
"Thôi thôi, ngươi đi đi," Văn Đế khoát tay, giọng mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Lại tiếp tục nói nữa, trẫm không chừng sẽ bị ngươi làm cho tức đến bệnh cũ tái phát mất."
"...... Phụ hoàng bảo trọng."
Tạ Lưu Đình khom mình hành lễ, trầm giọng đáp:
"Nhi thần cáo lui."
Chờ đến khi trong điện chỉ còn lại một mình, vị đế vương trang nghiêm kia mới rốt cuộc lơi lỏng một chút, ánh mắt dừng lại nơi Tạ Lưu Đình vừa đứng, gương mặt từng trải phong sương khẽ hiện lên một tia trầm mặc hiếm hoi.
Thật lâu sau, cao cao tại thượng đế vương lại như bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
"Trường Liên... không có nàng, đứa nhỏ này, trẫm thật sự không dễ quản dạy."
...
"...... Vương gia?"
"-- Tạ Lưu Đình?"
Tiếng gọi khẽ bên cạnh kéo Tạ Lưu Đình trở về thực tại. Hắn liễm mi, mỉm cười xin lỗi:
"Xin lỗi, ta lại thất thần rồi... Vừa rồi Tháp Tháp đang nói đến đâu rồi?"
Từ khi quen biết tới nay, mỗi khi ở chung, Tạ Lưu Đình trước sau luôn đóng vai một vị huynh trưởng tri kỷ mà chu đáo, chưa từng có lúc nào thất thần như hôm nay.
Đối phương luôn chăm chú lắng nghe từng lời y nói, lại còn biết cách đáp lại đúng lúc - chuyện như thế này quả thực hiếm thấy.
Huống chi, thần sắc vừa rồi của người ấy...
Tang Lam chăm chú nhìn người trước mắt chớp mắt một cái, hàng mi dài khẽ rung, giấu đi tia suy nghĩ dưới đáy mắt, lúc này mới mở miệng:
"Ta đang cùng ngài nói chuyện liên quan tới Thận Vương."
"Ngài rất ít khi thất thần như vậy -- vừa rồi đang nghĩ gì?"
"Không có gì."
Tạ Lưu Đình chậm rãi lắc đầu, nhưng vẫn thành thật nói với Tang Lam:
"Chỉ là vừa rồi khi trò chuyện với tứ ca, nhắc tới sinh thần của phụ hoàng sắp tới, không tự giác nhớ lại cảnh tượng lúc thượng triều bị phụ hoàng triệu kiến."
"Vậy à."
Tang Lam gật đầu, thấy thế cũng không hỏi nhiều.
Nếu đối phương đã không muốn nói thêm, nghĩ đến chỉ là chút chuyện tư, vậy y cũng tự nhiên không tiện hỏi tiếp.
"Về chuyện của tứ ca, Tháp Tháp muốn hỏi điều gì?"
"Thật ra cũng không có gì."
"Ta chỉ thắc mắc, rõ ràng ta cùng Thận Vương bất quá chỉ gặp qua vài lần, thậm chí còn có chút xung đột..."
Tang Lam nhíu mày, sắc mặt mang theo vài phần khó hiểu:
"Vì sao lần này, hắn lại nguyện ý giúp ta?"
Thậm chí còn minh bạch tỏ rõ muốn thay y che giấu thân phận, không tiếc lấy thân phận hoàng tử để bảo đảm.
"Chẳng lẽ... là có điều kiện gì?"
Tang Lam nghiêm túc nhìn đối phương:
"Thận Vương thực sự không đưa ra yêu cầu nào quá mức nào sao?"
"Không có."
Tạ Lưu Đình bật cười, lắc đầu:
"Tháp Tháp chớ lo. Việc này, tứ ca xuất phát từ tự nguyện, ta vốn đã chuẩn bị thủ đoạn phòng thân, nhưng rốt cuộc còn chưa dùng đến nửa phần."
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."
Tạ Lưu Đình cong môi, ánh mắt ý vị sâu xa:
"Tháp Tháp, ngươi có biết chính mình, rốt cuộc hấp dẫn người ta đến nhường nào không?"
Quả thực giống như một luồng ánh sáng rực cháy, thiêu đốt như ngọn lửa, hấp dẫn vô số thiêu thân, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, vì y mà dâng hiến cả sinh mệnh.
Thế nhưng, Tang Lam chỉ nghiêm túc lắc đầu. Y không cho rằng bản thân mình có sức hấp dẫn lớn đến mức có thể khiến Tạ Dương - người vốn từng nhiều lần xung đột với y - lại cam tâm tình nguyện giúp đỡ đến mức này.
"Tuy Thận Vương điện hạ đã lấy danh dự bảo đảm," Tang Lam trầm ngâm nói, "Nhưng nếu hắn thực sự tiết lộ chuyện này, đối với bản thân hắn cũng chẳng tổn hại gì sao? Để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng."
Bởi nếu sự việc bại lộ, thì ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng đã là vấn đề, huống chi còn đi tìm Tạ Dương để tranh chấp. Huống hồ, việc này đối với đối phương là trăm lợi không một hại. Dù Tang Lam có suy nghĩ đến mấy, cũng không cảm thấy đối phương sẽ dễ dàng từ bỏ lợi thế như vậy.
"Tất nhiên."
Tạ Lưu Đình đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu y, ý bảo hắn không cần lo lắng, sau đó vẫn giữ phong thái trầm ổn mà mỉm cười nói:
"Chỉ là gần đây, mẫu gia của Lệ phi nhiều lần bị người tố cáo, hiện tại đã lún sâu vào vụ án tham ô. Ta đoán rằng Tứ ca cũng khó lòng phân tâm để lo liệu chuyện khác."
"Nếu từ nay về sau hắn thực sự có lòng phản bội, chỉ sợ cuối cùng phải lo lắng cũng chính là bản thân hắn."
Tang Lam nghe vậy liền sững sờ.
Đến lúc này, y mới phát hiện ra, thì ra người này từ sớm đã vì y mà tính toán chu toàn.
"... Đa tạ."
Y khẽ hé môi, phí công tìm lời, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu cảm tạ hơi có phần hời hợt.
Trong đình viện vương phủ, cành lá lay động trong làn gió, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua tán cây, nhẹ nhàng lướt qua, vụn như tuyết đọng.
Đột nhiên, một chiếc áo choàng phủ lên vai y. Tang Lam quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt Tạ Lưu Đình, dịu dàng ôn hòa, mang theo ý cười thấm đẫm.
"Đêm đã khuya, vương phi vì sao còn ngồi một mình nơi đây?"
Tang Lam khẽ lắc đầu, không lên tiếng, chỉ đưa tay đẩy chén rượu trên bàn về phía nam nhân đối diện:
"Tạ Lưu Đình, uống rượu không?"
Đây là lần đầu tiên hắn được tiểu vương phi mời uống rượu.
Trong mắt Tạ Lưu Đình hiện lên một tia kinh ngạc, rồi rất nhanh phất tay áo, ngồi xuống đối diện với Tang Lam. Hắn đưa tay nâng chén rượu được đẩy tới trước mặt, khẽ đưa lên mũi ngửi --
"Dựa hành lang mà độc ẩm - là Lăng Thích chọn rượu cho ngươi sao?"
Tang Lam nghe vậy khẽ chớp mắt:
"Ta chỉ bảo hắn lấy đại một bình thôi... Nghe tên, là rượu quý lắm sao?"
"Thật ra cũng không hẳn."
Tạ Lưu Đình nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, khóe miệng mang theo chút ý vị sâu xa:
"Chỉ là, đây là loại rượu mà ta đã tự tay ủ."
"Ngài tự tay ủ sao?"
Câu nói ấy khiến Tang Lam không khỏi giật mình.
"Ừm."
Tạ Lưu Đình khẽ gật đầu:
"Chỉ là kỹ thuật còn vụng về, sợ rằng không hợp khẩu vị. Tháp Tháp, chi bằng để ta đổi cho ngươi một bình rượu ngon hơn?"
"Không cần, ta muốn uống bình này."
Tang Lam lắc đầu, nói là mời rượu, nhưng chính y lại là người đầu tiên nâng chén trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Rượu uống vào có vị dịu nhẹ mà tươi mát, dư vị kéo dài, lại phảng phất một hương lạnh thanh thanh -- rõ ràng là vật phẩm thượng hạng.
Đợi đến khi hương rượu trong miệng hoàn toàn lan tỏa, Tang Lam cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên:
"Tạ Lưu Đình... Có phải ta thực sự rất vô dụng không?"
Tạ Lưu Đình theo bản năng cảm nhận được trạng thái lúc này của Tang Lam có chút khác thường, nhưng ánh mắt hắn vẫn bị lời nói kia kéo đi hết thảy sự chú ý.
Nam nhân đè thấp mi mắt, giọng trầm trầm hỏi:
"Tháp Tháp rất tốt. Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì..."
Tang Lam khẽ ngừng một nhịp, giọng nói như tơ khói phất qua mặt nước, mơ hồ, mịt mờ:
"Dường như bất kể là chuyện của ta, hay chuyện của ngài, ta đều chẳng giúp được gì."
"-- rõ ràng ta cũng là một vương tử mà."
Người trước mắt này, từ khi còn nhỏ đã luyện tập lục nghệ, tinh thông các loại kỳ môn tạp kỹ; không chỉ giỏi mưu lược, mà ngay cả những việc nhỏ như ủ rượu, nấu ăn cũng làm vô cùng tốt.
Có thể đạt được những điều đó, ngoài thiên tư siêu phàm, còn cần tâm tính kiên định và nghị lực bền bỉ.
Tạ Lưu Đình là một người sinh ra để bước lên đ ỉnh cao quyền thế.
Nghĩ đến những điều ấy, trong lòng Tang Lam vừa không cam tâm, lại vừa mang theo vài phần khâm phục.
Đều sinh ra từ hoàng thất, hắn tựa hồ vẫn còn rất nhiều con đường để trưởng thành.
Tạ Lưu Đình vốn định mở miệng, muốn an ủi người trước mặt - người vì mất mát mà co mình thành một khối nhỏ, giống như tiểu sư tử bị mưa lớn làm ướt sũng - nói với hắn rằng:
Ngươi đã đủ tốt rồi, cứng cỏi, dũng cảm, thiện lương, mang trong mình những phẩm chất mà rất nhiều người không thể có được.
Ngươi, tựa như một món bảo vật hiếm có trên đời, xứng đáng được hắn quý trọng gấp bội.
Thế nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra, đã bị một ngón tay áp nhẹ lên môi ngăn lại.
"Đừng vội an ủi ta."
Tang Lam ngẩng đầu, vẻ mặt lúc nãy còn ủ rũ giờ đã trở nên bình tĩnh.
Dưới hàng mi cong vút như lông quạ, đôi mắt kia trong đêm tối như hồ nước lưu chuyển ánh sáng: trong trẻo, sâu lắng mà kiên định.
"Ta mới không phải loại người yếu ớt như vậy."
Người đang ngồi từ từ đứng dậy, cố gắng duy trì sự vững vàng, song bước đi vẫn lảo đảo, nghiêng ngả, dễ dàng nhận ra bằng mắt thường.
Tang Lam sải bước dài, không đợi Tạ Lưu Đình kịp phản ứng, đã trực tiếp ngồi xuống, đối mặt với nam nhân, ngồi ngay lên đùi đối phương.
"... Tạ Lưu Đình."
Khuôn mặt non trẻ, đẫm nét kiều lệ của thiếu niên, dưới men say càng thêm diễm lệ động lòng người.
Y túm lấy vạt áo của nam nhân, thấp giọng gọi tên đối phương.
Tạ Lưu Đình lại hiếm hoi không trả lời ngay.
Hắn khẽ cúi đầu, rất dễ dàng liền bắt được hương rượu nhàn nhạt quẩn quanh trên thân người đang nép trong lòng mình.
Mùi hương say mê kia, do chính tay hắn ủ nên, giờ đây hòa cùng hương thơm mềm mại tự nhiên trên cơ thể đối phương, trong đêm tối âm u lặng lẽ đan xen, như mê hoặc lòng người.
"Kỳ thực, điều ta thực sự muốn nói chính là -- ngài rất lợi hại."
"... Hửm?"
Tạ Lưu Đình khẽ nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
Nhưng Tang Lam lại không ngẩng lên nhìn hắn, chỉ cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhẹ, mềm mại như đang thì thầm vào lòng người:
"Ngài xem, ngài hiểu biết rất nhiều chuyện, lại có bản lĩnh, còn giỏi mưu lược, ngay cả việc trị quốc an dân cũng khiến bá tánh đều khen ngợi ngài..."
Được người trong lòng khen ngợi, dĩ nhiên khiến người vui sướng.
Thế nhưng Tạ Lưu Đình cũng không hy vọng thấy đối phương tự ti mà hạ thấp chính mình như thế, huống chi... lúc này tiểu sư tử hiển nhiên đã có chút say.
-- rõ ràng chỉ mới uống chút rượu đã say, lại còn mạnh miệng đòi uống hết cả bình.
Tạ Lưu Đình không nhịn được bật cười, siết chặt vòng tay ôm lấy eo Tang Lam.
Chưa kịp mở miệng nói gì, vạt áo trước ngực đã bị người ta dùng sức kéo mạnh xuống -
Tang Lam tựa trán mình lên trán hắn, khoảng cách gần đến nỗi hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở mềm nhẹ như sương phất qua bên môi.
"Tạ Lưu Đình, chúng ta cùng đi du hồ đi."
"... Du hồ?"
Người ta vẫn nói kẻ say thường tư duy đột ngột, mà đề nghị bất ngờ của Tang Lam cũng khiến Tạ Lưu Đình không khỏi ngẩn ra.
"Ở Mạc Bắc, mỗi khi có điều phiền muộn, ta sẽ cưỡi ngựa ra thảo nguyên, chạy vài vòng, để gió lộng táp vào mặt, nhìn ngắm cảnh sắc bao la bát ngát, tâm tình liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
"Giờ ở hoàng thành Đại Thịnh không thể giữa đêm khuya tùy tiện phóng ngựa, chi bằng... chúng ta cùng nhau du hồ?"
Có lẽ là vì ánh mắt thiếu niên khi ấy quá mức trong sáng, cũng có lẽ bởi bản thân hắn vốn dĩ không thể cự tuyệt bất kỳ thỉnh cầu nào từ người trước mặt - Tạ Lưu Đình chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã thuận miệng đáp một tiếng "Được".
Chỉ là --
"Sao đột nhiên lại muốn du hồ?"
Nam nhân hơi nhíu mày, trong đáy mắt lộ ra một tia quan tâm: "Tháp Tháp còn đang phiền lòng chuyện vừa rồi nhắc đến sao?"
"Không phải ta."
Tang Lam khựng lại một chút, rồi chớp nhẹ mắt.
Sau khi uống rượu, ngược lại, men say càng khiến đôi mắt y thêm trong trẻo.
Y vươn ngón trỏ, khẽ chạm lên ngực Tạ Lưu Đình --
"-- Là ngài."
"Tạ Lưu Đình, là ngài không vui."
Tang Lam vừa nói, vừa thu tay về, rồi dường như chống đỡ không nổi men say dâng lên, toàn thân mềm nhũn, đầu cũng thuận thế tựa vào lòng ng ực Tạ Lưu Đình.
"Ta không biết nguyên nhân."
"Nhưng ta hy vọng ngài có thể vui vẻ."
Giọng nói y rất thấp, tựa như một làn khói mỏng lững lờ trôi qua, vừa nhẹ nhàng mơ hồ lại vừa nặng nề như đè cả núi cao trong lòng.
Ngay lúc cọ nhẹ vào lồ ng ngực kia, tựa hồ có điều gì đó len lỏi đâm sâu vào tâm khảm.
Hô hấp của Tạ Lưu Đình khẽ nghẹn lại, sau một thoáng ngẩn ngơ mới hồi thần, khẽ mím môi, vòng tay siết chặt, đem thân thể mềm mại của thiếu niên ôm gọn vào lòng.
Thì ra, từ việc đột nhiên uống rượu tối nay, cho đến những lời khen ngợi vụng về, lộn xộn tưởng chừng không hề mạch lạc kia...
Tất cả, đều là nỗ lực nhỏ bé mà chân thành của thiếu niên, vì hắn mà an ủi.
Ngay cả chính bản thân Tạ Lưu Đình cũng không ý thức được lòng mình có bất ổn, vậy mà lại bị người trước mặt phát hiện, đặt để trong lòng một cách nghiêm túc đến thế.
Tạ Lưu Đình cúi đầu, trước mắt chỉ thấy được đoạn cổ mịn màng, mềm mại pha lẫn ánh mật dịu dàng của Tang Lam.
-- rõ ràng, chỉ vì sợ chính mình không đủ tốt, đến mức ngay cả việc an ủi người khác cũng cần mượn men rượu để lấy can đảm.
Tiểu sư tử này, vì sao luôn luôn khiến người ta đau lòng như vậy?
"Tháp Tháp."
Tiếng gọi khe khẽ, chứa chan trìu mến, chậm rãi vang lên.
Tạ Lưu Đình ôm chặt thiếu niên trong lòng, cẩn trọng như nâng niu bảo vật quý báu.
Rõ ràng hắn chưa hề uống rượu, thế nhưng lúc này, cũng như bị sợi men say kia của Tang Lam lây nhiễm, cả lời nói, cả lòng ng ực, đều trở nên ấm áp mà hỗn loạn.
"Nói cho ta biết, tại sao ban ngày mọi thứ lại được chiếu sáng?"
Con mèo đã say khướt, nghe câu hỏi kia nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật ngẩng đầu, dùng vẻ mặt "chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết" đáp lại:
"Bởi vì ở đó có mặt trời."
"Đúng vậy."
Nam nhân trầm giọng bật cười.
"Bởi vì có mặt trời."
Khi ánh mắt nhìn ra đều là ánh quang chói lọi, người chân chính phát ra ánh sáng ấy lại chẳng hề hay biết.
Thử hỏi, làm sao có thể không yêu người ấy cho được?
...
Nguyên bản chỉ là một trận xúc động nhất thời, không ngờ người này lại thực sự mang y đi chèo thuyền trên hồ.
Bị gió đêm trên mặt nước liên tiếp thổi qua, men rượu trên người Tang Lam cũng bị xua tan bớt vài phần. Vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân đang tựa vào lòng một người, quanh mũi lượn lờ hương vị thanh đạm của thảo dược.
Ý thức dần khôi phục, Tang Lam lúc này mới muộn màng cảm thấy thẹn thùng.
Y chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng từ trong vòng tay nam nhân thoát ra, rồi cách một khoảng nho nhỏ, ngồi đối diện với đối phương.
Chiếc thuyền nhỏ dưới thân theo động tác của y hơi chao nhẹ, Tang Lam ngẩng mắt nhìn ra xa, phát hiện bọn họ đang ở giữa một mặt hồ rộng lớn.
Xung quanh không khí yên tĩnh, ôn hòa.
Bóng đêm sâu thẳm, duy chỉ có ánh trăng tĩnh lặng đọng trên mặt hồ, phản chiếu thành từng gợn sóng lăn tăn.
Tang Lam thị lực cực tốt, không tốn chút công sức nào cũng thấy rõ những tán cây cao ven bờ phía xa, thậm chí còn mơ hồ nhìn ra được cả bóng núi thấp thoáng.
Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười thoải mái, y vươn tay vớt một vốc nước hồ mát lạnh, sau đó mới quay đầu lại, nhìn người bên cạnh - người vẫn luôn chăm chú dõi theo mình - mà hỏi:
"Ngài làm sao biết ta thích thuyền nhỏ?"
So với những chiếc thuyền hoa to lớn tráng lệ, y vẫn thích loại thuyền mộc đơn sơ thế này hơn. Nhàn nhã ngồi trên đó, dường như bản thân có thể hòa vào cùng cảnh sắc sông núi quanh mình.
Từ khi đặt chân đến Đại Thịnh, Tang Lam đã từng nghĩ, nhất định sẽ có một ngày, ngồi thuyền nhỏ du ngoạn non nước nơi đây.
Bị hỏi, nam nhân chỉ hơi mỉm cười:
"Đại khái là... ta cùng Tháp Tháp, tâm hữu linh tê* vậy."
(*Tâm hữu linh tê: tâm ý tương thông, không cần lời nói cũng hiểu nhau.)
Vừa dứt lời, lại thấy một trận gió lớn thổi tới, làm chiếc thuyền nhỏ dưới thân họ chao đảo mạnh một trận.
Tang Lam có võ công hộ thân, bởi vậy cũng chưa đem chút lay động ấy để vào trong lòng. Nhưng y lại trơ mắt nhìn người trước mặt vốn đang ngồi đoan chính, giờ nhẹ buông tay, cả người như mất lực mà ngã về phía y.
Theo một tiếng trầm vang vang lên, thuyền nhỏ lắc lư, hai người liền chồng lên nhau mà ngã xuống.
Dưới thân Tang Lam được đối phương khéo léo dùng tay đỡ lấy, nên không thực sự va chạm xuống thuyền, thế nhưng trên người lại...
Tang Lam nhìn người trong gang tấc, hơi hơi mở miệng:
"Ngài làm sao..."
Tạ Lưu Đình khẽ cong môi, ngữ khí ôn hòa mà vô tội:
"Ta xưa nay thể nhược, Tháp Tháp chẳng phải đã biết rồi sao?"
"..."
Rõ ràng biết người này đang thuận miệng nói dối, nhưng Tang Lam cũng không có ý định đẩy hắn ra. Trái lại, y túm lấy ống tay áo đối phương, hỏi:
"Ngài như vậy, lát nữa chúng ta làm sao mà đứng dậy a?"
"Vậy thì không cần đứng dậy nữa."
Người bên trên cúi người, càng thêm khít sát, tựa như muốn đem y hoàn toàn bao phủ trong vòng tay mình.
Trong khoảnh khắc bị hơi thở lạnh mát và thanh nhã ấy vây quanh, Tang Lam nghe thấy bên tai truyền tới tiếng nam nhân trầm thấp mà ôn nhuận:
"Thật muốn... cùng rơi vào lòng hồ sâu thẳm này."
Như vậy, hắn sẽ có thể... vĩnh viễn độc chiếm lấy mặt trời của mình.
Gió lạnh thổi qua, khiến thần trí Tang Lam càng thêm tỉnh táo. Bởi vậy giờ phút này y càng rõ ràng mà ý thức được, những lời nam nhân thốt ra, có lẽ thật sự phát ra từ tận sâu trong tâm khảm.
Y không đáp lời, chỉ sau một hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Tạ Lưu Đình.
Có lẽ... thực sự đã say mất rồi.
Đêm đã khuya, xa xa nơi chân trời, bỗng nhiên có dị tượng hiện ra - giữa tầng tầng mây dày bị xé mở một lỗ hổng, ánh sáng rực rỡ từ đó dốc xuống, xuyên qua tầng không, không nghiêng không lệch mà rọi thẳng vào chiếc thuyền nhỏ, phủ kín hai người.
Nương theo ánh sáng bất ngờ giáng xuống, Tang Lam ngước mắt, đối diện với ánh nhìn của người bên trên, lại thấy trong đôi mắt nam nhân xưa nay vốn thâm trầm như núi, thế nhưng giờ phút này cũng phủ đầy ánh sáng.
Trong mắt hắn, chiếu ra cả một quãng sáng ngời; mà trong đáy mắt Tạ Lưu Đình, lại khắc sâu hình bóng y, rõ ràng vô cùng.
Khi nụ hôn sâu chậm rãi rơi xuống, Tang Lam cũng khẽ nhắm mắt lại.
