Chương 30


Sinh thần của đế vương, khắp nơi hân hoan mừng rỡ.
Vì muốn biểu đạt tình cảm quân dân đồng lòng hòa hảo, nội thành được đặc cách cho phép dỡ bỏ lệnh giới nghiêm ba ngày - bắt đầu từ ngày trước sinh thần một ngày đến ngày kế sau khi lễ kết thúc. Ban ngày, khắp nẻo đường trong thành náo nhiệt như hội lớn; đêm đến, muôn ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng, tiếng nói cười vang lên rộn rã khắp nơi, xe ngựa đến từ khắp nơi xa trải dài kín lối.
Sứ thần các nước lân bang cũng lần lượt nhập kinh từ vài ngày trước, mang theo lễ vật chúc mừng. Ngựa xe qua lại như nước, ùn ùn tiến vào hoàng thành. Phàm là ai tận mắt chứng kiến cảnh tượng phồn hoa nơi kinh thành Đại Thịnh, không ai không trầm trồ vỗ tay tán thưởng.
...
Đến ngày sinh thần.
Vì phải dự yến mừng thọ, thân là chính phi của hoàng tử, Tang Lam cũng phải y phục chỉnh tề theo đúng quy chế lễ nghi. Bộ lễ phục hôm nay đều do Tạ Lưu Đình sớm căn dặn Nội Vụ Phủ đưa đến, chọn lựa kỹ càng, thủ công tinh xảo - nói cách khác là vô cùng cầu kỳ và phức tạp.
Dù sao đây cũng là lần đầu y tham dự yến hội long trọng đến thế kể từ khi đến Đại Thịnh, mà trong đó khách khứa lại phức tạp đủ loại thân phận, Tang Lam không thể không cẩn trọng từng ly từng tí, hết sức đề phòng thân phận bị bại lộ, sinh ra hậu họa khó lường.
Sau khi mất khá nhiều thời gian để thay y phục và búi tóc chỉnh tề, Tang Lam đứng trước gương, đưa tay khẽ chạm cổ mình, rồi lại cúi đầu kiểm tra lại toàn thân lần nữa, liên tục xác nhận lớp ngụy trang có được gọn gàng, chỉn chu hay không. Vẫn lo có điều sơ sót, nàng quay lại hỏi Tạ Lưu Đình đang đứng phía sau:
"Thế nào? Ta thế này... có dễ khiến người khác nhìn ra điều gì khả nghi không?"
Lạ lùng thay, người phía sau lại không lập tức hồi đáp.
Thấy vậy, Tang Lam cứ ngỡ có điều gì không ổn, một mặt lại cúi đầu kiểm tra kỹ càng toàn thân, một mặt nghi hoặc cất tiếng:
"Sao thế? Có chỗ nào không ổn sao?"
"Cũng không có vấn đề gì, có thể nói là vạn phần chu toàn."
"Đó là điều đương nhiên." Tang Lam nghe vậy thì vô cùng đắc ý gật đầu, ánh mắt khẽ liếc sang Chước Thanh đang cúi đầu cười dịu dàng, "Tay nghề của Chước Thanh, tất nhiên là hạng nhất rồi."
Tạ Lưu Đình chỉ khẽ trầm giọng cười, ánh mắt lại vẫn lưu luyến không rời khỏi dáng vẻ Tang Lam lúc này.
Khác hẳn vẻ thanh lệ đơn sơ ngày thường, hôm nay Tang Lam khoác lên mình y phục lộng lẫy, càng tôn thêm vẻ đoan trang quý phái: váy gấm thạch lựu tươi thắm, bên ngoài khoác áo sam lụa mỏng màu vàng nhạt bán trong suốt, tay áo rủ nhẹ, nơi khuỷu tay là dải lụa tím xanh nhạt thêu những đóa cẩm thốc hoa; ngay cả trâm cài tóc cũng chọn loại kim trâm gắn hồng bảo thạch nhỏ và tua mảnh, xảo diệu mà tinh tế.
Gương mặt vốn đã xinh đẹp rực rỡ, nay lại được y phục điểm xuyết, càng như đóa mẫu đơn nở rộ khi vào độ thịnh kỳ.
"Tháp Tháp."
Ngay lúc Tang Lam không để ý, Tạ Lưu Đình nhẹ giọng gọi, giấu đi ánh nhìn trầm lặng trong mắt.
"Ừm?"
"Có muốn cáo bệnh mà không đi không?"
Tang Lam bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Tạ Lưu Đình nghiêm túc, tuyệt không giống nói đùa, nhất thời cũng chẳng biết phải đáp ra sao, đành dứt khoát xoay đầu lại, mặc kệ lời nói của hắn.
Đúng lúc này, Chước Thanh từ bên cạnh tiến lên, trong tay bưng theo một chén trà nhỏ và một chiếc hộp trang điểm tinh xảo, nhẹ giọng bẩm:
"Điện hạ, cuối cùng uống một chén trà, sau đó có thể bôi son."
Tang Lam nghe vậy hơi chần chừ, khẽ nhíu mày. Nhưng y hiểu rõ, dự yến trong cung, nữ tử tất nhiên phải chỉnh dung chu đáo, cho nên chỉ do dự trong khoảnh khắc rồi khẽ gật đầu:
"Được rồi."
Chỉ là, vừa mới uống xong chén trà, tay định lấy son thì bất ngờ bị một bàn tay thon dài phủ lên hộp son trong khay.
Tang Lam sững người:
"... Sao thế?"
"Nếu Tháp Tháp không thích, thì không cần miễn cưỡng."
"Như vậy chẳng phải là quá vô lễ rồi sao?" Tang Lam ngẩng mắt liếc hắn một cái, cố ý trêu, "Vương gia chẳng phải vẫn luôn là người coi trọng lễ nghi nhất sao?"
"Ồ... Vương phi nghe được lời đồn từ đâu vậy?" Tạ Lưu Đình bật cười đáp.
Vừa dứt lời, nam nhân khẽ giơ tay. Bên cạnh, Chước Thanh lập tức hiểu ý, khẽ liếc nhìn Tang Lam một cái, thấy y không phản đối, liền nhẹ giọng lui ra khỏi phòng. Trước khi rời đi còn thuận tay khép lại cánh cửa.
Chưa kịp để Tang Lam mở miệng hỏi người kia rốt cuộc định làm gì, cằm y đã bị một bàn tay nâng lên, ngay sau đó, gương mặt tuấn tú của Tạ Lưu Đình đã kề sát trước mắt.
Trên môi liền bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại, ấm áp đầy quen thuộc.
Sau một trận hôn triền miên vấn vít, Tang Lam mới được buông ra. Đôi môi bị m út đến đỏ bừng như trái chín căng mọng, chỉ thoáng nhìn cũng đủ biết vừa rồi đã bị thân mật âu yếm đến mức nào.
Kẻ đầu sỏ gây nên lại còn thản nhiên dùng lòng bàn tay khẽ vuốt nhẹ trên môi y, sắc mặt bình thản, nụ cười ôn hòa như ngọc:
"Như vậy... Tháp Tháp xem ra không cần tô son nữa rồi."
Ngón tay Tạ Lưu Đình từ khóe môi lướt sang gò má đỏ ửng của Tang Lam, dịu dàng vuốt v e rồi mỉm cười nói tiếp:
"Xem ra, ngay cả phấn cũng chẳng cần đánh nữa?"
Nghe vậy, hàng mi Tang Lam khẽ run, hít một hơi thật sâu để ổn định hơi thở. Sau đó, y đưa tay gạt đi bàn tay đang áp bên má mình, hờn dỗi nói:
"Nói đến chuyện đó... Người Trung Nguyên các ngài không phải vẫn ưa thích làn da trắng nõn sao? Ta thế này, rốt cuộc là lọt vào mắt Vương gia vì điều gì?"
Tạ Lưu Đình bật cười, ánh mắt hạ xuống nhìn y, trong giọng nói trầm lắng mang theo nhu tình sâu kín:
"Thế gian mỹ nhân muôn vẻ, hà tất phải chỉ chuộng một dáng hình? Huống chi... vương phi như vậy, vốn đã là một loại phong tình đặc biệt."
Người ta thường nói, trên thân thể mỗi người, từng tấc da thịt đều mang dấu vết của mảnh đất nơi họ sinh ra và lớn lên.
Trên người tiểu sư tử ấy, luôn phảng phất khí tức thần bí và mãnh liệt đặc trưng của Mạc Bắc. Mỗi khi gió nổi lên, tựa như có một luồng rung động mơ hồ lan tỏa - đó là tấm lưng được cát gió rèn nên, kiên cường và dẻo dai. Nhiều lúc, chính dáng vẻ đó lại hấp dẫn người khác hơn cả vẻ ngoài chói lọi của y.
Nụ hôn nhàn nhạt dừng lại ở đốt ngón tay đang bị nâng lên. Tang Lam cụp mắt, ánh nhìn bất giác chạm vào ánh mắt người kia đang ngước lên nhìn mình. Đến lúc này, y mới chợt nhận ra một tia thẹn thùng dâng lên trong lòng.
Gương mặt ửng đỏ, tai cũng nóng ran, Tang Lam vội vàng rút tay lại, giọng hạ thấp quát khẽ:
"Nếu ngài còn như vậy nữa, lát nữa trong yến tiệc, ta sẽ không nói với ngài lấy một lời!"
Tuy hiện tại người trước mắt đang bày ra dáng vẻ ngoài hung hăng mà trong lại mềm yếu, thực sự khiến người khác nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, nhưng Tạ Lưu Đình cũng biết không thể trêu đùa quá đà. Hắn liền thuận theo ngồi dậy, nhưng bàn tay vẫn chưa chịu buông khỏi tay Tang Lam.
"Đi thôi."
Tạ Lưu Đình ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua vành tai Tang Lam, nơi chiếc khuyên khẽ lay động theo từng nhịp thở. Không hiểu vì sao, đến cách xưng hô cũng khẽ thay đổi --
"Phu nhân."
Theo dòng xe ngựa nối nhau tiến vào hoàng cung, màn đêm vốn tĩnh mịch dường như cũng trở nên náo nhiệt theo không khí mừng vui lan tỏa khắp nơi. Tiếng trống, tiếng reo hò, tiếng xe ngựa lướt qua dày đặc cả con đường.
Vì vậy, Tang Lam cũng thuận thế đưa mắt nhìn ra ngoài màn xe.
Lại một lần nữa tiến vào hoàng cung, cảnh vật nơi đây tựa hồ không có quá nhiều thay đổi so với hai lần trước từng đến. Chỉ có điều, do trùng vào ngày sinh của đế vương, khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy, cung điện rực rỡ, khí thế huy hoàng.
Hai bên đường đi, cung nữ cung nhân qua lại tấp nập, đèn cung đình lấp lánh rực rỡ, cảnh tượng phồn hoa tựa chốn thiên cung giữa hạ giới.
Tới Thái Hòa điện, quang cảnh càng thêm trang nghiêm tráng lệ.
Bên trong đại điện, tường trắng gạch ngọc, mười hai cột trụ cao sừng sững nâng đỡ mái vòm chạm khắc tinh xảo. Khu nghỉ ngơi được dựng bằng gỗ đàn hương, khắc họa tinh mỹ. Người bước trên nền đá ngọc dịu ánh sắc, phóng mắt nhìn lên đài cao liền có thể thấy hương lư dát vàng đã được thắp từ trước, làn khói nhẹ lượn lờ tỏa ra hương trầm dìu dịu. Ánh trăng bạc như tơ, ánh sáng lay động dịu dàng khắp nơi.
Sau khi nghe tuyên cáo và lời chúc mừng, hoàn tất nghi lễ bái lạy, dâng trà chúc thọ, yến tiệc mới chính thức bắt đầu.
Đã là đại yến, trong tiệc tất nhiên không thể thiếu ca múa đàn sáo, tiếng nhạc vang vọng, mỹ vị ngập tràn như dòng nước đổ vào bàn tiệc. Được đế vương cho phép, văn võ bá quan lần lượt nâng chén chúc tụng, giao hảo vui vẻ. Hồ cầm, tỳ bà cùng điệu múa Nghê Thường Vũ Y hòa quyện vào nhau, cùng nhau tấu lên một khúc đại yến phồn hoa rực rỡ.
Dù sao cũng đang ở ngoài phủ, Tang Lam hiểu rõ tửu lượng của bản thân, nên không dám uống tùy tiện. Trong ly vốn là rượu đã sớm bị Tạ Lưu Đình âm thầm thay bằng trà, chỉ khi có người kính rượu trực tiếp, y mới cầm ly nhấp một ngụm cho phải phép.
Trong lúc dùng bữa, Tang Lam nhân lúc tầm nhìn bị che khuất liền âm thầm quan sát Văn Đế ngồi trên đài cao. Y mơ hồ nhận ra so với vài lần gặp trước đó, vị đế vương này đã có đôi chút thay đổi - vóc người trông gầy hơn, bên mái tóc như có nhiều thêm sợi bạc, tuy vậy ánh mắt vẫn sáng quắc, khí độ vẫn uy nghiêm quảng đại như xưa.
Khi nhận ra điều ấy, Tang Lam khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh - Tạ Lưu Đình. Đón lấy ánh mắt của y, vẻ mặt nam nhân kia lại hiếm khi không mang nụ cười ôn hòa quen thuộc, đôi môi vốn luôn cong lên ngưỡng nguyệt nay cũng khẽ mím lại, nét mặt nghiêng nghiêm trang đến mức hiếm thấy.
Tuy nhiên, biểu tình ấy chỉ tồn tại trong chớp mắt. Ngay sau đó, nam nhân liền trở lại dáng vẻ tự phụ, ung dung thường nhật của Úc Vương Đại Thịnh.
Tang Lam thu hồi ánh mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy có một vị thần tử từ cách đó không xa đang hướng Tạ Lưu Đình nâng chén kính rượu.
Đợi đến khi không còn ai mời rượu nữa, Tang Lam ngừng tay đôi chút, rồi nhân lúc che khuất ánh mắt người khác, giống như lần dự yến tiệc trước đó, lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay Tạ Lưu Đình dưới bàn.
Không một lời nói, vậy mà chỉ khoảnh khắc ấy, Tạ Lưu Đình lại như cảm nhận được nơi lòng mình, chốn đã lâu phủ bụi, bị một tầng tuyết trắng tinh khiết bao phủ lấy - dịu dàng mà không thể kháng cự.
Nhưng chưa kịp đưa tay nắm lấy tay người kia, làn da mềm mại ấy đã rút đi không một tiếng động, giống như chưa từng tồn tại.
"Hồi phủ rồi nói."
Người bên cạnh chỉ khẽ nói một câu như vậy, giọng rất khẽ, rất mềm. Sau đó liền im lặng không nói gì thêm.
Tạ Lưu Đình nghiêng mắt liếc qua, chỉ thấy vành tai Tang Lam hơi ửng đỏ.
...
Trong lúc yến hội đang diễn ra, không thể tùy tiện di chuyển trong điện. Huống chi, người dự tiệc hôm nay thật sự quá đông, chỗ ngồi của bọn họ lại cách vị trí của các sứ thần khá xa. Bởi vậy dù Tang Lam có muốn chú ý đến bên kia, cũng vì e ngại ánh mắt người khác dòm ngó mà không thể thực hiện được.
Lần này các chư quốc lần lượt phái sứ thần đến chúc mừng, tự nhiên không thể thiếu phần của Mạc Bắc.
Tang Lam khi còn ở Mạc Bắc từng gặp qua vài vị sứ thần trong đoàn dâng lễ, có người quen thuộc, cũng có kẻ thoạt nhìn khá xa lạ.
Y chỉ nghĩ chờ đến lúc yến hội tan, sẽ tìm cơ hội gặp mặt đoàn sứ thần Mạc Bắc, tiện thể xác nhận lại... người ấy - người có bóng dáng khiến y không khỏi cảm thấy quen thuộc đến đau lòng.
-- chỉ mong bản thân đã nghĩ quá nhiều. Dù gì thì, lý trí mà xét, khả năng kia là không thể xảy ra.
Thừa dịp nhấp ngụm trà, Tang Lam khẽ thở dài.
Khi buổi yến tiệc gần đi đến hồi kết, sứ thần Tây Vực - dường như đã có chuẩn bị từ trước - nhanh chóng tiến vào điện, hướng về phía Văn Đế dâng lên một dị thú kỳ lạ.
Đối phương không tiếc lời tán dương con thú quý kia, vừa nói nó hung mãnh khó thuần, lại vừa ca ngợi khí thế lạnh lẽo đến thấu xương, đủ để tôn thêm vẻ uy nghi của bậc đế vương.
Văn Đế hiếm khi bị khơi gợi hứng thú như lúc này, liền gật đầu ra hiệu cho người đưa dị thú lên trình diện.
Tấm vải đen che phủ được vén lên, con thú quý được giam trong lồ ng sắt ở giữa đại điện lập tức hiện ra trước mắt mọi người --
Lại là một con báo tuyết.
Con báo trong lồ ng trông cao đến nửa thân người, thân dài khoảng bằng một người trưởng thành, ánh mắt sắc như dao, mõm ngắn trán cao, đầu tròn hơi dẹt, đuôi dài và thô, bộ lông xõa tung trắng xám như tuyết, khắp thân phủ đầy những đốm tròn hình lá ngải.
-- Quả thực mang khí chất dã thú thần bí, vừa dữ dằn lại đầy cuốn hút.
Bởi lẽ loài báo tuyết này chỉ thường nghe qua trong truyền thuyết, hiếm khi xuất hiện, ngay cả nhiều vương công đại thần cũng không khỏi dán mắt nhìn chăm chú, liên tục tán thưởng không thôi.
Ngay cả Tang Lam, người từng thấy qua vô số mãnh thú, cũng không khỏi thốt lên một tiếng khen ngợi: "Uy vũ và xinh đẹp."
Sứ thần kia thấy phản ứng của mọi người, biết rõ mục đích đã đạt được, không khỏi dâng lên vài phần đắc ý. Khi hắn đang chuẩn bị nhân đà khen ngợi để thừa cơ tâng bốc vài câu, thì từ phía sau lồ ng thú bỗng vang lên một tiếng động rất khẽ và dứt đoạn. Âm thanh này chìm trong những tiếng thì thầm bàn luận, cho đến khi lồ ng sắt phát ra một tiếng "kẽo kẹt", hé mở một khe nhỏ, lúc ấy hắn mới cảm thấy có điều bất thường mà quay đầu lại - vừa vặn bắt gặp cảnh con báo tuyết đang ngồi dậy, há miệng để lộ răng nanh sắc bén.
Gần như đúng lúc con báo ngẩng đầu, dùng trán đẩy tung nắp lồ ng sắt, cả đại điện liền vang lên từng đợt tiếng kêu sợ hãi.
Vì phần lớn các đại thần gần đó đều là quan văn không giỏi võ nghệ, nhiều người lập tức bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng loạn - hoặc là sắc mặt tái nhợt, hoặc là chân tay bủn rủn ngã lăn xuống đất. Nếu không phải vì còn giữ thể diện lễ nghi và có đế vương hiện diện tại chỗ, e rằng đã có người quay đầu bỏ chạy.
May mắn thay, trong điện từ trước đã có thị vệ bố trí sẵn đề phòng sự cố, lúc này toàn bộ đều theo hiệu lệnh mà xuất hiện, nhanh chóng tạo thành vòng bảo vệ quanh long ỷ.
Ngay khi mãnh thú vừa lao ra khỏi lồ ng trong nháy mắt, Tang Lam đã phản ứng ngay lập tức. Thấy sứ thần sắp gặp nguy, y bất chấp cánh tay của Tạ Lưu Đình đang vươn ra ngăn lại cùng tiếng "Đừng!" vừa vang lên, liền bật người đứng dậy, chỉ vài bước đã phi thân đến cạnh sứ thần. Ngay khoảnh khắc hàm báo sắp ngoạm trúng đối phương, y bất ngờ đẩy mạnh người nọ sang một bên, sau đó lập tức cong lưng lùi lại, vừa vặn cùng báo tuyết đang nhào tới lướt ngang qua nhau.
Bị hành động của Tang Lam thu hút, ánh mắt con báo tuyết tức thì rời khỏi người sứ thần, chuyển sang y. Trong tích tắc, nó hạ thấp người, như thể bị chọc giận, gầm lên một tiếng rồi vọt thẳng về phía Tang Lam.
Cùng lúc đó, Tang Lam mũi chân điểm đất, bật người nhảy lên không, giữa không trung xoay người một vòng, rồi chính xác vươn tay chụp lấy lớp da lông trên đầu báo tuyết, cưỡi lên lưng nó, nhanh chóng gập gối, hai chân kẹp chặt quanh phần bụng con thú.
Nhưng con báo tuyết dường như bị hành động đó kích động càng thêm cuồng nộ, rít lên một tiếng đau đớn rồi vùng mạnh, định hất Tang Lam khỏi lưng. Lực đạo của nó cực kỳ lớn, Tang Lam gần như không thể khống chế nổi, chỉ có thể một tay bám chặt, tay kia bất ngờ tung một quyền nặng nề vào khớp sau cổ của nó.
Thế là mọi người tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ: con báo tuyết vừa rồi còn sinh động như rồng như hổ, giờ phút này đột nhiên khựng lại, tứ chi cứng đờ, trông như bị định trụ tại chỗ.
Tang Lam thấy vậy cũng không hề lơi lỏng, động tác dứt khoát mà quả quyết. Một tay giữ chặt sau cổ nó, tay kia rút trâm cài đầu, đang chuẩn bị đâm xuống thì bỗng như sực nhớ điều gì, động tác khựng lại giữa chừng. Tiếp đó, y ngẩng đầu nhìn về phía thiên tử ngự tọa ở nơi cao nhất, khẽ mở miệng:
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên trong đại điện, không lớn, nhưng lại rõ ràng rơi vào tai từng người.
"Bệ hạ, có cần phải giết không?"
Dù sao cũng là ngày khánh thọ của hoàng đế, không nên thấy máu - y nghĩ vậy.
Thế nhưng, theo tiếng hỏi vừa dứt, thời gian như cũng chững lại, cả đại điện rộng lớn phút chốc lặng như tờ, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bốn phía tuy hỗn loạn, nhưng bóng dáng nửa quỳ kia giữa điện lại như viên minh châu giữa đêm tối, khiến toàn bộ ánh mắt đều không hẹn mà cùng đổ dồn về phía ấy.
Trong mắt vô số người đang đứng xem, "thiếu nữ" trước mặt kia như thể là đóa thược dược nở rộ giữa huyết sắc, diễm lệ lạ thường, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thậm chí, không ít người trong lòng đều đồng loạt nảy sinh cùng một ý nghĩ --
Ngay cả dị thú Tây Vực hiếm có trên đời, dường như cũng khó mà sánh với vị vương phi Mạc Bắc đang đứng giữa điện lúc này.
