Chương 31-1


Sau khi Tang Lam cất lời hỏi, trên cao tòa của đế vương dường như trầm mặc trong chốc lát, kế đó, trái với mọi sự dự đoán, liền bật cười sang sảng.
Tiếng cười trầm thấp vang vọng khắp đại điện vừa trải qua một phen biến cố, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chẳng qua chỉ là một màn biểu diễn nhằm mua vui cho hoàng đế.
Văn Đế từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh trong điện, ánh mắt lướt qua hàng ghế các hoàng tử, sau đó dừng lại trên người Tang Lam, trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ, mang theo hàm ý sâu xa.
"Hoài Sách, ngươi có một vương phi rất tốt."
Con báo tuyết mất năng lực hành động đã bị thị vệ áp giải trở lại lồ ng, mang đi. Tang Lam lúc này mới có thể chống người đứng dậy.
Chỉ là vừa mới đứng vững, tay áo bên cạnh đã bị người nắm lấy, rồi bàn tay ấy khẽ siết. Người đứng bên y bước lên nửa bước, hướng về phía Văn Đế khẽ gật đầu hành lễ, cất lời:
"Tạ phụ hoàng khích lệ. Lần này phát sinh ngoài ý muốn, nhi thần làm việc chưa chu toàn, xin phụ hoàng trách phạt --"
"Vương phi mới rồi có phần y phục bị tổn hại, chẳng hay nhi thần có thể đưa nàng lui xuống thay đồ trước được không?"
"Đương nhiên là được." Văn Đế mỉm cười đáp, "Úc Vương phi có dũng khí, trẫm sẽ còn khen ngợi thêm. Bất quá việc thay y phục, chỉ cần để tỳ nữ dẫn đường là đủ, Hoài Sách cứ ở lại, đợi trẫm dùng xong yến tiệc."
-- Rõ ràng là không hề để tâm đ ến lời thỉnh tội của Tạ Lưu Đình.
"Trẫm có chút mệt mỏi, sẽ hồi cung nghỉ ngơi trước. Các khanh tiếp tục dự yến."
Dứt lời, Văn Đế đứng dậy, dưới sự tháp tùng của các hoạn quan và thị hầu, trong tiếng tiễn đưa của các thần tử, chậm rãi rời khỏi đại điện.
Không rõ là vô tình hay cố ý, trên đường đi, đế vương hoàn toàn bỏ qua vị sứ giả Tây Vực đang sợ đến trắng bệch mặt mày. Dù người kia quỳ rạp dưới đất, run rẩy dập đầu xin tha, ông vẫn chưa từng liếc mắt tới một lần.
Từ bên cạnh truyền đến tiếng thị nữ khẽ nhắc nhở, Tang Lam đang định xoay người theo nàng đi thay y phục, vừa cử động liền phát hiện bàn tay bị người bên cạnh nắm lấy vẫn chưa hề có ý định buông ra.
"Vương gia." Tang Lam hơi mờ mịt, khẽ tránh đi, thấp giọng nói, "Ta không sao."
Sau khi y nói xong, lại chờ thêm một chút, người nam nhân kia mới từng chút một buông lỏng tay.
"Đi đi."
Tạ Lưu Đình thần sắc trầm ổn, nhưng ánh mắt nhìn lại lại tựa như màn mưa đêm lặng lẽ đổ xuống, tĩnh mịch mà tiêu điều.
"Bổn vương sẽ chờ ngươi ở đây."
...
Nơi thay y phục cách Thái Hòa điện một đoạn không hẳn là gần. Tang Lam thay đồ xong bước ra ngoài thì phát hiện thị nữ lẽ ra phải chờ ở cửa đã chẳng biết đi đâu.
Y đứng tại chỗ đợi một lúc, không thấy thị nữ quay lại, cũng không có ai khác đến đón, thế là dứt khoát bước ra hiên, định theo lộ trình ban đầu trở về.
Thế nhưng, cung đường quanh co khúc khuỷu, y mới đi được mấy bước liền vô ý lạc đường. Hết lần này đến lần khác, đoạn hành lang này lại vắng vẻ không người, đến cả một người để hỏi đường cũng chẳng thấy.
Nghĩ đến còn có người đang chờ mình, Tang Lam bất giác tăng nhanh bước chân. Thế nhưng, chưa đi được bao xa, phía sau liền truyền đến một tràng tiếng bước chân gấp gáp, kèm theo tiếng gọi lanh lảnh của một thiếu nữ -
"...... Ngũ hoàng tẩu!"
Phía sau truyền đến tiếng gọi của một tiểu cô nương, gọi liền hai tiếng, lúc này Tang Lam mới phản ứng lại, nhận ra đối phương đang gọi mình.
Y quay người, chỉ thấy trên con đường dài trong cung, một nữ hài tử chừng bảy, tám tuổi đang chạy về phía mình. Đối phương ăn mặc hoa lệ, rõ ràng là xuất thân tôn quý, nhưng phần khuỷu tay cùng vạt áo lại lấm lem bùn đất và cọng cỏ, trông như vừa mới ngã nhào trên thảm cỏ rồi bò dậy. Thậm chí đôi má trắng nõn cũng vương đầy vết bẩn.
Tang Lam không nhớ đã gặp qua nàng trong yến tiệc mừng thọ ban nãy, nhưng qua cách xưng hô vừa rồi, y đại khái đoán ra thân phận đối phương - Ngũ công chúa Tạ Uyển.
"Ngũ hoàng tẩu......" Cô bé chạy đến gần, dường như vì quá hấp tấp mà quên cả lễ nghi, vừa đến liền túm lấy váy Tang Lam, hàng nước mắt to như hạt đậu lăn dài xuống đôi má.
"Ngũ hoàng tẩu, xin người mau cứu huynh trưởng!"
Trước mắt là một tiểu cô nương khóc đến hai mắt đẫm lệ, giọng nói nghẹn ngào, chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang kiều quý của một công chúa. Tang Lam mím môi, cuối cùng không đành lòng gỡ tay nàng ra khỏi tà váy.
Nhìn thấy lệ ý trong mắt nàng, Tang Lam rốt cuộc khẽ thở dài. Y cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hỏi:
"Huynh trưởng ngươi ở đâu? Mau dẫn ta đi."
Nghe được câu trả lời, Tạ Uyển cố nén nước mắt, hít hít mũi, rồi vươn tay chỉ về một hướng phía trước.
Tang Lam ôm Tạ Uyển đuổi đến Ngự Hoa Viên như lời nàng nói. Trong một góc khuất khá kín đáo của hoa viên, y trông thấy một thiếu niên thân hình gầy gò đang bị một thiếu niên khác mặc hoa phục, vóc dáng cao lớn hơn, túm lấy cổ áo rồi ấn mạnh xuống đất, thô bạo ra tay đánh đập.
Không chỉ thế, phía sau thiếu niên mặc hoa phục kia còn có một đám người trông như thị vệ đi theo. Những kẻ này không những không can ngăn, trái lại còn đứng nhìn với vẻ thờ ơ, thậm chí có vài người còn ra tay phụ giúp ức hiếp thiếu niên đang nằm dưới đất.
Ánh sáng nơi đó quá mờ, lại không có treo đèn cung đình, nên từ vị trí của Tang Lam gần như không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt thiếu niên bị đánh. Y chỉ lờ mờ nhận ra người kia dường như đang cố gắng nói gì đó bằng giọng nhỏ, thế nhưng lời chưa dứt, thiếu niên mặc hoa phục như bị chọc giận, sắc mặt tức khắc đỏ bừng, giận dữ như có ai đổ dầu vào lửa.
Hắn đột nhiên giơ nắm đấm lên cao, chuẩn bị đập mạnh xuống người thiếu niên đang bị khống chế.
Tạ Tuyên nghiến răng chịu đựng. Cơn đau quặn thắt khắp thân thể cùng với tứ chi bị đè nén khiến hắn không thể kháng cự, chỉ có thể trợn mắt nhìn nắm đấm sắp giáng xuống mình, cảm xúc âm u trong lòng phút chốc như trào đến đỉnh điểm.
-- Nếu, nếu hắn có thể...
Nhưng ngay lúc suy nghĩ ấy vừa loé lên, hắn bỗng tận mắt nhìn thấy nắm tay kia như bị thứ gì đó đánh bật ra. Tiếp theo là một tiếng kêu đau đớn vang lên chói tai.
"A --!"
Khuôn mặt tràn đầy uy thế của thiếu niên mặc hoa phục lập tức méo mó vì đau đớn, cả người ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm chặt nơi bị thương, phát ra tiếng r3n rỉ không thành lời.
"Điện hạ!"
"Lục hoàng tử điện hạ!"
Những người hầu xung quanh đều giật mình, hoảng loạn lao tới, sợ vị hoàng tử kia gặp chuyện chẳng lành.
Thiếu niên bị đánh ngã dưới đất ngẩng mặt thở hổn hển, rồi cố gắng nghiến răng chống khuỷu tay định ngồi dậy. Nhưng sau vài lần cố thử, hắn vẫn không thể gượng dậy nổi.
"Huynh trưởng!"
Thanh âm lanh lảnh quen thuộc của một tiểu nữ hài vang lên từ xa đến gần. Tạ Tuyên nghe thấy âm thanh ấy, toàn thân khựng lại, không dám tin ngẩng đầu lên.
"Tạ Uyển, sao muội lại... khụ, khụ khụ!"
Hai chữ "trở về" còn chưa kịp thốt ra, thiếu niên đã không thể khống chế, vì nội thương quá nặng mà ho khan kịch liệt.
Cùng lúc đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, từ trên xuống dưới chậm rãi vỗ về trấn an dọc theo sống lưng.
"Thất hoàng tử."
Một giọng nói trong trẻo như dòng suối vang lên bên tai, rõ ràng không phải thanh âm của muội muội hắn. Tạ Tuyên nghe vậy liền theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Tang Lam.
"Ngươi không sao chứ?"
"...Ngươi là ai?"
Tạ Tuyên cảnh giác, dùng khuỷu tay đẩy tay đối phương ra, đồng thời khàn giọng hỏi.
Lúc này, Tạ Uyển liền lên tiếng thay Tang Lam đáp lời: "Nàng là ngũ hoàng tẩu! Ngũ hoàng tẩu rất lợi hại đó, vừa rồi chính là nàng cứu huynh mà!"
Nhìn vào ánh mắt tràn ngập tin tưởng của Tạ Uyển, Tạ Tuyên khẽ nhíu mày. Ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt Tang Lam, khi đến vành tai nàng thì khựng lại một thoáng, rồi lập tức dời đi.
Đôi khuyên tai lẽ ra phải là một cặp phỉ thúy, nhưng giờ chỉ còn một chiếc ở bên phải.
"Huynh trưởng..."
Tạ Uyển vừa được Tang Lam an ủi nên đã cố nén nước mắt, song khi nhìn thấy thương thế của Tạ Tuyên, vành mắt nàng lại đỏ hoe, như muốn khóc thêm lần nữa. Tuy nhiên, trước khi nàng kịp bật khóc, từ bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn --
"Ngươi thật to gan, đồ dân đen hèn mọn!"
Thiếu niên mặc hoa phục - người vừa rồi còn mặt mày vặn vẹo vì đau đớn - lúc này đã đứng dậy, sắc mặt vẫn chưa hết vẻ nhăn nhó.
Hắn giơ tay chỉ vào Tang Lam, giận dữ quát: "Vừa rồi là ngươi dám đánh lén bổn hoàng tử?"
"...Điêu dân?"
Tán cây lay động, bóng tối lờ mờ che phủ ánh trăng, khiến góc vườn vốn đã âm u càng thêm tĩnh mịch. Cơn gió đêm lướt qua, càng khiến bầu không khí thêm phần ngột ngạt và nặng nề.
"Lục hoàng tử, nếu ta không nhớ lầm, vừa rồi tại điện thượng, chúng ta còn vừa hành lễ nạp thái với nhau - ngươi hẳn không thể không nhận ra ta."
Giọng Tang Lam vững vàng, bình tĩnh, trong bóng tối, gương mặt y như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ, lạnh lẽo mà sắc bén. Khí thế quanh thân âm thầm tỏa ra, khiến người ta không dám coi thường.
"Ngài là ngũ hoàng huynh của ngươi, do chính tay Thánh Thượng phong làm Úc Vương, còn ta là chính thất vương phi mà hoàng huynh ngươi cưới hỏi đàng hoàng."
"Hơn nữa, luận vai vế, ngươi hẳn phải gọi ta một tiếng - ngũ hoàng tẩu."
"Ngươi..." Lục hoàng tử bị khí thế bức người của Tang Lam khiến cho lùi bước, lại nhớ tới cảnh tượng Tang Lam chế phục tuyết báo ngay tại đại điện khi nãy, trong lòng liền sinh ra vài phần e dè, nhất thời nói chuyện cũng lắp bắp.
Chưa để hắn kịp phản bác, Tang Lam liền cúi đầu, bật ra một tiếng cười khẽ:
"Nơi này âm u vắng vẻ, Lục hoàng tử chọn chốn này để dừng chân, hẳn cũng vì nguyên nhân đó?"
"Lấy đông hiếp ít, lấy mạnh hiếp yếu..."
"Lúc làm ra những việc này, Lục hoàng tử đã từng nghĩ đến sẽ có ngày mình cũng gặp phải chuyện tương tự tại chính nơi này chưa?"
"Ta... ta đường đường là hoàng tử!"
Lời nói vừa dứt, Lục hoàng tử rõ ràng đã mất tự tin. Dù sau lưng còn có thị vệ đứng chờ, hắn vẫn cảm thấy những người đó, e rằng cũng không ngăn nổi người trước mặt.
Ngay vào lúc ấy, Tang Lam tiến lên một bước.
Hành động của y khiến Lục hoàng tử lập tức như chim sợ cành cong, lùi về sau một bước. Trong lúc hoảng loạn, hắn bật thốt ra một câu "Ngươi chờ đấy!", rồi hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai huynh muội đứng cạnh Tang Lam một cái, sau đó xoay người, dẫn theo đám người hầu vội vã rời đi.
Tang Lam dõi theo đoàn người khuất dần trong màn đêm, một lúc sau, bỗng khẽ cất giọng, âm thanh rất nhỏ:
"Thật ra, gặp phải loại người như vậy, chỉ cần bản thân đủ cứng rắn, dọa cho bọn họ một lần, bọn họ về sau sẽ không còn dám ức hiếp ngươi nữa."
Y không quay đầu lại, cũng không nhìn ai, như thể chỉ đang tự nói với chính mình. Thế nhưng, người có tâm tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia.
"Nghe thì dễ lắm." Tạ Tuyên nửa ngồi trên đất, cụp mắt xuống. Theo động tác cúi đầu, mái tóc hơi dài che khuất khuôn mặt hắn, khiến người ngoài không nhìn rõ biểu cảm.
"Đâu phải ai cũng giống ngươi, có hoàng huynh làm chỗ dựa."
Không phải vậy - Tạ Tuyên âm thầm phủ định trong lòng.
Hắn vốn muốn nói, người vừa đuổi đi kẻ kia, hoàn toàn là nhờ năng lực của bản thân đối phương. Rõ ràng nên nói một câu cảm tạ, thế nhưng lời vừa buột miệng thốt ra, đã không còn đường thu lại.
Hắn vốn tưởng, người này nghe xong những lời vừa rồi nhất định sẽ giận, có lẽ sẽ lập tức quay người bỏ đi. Thế nhưng lại không ngờ --
"Ta không có ý đó." Tang Lam thở dài, rũ mắt nhìn thiếu niên trước mặt, người nhếch nhác như một con sói nhỏ bị thương.
"Ta chỉ muốn nói, ngươi đã làm rất tốt."
"Thoạt nhìn ngươi cũng không phải là người không biết võ công. Sở dĩ lựa chọn nhường nhịn hắn, là vì để Ngũ công chúa có cơ hội chạy thoát." Tang Lam nửa ngồi xổm xuống, thử thăm dò đặt tay lên đầu thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Ngươi là một huynh trưởng rất tốt, Thất hoàng tử."
Không phải những lời giáo huấn sáo rỗng rằng phải phản kháng ngay khi bị bắt nạt, mà là trong tình thế vô cùng chật vật, nhận được một lời khen ngợi đã lâu chưa từng có.
Sự ngoài ý muốn này khiến Tạ Tuyên sững sờ.
"Về phần tự tin," Tang Lam dừng một chút rồi nói tiếp, "Ngươi nhất định sẽ có. Nhưng không phải loại tự tin ngươi vừa nói."
"Mà là thứ tự tin chân chính - đủ để giúp ngươi vượt qua mưa gió, đủ để bảo vệ tốt người bên cạnh mình."
Tang Lam từ trên người thiếu niên trước mặt cảm nhận được sự kiên cường và bướng bỉnh mãnh liệt, cảm giác ấy khiến y liên tưởng đến một con sói vương cô độc trưởng thành nơi thảo nguyên.
-- Thật ra, có lẽ cho dù vừa rồi y không tới, đối phương cũng sẽ tự nghĩ ra cách để thoát thân.
Nghe vậy, đồng tử giấu dưới hàng mi dài của Tạ Tuyên khẽ co lại, tay đặt bên người cũng chậm rãi siết chặt. Hắn hơi hé môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Vì vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội nói lời cảm tạ và xin lỗi vụt qua trước mắt.
"Nói trở lại chuyện chính." Tang Lam thu ánh mắt, nhìn về phía Tạ Uyển đang đứng một bên, giọng điệu bình thản như nước: "Việc ta hứa với ngươi đã làm xong, bây giờ Ngũ công chúa có thể nói cho ta biết là ai bảo ngươi dẫn ta đến đây không?"
"...... Cái gì?"
Sắc mặt Tạ Uyển lập tức tái nhợt như tuyết, khi đối diện với ánh nhìn từ Tang Lam và Tạ Tuyên cùng lúc đổ dồn tới, nàng cuống quýt đến mức vành mắt đã bắt đầu đỏ hoe.
Tang Lam thì lại không có ý ép buộc, chỉ nhàn nhạt giải thích:
"Chúng ta chỉ mới lần đầu gặp mặt, mà hôm nay trong cung lại có rất nhiều sứ thần ngoại quốc, diện mạo như ta cũng chẳng phải hiếm thấy -- vậy tại sao ngươi vừa gặp liền nhận ra ta là Úc Vương phi, còn trực tiếp gọi ta là 'ngũ hoàng tẩu'?"
"Tạ Uyển." Nghe vậy, Tạ Tuyên cũng quay đầu nhìn thẳng muội muội, nghiêm giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Là... là......" Dù sao cũng chỉ là một cô bé mới bảy tuổi, đối mặt với áp lực lớn như vậy hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc, tuy biết rõ không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà mím môi, suýt khóc.
"Ngũ công chúa."
Tang Lam thở dài một tiếng, lấy từ tay áo ra một gói nhỏ bọc bằng giấy dầu, mở ra trước mặt Tạ Uyển, thấp giọng hỏi:
"Muốn ăn kẹo không?"
Lời mời có phần đột ngột, lại có vẻ khô khan, nhưng với Tang Lam - người vốn vụng về trong việc an ủi người khác - thì đây đã là cách tốt nhất y có thể nghĩ ra.
Cũng may chiêu này lại tỏ ra vô cùng hữu hiệu. Tạ Uyển nhanh chóng bị sắc màu rực rỡ của viên kẹo trước mắt thu hút ánh nhìn, nhưng trước khi đưa tay ra nhận, vẫn không quên ngẩng đầu nhìn huynh trưởng mình một cái. Thấy đối phương gật đầu đồng ý ngầm, nàng mới ngoan ngoãn nhận lấy rồi nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Kẹo ngọt với vị thanh mát kia không chỉ xoa dịu nỗi đau trên thân thể tiểu cô nương, mà còn giúp nàng nguôi ngoai phần nào tủi thân, khiến tinh thần nàng trông cũng ổn định hơn nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, nuốt xuống viên kẹo trong miệng, Tạ Uyển lúc này mới kéo nhẹ ống tay áo của Tang Lam, ngẩng đôi mắt trong veo nhìn y, chậm rãi kể:
"Ta... ta biết hoàng tẩu, là vì lúc huynh trưởng bảo ta chạy trốn, trên đường ta gặp một người mặc áo đen che mặt. Hắn nói với ta rằng..."
"Hắn bảo ta cứ chạy thẳng về phía trước, nếu gặp một vị nữ tử rất cao, có đôi mắt màu xanh lục, thì hãy nhờ nàng giúp. Nàng nhất định sẽ đồng ý."
"Ta hỏi hắn người đó là ai, hắn nói là vương phi của ngũ hoàng huynh."
"Vậy tại sao người kia rõ ràng biết ngươi cần giúp đỡ, lại không tự mình ra mặt?" Tang Lam nhíu mày nghi hoặc, càng nghĩ càng thấy hành động của người áo đen có phần kỳ lạ.
-- Hơn nữa, tại sao hắn lại chắc chắn mình nhất định sẽ giúp Tạ Uyển?
"Ta không biết." Tạ Uyển khẽ mím môi, lắc đầu, rồi bổ sung: "Nhưng hắn khiến A Uyển có cảm giác rất không tốt, vì thế A Uyển không dám gọi hắn."
"Hơn nữa... hắn vừa nói xong những lời đó, thì 'vèo' một cái liền biến mất luôn rồi."
