Chương 31-2


Tiểu cô nương giang hai tay làm động tác pháo hoa nổ tung, phối hợp với khuôn mặt tròn trịa như bánh bao, thoạt nhìn lại có vài phần đáng yêu.
"Nơi đó lại có người khác, ta lo lắng cho huynh trưởng, nên chỉ có thể gấp gáp mà thuận miệng nói bừa."
"-- kết quả, quả nhiên gặp được ngũ hoàng tẩu!"
"Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngũ hoàng tẩu, ta liền cảm thấy tẩu nhất định là người tốt!"
Nói đến đây, tiểu cô nương trông có vẻ còn hơi hưng phấn, níu lấy tay áo Tang Lam, như còn lưu luyến chưa muốn rời, tựa hồ muốn nhào cả người vào lòng y.
Tang Lam thấy vậy thì cả người khẽ cứng lại, bàn tay lơ lửng chạm vào khuỷu tay đối phương, trong lòng đang suy nghĩ nên làm thế nào để đẩy nhẹ ra, thì chợt dư quang nơi khóe mắt bắt được tia hàn quang chớp lóe.
-- Có kẻ bắn lén!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tang Lam lập tức vươn tay ôm lấy Tạ Uyển, tay kia nhanh như chớp túm lấy Tạ Tuyên, vận khởi khinh công, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi vị trí ban đầu.
"...... Là ai?!"
Khi rơi xuống đất, Tang Lam mỗi tay giữ chặt một đứa, đem hai đứa trẻ chắn sau lưng mình, ánh mắt lướt qua mũi tên cắm xuống đất, rồi lập tức nhìn về hướng tên vừa bắn tới.
Lời vừa dứt, từ trong rặng cây rậm rạp phía bên kia, liền thong thả bước ra một bóng người. Kẻ đó che mặt, nhìn qua rõ ràng là ăn mặc theo kiểu thích khách.
"Úc Vương phi, quả nhiên là thân thủ không tệ." Người kia vừa vỗ tay vừa cười lạnh.
"Ngươi là ai?" Tang Lam vừa mở miệng hỏi, vừa nhanh chóng đưa Tạ Tuyên và Tạ Uyển lùi về một góc khuất, nơi ít có khả năng bị tấn công hơn.
-- Trên tay kẻ đó không cầm cung tên, xem ra trong bóng tối vẫn còn đồng bọn.
"Điện hạ không cần biết ta là ai, chỉ cần biết hôm nay, ngươi đừng mong toàn mạng rời đi."
Trong tiếng cười của hắc y nhân mang theo vẻ lạnh lẽo, vang vọng giữa màn đêm vô tận khiến người nghe không khỏi rùng mình.
"Ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao muốn giết ta?" Tang Lam trầm giọng hỏi.
"Vương phi nói vậy, hẳn nên đi hỏi phu quân của ngươi mới phải." Người kia khẽ cười, tuy không trực tiếp trả lời, nhưng dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, giọng nói cũng thong thả hơn vài phần: "Chủ nhân nhà ta không thể dung tha cho Úc Vương, nhưng lại không tiện ra tay trực tiếp với hắn -- mà ngươi, lại là một trong số ít uy hiếp mà hắn coi trọng. Giết ngươi, cũng coi như thay chủ nhân giải hận."
"Bất quá, vị Úc Vương điện hạ kia cũng xem như có chút bản lĩnh, bảo vệ ngươi chặt chẽ đến vậy, khiến mấy lần ám sát trước đều thất bại."
"Nhưng hôm nay... rốt cuộc chúng ta đã nắm được cơ hội."
Người nọ lạnh giọng nói, tay vươn ra rút một thanh chủy thủ dài từ bên hông, sát khí tràn ngập: "Ba người các ngươi, hôm nay đừng mong ai rời khỏi nơi này!"
Lời vừa dứt, hàn quang liền bổ thẳng về phía trước.
Tang Lam lập tức siết chặt trâm cài trong tay, toàn thân căng lên, vào thế phòng ngự.
Nếu chỉ có một mình, y còn có thể cùng đối phương liều mạng một trận. Nhưng hiện tại phía sau còn có hai đứa trẻ, khiến y không thể không dè chừng, từng bước đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Chỉ sợ người đứng sau màn đã sớm tính toán kỹ lưỡng - hôm nay không chỉ muốn giết y, mà còn muốn diệt trừ cả Tạ Tuyên và Tạ Uyển. Bởi vậy mới cố ý bày mưu dẫn ba người họ tới đây cùng một lúc. Nhưng y bị giết thì thôi đi, hai đứa nhỏ thì có tội tình gì?
Binh khí lướt qua trâm cài bằng kim loại, phát ra âm thanh chói tai, cũng đồng thời đánh gãy dòng suy nghĩ của Tang Lam.
Y vừa che chắn cho hai đứa trẻ phía sau vừa lui lại, vừa nghiêng mình tránh né đòn công kích của hắc y nhân. Do lo ngại vẫn còn kẻ ẩn nấp trong bóng tối, ba người bọn họ chẳng mấy chốc đã bị ép lui về một góc chết.
Ngay lúc ấy, Tạ Uyển - vẫn luôn giữ im lặng phía sau - dường như đã nhận ra điều gì đó, nén khóc khẽ cất tiếng: "Ngũ hoàng tẩu... ngươi đừng lo cho ta, mau đưa huynh trưởng đi đi."
Tựa như đã hiểu được sự tồn tại của mình sẽ trở thành gánh nặng cho Tang Lam, tiểu cô nương dù sợ hãi đến toàn thân run rẩy, vẫn cố cắn răng nói ra lời thỉnh cầu.
Tang Lam khựng lại, trầm giọng an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ."
Dứt lời, y đột nhiên nhấc tay, chuyển thế phòng thủ thành công kích, mũi chân điểm nhẹ, thân hình bật tới trước, trâm cài sắc bén nhắm thẳng vào yết hầu của thích khách.
Tên hắc y nhân rõ ràng không ngờ Tang Lam sẽ bất ngờ ra tay như vậy. Khi kịp phản ứng thì vội nghiêng đầu tránh đi, nhưng vẫn bị mũi trâm đâm xước da, để lại một vết máu mảnh.
Tên đó đứng lại, đưa tay chạm lên vết thương ở cổ, dường như cơn đau đã khiến hắn tức giận. Hắn liền vỗ tay một cái --
Chỉ trong khoảnh khắc, từ trong bóng tối lại xuất hiện thêm hơn mười hắc y nhân, ăn mặc giống hệt như hắn, khí tức tản ra cho thấy ai nấy đều có võ công không tầm thường.
Tang Lam trầm mặt, siết chặt trâm cài trong tay.
-- Chỉ để giết một nữ nhân cùng hai đứa trẻ, mà lại phải điều động nhiều cao thủ như vậy. Có thể thấy người đứng sau màn không chỉ tàn độc mà còn vô cùng cẩn trọng.
"Vốn định cùng Úc Vương phi điện hạ chơi một trò chơi, nhưng nếu ngươi không biết điều, vậy ta cũng không khách sáo nữa --"
"Hạ thủ!"
"...... Hạ thủ?"
Giữa lúc hắn hạ lệnh một tiếng, đáng lẽ đám thích khách đã phải ào ào xông tới, thì lại vang lên một giọng nam ôn hòa như gió đêm nhẹ lướt qua, khẽ hỏi lại một chữ "Hạ thủ" - chậm rãi mà như mang theo nghi hoặc.
Ngay giây phút tiếng "Hạ thủ" kia vang lên, đám hắc y nhân như bị định trụ, không ai có thể nhúc nhích.
Từ rặng cây rậm rạp, một thân ảnh cao gầy, đ ĩnh bạt thong thả bước ra. Người nọ ánh mắt ôn nhuận, không nhanh không chậm nhìn về phía Tang Lam.
"Tháp Tháp." Hắn cất giọng, "Xin lỗi, ta đến chậm rồi."
"Ngươi... có bị thương không?"
Vừa nhìn thấy khuôn mặt nam nhân, Tang Lam căng thẳng bấy lâu rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút, tay vẫn giữ tư thế phòng ngự trước ngực cũng dần buông xuống.
"...... Tạ Lưu Đình?" Tang Lam khẽ lắc đầu: "Ta không sao."
Y vốn định tiếp lời, bảo đối phương mau rời khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng lại thấy nam nhân không chút do dự từng bước tiến về phía mình.
Bước chân hắn không nhanh, từng bước đều chuẩn xác như theo khuôn phép lễ nghi hoàng thất - trang trọng mà tao nhã.
Thế nhưng mỗi bước hắn tiến tới, sắc mặt đám thích khách xung quanh lại thêm phần đau đớn, đến khi Tạ Lưu Đình tiến đến trước mặt Tang Lam, những hắc y nhân kia lại như thể bị sức mạnh vô hình ăn mòn, từng chút một từ đỉnh đầu tan thành bột mịn.
Ngay lúc đó, Tạ Lưu Đình không rõ là vô tình hay cố ý khẽ vung tay áo ra phía ngoài, liền có một luồng kình phong từ bên sườn quét qua, cuốn theo bột phấn kia tan vào trong gió.
Bột mịn tản đi, như thể chưa từng có ai từng tồn tại.
Không một tiếng kêu đau, không để lại dù chỉ một giọt máu.
"Tháp Tháp."
Tạ Lưu Đình đứng yên, rũ mắt nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng gọi.
Tang Lam đã sớm nhận thấy tình hình bất ổn, nên khi sự việc xảy ra liền lập tức mở rộng tay áo, che chắn tầm mắt của Tạ Tuyên và Tạ Uyển phía sau, không để bọn nhỏ trông thấy cảnh tượng tàn khốc vừa rồi.
Giờ phút này đối diện với Tạ Lưu Đình, y lại không lập tức đáp lời.
Thấy vậy, Tạ Lưu Đình vô thức tiến lên một bước, nhưng khi Tang Lam phát hiện ra ý đồ của hắn, lại theo bản năng lùi về sau một bước.
"...... Tháp Tháp?" Động tác của hắn khựng lại, thanh âm ôn hòa thường ngày cũng căng thẳng vài phần: "Ngươi đang sợ?"
"...... Ngươi đang sợ ta sao?"
Có lẽ chính y cũng không nhận ra - giọng nói vốn luôn vững vàng ấy, vào giờ phút này lại đang khẽ run.
"Không phải."
Phản ứng lại, Tang Lam không biết hôm nay mình đã thở dài bao nhiêu lần. Y bước tới, nắm lấy cổ tay nam nhân, nhẹ giọng giải thích:
"Phía sau ta là bọn trẻ, nếu để chúng thấy được những cảnh vừa rồi... thì thật sự không ổn."
Tuy hành động vừa rồi khiến người kinh ngạc, nhưng y - quả thực không hề sợ.
Mà gần như ngay khi đầu ngón tay Tang Lam vừa chạm tới, Tạ Lưu Đình đã chuẩn xác nắm lấy tay y, mười ngón đan chặt vào nhau, không cho thoát ra.
Ngay sau đó, ánh mắt nam nhân đảo qua khuôn mặt Tang Lam, xác nhận y không nói dối, liền hơi cúi người xuống, mang theo vẻ hung hãn mà hôn lên môi y.
"-- Ưm!"
Bị bất ngờ đoạt lấy hô hấp, Tang Lam còn chưa kịp nghĩ rõ mọi chuyện vì sao lại phát triển đến bước này, lực đạo gần như muốn nghiền nát tay y đã khiến y buộc phải phân tán sự chú ý.
Đầu môi truyền đến cơn đau nhè nhẹ, hoàn toàn khác hẳn với những lần ôn nhu, dây dưa trước kia - Tạ Lưu Đình tựa như đang mượn nụ hôn này để xác nhận người trước mắt vẫn còn sống, còn nguyên vẹn.
Vì vậy, Tang Lam chỉ lặng lẽ nhìn hàng mi dài gần trong gang tấc của Tạ Lưu Đình, cuối cùng vẫn không né tránh.
Bất quá sau nụ hôn, Tang Lam giơ tay che lấy đôi môi đang đau rát, cũng bất chấp sự quấn quýt của nam nhân, cương quyết kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hắn hơi thở dồn dập, hỏi:
"Sao ngài lại tới được đây?"
"Lâu như vậy vẫn chưa thấy Vương phi quay lại, ta tất nhiên phải đến tìm."
Tạ Lưu Đình khẽ cong môi, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. Hắn liếc nhìn hai đứa nhỏ đang vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ mặt tới tận mang tai, thanh âm mang theo ý vị không rõ:
"Không ngờ chỉ rời đi trong chốc lát, Vương phi liền đã có họa sát thân."
Tư thế hắn đứng bên cạnh vẫn như cũ, nho nhã mà ung dung, bên ngoài phủ lên một lớp ôn hòa. Thế nhưng Tang Lam lại mẫn cảm nhận ra - đối phương đang tức giận.
"Chuyện này không liên quan đến bọn họ. Hôm nay xảy ra chuyện, vốn là nhằm vào ta."
"Vậy sao."
Tạ Lưu Đình đáp lời, không rõ là tin hay không tin. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt giơ hai ngón tay lên, chậm rãi nói:
"Hai lần."
"Hửm?" Tang Lam ngẩn người.
"Hôm nay, Tháp Tháp đã tự dấn thân vào nguy hiểm đến hai lần."
Khóe môi Tạ Lưu Đình vẫn treo nụ cười, nhưng gương mặt hắn vì bị ánh sáng phía sau che khuất mà chìm trong bóng tối, khiến người ta khó lòng nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt ấy.
"Ngươi nói xem - ta nên trừng phạt ngươi thế nào mới phải?"
Tang Lam nhất thời còn chưa nghĩ theo hướng mờ ám và ái muội kia, chỉ đơn thuần cho rằng Tạ Lưu Đình thực sự muốn nói đến việc trách phạt theo đúng nghĩa. Y còn chưa kịp mở miệng, một bên Tạ Uyển đã vội vàng lên tiếng trước:
"Không cần phạt Hoàng tẩu!"
"...Không cần phạt Hoàng tẩu."
Tiểu cô nương thoạt nhìn có chút nôn nóng, "Hoàng tẩu hôm nay là vì bảo vệ ta và huynh trưởng - nếu thật sự phải phạt, vậy thì phạt ta đi!"
Dứt lời, nàng còn kéo kéo tay áo Tạ Tuyên bên cạnh, ra hiệu muốn hắn cùng lên tiếng. Nhưng thiếu niên chỉ trầm mặc, ánh mắt phức tạp liếc nhìn muội muội một cái, rồi mím môi, không nói lời nào.
Tạ Lưu Đình nhẹ nghiêng đầu, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến gương mặt vốn đoan chính nho nhã lại càng thêm phần sáng rõ.
Nhưng không hiểu sao, cảnh tượng ấy lại khiến trái tim Tang Lam bỗng nhiên siết lại.
"Cũng không phải là hình phạt gì quá nặng nề -- chỉ là Vương phi luôn xúc động, lại không để tâm đ ến an nguy của bản thân, chung quy cũng nên được một bài học nhớ đời."
"Ngoài ra, về phần các ngươi..."
Ánh mắt Tạ Lưu Đình chuyển về phía hai đứa trẻ, nhẹ giọng nói:
"Ta sẽ sai người đưa các ngươi hồi cung, rồi phái ngự y đến kiểm tra cho cẩn thận."
Vừa dứt lời, mấy thị vệ từ ngoài viện đi đến, hướng về Tạ Uyển và Tạ Tuyên khẽ gật đầu, ra hiệu muốn đưa họ trở về cung.
Thấy không thể nào xoay chuyển được nữa, Tạ Uyển có chút áy náy mím môi, rón rén bước đến bên người Tang Lam, nhẹ giọng nói:
"Thực xin lỗi, Ngũ Hoàng tẩu."
Nói xong, nàng chần chừ một chút rồi dang tay ra, có phần ngượng ngùng mà nhỏ giọng hỏi:
"Hoàng tẩu, có thể ôm Tiểu Uyển một cái không?"
"Hoàng tẩu ôm rất ấm áp, lại thơm thơm, giống như mẫu thân vậy... Tiểu Uyển thực sự rất thích."
Tang Lam thoáng dừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, cuối cùng vẫn cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng.
Tạ Tuyên đứng bên cạnh chứng kiến, ánh mắt lóe lên tia sáng khó lường, nhưng vẫn duy trì vẻ trầm mặc.
Thế nhưng, khi vừa rời đi, thiếu niên lại lặng lẽ quay trở lại nơi ba người bọn họ lúc nãy đứng, cúi người nhặt lấy thứ gì đó rồi giấu vào tay áo.
Tạ Uyển thấy thế liền tò mò hỏi:
"Huynh nhặt gì vậy?"
Nhưng thiếu niên chỉ nhẹ giọng đáp một câu "Không có gì." Rồi bước nhanh về phía trước.
Còn Tang Lam đứng lại tại chỗ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ ấy nghiêm túc cúi đầu cảm tạ mình.
Trong lòng y chợt trào lên một tia nặng nề và phức tạp khó diễn tả - tựa như chỉ trong khoảnh khắc ấy, y đã nhìn thấy hai mầm non mềm yếu, đang gắng gượng sinh trưởng giữa giông tố và bùn lầy.
Chờ đến khi mọi người lần lượt rời đi, hai người cuối cùng cũng ngồi lên chuyến xe hồi phủ sau cùng. Lúc này, Tang Lam mới nhẹ giọng hỏi người bên cạnh:
"Vương gia, ngài nghĩ thế nào về chuyện đêm nay?"
"Vương phi đang nói đến chuyện gì?"
Tạ Lưu Đình hơi nheo mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn y.
Tang Lam giữ nét mặt nghiêm túc, đáp:
"Tất cả."
Đối diện với đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người kia, Tạ Lưu Đình trầm mặc thật lâu, rồi mới chậm rãi mở lời:
"Chuyện Báo Tuyết bị điều khiển là ngoài dự liệu, nhưng sự việc lại xảy ra quá đột ngột..." - hắn ngừng lại, ngón tay cái khẽ xoay chiếc nhẫn nơi ngón trỏ - "Rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là... một phép thử, tất cả đều nằm ở lòng người."
Nghe vậy, Tang Lam khẽ giật mình, đột nhiên ý thức được - tuy mọi người đều chưa chuẩn bị trước, nhưng trong tình cảnh có nhiều võ tướng như vậy, lúc xảy ra chuyện lại không một ai hành động.
Nếu không phải có sự phân phó từ trước, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng tại sao? Một đế vương đường đường lại phải dùng cách như thế này... để thử thách chính con ruột của mình?
"Tuy rất nguy hiểm, nhưng Tháp Tháp đã làm rất tốt."
Nam nhân bên cạnh đột nhiên buông lời khen ngợi:
"Nếu không có vương phi ở đó, e là hôm nay đã đổ máu."
Tang Lam nghe xong khẽ liếc nhìn hắn:
"Lúc ta khống chế Báo Tuyết, ngài âm thầm hỗ trợ ta phải không? Nếu không ta đã sớm vuột tay khỏi con thú kia rồi."
Nam nhân nghe vậy chỉ khẽ bật cười.
"Còn chuyện ám sát vừa rồi," hắn tiếp lời, "là âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu."
Nói đến đây, giọng Tạ Lưu Đình bỗng trở nên trầm thấp, lạnh lẽo hơn vài phần:
"Bọn chúng định một lưới bắt hết."
Tang Lam cụp mắt xuống, trầm ngâm vì lời nói ấy.
Tạ Tuyên và Tạ Uyển là con của một vị quý nhân trong cung. Tuy mẫu thân địa vị không cao, nhà mẹ đẻ cũng chỉ thuộc hàng huyện lệnh - chẳng phải thế lực gì lớn - nhưng trong hoàn cảnh hậu cung của Văn Đế vốn ít người nối dõi, sinh được một trai một gái thì địa vị hẳn là không thể quá thấp kém. Ấy vậy mà nhìn vào dáng vẻ hai đứa trẻ, e rằng trong cung xưa nay cũng chẳng ít lần bị bắt nạt, chịu uất ức.
Tang Lam chợt thấy khó hiểu với tâm tư vị đế vương kia - rõ ràng có vẻ rất yêu thương con cái, lại dường như cũng mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt trong chốn thâm cung, thậm chí để mặc cho chúng tranh đấu, tổn thương lẫn nhau.
"Nhưng những chuyện này, vương phi chớ nên nghĩ ngợi nhiều nữa."
Tạ Lưu Đình vừa nói, vừa quay sang nhìn y, trong ánh mắt sâu thẳm dường như có phần đau lòng:
"Tháp Tháp hôm nay đã rất mệt rồi, phải không?"
Bị hắn nhắc nhở, lúc này Tang Lam mới chậm rãi cảm nhận được cảm giác mỏi mệt đang len lỏi trên cơ thể.
"Ta..."
Y vừa định mở miệng nói rằng bản thân vẫn ổn, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị người bên cạnh bất ngờ kéo lại, vòng tay ôm lấy eo và chân y, nhẹ nhàng đặt lên đùi mình.
"Hôm nay, Tháp Tháp đã vất vả rồi."
"Ta tin ngươi-sau này sẽ không để ngươi phải trải qua chuyện tương tự nữa."
Vì khoảng cách quá gần, Tang Lam dễ dàng nghe được nhịp tim vững vàng của người ôm lấy mình. So với ngày thường, nhịp đập ấy dường như gấp gáp hơn một chút, không giống với vẻ bình tĩnh mà Tạ Lưu Đình vẫn thể hiện suốt cả đoạn đường vừa qua.
Cánh tay Tạ Lưu Đình siết lấy y vô cùng chặt, như thể muốn khảm người vào tận xương tủy.
Mà từ trong cái ôm ấy, Tang Lam lại lặng lẽ cảm nhận được - một cơn bão đang đến gần.
