1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 32

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Bên tai mơ hồ vang lên tiếng nước nhẹ nhàng chảy róc rách, trong cơn mơ màng, Tang Lam cảm giác mình dần bị bao bọc bởi làn nước ấm áp.

 

Tựa như đứa trẻ nhỏ rơi vào vòng tay ôm ấp của mẫu thân-cảm giác ấm áp ấy khiến lòng người dâng lên một nỗi lưu luyến vô biên đối với nhân thế.

 

Hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy như cánh bướm sắp bay, Tang Lam chậm rãi mở mắt giữa làn hơi nước mờ ảo đang bốc lên không ngừng.

 

Điều đầu tiên đập vào mắt là một mặt hồ nông, nước chỉ ngập không quá ngực. Y ngẩng đầu đảo mắt nhìn xung quanh, từ cách bài trí có thể đoán nơi này hẳn là một suối nước nóng dành riêng cho hoàng thất quý tộc.

 

"Ta... sao lại ở đây..."

 

Nhìn khung cảnh trước mắt, lòng Tang Lam ngập tràn nghi hoặc.

 

Y còn nhớ rõ sau yến hội, mình cùng Tạ Lưu Đình lên xe hồi phủ, nhưng trên xe vì quá mệt, y bị người kia vừa dỗ dành vừa nhỏ giọng nói chuyện mà thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cớ sao chỉ một giấc ngủ lại khiến y tỉnh dậy ở nơi thế này?

 

Nhưng bản thân còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, liền cảm giác được vách tường phía sau - nơi đang tựa vào - khẽ động. Người vốn vẫn ngồi cạnh ao, giờ bỗng cúi người sát lại, cằm nhẹ cọ lên gáy y một cách thân mật.

 

"Tháp Tháp tỉnh rồi à."

 

Hai người vốn chỉ hơi tựa gần, nay hành động bất ngờ ấy khiến khoảng cách càng thêm khít sát. Chỉ cách nhau bằng một lớp áo mỏng, Tang Lam có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau truyền tới qua làn vải.

 

"...Tạ Lưu Đình?"

 

"Ừm."

 

Cánh tay ôm quanh eo y siết lại một chút, người tựa vào vai y với giọng nói vững vàng, xen chút đùa cợt mà cười khẽ:

 

"Tháp Tháp ngủ say thật đấy."

 

"......"

 

Tang Lam nghe vậy có chút ngượng ngùng-trước kia tuy giấc ngủ của y không đến mức hễ có tiếng động là tỉnh, nhưng nếu có ai đến gần, bản năng cảnh giác vẫn sẽ khiến y thức dậy.

 

Thế mà từ khi cùng Tạ Lưu Đình chung giường chung gối, bất kể nơi đâu, lúc nào, y đều có thể bị người này dỗ dành mà ngủ say như trẻ nhỏ. Ngay cả khi bị nam nhân bế đi trong lúc mơ màng cũng không hề cảm nhận được gì.

 

Tình trạng này-có lẽ là vì người kia luôn mang lại cho y một cảm giác an toàn quá đỗi mãnh liệt.

 

Cũng có lẽ... là vì một sự tin tưởng sâu sắc hơn mà chính Tang Lam cũng chưa từng nhận ra.

 

Để che giấu cảm giác xấu hổ đang dâng lên trong lòng, Tang Lam khẽ đẩy tay Tạ Lưu Đình ra, "xôn xao" một tiếng đứng dậy khỏi mặt nước, rồi xoay người, cúi đầu nhìn nam nhân đang nửa tựa vào vách ao mà hỏi:

 

"Đây là đâu?"

 

"Nơi này là một hành cung có suối nước nóng nằm ở ngoại ô kinh thành, được xây để tịnh dưỡng và nghỉ ngơi."

 

Tạ Lưu Đình vừa đáp vừa đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nắm lấy cổ tay Tang Lam đang buông bên cạnh.

 

Động tác ấy mang theo một loại cảm giác vừa kiểm soát vừa chiếm hữu-từ tay Tạ Lưu Đình mà ra, thường khiến Tang Lam có ảo giác như có một con rắn nhỏ quấn chặt lấy cổ tay mình, lặng lẽ bò men theo da thịt.

 

Thế nhưng người làm ra hành động đó, mỗi lần đều mang theo dáng vẻ ôn hòa, trên mặt luôn là nụ cười nhã nhặn như một công tử ôn nhu săn sóc, khiến người khó lòng trách cứ.

 

"Hôm nay vương phi vất vả rồi. Nước suối ở đây rất tốt cho việc thư giãn gân cốt, trị liệu mệt mỏi."

 

Tạ Lưu Đình hơi ngẩng đầu, hàng mi rủ khẽ nâng lên, đôi mắt dừng lại nơi Tang Lam, ánh cười dịu dàng:

 

"Vương phi sẽ không trách ta tự ý sắp xếp chứ?"

 

Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm đạm tự nhiên, như trăng sáng trời trong, nhưng ánh mắt nam nhân ấy lại thong thả dời từ ngực Tang Lam xuống dưới, chậm rãi lướt qua phần cơ thể ngập trong làn nước, ánh nhìn đàng hoàng, ung dung tự tại, tựa như đang thưởng thức một món cổ vật quý hiếm, một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo-vô cùng trân quý.

 

- nếu như bỏ qua đôi mắt phượng kia, đáy mắt đang thong thả lắng đọng một tầng u tối khó phân biệt.

 

Tấm áo đơn màu nhạt bị nước suối thấm ướt, ôm sát lấy thân thể Tang Lam, đường cong mềm mại nơi vòng eo nhờ đó mà hiện rõ. Lớp vải mỏng nửa trong suốt bị hơi nước làm ướt đẫm, mơ hồ lộ ra làn da ẩn bên dưới với sắc mật như vàng mịn, được ánh nước tôn lên, càng trở nên mê hoặc lòng người.

 

Hơi nước quanh suối nóng bốc lên mịt mù, thiếu niên đứng giữa cảnh sắc ấy, tư thế nửa kiềm chế, nửa phóng túng. Hai loại khí chất đối lập đan xen trên người y-vừa thanh thuần, vừa yêu mị-khiến y như một đoá hoa trong sương, vừa sạch sẽ vừa cám dỗ.

 

Rõ ràng trên người vẫn còn quần áo, nhưng so với lúc không mặc lại càng thêm khiến người ta khó lòng rời mắt.

 

Bị ánh mắt của Tạ Lưu Đình nhìn chăm chú-loại ánh nhìn hiếm khi lộ rõ h@m muốn-Tang Lam bất giác thấy tai mình nóng bừng. Y không kiềm được lui về sau một bước, nhưng vì bậc nước dưới chân quá trơn, nên bước chân ấy liền trượt đi, khiến cả người mất thăng bằng ngã về sau.

 

Trong lúc trời đất đảo lộn, Tang Lam chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt hơn, kế tiếp bên tai vang lên tiếng nước bắn tung tóe.

 

Ngay khoảnh khắc sau đó, trước ngực y liền va vào một lồ ng ngực nóng rực khác. Cùng lúc ấy, Tang Lam mẫn cảm nhận ra từ người bên dưới truyền đến một tiếng rên rất nhẹ.

 

Tỉnh táo lại, y ngồi dậy theo phản xạ, hàng mày khẽ nhíu, tay chống lên vai Tạ Lưu Đình, ngữ khí mang theo lo lắng:

 

"Có bị thương ở đâu không?"

 

Cho rằng mình đụng trúng người kia, Tang Lam không đợi trả lời liền đưa tay dò dẫm, nhẹ nhàng xoa lên phần lưng đang tựa vào vách suối để tìm chỗ bị va.

 

Tạ Lưu Đình im lặng để mặc cho y dò xét một lúc. Mãi đến khi ánh mắt kia khẽ lóe, mang theo ánh ngọc lưu ly đặc trưng, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, tay đặt lên eo Tang Lam, khẽ dùng sức ấn xuống.

 

Với động tác ấy, vẻ mặt của Tang Lam lập tức chuyển từ lo lắng sang ngỡ ngàng.

 

"Ngài... ngài..."

 

Y lắp bắp, ngồi cứng ngắc trên đùi nam nhân, không dám cử động, cứ như con chim nhỏ lỡ va phải rắn độc đang há miệng chờ mồi.

 

"Bị dọa rồi sao?"

 

Giọng Tạ Lưu Đình trầm hơn trước, hòa vào làn hơi nước đang bốc lên, như mang theo một tầng mờ ám khó gọi tên. Hắn khẽ cong mắt, cười nhẹ:

 

"Ta vốn không phải quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Nếu làm vương phi hoảng sợ, xin hãy lượng thứ cho ta."

 

Ngoài miệng nói lời xin lỗi, nhưng trên gương mặt Tạ Lưu Đình lại chẳng hề có lấy chút biểu cảm nào giống như đang áy náy. Cánh tay vòng qua eo Tang Lam nhìn qua thì có vẻ lỏng lẻo, nhưng kỳ thực lại chẳng hề cho người đường lui.

 

"Mấy tháng nay, tuy Tháp Tháp và ta chung giường, nhưng vẫn chưa từng thực sự cùng phòng."

 

Tạ Lưu Đình ngừng lại một nhịp, hàng mi rũ xuống, khóe môi khẽ cong rồi lại nhanh chóng buông lỏng, như một lớp bóng mờ chầm chậm phủ lên khuôn mặt vốn thâm thúy. Từ góc nhìn của Tang Lam, vẻ mặt ấy vô cớ mà khiến người ta cảm thấy... có chút đáng thương.

 

"Ta vẫn nói rằng mình có thể chờ... nhưng đôi khi vẫn không khỏi nghĩ-liệu khi đó Tháp Tháp gật đầu, chẳng qua chỉ là vì nhất thời mềm lòng? Chứ không phải vì cùng ta chung một tấm chân tình?"

 

Chưa đợi Tang Lam kịp phản ứng, hắn đã tiếp lời:

 

"Nếu Tháp Tháp thực sự không thích ta, kỳ thực cũng không sao cả."

 

"Tình yêu... có thể khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng có thể làm người ta đau khổ."

 

"Nếu Tháp Tháp có thể mãi giữ mình ngoài cõi bụi trần, thì cũng có thể mãi mãi vui vẻ mà không vướng bận điều gì."

 

Những lời này, nghe như đang nói với Tang Lam, nhưng cũng như thể Tạ Lưu Đình đang tự dỗ dành chính mình. Bề ngoài hắn vẫn là dáng vẻ ôn hoà nho nhã quen thuộc, nhưng Tang Lam lại có thể cảm nhận rõ ràng sự cô đơn mỏng manh như một lớp băng mỏng đang âm thầm lan rộng dưới mặt hồ yên lặng.

 

Tang Lam hiểu rõ, người trước mặt đang dùng cách của kẻ yếu để khiến y mềm lòng. Những câu nói ban đầu chẳng qua là một chiêu khơi gợi thương cảm, nhưng về sau... lại như thật. Có thể vẫn còn chút cố ý giả vờ, nhưng ẩn sau đó, y lại nghe ra một tầng chân ý chưa từng được nói rõ.

 

-- Hắn đang thử.

 

Thử xem sau tất cả những chuyện vừa trải qua hôm nay-sau vụ ám sát, sau những hành động quyết đoán mà không chút khoan nhượng-Tang Lam còn có thể, như thuở ban đầu, ở lại bên cạnh hắn hay không.

 

-- Đây là lần đầu tiên Tang Lam thấy rõ, phía sau hình tượng vững chãi tựa núi cao ấy, là một Tạ Lưu Đình chỉ dám đem hết sự dè dặt ra bày trước một người duy nhất trong lòng.

 

Sau một khoảng trầm mặc thật dài, Tang Lam cuối cùng cũng có động tác.

 

"Tạ Lưu Đình, ngài đã từng nói, muốn ta sống đúng với chính mình - thế còn ngài?"

 

Tang Lam nhẹ nhàng vòng hai tay qua cổ Tạ Lưu Đình, trán chạm trán, giọng nói thấp đến như gió thoảng:

 

"Nếu chính ngài không nói ra suy nghĩ thật sự, không cho ta thấy con người thật của ngài, thì sao lại đòi ta phải bày tỏ chân tâm với ngài?"

 

"Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?"

 

Ánh mắt thiếu niên sáng rực, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ nước đen của nam nhân, tựa ánh dương rọi rạng cả mặt đất, nhất thời khiến người ta không còn nơi nào để ẩn náu.

 

"Hiện tại, đến lượt ta hỏi ngài -- ngài, rốt cuộc muốn gì?"

 

Câu hỏi vừa buông, người đối diện toàn thân khẽ run, trong khoảnh khắc cả thân thể dường như cứng đờ lại. Nhưng rất nhanh sau đó, Tạ Lưu Đình đã vươn tay siết lấy vai Tang Lam, mạnh mẽ đè y xuống, chẳng chút lưu tình.

 

"Muốn gì sao?"

 

Giọng nói ôn hòa thường ngày nay lại căng thẳng khản đặc, như dã thú cuối cùng cũng xé toang lớp vỏ điềm đạm để bộc lộ bản năng chiếm hữu. Hắn hiếm hoi bỏ đi những ngôn từ lễ nghĩa khuôn phép, thay vào đó, là bản ngã thực sự chưa từng hé lộ.

 

"Ta muốn ngươi."

 

"Ta muốn dựng lồ ng sắt trên đỉnh đầu, khóa chặt ngươi bên cạnh ta suốt đời suốt kiếp." Tạ Lưu Đình khựng lại một chút, trong đáy mắt dâng lên thứ cảm xúc âm trầm khó hiểu, chẳng còn vẻ bình tĩnh thường ngày, "Khiến ngươi, bất kể làm gì, cũng chỉ có thể dựa vào ta."

 

Gương mặt hoàn mỹ kia, lớp mặt nạ đạo mạo rạn nứt từng tấc một, bóng tối trong lòng hắn-lúc này, đều phơi bày ra hết.

 

"Tháp Tháp... sợ không?"

 

"Tạ Lưu Đình, ngài thật sự là một kẻ điên."

 

Tang Lam không có vẻ bất ngờ, đôi mắt vẫn sáng như trước, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, mang theo chút bất đắc dĩ.

 

"Chỉ là, ngài như vậy... thật sự khiến ta rất khó xử."

 

Tiếng nói vừa dứt, cánh tay đang khóa chặt lưng và cổ tay y lại càng siết chặt hơn, giống như sắp dùng sức ép gãy vòng eo mảnh khảnh ấy. Nhưng trước khi cơn cuồng si đó vượt ngưỡng, Tang Lam lại mở miệng lần nữa --

 

"Vậy ta phải làm sao đây?"
Hàng mi cụp xuống, y hơi nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn nhẹ như ánh trăng lên bờ môi mỏng của nam nhân, thì thầm:

 

"Làm sao để nói với người nhà ta rằng -- ta yêu một kẻ điên?"

 

Chỉ một câu ấy, như lưỡi dao nhẹ nhàng cứa vào ngực người kia, nhưng lại khiến tầng âm u trong mắt Tạ Lưu Đình chậm rãi thu liễm lại.

 

Trong khoảnh khắc ấy, giống như tuyết tan giữa mùa xuân, mây gió tiêu tán nơi chân trời.

 

Người lữ khách xuyên núi vượt sông cuối cùng cũng đã chờ được câu trả lời từ người mà hắn muốn nắm giữ.

 

"Ưm..."

 

Hơi thở hỗn loạn, Tang Lam đưa tay chặn lại thân người vẫn không ngừng tiến sát, khẽ quay đầu, môi có chút sưng đỏ khẽ mấp máy, giọng khàn khàn:

 

"...Đủ rồi."

 

Người đang nửa đè trên người y hơi nghiêng đầu, sau đó cúi xuống, đặt một nụ hôn lên xương quai xanh thẳng tắp của Tang Lam, từng chút một khắc sâu dấu vết. Hơi nước trong suốt đọng lại trên da thịt, theo những đường cong gợi cảm tụ lại thành giọt, được hắn kiên nhẫn, từng điểm từng điểm li3m đi.

 

Hành động đó khiến toàn thân Tang Lam dâng lên một cơn ngứa ngáy khó tả, tay chống lên bờ vai rắn chắc của nam nhân bất giác siết lại, đôi môi đỏ hé mở phát ra tiếng rên nhẹ vô thức.

 

Tựa như bị âm thanh ấy mê hoặc, Tạ Lưu Đình khẽ ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao dừng trên phản ứng dưới thân thiếu niên. Hắn đem sắc đỏ dâng trên gò má Tang Lam-bởi d ục vọng mà dần lan tỏa-thu vào đáy mắt.

 

"Tháp Tháp, ta muốn..." Nam nhân trầm giọng, từng từ như than thở từ tận sâu nơi lồ ng ngực, "Khiến ngươi, thực sự trở thành của ta."

 

Tạ Lưu Đình đem từng nụ hôn đầy nhu tình khắc lên đôi môi đỏ mọng đã bị hắn hôn đến ửng hồng của Tang Lam, thì thầm hỏi:

 

"Còn ngươi thì sao?"

 

"Ngươi có từng-muốn ta thuộc về ngươi?"

 

Tiếng tim đập loạn nhịp, từng hồi từng hồi vọng lên trong tai, hoà vào làn sương mờ mịt của ao nước, nhẹ nhàng như muốn cuốn lấy tất thảy.

 

Tang Lam đưa tay lên, động tác rất nhẹ, nhưng đủ để níu lấy tay áo Tạ Lưu Đình, như một sự đáp lại không lời - mà lại là khẳng định rõ ràng nhất.

 

Mây khói lượn lờ trong suối nước nóng, thỉnh thoảng truyền đến những gợn nước nhẹ vang lên, tựa như tiếng thở khe khẽ của màn đêm, bị ánh nến leo lét trong góc phòng mơ hồ che giấu.

 

Trên mặt nước, một dải tóc dài đen tuyền phiêu dật trôi nổi, quấn lấy nhau không rời, nhất thời chẳng thể phân rõ là của ai, như hòa vào dòng nước, lặng lẽ lan ra hơi thở đỏ rực mông lung.

 

"Tháp Tháp..."

 

"Bảo vật của ta..."

 

Tang Lam khẽ ngẩng đầu, để mặc tiếng thì thầm đứt quãng của người kia bên tai, cùng với từng nụ hôn lưu luyến lướt dọc theo cổ, chậm rãi trượt xuống.

 

Hai tay y bị Tạ Lưu Đình đan chặt lấy, áp lên hai bên sườn, chỉ có thể theo nhịp chuyển động của nam nhân mà cắn môi, nuốt xuống từng tiếng rên nghẹn nơi cổ họng.

 

Xung quanh, làn nước không ngừng dao động theo động tác của cả hai, từng đợt từng đợt va vào nhau, vô hình trung khuếch đại cảm quan, khiến Tang Lam chỉ có thể căng người ra, bất lực mà run rẩy.

 

Y chỉ cảm thấy trong đầu như có một lớp bông ướt sũng nước phủ kín, mơ hồ đến mức ngoài việc thuận theo từng nhịp hôn dây dưa của đối phương, đã chẳng thể làm ra phản ứng nào khác. Cảm giác quá mức tràn đầy, hóa thành những giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn dài nơi gò má, lại bị người kia chậm rãi hôn đi.

 

"Vương phi,"

 

"Hiện tại, ngươi sẽ dùng gì để gọi ta?"

 

Vành tai bị ai đó khẽ cắn m út, toàn thân Tang Lam run lên, trong bản năng mơ hồ như nhận ra nguy hiểm, giọng nói khàn khàn bật ra trong vô thức:

 

"...Phu quân."

 

"Lại gọi một lần nữa."

 

"...Phu quân."

 

"Gọi thêm một tiếng nữa."

 

Tạ Lưu Đình khẽ cong mắt, bên môi hé ra một nụ cười mãn nguyện như hoa nở, mềm mại là thế mà câu chữ thốt ra lại dịu dàng đầy dụ hoặc, trái ngược hoàn toàn với động tác trầm ổn mà không chút nương tay của thân thể phía dưới.

 

"Ngoan nào, thêm một tiếng nữa, được không?"

 

Gò má được ai đó dịu dàng hôn lên một cái, Tang Lam hơi nghiêng đầu, ngón tay bị siết chặt đến mức hơi co rút lại, phải qua một lúc lâu mới hé môi, thuận theo ý người kia.

 

"...Phu quân."

 

Giọng nói khẽ khàng mang theo chút ấm ức, vừa gọi, vừa dụi mặt vào hõm cổ Tạ Lưu Đình, như làm nũng, giọng khàn khàn mà khe khẽ van xin:

 

"Đến đây thôi... được không?"

 

Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang lên một tiếng cười trầm thấp chậm rãi.

 

"Tháp Tháp quên rồi sao?"

 

Tạ Lưu Đình giữ chặt lấy thân thể y, tiếng nói trầm thấp như tơ quấn lấy, mềm nhẹ vang lên bên tai, khiến sống lưng Tang Lam vốn đã rã rời lại không khỏi run lên một trận ngứa ngáy khó nói thành lời.

 

"Đây là trừng phạt mà..."

background
TrướcSau