1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 33

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background
Mây mù lượn lờ trên suối nước nóng trong thung lũng, dư vị khói sương nhẹ nhàng lan tỏa kéo dài, khiến người ta không khỏi đắm chìm.

 

Lúc ấy, Tang Lam đã bắt đầu mất đi chút thần trí, chỉ vô thức tựa cằm lên hõm vai người trước mặt, mệt mỏi khép mắt lại.

 

Ký ức cuối cùng lưu lại, là khi y bị người kia nâng chân lên, ôm từ trong suối ra, chẳng bao lâu sau đã bị bao bọc trong một chiếc áo choàng vương chút hương thơm mát lạnh.

 

Đêm ấy khiến Tang Lam ngủ một giấc thật sâu, mãi đến khi mặt trời lên cao vào hôm sau mới dần dần tỉnh lại.

 

Vừa mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một vùng da thịt trắng ngần, lạnh lẽo. Tang Lam ngẩn người trong giây lát rồi từ từ chớp mắt, sau đó khẽ cử động cơ thể. Y không ngạc nhiên lắm khi phát hiện bản thân đang bị ai đó ôm lấy eo, nửa nằm trong lòng người kia.

 

Từng đầu ngón tay, từng hơi thở quanh chóp mũi - tất cả cùng với người trước mặt, đồng loạt kéo Tang Lam trở lại hiện thực.

 

Suy nghĩ mơ hồ dần rõ ràng, ký ức đêm qua cuồn cuộn ùa về, khiến mặt Tang Lam trong nháy mắt đỏ bừng.

 

Y... vậy mà lại mơ mơ màng màng chấp thuận để người kia ở nơi như thế... Hơn nữa --

 

Cái gọi là nhu mì, ôn hòa, dáng vẻ thư sinh quý tộc tao nhã... tất cả chỉ là lớp vỏ giả tạo!

 

Tang Lam cắn răng, nhắm mắt, rốt cuộc cũng hoàn toàn nhận thức được - người đàn ông nằm bên cạnh hắn đây rõ ràng là một con sói đội lốt người, ăn thịt không chừa xương.

 

Tuy trong lòng vừa tức giận vừa không cam tâm, nhưng động tác khi Tang Lam ngồi dậy vẫn rất nhẹ nhàng, tránh đánh thức người bên cạnh dường như vẫn còn say ngủ. Thế nhưng, ngay khi y vừa nhấc người lên một chút, thì người kia - rõ ràng vẫn thở đều như đang ngủ - lại bất ngờ siết chặt vòng tay, mạnh mẽ kéo y đ è xuống giường.

 

Giữa lúc trời đất đảo lộn, gáy y va vào lớp đệm mềm mại. Tang Lam ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn người giờ đã đổi vị trí với y.

 

Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ hé mở, ánh mắt sâu thẳm như có ánh sáng u tối lặng lẽ di động trong đó.

 

"Tháp Tháp."

 

Tạ Lưu Đình nhìn y chăm chú hồi lâu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, rồi cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi y.

 

"Chào buổi sáng."

 

Giọng nói khàn khàn còn mang theo dư âm d ục vọng, vang lên trong nắng sớm, vô cớ khiến người ta cảm thấy mê hoặc.

 

"...... Chào buổi sáng."

 

Tang Lam ấp úng mở miệng muốn đáp lời, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, chính tiếng nói mang theo vẻ khàn khàn kia lại khiến y giật mình.

 

Thấy phản ứng ấy, kẻ đầu sỏ gây chuyện không những không hối lỗi mà khóe môi còn cong lên, nụ cười càng thêm rõ ràng. Tang Lam mím chặt môi, mang theo vài phần xấu hổ hóa giận, đưa tay chống lên vai Tạ Lưu Đình, dùng chút sức muốn đẩy người kia ra.

 

Ai ngờ nam nhân chẳng những không nhúc nhích, trái lại còn bật cười khẽ, rồi nắm lấy cổ tay y, đưa lên quấn quanh cổ mình, thuận thế ép thân xuống gần --

 

Mái tóc dài đen như thác đổ phủ xuống, lòa xòa che hai bên gương mặt Tang Lam, chắn ngang tầm nhìn, vô hình trung tạo thành một chiếc "nhà giam" khép kín, khiến y chỉ còn cách nhìn thẳng vào người ở ngay trước mắt.

 

"Đêm qua Tháp Tháp thật sự rất ngoan."

 

Nam nhân rũ hàng mi dài, nhìn y đầy thâm ý, khẽ bật cười:

 

"Tuy trước đó đã có suy đoán, nhưng nay mới là lần đầu tiên được đích thân cảm nhận... thể thuật của Vương phi, quả thật xuất sắc."

 

Có lẽ do từ nhỏ tập võ, thân thể Tang Lam vô cùng dẻo dai, dù Tạ Lưu Đình đưa ra những yêu cầu "quá mức", y vẫn có thể phối hợp rất tốt.

 

Huống chi, nhìn thì như một tiểu sư tử cứng đầu ương ngạnh, nhưng đến những lúc như thế này lại ngoan ngoãn đến bất ngờ. Khi thân thể bị đẩy đến cực hạn, ý thức trở nên mơ hồ, gần như chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của người kia.

 

Chưa kịp để Tang Lam vì những lời ấy mà thẹn đến đỏ mặt, trực giác nhạy bén đã cảnh báo nguy hiểm đang đến gần.

 

Bàn tay của Tạ Lưu Đình đang đặt sau eo y của chậm rãi di chuyển dọc theo đường cong, vừa thong thả vừa cố ý, theo sau là một tràng cười trầm thấp từ trong cổ họng vọng ra:

 

"Không chỉ vậy, biểu cảm của Tháp Tháp lúc đó cũng rất đẹp."

 

"Không biết... có thể để ta ngắm thêm một chút nữa không?"

 

"Nhưng như vậy... có phải là quá tham lam rồi không?"

 

Trong giọng nói của Tạ Lưu Đình khẽ mang theo sự dỗ dành tinh tế, khó lòng phát hiện. Hàng mi rũ nhẹ khiến hắn thoạt nhìn có phần đáng thương, khiến Tang Lam nhất thời không thể chống đỡ nổi lời thỉnh cầu của đối phương, kết quả là bị hắn dễ dàng chiếm được lợi.

 

Thế là, tiểu sư tử mềm lòng vì một phút lơi lỏng mà phải trả giá đắt - bị kẻ đi săn không chút ý tốt trêu chọc đến mức thê thảm, cả người ướt đẫm không chỗ khô, mãi đến tận lúc đó mới được miễn cưỡng buông tha.

 

Đến sau này, Tang Lam thật sự đã có phần chịu không nổi. Tựa đầu vào lòng bàn tay Tạ Lưu Đình, gương mặt không kìm được mà hiện lên chút ngơ ngẩn, đôi mắt xanh lục như ngọc hiếm khi thất thần, làn da mịn màng trải đầy những vết xanh tím, dấu hôn, cùng những dấu vết chẳng thể nói thành lời.

 

Dáng vẻ lúc ấy của y, quả thật đáng thương lại đáng yêu đến cực điểm, khiến kẻ nào đó không kiềm được lại tiếp tục đặt từng nụ hôn sâu, như thể muốn từ trên người y moi ra thêm nhiều phản ứng thú vị hơn nữa.

 

Cũng bởi vậy, đến khi cuối cùng được buông tha, Tang Lam gần như lập tức giãy giụa ngồi dậy, một tay nắm lấy mép giường, vội vàng nhặt quần áo rối loạn mà mặc lên, một tay khác thì cảnh giác kéo giãn khoảng cách với Tạ Lưu Đình - như thể người trước mặt là một mãnh thú nguy hiểm.

 

"Không hổ là người luyện võ, Tháp Tháp hồi phục rất nhanh."

 

Tạ Lưu Đình nghiêng đầu, ánh mắt hẹp dài híp lại, nhìn động tác của y, lộ ra một nụ cười đầy hài lòng.

 

"Dù cho ngài có nói như vậy..."
Tang Lam cắn răng, ánh mắt tức giận mang theo chút hổ thẹn, "Cũng không thể tiếp tục được nữa!"

 

Tang Lam kéo lấy chiếc áo nửa vắt trên người, chống đầu gối bò đến mép giường, đang định bước xuống thì lại bị một cánh tay bất ngờ siết lấy eo từ phía sau, người nọ cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên hõm eo y.

 

Nơi ấy quá mức mẫn cảm, khiến Tang Lam không kìm được toàn thân khẽ run, ngay sau đó vì động tác mang đầy ám chỉ ấy mà giật mình, phản ứng hệt như một con mèo xù lông.

 

Dường như bị phản ứng đó chọc cười, từ phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ. Khi Tang Lam tức giận quay đầu lại nhìn, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến y bất giác khựng lại.

 

Người nọ ngồi trên giường với tư thế tùy ý, dáng vẻ vừa thanh tú vừa ung dung. Gương mặt tuấn tú lẫn trong quầng sáng li ti hắt vào từ khung cửa sổ, ánh lên nét dịu dàng nơi khóe môi, khiến ý cười càng thêm rõ ràng và ấm áp.

 

Tang Lam nhìn thấy Tạ Lưu Đình khẽ vuốt ngực, giọng nói trầm thấp cất lên, chẳng rõ là lời tự hỏi hay chỉ là lẩm bẩm:

 

"Thì ra... đây là mùi vị của 'hạnh phúc'."

 

Bởi vì buổi sớm trì hoãn ở suối nước nóng một lúc, nên khi Tang Lam và Tạ Lưu Đình từ hành cung trở về vương phủ thì trời đã qua buổi trưa.

 

Bữa sáng đã không còn, thế nên hai người chậm rãi dùng cơm trưa tại phủ. Chẳng bao lâu sau, liền có thị vệ đến bẩm báo: sứ thần đến từ Mạc Bắc danh tiếng lẫy lừng đã ghé thăm phủ.

 

- Đối phương dường như nắm bắt rất chuẩn thời gian, khéo léo chừa ra một khoảng vừa đủ để hai người kịp nghỉ ngơi và chỉnh trang sau khi hồi phủ.

 

Nhận được tin, trong lòng Tang Lam liền dâng lên một dự cảm mơ hồ. Dự cảm ấy rất nhanh trở thành sự thật - ngay khi y nhìn thấy vị "sứ thần" che mặt kia bước vào đại sảnh, bóng lưng ngược sáng mà thân quen.

 

Đôi mắt màu bích ngọc giống hệt mình gần như khiến Tang Lam không thể kìm được niềm kinh ngạc và vui sướng trào dâng trong lòng. Tuy vậy, nét mặt y vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hành lễ như thường khi đối diện người nọ.

 

"Đã nói là cố ý tới thăm, chẳng hay vì sao sứ thần lại phải che mặt từ đầu đến cuối?"

 

Tạ Lưu Đình vừa ra hiệu cho vài thị nữ hầu trà lui xuống, vừa mỉm cười hỏi một câu tưởng như tùy ý. Dáng vẻ điềm đạm, ôn nhuận như ngọc kia khiến người ta không khỏi sinh thêm vài phần thiện cảm.

 

Vị sứ thần nọ trầm mặc giây lát, chờ đến khi cửa lớn khép lại, mới chậm rãi giơ tay tháo tấm vải che hơn nửa khuôn mặt, để lộ dung nhan có tám phần tương tự Tang Lam.

 

Giọng nói vang lên trong sảnh không còn là chất giọng gằn thấp của nam nhân giả dạng, mà là thanh âm trong trẻo, nhu hòa đặc trưng của một thiếu nữ:

 

"Tang Lan, bái kiến Úc vương điện hạ."

 

Trên mặt Tạ Lưu Đình hiện rõ vẻ kinh ngạc đúng mực, hắn đứng dậy, kéo tay áo hành lễ đáp lời, giọng nói ôn hòa:

 

"Vừa rồi là ta mắt kém thất lễ. Nay mới được diện kiến trưởng công chúa điện hạ, xin thứ lỗi."

 

Tang Lan tuy dung mạo giống Tang Lam, nhưng khí chất lại mềm mại, dịu dàng đặc hữu của nữ tử, khác hẳn vẻ anh khí nổi bật của y. Dù khoác lên mình nam trang, nàng vẫn không hề có vẻ gượng ép, ngược lại càng làm nổi bật nét đẹp không rõ nam nữ, tựa sương mai vương ánh sáng mờ.

 

Sau khi hành lễ, ánh mắt Tang Lan liền chuyển sang người đang ngồi bên cạnh - ánh mắt dịu dàng mang theo nhung nhớ thâm sâu.

 

"A Lam," nàng khẽ gọi.

 

Lại lần nữa được nhìn thấy trưởng tỷ sau nhiều tháng, người từng chìm trong hôn mê, bảo Tang Lam làm sao không kích động cho được? Ngay khi nghe tiếng gọi ấy, y không kìm lòng nổi mà đứng bật dậy, bước nhanh về phía nàng - người đang nhẹ nhàng mở rộng vòng tay.

 

"A tỷ."

 

"Ta ở đây."

 

Tang Lan nhẹ nhàng nâng tay, dịu dàng xoa lên đ ỉnh đầu của Tang Lam. Tuy nàng vốn đã thuộc hàng cao ráo trong nữ tử, nhưng Tang Lam vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu.

 

Thấy vậy, trong lòng Tang Lan không khỏi dâng lên chút vui mừng - đệ đệ của nàng dường như lại cao lên thêm một chút so với trước kia.

 

Tang Lam ban đầu còn tưởng rằng khi gặp lại người thân sau ngần ấy thời gian, có lẽ mình sẽ rơi lệ. Nhưng thực tế thì không - trong cái ôm yên lặng này, sự tưởng niệm và thấu hiểu lặng lẽ truyền qua da thịt, như thế đã là đủ.

 

Tang Lan cũng nhận ra điều đó, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười dịu dàng. Nàng lên tiếng, âm giọng êm ái mà rõ ràng mang theo khen ngợi:

 

"A Lam của chúng ta, thời gian không gặp đã thay đổi nhiều rồi."

 

"Trở nên càng xinh đẹp, càng chững chạc... và cũng càng mạnh mẽ."

 

Nơi đáy mắt nàng hiện lên niềm tự hào đan xen chút đau lòng. Tang Lam thấy vậy liền đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói cũng dịu đi:

 

"A tỷ cũng vậy."

 

"Nhưng mà... sao tỷ lại đột ngột đến Đại Thịnh thế này?" Tang Lam nghi hoặc hỏi tiếp.

 

Một công chúa Mạc Bắc chân chính, vượt ngàn dặm vào đất Thịnh triều, chuyện này nói sao cũng có phần nguy hiểm.

 

"Tất nhiên là vì muốn tận mắt nhìn thấy đệ bình an." Tang Lan cười dịu dàng, "Nhưng đệ yên tâm, việc này a phụ, a mẫu đều biết."

 

"Ta vốn định hôm nay sẽ theo xe ngựa trở về Mạc Bắc. Chỉ là trước khi đi, muốn tới gặp đệ một lần."

 

"-- nghĩ lại thì, đây cũng là lần đầu ta làm chuyện như thế này."

 

Nói rồi, nàng lại đưa tay khẽ vuốt mái tóc trước trán Tang Lam, giọng trầm nhẹ mang chút cảm khái:

 

"A Lam của chúng ta thật sự rất kiên cường... A tỷ xin lỗi đệ."

 

"Ngàn vạn lần đừng nói vậy!" Người vừa bình tĩnh đó giờ bỗng trở nên sốt ruột, vội vàng nói:
"Chuyện đó vốn là việc ta nên làm. A tỷ hiện giờ thân thể đã ổn chưa? Lúc trước tỷ hôn mê... nguyên nhân đã tìm được rồi sao?"

 

"Thân thể ta đã không sao, còn nguyên nhân..." Ánh mắt Tang Lan khẽ dao động, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
"Chuyện ấy đã được giải quyết rồi, đệ không cần lo lắng."

 

Nói rồi, không để Tang Lam truy hỏi thêm, nàng liền khéo léo chuyển chủ đề:

 

"Đêm qua ta đã cho người liên hệ Từ Ảnh, hắn đã kể hết mọi chuyện về đệ. Vì vậy hôm nay đến gặp, ta mới không cần dùng đến thuật dịch dung."

 

Dứt lời, ánh mắt nàng xoay chuyển, nhìn về phía người vẫn mỉm cười ngồi im lặng từ nãy đến giờ. Sắc mặt nghiêm túc, nàng hơi nhíu mày, cất tiếng:

 

"Việc này hệ trọng, điện hạ thật sự nguyện ý giúp chúng ta giữ kín sao?"

 

Lời này, ba người trong phòng đều hiểu rõ. Tạ Lưu Đình nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, khóe môi vẫn mang nụ cười ôn hòa:

 

"Ta chỉ quan tâm đ ến vương phi. Còn thân phận thật sự của y... ta không hề bận lòng."

 

Đã là muốn có được y, vậy thì ắt sẽ dốc lòng bảo hộ.

 

"Về chuyện này..." Vẻ mặt Tạ Lưu Đình không chút biến đổi, chỉ là giọng nói trầm hơn vài phần, "Ta có thể lấy mạng mình ra cam đoan - tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào."

 

Nghe vậy, Tang Lan thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng hạ mắt đánh giá Tạ Lưu Đình trong chốc lát, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không hề giống đang giả vờ, lúc này mới thu hồi ánh mắt, tạm coi là tin tưởng.

 

Mà Tạ Lưu Đình thì cũng đúng lúc đứng dậy, thần thái ung dung, khẽ gật đầu nói:

 

"Hôm nay công chúa giá lâm, hẳn còn nhiều điều muốn nói với vương phi. Ta còn có việc quan trọng cần xử lý, vậy xin cáo lui trước."

 

Dứt lời, ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nghiêng của Tang Lam, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như đã đủ khiến hắn hài lòng mà khẽ mỉm cười, rồi xoay người rời đi, để lại không gian cho hai tỷ đệ.

 

"Dù không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ đệ thực sự đã gặp được một vị hôn phu tốt." Đợi đến khi bóng dáng Tạ Lưu Đình khuất hẳn, Tang Lan mới thản nhiên cất lời, giọng nói ẩn chứa nhiều tâm sự.

 

Vị Úc Vương kia nhìn đệ đệ của nàng bằng ánh mắt dịu dàng không thể dứt bỏ, mà ánh mắt đệ đệ nhìn đối phương cũng chẳng hề thiếu đi tình ý...

 

Chuyện này khiến Tang Lan khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.

 

Nghĩ một lúc, nàng rốt cuộc vẫn mở miệng:

 

"A Lam, ta thấy đệ và ngài ấy đâu phải vô tình, nếu đến lúc đó..."

 

Nàng chưa nói hết, nhưng Tang Lam đã hiểu rõ điều nàng định nói.

 

"A tỷ." Y khẽ gọi một tiếng, giọng nói trầm ổn.

 

Thiếu niên đứng đó như một cây tùng hiên ngang trong bóng đổ, đôi mắt bích sắc thâm sâu như nước, lại lấp lánh ánh sáng kiên định như vì tinh tú.

 

"Tình yêu dĩ nhiên có thể khiến con người hạnh phúc," y chậm rãi nói, "nhưng với ta, tự do còn quý giá hơn."

 

"Xin hãy--" Tang Lam khẽ khom người, nghiêm trang ôm quyền hành một lễ theo nghi thức thảo nguyên, "hãy chờ thêm một thời gian."

 

Và ngay lúc ấy, y trao cho nàng một câu trả lời quả quyết, dù nằm ngoài dự liệu nhưng cũng chẳng hề bất ngờ.

 

"Được."

 

Tang Lan nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, liền biết rõ: đệ đệ nàng vẫn là con chim ưng kia - con ưng mãi mãi bay lượn trên bầu trời thảo nguyên Mạc Bắc, không thể bị trói buộc, không thể bị khuất phục.

 

Kiêu hãnh, cứng cỏi, và luôn hướng về phía gió.

 

Vì vậy, nàng mỉm cười. Khuôn mặt có tám phần tương tự Tang Lam dưới ánh sáng dịu nhẹ càng thêm rực rỡ, dù không có ánh mặt trời cũng tự mình tỏa sáng.

 

"Mạc Bắc có ta."

 

"A Lam, hãy cứ sống là chính mình, làm điều đệ muốn làm."
background
TrướcSau