Chương 34


Khi Tang Lan bước lên xe ngựa chuẩn bị hồi Mạc Bắc, Tang Lam cùng Tạ Lưu Đình cũng đến cửa thành tiễn nàng.
Những lời cần nói trong phủ đều đã nói xong. Sau khi đã thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau, đến lúc chia tay cũng không còn quá nhiều bịn rịn. Huống hồ xung quanh còn có người ngoài, nên hai tỷ đệ chỉ có thể giả vờ như người xa lạ lần đầu gặp mặt, lời nói trao nhau chỉ toàn lễ phép và khách sáo.
Chỉ có câu "Bảo trọng" cuối cùng, tuy ngắn ngủi đột ngột, nhưng lại ẩn chứa sự chân thành được che giấu.
Mặt trời dần lặn xuống dòng sông dài, tiếng vó ngựa mỗi lúc một xa.
Tang Lam nhìn theo đoàn xe khuất dần nơi cuối con đường, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Tháp Tháp."
Bên cạnh, một giọng nói ôn hòa chợt vang lên.
"Ừm?" Tang Lam theo phản xạ đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi xa phía trước.
"Là đang nhớ nhà sao?"
Tang Lam nghe vậy thì khựng lại. Y chậm rãi quay đầu, như thể vừa thoát ra khỏi cơn trầm tư. Lúc này, thần sắc trên khuôn mặt y trở nên mơ hồ.
"Ta..."
Một lúc lâu sau, Tang Lam khẽ hé môi. Ban đầu định nói "Cũng ổn thôi", nhưng khi ánh mắt chạm vào đôi mắt bình thản, bao dung của Tạ Lưu Đình, một cảm giác nghèn nghẹn bất chợt dâng lên từ cổ họng-một cảm xúc chua xót khó gọi thành tên khiến lời định nói bỗng nghẹn lại.
Cùng lúc đó, ánh hoàng hôn rực rỡ từ cuối con đường theo gió cuốn đến, vẽ nên từng vệt mây sáng rực cùng những cơn gió dài mênh mang.
Tang Lam chớp mắt, nuốt xuống nỗi nghẹn ngào trong lòng, khẽ cất tiếng gọi:
"Tạ Lưu Đình."
"Cảm giác... giống như trời mưa."
Y vừa nói xong, chợt phát hiện khuôn mặt sâu sắc trước mắt của nam nhân kia dần trở nên mờ nhòe. Ngay sau đó, liền bị người ấy kéo lại, vòng tay ôm lấy cổ, ép khuôn mặt y tựa vào bờ vai rộng lớn.
Giọng nói dịu dàng ấy vang lên bên tai y, mang theo một tiếng thở dài đầy xót xa.
"Không phải trời mưa."
"Là Tháp Tháp của chúng ta đang rơi hạt đậu vàng."
(Hạt đậu vàng được ví như những giọt nước mắt là cách ví von khi trẻ con khóc.)
"Tháp Tháp của chúng ta đang nhớ nhà, đúng không?" Tạ Lưu Đình khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào tóc mai của Tang Lam, rồi đưa tay siết chặt người trong lòng thêm một chút.
Tang Lam không đáp, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào vệt nước nhỏ thấm ướt trên vai người kia. Một lúc sau, y mới cất tiếng, giọng rất khẽ, mang theo chút khàn đặc:
"Ta vừa rồi... biểu hiện thế nào?"
"Rất tốt." Tạ Lưu Đình đáp, giọng gần như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Tháp Tháp của chúng ta cư xử chu đáo, lễ độ, nhìn vào đã thấy phong phạm không nhỏ."
Không khí khựng lại trong một thoáng.
"Phốc."
Tang Lam hơi dùng lực, thoát ra khỏi vòng tay của Tạ Lưu Đình, ngẩng đầu nhìn người trước mặt với vẻ mặt nghiêm trang, không nhịn được bật cười:
"Ngài đang khen chính mình đấy à?"
Hiếm khi thấy người này dùng kiểu lời lẽ như thế để nói lời khen, Tang Lam hiểu rõ trong lòng-đối phương là cố ý muốn chọc y vui. Vì vậy, nụ cười trên môi y cũng là thật lòng mà nở rộ.
Đợi đến khi tiếng cười dịu xuống, y đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay thon dài của nam nhân kia.
"Tạ Lưu Đình." Thiếu niên bên môi vẫn còn vương ý cười, lông mi ướt đẫm vì nước mắt dính lại thành từng chùm nhỏ, khiến vẻ mặt vừa có chút đáng thương, lại càng làm nổi bật đôi mắt đào hoa xinh đẹp rực rỡ ấy.
"Chúng ta về nhà thôi." Y dịu dàng nói.
Người đang bị y nắm tay nghe vậy liền siết chặt tay lại, mười ngón tay đan chặt lấy nhau không rời.
"Được, về nhà thôi."
Sinh thần Văn Đế vừa qua chưa đến nửa tháng, Tết Trung Thu đã tới.
Trước đó, Tang Lam đã nhận lời mời của Tạ Lưu Đình, hẹn rằng đêm hội sẽ cùng nhau ra phố, tận mắt trải nghiệm phong tục Trung Thu chốn dân gian.
Trước khi đặt chân đến Đại Thịnh, Tang Lam đã từng nghe qua đôi chút về Tết Trung Thu, nhưng chỉ biết đó là ngày hội tượng trưng cho sự đoàn viên. Đến khi tìm hiểu sâu hơn về những phong tục liên quan, y lại không khỏi mong chờ đêm xuống được cùng người ra phố ngắm cảnh.
Hằng năm vào đêm Trung Thu, các con phố nổi tiếng trong kinh thành đều rực rỡ đèn hoa, dân chúng đổ ra đường đông như trẩy hội. Để giữ gìn trật tự và giúp mọi người vui lễ an toàn, triều đình từ lâu đã có quy định rõ ràng - khi màn đêm buông xuống, chỉ người đi bộ mới được phép lên phố, xe ngựa hoàn toàn không được lưu thông.
Trừ khi có việc công khẩn cấp, ngay cả quan lại quyền quý cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định này.
Đi giữa dòng người náo nhiệt, trong tầm mắt tràn ngập ánh đèn dầu rực rỡ, bị bầu không khí náo nhiệt này ảnh hưởng, Tang Lam không kìm được mà bước đi nhanh hơn một chút.
Nhưng chưa đi được bao xa đã bị người bên cạnh giữ lấy cổ tay trong tư thế bảo vệ đầy tự nhiên.
"Tháp Tháp, đi chậm một chút, coi chừng bị cuốn theo dòng người."
Nghe đến đây, Tang Lam bất giác thấy bực mình. Y chợt quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Tạ Lưu Đình, khóe miệng hơi giật:
"Chuyện này nên trách ai đây, vương gia?"
"Nếu không phải trước lúc ra cửa, người cứ nhất quyết phải... thì chúng ta đâu có vừa hay gặp đúng lúc đông người nhất thế này!"
Nói rồi, Tang Lam nghiến răng, giận dữ véo một cái vào lòng bàn tay của nam nhân kia.
"Tất cả là lỗi của ta." Tạ Lưu Đình hơi cong mắt, cụp mi đáp lời một cách điềm đạm, hoàn toàn chấp nhận lời trách móc, "Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Tang Lam nghe vậy chỉ cười nhạt:
"Nửa tháng nay, lần nào ngài cũng nói y như thế."
Nghĩ cũng thấy lạ - rõ ràng người này bề ngoài trông ôn hòa, điềm tĩnh, có vẻ thanh tâm quả dục, vậy mà không hiểu sao lại có thể bám người đến thế.
Có đôi khi, Tang Lam thậm chí còn hoài nghi - không biết đối phương có phải là yêu quái xà yêu nào biến thành hay không.
Tuy là nói vậy, nhưng y cũng chẳng phản kháng, cứ để mặc Tạ Lưu Đình nắm tay mình, hai người đi được vài bước lại dừng, theo dòng người từ từ tiến về phía trước.
Phố Thịnh An mà họ đang đi qua, vào đêm Trung Thu mỗi năm đều tổ chức hoạt động "đổi hoa". Người có lòng, tay cầm hoa tươi, nếu giữa phố gặp được người mình mến mộ hoặc ngưỡng mộ, có thể đưa hoa và đổi lấy hoa từ người ấy.
Tang Lam thấy chuyện phiền phức nên chẳng mang hoa theo. Trên đường, có không ít người muốn cùng y đổi hoa đều bị y uyển chuyển từ chối. Còn những người chỉ đơn giản muốn tặng hoa, khi đến gần y lại như bị thứ gì đó dọa sợ, vừa bước tới liền lập tức thoái lui.
Mỗi khi Tang Lam nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, thì chỉ thấy Tạ Lưu Đình hơi cong đuôi mắt, khẽ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười dịu dàng vô tội.
Khi đi ngang qua một sạp bán hoa đăng, Tang Lam không nhịn được mà dừng lại nhìn thêm vài lần. Đang định xoay người rời đi thì tay bị ai đó giữ lại.
"Tháp Tháp đi đến góc kia chờ một lát, ta đi mua cho ngươi một chiếc hoa đăng, được không?"
Tang Lam nghe vậy, có chút chột dạ như bị người nhìn thấu, vội vã lắc đầu:
"Cái đó là đồ mấy đứa trẻ con với các cô nương thích thôi, ta không cần."
Tạ Lưu Đình nghe xong liền cười tươi như hoa, đưa tay nâng nhẹ má Tang Lam, lòng bàn tay dịu dàng vuốt v e bên sườn mặt:
"Sao lại không cần?"
"Tháp Tháp cũng là công chúa của ta."
Nam nhân đè thấp giọng nói, dùng âm lượng chỉ vừa đủ để hai người nghe được, dịu dàng thầm thì:
"Là Kiều Kiều của ta."
(Từ Kiều Kiều "娇娇" trong tiếng Trung là một cách gọi thân mật, đáng yêu, thường dùng để bày tỏ tình cảm trìu mến với người mình yêu.)
"Sao lại không thể thích được chứ?"
Nói rồi, Tạ Lưu Đình chen qua đám đông đi mua đèn cho Tang Lam. Còn Tang Lam thì đứng ở một góc khuất người, nhìn bóng dáng ấy xuyên qua dòng người mà lòng bỗng dưng dâng lên hơi nóng, gò má đỏ ửng.
Còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cái danh xưng kỳ lạ vừa rồi của Tạ Lưu Đình, bả vai y đã bị ai đó vỗ nhẹ. Tang Lam quay đầu lại, vốn tưởng là người nào đến muốn đổi hoa, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt hồ ly xinh đẹp.
"...Ông chủ Ôn?"
"Ai da."
Gương mặt thanh lãnh xuất trần của Ôn Lâu lộ ra một nụ cười pha trộn giữa bất ngờ và thích thú:
"Vương... à không, Tang tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Nhưng sao mặt ngươi lại đỏ thế? Bị dòng người chen đến nóng hả?"
Tang Lam khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi đám đông đang qua lại có một bóng người khoác cẩm y trắng tinh. Dù chen chúc trong dòng người, trên người hắn lại không dính chút bụi bặm nào, càng khiến hình ảnh ấy như bước ra từ truyền thuyết - một vị thần tiên băng thanh ngọc khiết. Chỉ là, tính cách của người kia lại dường như chẳng ăn nhập với vẻ ngoài ấy cho lắm.
"Ông chủ Ôn hôm nay cũng dạo phố à?"
"Ừ." Ôn Lâu gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, đưa cành hoa trắng tinh trong tay về phía Tang Lam, giọng nhẹ nhàng phân trần: "Vừa rồi tiện tay mua hoa, đang lo không ai để tặng, lại gặp đúng Tang tiểu thư, coi như có duyên, tặng ngươi vậy."
Dứt lời, không chờ Tang Lam từ chối, hắn đã khẽ nhíu mày, đổi đề tài: "Nói thật, Thịnh An phố đèn lồ ng treo đẹp thì có đẹp, nhưng người thì đông thật đấy, chen mãi mà đi cũng thấy mệt."
Lời vừa dứt, người vốn vẫn im lặng đứng sau lưng hắn khẽ động đậy. Chẳng mấy chốc đã bước đến cạnh Ôn Lâu, nửa ngồi xuống, đưa tay ra sau ra hiệu -
Lại muốn cõng hắn.
Tang Lam bị tình huống bất ngờ làm sững người, chưa kịp phản ứng thì thấy Ôn Lâu đã lập tức nổi giận. Hắn hơi cúi xuống, vươn tay vỗ lên sống lưng rắn chắc của nam nhân kia, rồi nở nụ cười giả tạo nói: "Làm gì vậy, mau đứng dậy."
"Không phải ngươi bảo mệt sao?" Người đang ngồi chầm chậm nói: "Ta cõng ngươi."
"Nhưng đâu cần cõng ngay bây giờ!" Ôn Lâu thoáng chút lúng túng, khẽ nghiêng người, dùng đầu gối hất hất nhẹ eo người nọ, ra hiệu hắn mau đứng lên, "Ngươi làm vậy chẳng khác gì đang khiến ta trông như một vị công tử yếu đuối."
Người kia nghe vậy, biết hắn đúng là không cần cõng, bèn ngoan ngoãn đứng dậy. Chỉ nói một câu "Vậy để sau", còn lời chọc về chuyện "kiều khí" kia thì tuyệt nhiên không phản bác.
Đợi đến khi người kia đứng thẳng dậy, Tang Lam mới nhận ra nam nhân trước mắt vóc dáng vô cùng cao lớn, dung mạo anh tuấn một cách chuẩn mực. Thế nhưng, thần sắc hắn lại cực kỳ lạnh lùng, thậm chí có phần hung hãn, nhưng khí tức trên người lại được thu liễm kín đáo. Nếu không phải vì vừa rồi hắn đột ngột cử động, có lẽ Tang Lam cũng không phát hiện ra sau lưng Ôn Lâu còn có người.
"Vị này là...?"
"Hắn à." Đôi mắt hồ ly của Ôn Lâu khẽ cong lên, ngữ điệu kéo dài, nơi đuôi mắt phải có một nốt ruồi nhỏ dưới ánh đèn dầu càng thêm sinh động, khiến cả người hắn thêm phần phong tình.
"Là huynh trưởng ta, tên gọi Kỳ Lang."
"Huynh ấy-" Ôn Lâu hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý, "Chẳng lẽ vẫn chưa chào hỏi Tang tiểu thư sao?"
Bên cạnh, Kỳ Lang nghe vậy liếc về phía y, chỉ hơi gật đầu như có như không, ánh mắt thản nhiên. Mãi đến khi tầm nhìn một lần nữa chuyển về phía Ôn Lâu, biểu cảm mới trở nên dịu đi đôi chút.
Thực sự là không khách khí chút nào.
"Xin lỗi." Ôn Lâu khẽ cười, mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Huynh trưởng ta vốn là như vậy, không giỏi nói chuyện. Mong vương phi đừng trách."
Tang Lam xua tay ra hiệu không cần để tâm, chỉ có điều hơi khó hiểu hỏi: "Ngươi nói hắn là huynh trưởng ngươi, vậy sao hai người lại không cùng họ?"
Huống chi, nhìn qua cũng chẳng giống nhau là mấy.
"À, chuyện này thì..."
Ôn Lâu khẽ cười, vẻ mặt chẳng hề để tâm, chỉ là nụ cười ấy thoáng mang theo đôi chút lạnh nhạt:
"Chúng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Hắn là con đích xuất, theo họ cha, còn ta là con thứ, nên theo họ mẹ."
"Thì ra là vậy."
Tang Lam gật đầu, trực giác mách bảo trong chuyện này e rằng còn nhiều khúc mắc, nên cũng không hỏi sâu thêm, mà cùng Ôn Lâu chuyển sang đề tài khác.
Thế nhưng chưa nói được mấy câu, Ôn Lâu đã khẽ chuyển ánh mắt, bất chợt hướng y cáo từ.
Tang Lam không cần quay đầu cũng lập tức hiểu rõ nguyên nhân hắn hành động như thế.
"Phu quân của ngươi trở lại rồi... hơn nữa, ánh mắt nhìn ta có vẻ hơi đáng sợ đó."
Ôn Lâu cười thầm. Lúc đầu vốn dĩ chỉ muốn ghé qua để chào hỏi, nhưng có vẻ như bây giờ phải đi rồi.
Tang Lam nhướng mày, có phần bất ngờ:
"Ta vẫn tưởng ông chủ Ôn và ngài ấy vốn là bằng hữu?"
"Bằng hữu thì cũng chỉ là hữu danh mà thôi." Ôn Lâu chớp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng. "Vị Vương gia nhà ngươi, với thân phận ấy, há là kẻ hèn như ta có thể kết giao thật lòng? Sở dĩ có chút qua lại, bất quá cũng là vì lợi ích mà thôi."
"Chỉ là -- ta giúp hắn thì phải thu phí." Ôn Lâu khẽ giấu tay trong tay áo, ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt, "Còn giúp ngươi, thì không cần."
"Vương phi nếu có việc cần, cứ tìm ta."
"Nói vậy thôi, giờ thì cho dân thảo ta xin phép cáo từ -- dẫu sao hôm nay cũng là ngày hội, chẳng có mấy hứng thú ngồi hàn huyên cùng người."
Nói xong, Ôn Lâu liếc nhìn thoáng qua người phía sau y, ánh mắt mang chút hàm ý không rõ. Hắn vẫy tay nhẹ, khẽ gật đầu một cái rồi bình thản xoay người rời đi, bước chân thong dong giữa đám đông như chưa từng lưu luyến điều gì.
Bên cạnh hắn, Kỳ Lang vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa đủ - không xa không gần - như thể đã quen với từng bước chân của Ôn Lâu. Hắn giơ tay chắn sau lưng y, lặng lẽ bảo hộ, để mặc Ôn Lâu tùy ý len lỏi giữa dòng người tấp nập.
Tựa như một bức tường vững chắc không thể phá vỡ, hắn kiên quyết chặn lại bất kỳ ai có ý định tiến lại gần Ôn Lâu.
Tang Lam đứng tại chỗ, dõi theo bóng lưng hai người khuất dần giữa đám đông, trong lòng bỗng dâng lên một tia nghi hoặc --
Dẫu cho là huynh đệ... vị Kỳ công tử này với ông chủ Ôn hình như cũng quá mức thân thiết? Cách họ đối đãi với nhau, không giống quan hệ tay chân ruột thịt, mà lại mang theo cảm giác gì đó còn thân mật hơn.
"Tháp Tháp."
Một tiếng gọi nhẹ vang lên phía sau, kéo suy nghĩ của y quay về hiện thực. Tang Lam quay đầu, liền thấy Tạ Lưu Đình đang đứng sau mình từ lúc nào, thần sắc ôn hòa, ánh mắt thâm sâu, không biết đã lặng lẽ quan sát bao lâu.
Nghĩ đến hắn cố ý để lại không gian cho y và Ôn Lâu trò chuyện, trong lòng Tang Lam thoáng động.
Thấy y quay lại nhìn, Tạ Lưu Đình đưa tay, dâng ra chiếc hoa đăng trong tay. Tang Lam đón lấy, phát hiện đó là một chiếc đèn lồ ng chạm rỗng hình trăng rằm, tinh xảo tuyệt luân.
"Sáng trong như nguyệt, lòng ta hướng về người."
Giọng nói của Tạ Lưu Đình trầm thấp mà ôn nhu, như dư âm của tiếng đàn cổ, hai chữ đầu được hắn khẽ cắn, vừa miên man vừa mơ hồ, lại bất giác khiến Tang Lam nhớ tới tiếng "Kiều Kiều" hắn vừa gọi khi nãy.
Thôi vậy.
Tang Lam đưa tay khẽ vén lọn tóc mai, như muốn mượn động tác ấy để che đi vành tai đã nhuốm sắc hồng.
Coi như... vì chiếc hoa đăng này, y tạm tha cho hắn một lần.
Ánh đèn rực rỡ dần thưa, hai người cứ thế lang thang không mục đích, bất tri bất giác đã rảo bước tới một khúc đầu đường có rừng trúc, nơi dân cư thưa thớt.
Chốn u tĩnh không có đèn lồ ng, chỉ có ánh trăng lốm đốm len qua kẽ lá, xuyên qua tầng tầng lớp lớp trúc xanh, mơ hồ soi sáng con đường nhỏ phía trước.
Tang Lam thấy bốn bề không một bóng người, liền đứng yên tại chỗ một lúc. Rồi đột nhiên, y hất tay Tạ Lưu Đình ra, thoắt cái cởi giày vớ, để đôi chân trần đạp lên thảm cỏ mát lạnh, như một cơn gió nhỏ, chạy dọc theo con đường quanh co mỗi lúc một xa.
"Tháp Tháp --"
Tạ Lưu Đình khẽ gọi, bất đắc dĩ đuổi theo. Hắn đưa tay ôm lấy eo y, sợ y chạy loạn dẫm phải vật gì mà bị thương. Tay còn lại nhẹ nâng đầu gối y lên. Hắn khẽ thở dài:
"Ngươi say rồi."
Chỉ là ăn mấy viên bánh trôi rượu, lại bị tiểu nhị tiệm rượu quá mức nhiệt tình giữ lại mời nếm thử rượu quế hoa mùa mới, thế mà đã say thành bộ dạng này.
"Ừm." Tang Lam khẽ đáp, không phản bác, chỉ đưa tay đẩy nhẹ trước ngực người kia, ý bảo hắn buông ra: "Không sao đâu."
Khi còn ở Mạc Bắc, sau mỗi lần cùng a tỷ uống rượu xong, bọn họ cũng thường không màng hình tượng mà dưới ánh trăng đuổi nhau trên thảo nguyên. Khi ấy, luôn có a tỷ ở bên nhìn y. Còn hiện tại --
Tựa như trong tiềm thức vẫn biết, dù không còn ở Mạc Bắc, vẫn sẽ có người bảo vệ mình. Lần hiếm hoi, Tang Lam để lộ chút tùy hứng, y giơ tay nắm chặt vạt áo Tạ Lưu Đình, miệng lầm bầm: "Ta say rồi, ngài ôm ta đi."
Mỗi khi y đưa ra yêu cầu, người đàn ông kia chưa từng từ chối.
Thế là Tang Lam được ôm vào lòng, tựa đầu lên vai người nọ. Theo bước chân nhẹ nhàng mà linh hoạt của Tạ Lưu Đình, hai người lướt qua từng tán cây, mái ngói dưới ánh trăng.
Trăng bạc treo cao, gió đêm khẽ lay động, Tang Lam chỉ cảm thấy bản thân như biến thành một con chim non bị đại bàng ngậm lấy, theo người kia bay bổng giữa không trung.
Thật lâu sau, y chợt ngửi thấy nơi chóp mũi lẩn quẩn hương thơm lạnh lẽo, khô khan, bất chợt thấp giọng ngân nga, cất tiếng hát bằng chất giọng đặc trưng xứ Mạc Bắc.
- Là một khúc ca nơi thảo nguyên.
"A tạp đặc lặc hài tử,
Ngươi nhẹ tựa ánh trăng,
A tạp đặc lặc hài tử,
Ngươi nặng như núi cao,
Gió thổi tung mây trắng, tí tách tí tách châu ngọc rơi,
Trăng ẩn sau thảo nguyên, sáng lấp lánh chẳng tàn dương..."
"... Đứa con nơi thảo nguyên... Khi nào ngươi trở về nhà?"
Tiếng hát về sau càng lúc càng trầm lắng, Tang Lam khẽ cụp mi, nửa khép mắt, dựa vào lòng người đàn ông kia như đã thiếp đi.
Nhưng ngay khi Tạ Lưu Đình ôm chặt y, bước chân dần chậm lại, người trong ngực lại bất chợt lên tiếng --
"Tạ Lưu Đình, kỳ thật ta rất vui."
Thiếu niên dưới ánh trăng như được phủ một tầng sương mỏng, ngẩng đầu lên, đưa tay khẽ nắm lấy vạt áo trước ngực người kia, lông mi khẽ run, ánh mắt đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của nam nhân.
"Ngài nói đúng... ta nhớ nhà."
Y bất chợt trả lời câu hỏi mà Tạ Lưu Đình từng hỏi y nửa tháng trước.
"Nhưng hiện tại... ngài cũng là người nhà của ta. Ở bên ngài, ta dường như... không còn quá nhớ nhà nữa."
Những lời ấy, trong khoảnh khắc này, như vừa là độc dược, lại vừa là mật ngọt. Chúng len lỏi vào tim Tạ Lưu Đình, làm lòng hắn đau nhói, đồng thời lại tràn đầy say đắm và được an ủi.
"Ta biết."
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán người trong ngực.
"Ta là người nhà của ngươi."
"Là người trong lòng ngươi."
"Thực lòng yêu ngươi."
Yêu đến mức chỉ mong có thể mổ tim ra, bày trọn tấm chân tình.
"Rất nhanh thôi..." Giọng Tạ Lưu Đình nặng nề, như đang truyền đạt một lời hứa: "Rất nhanh nữa, ta sẽ đưa ngươi cùng nhau trở về nhà."
Nhưng người lẽ ra nên nghe lời ấy, lúc này đã sớm thiếp đi trong vòng tay và ánh trăng dịu dàng.
