1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 35-1

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Trung thu vừa qua, Tạ Lưu Đình liền trở nên bận rộn thấy rõ. Không chỉ công vụ so với trước kia tăng lên đáng kể, mà có khi còn phải lặng lẽ tiến cung, ẩn thân xử lý chuyện riêng. Tuy Tang Lam không rõ ngọn ngành, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được từ hắn một luồng khí tức bất an, như dấu hiệu trước cơn giông tố sắp tới.

 

Cho đến một ngày, mọi sự bất ổn bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ --

 

"Thái tử Tạ Diễn, tuy là đích trưởng, giữ ngôi vị kế thừa, song lại thường mang dị tâm, nhiều lần vi phạm ý chỉ, tự ý lũng đoạn quyền hành, kết đảng vây cánh, nghe tà thuyết mà sát hại trung lương, làm loạn quy chế, chấn động lễ nghi, khiến lòng người khiếp đảm, khó có thể gánh vác trách nhiệm nối dõi tông miếu, chăn dân thiên hạ. Nay phế bỏ ngôi Thái tử, giáng làm thứ dân."

 

Một đạo chiếu thư phế Thái tử bất ngờ ban xuống, khiến triều đình rúng động.

 

Chiếu thư giáng xuống mà không hề có điềm báo trước, khiến toàn bộ những ai chưa biết được tin tức đều trở tay không kịp. Lại thêm những chứng cứ xác thực cho thấy Thái tử từng ngầm kết bè phái, mưu toan ám sát Thất hoàng tử và Ngũ công chúa, lập tức khiến lòng người chấn động. Không chỉ vậy, trong quá trình điều tra, phủ Phiêu Kỵ tướng quân - mẫu gia của Thái tử - cũng bị lôi vào vòng xoáy. Tuy không liên lụy đến lão tướng quân và đương nhiệm đại tướng quân, song vẫn tra ra người chú trong phủ lợi dụng thế lực, câu kết con cháu, tham ô vơ vét của cải, tác oai tác quái khiến dân tình oán thán.

 

Chưa kịp để cận thần Thái tử lên tiếng biện hộ, tin tức Văn Đế bệnh cũ tái phát, trọng bệnh nằm liệt giường liền từ trong cung truyền ra.

 

Việc Đế vương mang trọng bệnh kỳ thực đã được giấu kín suốt một thời gian, nhưng đến giờ phút này, một là bệnh tình không thể giấu thêm, hai là bởi người trong cung e rằng đã dự cảm thời khắc định đoạt đã cận kề.

 

Lúc này Tang Lam mới hiểu rõ vì sao khoảng thời gian trước, Tạ Lưu Đình lại tất bật đến thế.

 

Ngay ngày hôm sau khi tin tức truyền ra, Đế vương liền vội vàng triệu tập văn võ đại thần tiến cung yết kiến.

 

Ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, lần tập hợp này không chỉ đơn thuần là vấn an bệnh tình, mà chính là dấu hiệu cho thời khắc chuyển giao.

 

Thế là trong khi ngoài mặt vẫn giữ lễ nghi cung kính tiến cung, phía sau lưng, những đợt âm thầm vận động, câu thông lợi ích cũng bắt đầu nổi lên.

 

Sao Đế đã chao đảo, ngôi Thái tử lại đang trống vị chưa định, thế là những mạch nước ngầm từng ẩn mình dưới mặt sóng lập tức cuộn trào, trong một đêm dâng tràn lên mặt. Các thế lực khắp nơi ngầm rục rịch hành động, khiến hoàng thành vốn yên bình phút chốc biến thành vũng lầy giấu đầy sát khí, như chốn long đàm hổ huyệt.

 

Tại nội điện Thanh Tâm, Văn Đế nằm dựa vào đầu giường, phi tần và bá quan văn võ quỳ đầy khắp điện. Dù sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, song hai mắt của đế vương vẫn sáng ngời hữu thần. Ánh mắt đảo qua một lượt, uy nghiêm ẩn tàng trong đó khiến tất cả không khỏi cúi đầu né tránh, không dám đối diện.

 

Chúng thần đã tới được một nén hương thời gian, song đế vương từ đầu đến cuối vẫn rũ mắt, chẳng hề liếc nhìn ai lấy một lần. Không rõ là đang chợp mắt hay bởi quá mỏi mệt, khiến người nhìn không khỏi thầm lo lắng, trong lòng dấy lên bất an, đồng thời cũng bắt đầu ngầm suy đoán về độ chân thực của những lời đồn đại gần đây.

 

Dẫu vậy, không một ai dám hoài nghi hành vi của thiên tử, tất cả đều im lặng cúi đầu, cung kính chờ đợi.

 

Không lâu sau, từ bên ngoài hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã, một cung nhân thân cận hốt hoảng chạy vào, sắc mặt hoảng loạn, vừa thở d ốc vừa hô thấp giọng, mang đến một tin tức khiến toàn điện chấn động:

 

"Nhị hoàng tử suất binh, ép vua thoái vị!"

 

Lời vừa dứt, sắc mặt toàn bộ quan viên trong điện lập tức biến đổi, kinh hoảng không thôi.

 

Rất nhiều người lúc này mới chợt nhận ra: giờ phút này các hoàng tử và phi tần đều đã tề tựu tại Thanh Tâm Điện, chỉ riêng Nhị hoàng tử là đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Không chỉ vậy, những đại thần cùng phe với Nhị hoàng tử như Lễ Bộ Thượng thư... hôm nay cũng hoàn toàn vắng mặt.

 

Mà trong điện hôm nay, đa phần đều là những quan viên trung lập hoặc có xu hướng nghiêng về các hoàng tử khác. Đám vương công, hậu duệ quý tộc cũng tập trung gần như đầy đủ --

 

Rõ ràng, hành động của Nhị hoàng tử chính là một đòn "nhất lưới bắt hết"!

 

Những đại thần có tâm cơ lập tức hiểu rõ dụng ý trong bước cờ này: Thái tử đã bị phế, Úc Vương lại nổi bật xuất chúng. Nếu đợi Văn Đế chính thức ban chiếu lập người kế vị, thì ngôi vị chí tôn e rằng chắc chắn không rơi vào tay Nhị hoàng tử. Thay vì ngồi chờ thất bại, chi bằng nhân lúc Đế vương bệnh trọng, triều thần tập trung, mọi người không chút đề phòng, liền ra tay ép Đế nhường ngôi - có lẽ có thể mở ra cho hắn một con đường bước l3n đỉnh cao quyền lực.

 

Lý lẽ là thế, nhưng hiện giờ Văn Đế vẫn còn tại vị. Tiếng hô "Hộ giá!" tức khắc vang lên, nối tiếp nhau dậy sóng trong điện.

 

"Còn thất thần làm gì! Hộ giá!"

 

"Cấm quân đâu! Cấm quân đi đâu vậy?!"

 

"Trước tiên phải bảo hộ bệ hạ an toàn!"

 

Tình hình vốn yên tĩnh trong điện phút chốc trở nên hỗn loạn, khiến cho Thanh Tâm Điện thoáng chốc chẳng còn chút nào mang hàm nghĩa "thanh tâm".

 

Cho đến khi một cung nhân khác hốt hoảng chạy xông vào điện, sắc mặt hoảng sợ, giọng lạc đi kêu lên:

 

"Bệ hạ! Nhị hoàng tử đã --"

 

Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm đã xuyên thấu qua ngực hắn. Huyết hoa văng tung toé, thân ảnh cung nhân đổ ngửa ra sau, để lộ phía sau là Nhị hoàng tử Tạ Nghênh với gương mặt lấm tấm máu.

 

"Làm gì mà ầm ĩ như vậy."

 

Tạ Nghênh rút thanh kiếm cắm trong thân thể cung nhân, lưỡi kiếm một lần nữa vạch lên không trung một đường huyết tuyến. Dòng chất lỏng đỏ đậm bắn lên y phục hắn, khiến cả người hắn mang theo khí tức dữ tợn, tựa như Tu La uống máu mà đến.

 

Khí thế của hắn quả thực đáng sợ, nhưng các vị trọng thần có mặt nơi đây đều là những người từng theo Văn Đế chinh chiến máu lửa dựng nên giang sơn, nên dù bị sát khí của hắn áp chế trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã muốn tiến lên ngăn cản. Tiếc thay, rất nhanh sau đó đã bị đám binh vệ xông vào khống chế, bị ép đứng yên tại chỗ.

 

Tạ Nghênh chậm rãi bước vào trong điện, ánh mắt cũng thong thả đảo qua khắp một vòng, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh Văn Đế đang nằm tựa nơi long sàng.

 

"Phụ hoàng." Hắn hơi nhếch khóe môi, nụ cười thoạt nhìn cung kính, nhưng ẩn sâu trong đó là d ục vọng khó giấu, khiến cho biểu cảm ấy trở nên có phần vặn vẹo. "Nhi thần đến muộn để hầu bệnh, mong phụ hoàng lượng thứ."

 

Hắn vừa nói xong, lại hoàn toàn không hành lễ, trái lại còn bước thêm một bước vào trong điện. Thanh kiếm trong tay hắn theo từng bước chân mà rỉ máu, từng giọt đỏ sẫm nhỏ xuống mặt đất, kéo dài thành một vệt huyết tích đáng sợ.

 

Có vài trung thần muốn nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế, từ hai bên vội vã xông lên, chắn phía trước người Văn Đế. Thế nhưng, ngoại thần vào cung không được mang theo binh khí, dù là võ tướng thì lúc này cũng đều tay không tấc sắt.

 

Mà việc Tạ Nghênh có thể nhanh chóng, yên lặng đột nhập vào nơi cung cấm của thiên tử, lại không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, hiển nhiên là đã sớm dùng thủ đoạn nào đó mua chuộc cấm quân.

 

Vũ lực cách biệt một trời một vực.

 

"Làm càn."

 

Một thanh âm nhẹ nhàng như tơ liễu, song vẫn vững vàng như thiết thiết kim thạch, đột ngột vang lên.

 

Văn Đế hơi hé mắt, ánh nhìn lại không dừng trên người Tạ Nghênh.

 

Tạ Nghênh thấy vậy, sắc mặt chợt trầm xuống, thong thả thu lại vẻ cung kính trên gương mặt, rồi đột nhiên cất tiếng cười khẽ, trầm thấp mà lạnh lẽo:

 

"Làm càn?"

 

"Phụ hoàng, xem ra người đã bệnh đến hồ đồ rồi. Việc đến nước này mà vẫn còn chưa rõ tình hình ra sao."

 

"Hiện tại... đã không còn là lúc người có thể nói ai làm càn nữa rồi."

 

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay. Ngoài cửa lập tức có một người hầu tiến vào, tay bưng một chiếc khay gỗ, bên trên đặt một cuộn quyển trục sắc vàng. Kẻ sáng suốt vừa nhìn liền biết, đó là chiếu thư.

 

Tạ Nghênh đưa tay cầm lấy quyển trục, tiện tay vung một cái, nội dung bên trong lập tức trải ra trước mắt mọi người.

 

"Nếu như phụ hoàng có thể in quốc tỉ lên bản chiếu thư thoái vị này, thì vẫn còn có thể ở lại trong cung tĩnh dưỡng tuổi già. Bằng không..."

 

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng, môi khẽ nhếch lên nói tiếp:

 

"Thì đừng trách nhi thần bất hiếu."

 

Lời hắn còn chưa dứt, trong điện đã vang lên tiếng quát tháo phẫn nộ của các triều thần. Bọn quan văn còn giữ được vài phần chừng mực, nhưng những võ tướng tính tình cương trực thì đã không kiêng nể gì mà mắng thẳng, lời lẽ thô bạo, khó nghe đến cực điểm.

 

Tạ Nghênh chỉ mỉm cười, chẳng hề lộ ra chút tức giận nào như mọi người dự đoán. Ngược lại, vẻ mặt hắn càng giống như đã sớm nắm trọn cục diện trong tay.

 

"Chư công, hà tất phải kích động như thế?"

 

"Phụ hoàng năm đó cũng là dùng áp lực để đoạt vị, đến ta hôm nay, cớ sao lại không thể?"

 

"Hơn nữa, chư vị nếu không vì bản thân mà suy xét, thì cũng nên vì người nhà của mình mà lo liệu một phần."

 

Lời vừa dứt, khắp điện đều là những ánh mắt khó tin. Có người mặt hiện vẻ kinh nghi, chưa hoàn toàn tin tưởng; lại có kẻ vừa phản ứng kịp thì giận dữ đến mức hận không thể lập tức chỉ vào mặt Tạ Nghênh mà mắng.

 

"Chư vị chớ vội không tin." Tạ Nghênh vẫn điềm nhiên, chắp tay thong thả nói tiếp, "Hoàng thành hiện nay, toàn bộ binh lực có thể điều động -- kể cả cấm quân trong cung -- nay đều đã quy về dưới tay ta. Nếu ta muốn thỉnh chư vị về phủ cùng uống một chén trà, chuyện ấy... cũng chẳng khó khăn gì."

 

"Các vị nếu muốn ngăn cản ta, chi bằng tự hỏi xem, người nhà các vị liệu có đồng ý hay không."

 

Dứt lời, hắn đặt lại cuộn chiếu thư lên khay, rồi chậm rãi vỗ tay vài cái.

 

Ngoài cửa lập tức có một đội người dũng mãnh tiến vào, lần này tất cả đều mặc giáp phục đặc chế của cấm quân, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị sẵn.

 

"Cấm quân lẽ ra phải thề sống chết bảo vệ bệ hạ! Sao có thể --"

 

Một vị lão thần giận dữ chất vấn, giọng đầy bi phẫn và không cam lòng.

 

Tạ Nghênh chỉ khẽ cười, chẳng buồn đáp thẳng:

 

"Hôm nay qua đi, ngôi vị hoàng đế này đã có chủ mới. Chư vị thử nghĩ xem, nếu không nghe lệnh ta, chẳng lẽ bọn họ còn nghe ai khác?"

 

"Ngươi nói đúng không, Ngũ đệ?"

 

Ánh mắt Tạ Nghênh khẽ chuyển, nhìn về phía Tạ Lưu Đình - người từ đầu đến giờ vẫn im lặng đứng chắn trước long sàng, ánh nhìn đầy vẻ khiêu khích.

 

"Bình thường ngươi chẳng phải là kẻ đắc ý nhất sao? Thái phó luôn miệng khen ngươi văn thao võ lược, cái gì cũng tinh thông, lời nói trên triều khiến người người tâm phục khẩu phục."
Tạ Nghênh khẽ bật cười, giọng cợt nhả: "Giờ thì sao? Việc đã tới nước này, lại câm như hến, một lời cũng nói không ra?"

 

Tạ Lưu Đình nghe thế chỉ nhàn nhạt nâng mí mắt, hai tay giao nhau trước bụng, chậm rãi nghiêng đầu, mỉm cười đáp:

 

"Ta làm sao có thể so được với hoàng huynh? Ta chỉ biết lý luận sách vở, sao sánh bằng huynh có hành động quả quyết."

 

Thái độ trấn tĩnh tự nhiên ấy, cùng lời nói nửa thật nửa đùa kia như một mũi kim sắc lạnh đâm thẳng vào tự tôn của Tạ Nghênh. Sắc mặt hắn thoáng vặn vẹo trong thoáng chốc, nhưng lại cố nén không để bản thân thất thố. Hắn gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhưng trong nụ cười kia mang theo vẻ dữ tợn không sao che giấu nổi.

 

Dù vậy, hắn vẫn không quên mục đích chính của mình. Tạ Nghênh lại quay đầu nhìn về phía Văn Đế, người từ lúc nói ra một chữ "làm càn" đến giờ chỉ lặng lẽ rũ mắt, tựa như đang chìm trong suy nghĩ nào đó.

 

"Phụ hoàng," hắn lên tiếng, "nhi thần biết trước kia không được người để mắt, cũng không phải người chọn kế vị. Nhưng giờ sự đã đến nước này, dù có lựa chọn lại... thì còn có thể thế nào?"

 

"Người mà phụ hoàng tín nhiệm để kế thừa, đến giờ không chỉ không thể cứu người, mà còn chẳng tự bảo toàn nổi."

 

Tạ Nghênh ngừng một chút, ánh mắt sâu xa, rồi cười nhạt:

 

"Chẳng qua là vì hắn là con của nữ nhân mà người yêu nhất mà thôi. Ngày thường người ban thưởng cho hắn nhiều nhất, lời khen cũng dành cho hắn nhiều nhất. Thôi thì như thế cũng đành..."

 

"Nhưng vì sao," hắn đột nhiên đè thấp giọng, nghiến răng gằn từng chữ, "chúng ta từ đầu đến cuối đều chỉ là kẻ làm nền cho hắn?! Làm nền!"

 

"Nếu hắn vẫn mãi chỉ là kẻ bệnh tật yếu đuối, đi đứng không vững, thì ta còn có thể nhẫn nhịn, từ từ tính toán. Nhưng hắn cố tình lại khỏe mạnh!"

 

"- Như thế, bảo ta làm sao mà cam tâm?!"

 

Nhận ra bản thân vừa thất thố, Tạ Nghênh điều chỉnh lại hơi thở, khôi phục bộ dạng như thường, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại:

 

"Phụ hoàng, chiếu thư hôm nay, dù người có muốn hay không muốn ấn quốc tỉ, cũng đều phải-"

 

"Tạ Nghênh."

 

Thanh âm khàn khàn yếu ớt của đế vương cuối cùng cũng vang lên, nhưng chỉ một chữ ấy thôi dường như đã tiêu hao hết sức lực của ông. Sau đó, giọng nói liền nhỏ dần đi.

 

"Ngươi cho rằng... ngôi vị hoàng đế hôm nay, ngoài ngươi ra, không còn ai có thể tranh đoạt nữa sao?"

 

Tạ Nghênh thoáng khựng lại, trong lòng bỗng dâng lên một tia bất an mơ hồ, song rất nhanh đã bị hắn gạt phăng, cho là mình suy nghĩ nhiều.

 

"Vậy thì..." Văn Đế khẽ thở dài một tiếng, "Mang chiếu thư đến đây."

 

Thấy phụ hoàng vậy mà lại dễ dàng đồng ý như thế, Tạ Nghênh trong lòng vừa sinh nghi lại vừa mừng rỡ, chỉ cảm thấy việc lớn đã sắp thành. Hắn khẽ phất tay, ra hiệu cho cung nhân bên cạnh dâng chiếu thư đến trước giường Văn Đế.

 

"Điện hạ!"

 

Tại phủ Úc Vương, Chước Thanh vội vã chạy vào trong viện, dáng vẻ luống cuống chưa từng thấy ở người vốn luôn trầm ổn như nàng. Tang Lam vừa nhìn thấy liền buông quyển sách trong tay, lập tức đứng dậy.

 

"Xảy ra chuyện gì?"

 

Chước Thanh đứng lại, thở d ốc mấy hơi rồi đưa tay gạt ly trà Chước Hoa đưa tới, hấp tấp nói:

 

"Nhị hoàng tử Tạ Nghênh đã mang binh ép vua thoái vị! Hiện tại thân vệ của hắn đang lùng bắt gia quyến của các trọng thần trong kinh, có vẻ như muốn dùng họ làm con tin. Trong đó đã có một đội nhân mã kéo đến trước cổng vương phủ!"

 

"Nhị hoàng tử làm việc tàn độc vô đạo như thế, dù sau này thật sự lên ngôi, cũng tất sẽ để lại mối hiềm nghi giữa quân thần!"
Chước Hoa bên cạnh thất kinh thốt lên, "Hắn điên rồi sao?!"

 

Tang Lam thoáng giật mình khi nghe tin, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khẽ lắc đầu. Y giơ tay ra hiệu bảo hai người giữ bình tĩnh, rồi trầm giọng hỏi:

 

"Trong phủ hiện tại thế nào?"

 

"Có Lăng Thích cùng nhóm ảnh vệ điện hạ lưu lại trấn thủ. Bọn họ tạm thời vẫn chưa thể xông vào được."

background
TrướcSau