Chương 35-2


Chước Thanh hơi ngừng lại: "Hơn nữa, Thẩm tiểu tướng quân cũng đã đến hỗ trợ."
"Thẩm Trường Tinh?"
Tang Lam hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một thoáng rồi trầm giọng quát: "Từ Phong, Từ Ảnh!"
Chỉ trong chớp mắt, bên cạnh y đã vang lên tiếng động, hai bóng người nhanh chóng xuất hiện.
"Các ngươi ở lại đây cùng Chước Thanh và Chước Hoa, bảo vệ các nàng cũng như hạ nhân trong phủ được an toàn. Dù bên ngoài có xảy ra náo loạn thế nào, cũng không được bước ra khỏi phủ nửa bước - nhớ kỹ lời ta!"
Dứt lời, y xoay người, váy áo tung bay, lao nhanh về phía cổng viện.
"Điện hạ!"
Chước Thanh phản ứng kịp, định gọi với theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chủ tử của mình như cơn gió biến mất nơi cổng viện.
"Lăng tổng quản!"
Đang cùng binh lính phủ Nhị hoàng tử giằng co, Lăng Thích nghe tiếng quay đầu lại, thoáng giật mình khi thấy Tang Lam xuất hiện: "Vương phi?"
"Không phải là--"
"Chuyện đó để sau." Tang Lam nhíu mày: "Hiện tại tình hình thế nào?"
Nghe vậy, Lăng Thích nghiêm mặt đáp, ánh mắt nhìn về phía nhóm người đang giao chiến không xa phía trước: "Tình hình trong vương phủ vẫn ổn. Vương gia để lại ảnh vệ đủ để bảo vệ sự an toàn của vương phi. Hơn nữa, vừa rồi còn có công tử của Phiêu Kị tướng quân đến hỗ trợ, vương phi không cần lo lắng."
"Ta không hỏi chuyện đó. Ý ta là những gia quyến của các đại thần thì sao?"
"Đều đã bị đưa đến phủ Nhị hoàng tử."
"Có vệ binh nào đến cứu viện không?"
"Chuyện này..." Lăng Thích thoáng chần chừ, rồi đáp: "Số lượng địch nhân quá đông, mong điện hạ thứ lỗi vì không thể ứng phó chu toàn."
Cũng đúng, dù gì nơi này cũng là hoàng thành, trừ khi có chuẩn bị từ trước như Nhị hoàng tử, nếu không thì không thể nào huy động được nhiều binh lính trong thời gian ngắn như vậy.
"Ta hiểu rồi."
Tang Lam gật đầu, ngay sau đó không đợi Lăng Thích kịp ngăn cản, đã phi thân lên trước, chắn ngay phía sau Thẩm Trường Tinh, giơ tay đỡ lấy một đòn ám kích bất ngờ.
"......Vương phi?"
"Thẩm công tử."
Thẩm Trường Tinh chỉ thoáng sững người một cái chớp mắt, rồi nhanh chóng đáp một tiếng "Đa tạ" và lập tức lao trở lại vòng chiến.
Hai người kề vai tác chiến, một mặt đối phó những kẻ đang liều mạng xông lên, một mặt vẫn có thể trò chuyện ngắn gọn giữa lúc giao tranh.
Tang Lam vung chuôi kiếm đánh ngã một tên địch, thuận miệng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Dù sao ta cũng xuất thân võ tướng thế gia. Đám chuột nhắt kia không đủ bản lĩnh bắt được ta. Ta đánh gục hết bọn định bắt mình rồi chạy tới đây." Thẩm Trường Tinh vừa chém một nhát vào cổ một tên địch vừa đáp lại, giọng nói mang theo vài phần đắc ý.
-- trông vẫn có chút kiêu ngạo như thường.
Hợp lực với vài ảnh vệ phá vỡ vòng vây của đám phủ binh, Tang Lam lúc này mới quay người lại, nghiêm nghị nhìn Thẩm Trường Tinh, tiếp tục câu hỏi khi nãy:
"Thẩm công tử hẳn là hiểu, ta không phải đang hỏi điều đó."
"Ta hiểu." Thẩm Trường Tinh cũng thu lại dáng vẻ bất cần, nghiêm túc đáp: "Lần này Trường Tinh đến không đại diện cho gia tộc, cũng không vì lập trường quan lại, chỉ là hành động của bản thân ta."
"-- ta từng nói rồi, nếu vương phi cần, ta sẽ tự mình mang thương đến trợ giúp."
Dứt lời, hắn đưa tay gãi nhẹ gò má, ánh mắt dời đi nơi khác, giọng khẽ khàng: "Dù gì chúng ta cũng là bằng hữu... chuyện này chắc không phải do ta tự mình đa tình chứ?"
Tang Lam nghe vậy thoáng sửng sốt, rồi khẽ siết chặt chuôi kiếm trong tay, đáp khẽ: "Tất nhiên."
Nhưng chưa kịp nói thêm điều gì, bên cạnh đã có một hắc y nhân tiến lên hành lễ, cung kính bẩm báo: "Điện hạ, thuộc hạ là Lăng Nhất, cùng vài người khác phụng mệnh bảo hộ vương phi. Hiện tại tình thế bên ngoài rất nguy cấp, xin vương phi mau chóng trở về trong phủ, giữ lấy an toàn."
Người trước mắt thái độ cung kính, từ cuộc giao đấu vừa rồi có thể thấy, hắn cùng những người đi cùng đều không phải hạng tầm thường trong võ học. Tang Lam ngẩng đầu đánh giá hắn vài lượt, sau đó mím môi hỏi: "Vậy... ngài ấy đâu?"
Tựa như đã sớm đoán trước được Tang Lam sẽ đặt câu hỏi này, Lăng Nhất lập tức đáp lời, không chút do dự: "Vương gia đã có sẵn đối sách, vương phi không cần phải lo lắng."
"Vậy sao." Tang Lam không biểu lộ rõ thái độ với câu trả lời ấy, chỉ lắc đầu nhẹ: "Nhưng ta có thể tự bảo vệ mình, nơi này không cần các ngươi. So với ta, e rằng hắn càng cần người bên cạnh hơn."
Tang Lam trong thâm tâm vẫn cho rằng những ảnh vệ này càng nên trung thành với người mà bọn họ thật sự xem là chủ nhân. Vì vậy, lúc này nói ra lời đó, y cho rằng họ nên ưu tiên xác nhận sự an toàn của chủ thượng trước.
Thế nhưng --
"Điện hạ đã có lệnh: Nếu xảy ra bất trắc, chúng thuộc hạ thề sống chết bảo vệ vương phi."
Lăng Nhất cúi người thấp hơn nữa, dáng vẻ khiêm nhường nhưng lại toát ra sự cố chấp không thể lay chuyển.
Hiện tại tình hình cấp bách, trong lòng hiểu rõ khó có thể lay chuyển ý chí bằng lời khuyên, Tang Lam trầm ngâm một lúc rồi mở miệng:
"Nếu đã như vậy, các ngươi cứ theo ta."
Dứt lời, y xoay người bước đi vào trong phủ. Nhưng vừa đi được hai bước, dường như sực nhớ điều gì, y chợt dừng lại, hơi nghiêng người nói:
"Thẩm..." Tang Lam khựng lại một thoáng, rồi hỏi, "Trường Tinh, ngươi định đi cùng ta sao?"
"A." Thẩm Trường Tinh theo bản năng gật đầu, sau đó chớp mắt phản ứng lại, hỏi ngược: "Đi đâu?"
"Ngươi tưởng là ta định vào cung tìm Úc Vương à?"
"Không." Tang Lam khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Ta tin ngài ấy."
Dù tình thế đến bất ngờ, nhưng với tính cách của người ấy, hẳn là đã có chuẩn bị từ trước.
"Vậy là...?"
"Quay về chuồng ngựa."
Hàng mi Tang Lam khẽ cong, đôi mắt bích sắc lúc này ánh lên như sao lạnh. Y thu liễm khí thế, nhưng toàn thân lại như thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, nghiêm nghị sắc bén:
"Đến phủ Nhị hoàng tử."
Dẫu cho nơi vương quyền có đổ máu bao đời vốn chẳng hiếm, nhưng những người bị cuốn vào đó, chung quy vẫn là những kẻ vô tội... Huống hồ, nếu y có thể góp chút sức giúp người kia giành lại thế chủ động, thì thêm được bao nhiêu, vẫn là đáng giá bấy nhiêu.
"Bang!"
Cuộn thánh chỉ sắc vàng bị ném thẳng xuống đất. Tạ Nghênh nhìn thấy, sắc mặt lập tức trầm xuống:
"Phụ hoàng, đây là có ý gì?"
"Tạ Nghênh." Uy nghiêm đế vương dường như chỉ sau một đêm đã trở nên già nua hơn rất nhiều, giọng nói mang theo mỏi mệt:
"Ngươi đã sai rồi."
"...... Gì cơ?"
Văn Đế ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến Tạ Nghênh theo bản năng lùi lại một bước.
"Nếu thật sự dám làm chuyện bức vua thoái vị, thì cần gì phải dùng đến thánh chỉ để danh chính ngôn thuận?"
"Chỉ có hạng tiểu nhân làm chuyện đê hèn mới phải viện tới mấy thứ tiểu tiết vô nghĩa ấy- những kẻ như thế, gánh không nổi trọng trách thiên hạ."
"Tạ Nghênh, ngươi vẫn chưa đủ tư cách để trở thành một bậc quân vương."
Mỗi một lời Văn Đế thốt ra, sắc mặt Tạ Nghênh lại càng trở nên khó coi. Đến tận câu cuối cùng, trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh - vị đế vương trước mắt này, chính là người từng, giữa vòng vây trùng trùng của bao kẻ chứng kiến, thẳng tay chém đầu thúc phụ mình vì tội phản nghịch.
"Nếu vậy..." Tạ Nghênh hoàn hồn lại, siết chặt chuôi kiếm bên hông, ánh mắt thoáng hiện sát khí:
"Vậy thì phụ hoàng đừng trách --"
"Nhị ca."
Giọng nói ôn hòa, êm dịu như tiếng suối chảy bất ngờ vang lên bên tai, khiến toàn thân Tạ Nghênh trong thoáng chốc cứng đờ, không thể động đậy.
Khi nhìn thấy người không biết đã xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào, Tạ Nghênh trừng to mắt, không dám tin cất tiếng:
"Tạ Lưu Đình?"
Còn chưa kịp nói thêm lời nào, cổ tay hắn bỗng nhói đau, ngay sau đó, vì cơn đau quá bất ngờ, thanh kiếm đang nắm chặt trong tay liền rơi khỏi tay hắn.
"Loảng xoảng."
Âm thanh lạnh lẽo vang lên khi thân kiếm chạm vào mặt đất, khiến cả người Tạ Nghênh run lên như bị dội một gáo nước lạnh. Linh cảm chẳng lành vụt lên trong lòng, hắn lập tức giương giọng hét lớn:
"Cấm quân! Hộ giá! Mau hộ giá!"
Thế nhưng bốn phía vẫn yên lặng như tờ. Dù nghe thấy tiếng hô hoán, không một ai có bất kỳ phản ứng nào.
"Các ngươi..."
Tạ Nghênh hơi hé môi, ánh mắt dại ra. Dự cảm chẳng lành vốn bị hắn bỏ qua từ trước giờ đây lại cuộn lên từng đợt như sóng ngầm, như vực sâu đang trực chờ nhấn chìm hắn.
Hắn trơ mắt nhìn --
"Hộ giá?"
Tạ Lưu Đình hơi nghiêng đầu, đôi mắt phượng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại lạnh lẽo đến rợn người. Hắn buông tay khỏi cổ tay Tạ Nghênh, rồi lùi lại nửa bước, khẽ phủi ống tay áo nơi vốn chẳng hề dính chút bụi nào.
"Là muốn hộ giá."
Tạ Lưu Đình hơi cong môi, nụ cười ôn hòa vẫn điểm trên khóe miệng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng:
"Chỉ là, không phải bảo hộ ngươi."
"Hơn nữa, cấm quân xưa nay chỉ nghe theo thánh chỉ, sao có thể để ngươi mua chuộc?"
Lời vừa dứt, toàn bộ cấm vệ vốn dùng để canh giữ các đại thần đồng loạt quay người, nhất tề rút đao, chuyển mũi nhọn hướng về phía Tạ Nghênh cùng nhóm thân binh của hắn.
Tới lúc này, dù Tạ Nghênh có ngu ngốc đến mấy cũng đã hiểu rõ tình thế trước mắt.
"Hừ, ha ha..." Hắn cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm, rồi lạnh giọng bật cười:
"Thì ra đều nằm trong sắp đặt của ngươi?"
Tạ Lưu Đình cụp mắt, ngón tay giấu trong tay áo nhẹ nhàng vuốt v e lòng bàn tay, giọng nói bình thản:
"Mọi chuyện hôm nay, thực ra đều vượt ngoài dự liệu của ta. Chẳng qua là, trước kia từng dự phòng nhiều hướng, nên mới có thể thuận theo thời cơ."
"Dù thế thì đã sao?" Tạ Nghênh quát lên, giọng đầy bất cam.
"Ngươi thực sự cho rằng ta chỉ có một mình cấm quân là lực lượng nắm trong tay sao? Phủ binh cùng thân quân của ta đâu phải hạng người chỉ biết ăn không ngồi rồi!"
Ánh mắt hắn lướt qua hàng ngũ triều thần, lạnh giọng nói tiếp:
"Hơn nữa, người của các ngươi-gia quyến của bá quan văn võ-đều còn trong tay ta. Dù hôm nay các ngươi không muốn phò tá ta, cũng buộc phải ủng lập. Cùng lắm thì, cá chết lưới rách!"
Ngay lúc đó --
Từ ngoài điện vang lên một giọng thiếu niên trong trẻo, âm lượng không cao nhưng lại khiến toàn bộ ánh mắt trong điện đồng loạt nhìn về một hướng.
Ngay cả Tạ Lưu Đình, từ đầu đến cuối vẫn trấn định, trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, cũng lộ ra chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện --
Người vừa cất tiếng chậm rãi bước vào. Trên người y là bộ y phục nhuốm tro bụi, rõ ràng trải qua một trận kịch chiến, song phong thái lại không hề lộn xộn, ngược lại càng khiến y nổi bật, tựa như lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ, lạnh lùng mà chói mắt.
Tang Lam sắc mặt bình tĩnh, đưa tay đẩy người bị trói từ phía sau vào điện, giọng nói trầm ổn vang lên:
"Vị này là thống lĩnh cận vệ quân của Nhị hoàng tử điện hạ, phải không?"
Y dừng một chút, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Cũng coi như có chút bản lĩnh."
"Ta cùng Thẩm tiểu tướng quân để bắt sống hắn, cũng phải tốn không ít công sức."
Nghe đến đây, Tạ Nghênh không dám tin quay đầu lại. Khi ánh mắt chạm vào người vừa xuất hiện, sắc mặt hắn như bị rút sạch huyết sắc, trong khoảnh khắc sụp đổ hoàn toàn.
Hắn rất rõ ràng --
Con đường cuối cùng, cũng đã bị cắt đứt.
Cục diện hôm nay, đã định là bại vong.
Trận náo động này, thoạt nhìn như một hồi giương cung bạt kiếm ép vua thoái vị, nhưng đến khi hạ màn, lại khiến người ta có cảm giác như vừa xem xong một màn hí kịch trào phúng.
Nhị hoàng tử Tạ Nghênh bị áp giải chờ xét xử, các đại thần cũng lần lượt khôi phục lại trật tự, theo thứ tự từ hiện trường lui ra, thần sắc ổn định.
Tất cả mọi việc, dường như đã đến hồi kết.
"Tạ Lưu Đình." Tang Lam ngẩng đầu nhìn người ở cách đó không xa, khẽ mở lời:
"Xin lỗi, hình như ta đã..."
Chữ "chậm" còn chưa kịp nói ra, thân hình đã bị một cái ôm quen thuộc siết chặt.
Nhưng người đang ôm y chỉ trong chớp mắt đã buông tay, ôm lấy y một thoáng rồi lập tức rời ra, giống như đang cố kiềm chế điều gì.
"Xem ra giáo huấn trước kia vẫn chưa đủ khắc sâu."
Tạ Lưu Đình cụp mắt, trong con ngươi ẩn chứa cảm xúc khó đoán, hắn giơ tay, nhẹ nhàng phủi đi một hạt bụi vương trên gò má Tang Lam, giọng điệu trầm thấp:
"Tháp Tháp, vì sao lại phải tự mình bước vào hiểm cảnh?"
"Chuyện này thì tính gì là nguy hiểm chứ." Tang Lam nhướng mày, đáp lời. "Không cần coi thường ta như vậy."
Y nói với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng yêu, như thể đang đơn thuần trần thuật một sự thật. Thế nhưng dáng vẻ ấy lại khiến lòng Tạ Lưu Đình trào dâng một cảm xúc mãnh liệt mà gần như không thể kiềm chế - muốn đem người này ôm trọn, cất giấu, không để bất kỳ hiểm nguy nào chạm đến.
Bởi vì, không ai hiểu rõ hơn hắn: Tang Lam xuất hiện nơi này là vì điều gì.
"Úc Vương phi."
Một tiếng gọi khẽ đột nhiên vang lên bên cạnh.
Tang Lam quay đầu, lập tức cung kính đáp:
"Bệ hạ."
Trên long sàng, Văn Đế chậm rãi nhìn về phía y, giọng nói khàn khàn:
"Ngươi, lại đây."
"Các khanh lui xuống đi. Trẫm muốn cùng Úc Vương phi nói mấy câu."
Dứt lời, Văn Đế khẽ phất tay.
Chúng thần tuân lệnh lần lượt lui khỏi nội điện. Chỉ có Tạ Lưu Đình, tựa hồ đã dự cảm điều gì, bước chân dừng lại trước cửa điện. Hắn đứng đó yên lặng một lúc, rồi mới quay người rời đi.
Không hề quay đầu lại.
Chờ đến khi tất cả đều lui xuống, trong điện chỉ còn lại hai người: Tang Lam và Văn Đế.
"Không biết Bệ hạ có điều gì muốn nói?"
Tang Lam cúi người hành lễ, tâm tình trong lòng lại phức tạp không thôi.
Người trước mặt là kẻ đã đẩy y đến vùng đất xa lạ này, là người khiến y phải sống dưới thân phận giả dối. Theo lý, y nên hận, nên oán. Nhưng nhìn đối phương giờ đây suy nhược tiều tụy nằm nơi long sàng, y lại không khỏi dâng lên một chút không đành lòng.
"Đứa trẻ đó," Văn Đế khẽ thở dài, ánh mắt sâu xa, "Thật lòng yêu thương ngươi."
Một câu nói vang lên đột ngột, khiến Tang Lam bất giác khựng lại.
"Trẫm thực sự tin rằng," Văn Đế hơi nâng mí mắt, ánh mắt bình tĩnh đối diện ánh nhìn của Tang Lam, "Ngươi đã trở thành uy hiếp của hắn."
"Một vị đế vương chân chính, kiên cường đến không thể lay chuyển, sẽ không cho phép bản thân có điểm yếu. Nhưng ngươi, lại chính là điểm yếu của hắn."
"Đại Thịnh-quốc gia này, giờ đang ở vào thời kỳ cường thịnh. Lúc này, nơi đây cần một người có thể đưa nó lên tầm cao mới. Mà người đó, chỉ có thể là Hoài Sách. Chỉ có hắn, mới có năng lực ấy."
Liên tục nói một đoạn dài, giọng Văn Đế đã trở nên mỏng manh và khàn đục. Tang Lam đưa tay định dâng chung trà, nhưng đối phương lại nhẹ lắc đầu, từ chối, rồi tiếp tục cất lời:
"Hắn là đứa con mà trẫm tự hào nhất."
Nghe đến đây, khi Tang Lam còn đang ngỡ rằng Văn Đế sẽ bảo y rời xa Tạ Lưu Đình, đối phương lại nói:
"Hắn không giống trẫm. Hắn đưa ra lựa chọn khác, con đường khác-quyết đoán và can đảm hơn trẫm từng có. Có lẽ... những điều trẫm không làm được, hắn có thể."
"Ngươi... có thể thử tin hắn một lần."
Lời nói ấy, lúc bấy giờ đối với Tang Lam chẳng khác nào một lời phó thác cuối cùng, khiến y hoang mang không hiểu hết ẩn ý. Mãi đến rất lâu về sau, khi mọi chuyện đã không thể vãn hồi, y mới dần thấu suốt được ý nghĩa thực sự trong từng lời nói đó.
"Bệ hạ!" Trong khoảnh khắc cấp bách, Tang Lam đưa tay nắm lấy cổ tay Văn Đế, không tự chủ mà coi người trước mặt như bậc trưởng bối ruột thịt của mình.
"Để ta gọi Hoài Sách vào, để hắn nhìn ngài một cái."
"Hoặc là... những hài tử khác, phi tần khác, cũng được!"
Giọng y vội vã, trong mắt ánh lên một tầng nước bởi linh cảm mơ hồ về điều chẳng lành đang đến gần.
"Không cần." Văn Đế chậm rãi nhắm mắt, hồi lâu mới thở ra một tiếng thật khẽ:
"Nhiều năm qua, trẫm đã thiếu nợ hắn quá nhiều. Trẫm sợ... đứa trẻ ấy sẽ oán hận trẫm."
"Còn những người khác," Hắn mỉm cười yếu ớt, "Kẻ thì lắm điều tranh cãi, người lại khiến lòng thêm mệt mỏi."
"...Ngươi đỡ trẫm nằm xuống."
Tang Lam cẩn thận dìu đỡ Văn Đế tựa vào gối, động tác nhẹ như sợ làm tổn thương thân thể đã quá đỗi suy nhược kia. Mà vị quân vương nằm đó, tựa hồ vì đoạn trò chuyện vừa rồi mà hao kiệt toàn bộ khí lực.
Đế Vương khép mắt, hồi lâu vẫn không có động tĩnh.
Mãi đến khi Tang Lam gọi đi gọi lại vài lần, Văn Đế mới khẽ mở mắt, chỉ hé ra một khe nhỏ. Qua kẽ mắt hẹp ấy, Tang Lam không còn thấy thần thái sáng rõ từng hiện lên nơi vị đế vương y vừa mới diện kiến không lâu.
"Phụ hoàng... Hoài Sách ngài ấy, hẳn là sẽ không oán trách người." Tang Lam cố nén nỗi nghẹn nơi cổ họng, khẽ khàng nói: "Người cũng là... phụ thân mà ngài ấy lấy làm kiêu hãnh nhất."
"Trẫm... tin ngươi."
Rất lâu sau đó, Văn Đế mới nhẹ đáp, thanh âm đã trở nên mong manh đến mức tựa hồ một sợi khói lẻ loi giữa hoàng hôn, mờ dần theo ánh tịch dương sắp lụi tàn.
"Ngươi đi đi... Trẫm mỏi mệt rồi, nên nghỉ một chút."
"...Trẫm nghe thấy Trường Liên... đang gọi trẫm."
Khi Tang Lam bước ra khỏi điện, cơn gió thu tiêu điều thổi tới, lành lạnh mà thê lương. Từng tiếng bước chân vội vã vọng đến từ xa, vừa nhẹ nhàng, lại vừa gấp gáp.
Y lặng lẽ đứng đó, chưa kịp xoay người thì đã nghe từ phía sau điện vang lên tiếng cung nhân hoảng loạn, lẫn trong đó là lời tuyên cáo bi ai vang vọng khắp cung đình.
Bầu trời vạn dặm phút chốc trở nên u trầm tĩnh lặng, như thể cũng đang tiếc thương, như thể cũng đang tưởng niệm - Một vị đế vương đã từng khai sáng một triều đại huy hoàng, giờ đây... đã lặng lẽ rời đi.
