1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 39

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Dưới lớp nọ chồng lớp kia những tầng áo cầu kỳ, hoa lệ đan xen trên nền gấm vóc, cuối cùng được cố định bằng một chiếc đai lưng màu ám kim. Từng chi tiết được mài giũa đến mức phản chiếu ánh sáng trên gương đồng, hiện lên bóng hình một thân ảnh đoan trang và thanh nhã.

 

Người trong gương khoác trên mình bộ triều phục hoàng hậu màu huyền sắc, ung dung hoa quý. Dung nhan rực rỡ được y phục che lấp phần nào, trở nên trang trọng và trầm ổn. Chỉ có điều duy nhất không hài hòa với dáng vẻ nghiêm chỉnh ấy là dấu đỏ lờ mờ nơi cổ và đôi mắt vẫn còn vương chút hơi ẩm chưa tan.

 

Tang Lam chăm chú nhìn vào gương đồng phía trước, chớp mắt nhẹ nhàng, hình ảnh trong gương cũng theo đó mà khẽ chớp mắt.

 

Từ khi tới Đại Thịnh, đây là lần đầu tiên y khoác lên mình trang phục phức tạp và nặng nề đến vậy. Trong sự mới lạ ấy cũng có chút nhẹ nhõm — may mắn thay, không phải ngày nào cũng phải ăn mặc như thế.

 

Trong lúc thay y phục, chuỗi dây vàng nơi cổ tay Tang Lam khẽ rung, phát ra những âm thanh rất nhỏ theo từng cử động. Nhưng các cung nhân đứng phía sau, đang chỉnh lại vạt áo cho y, dường như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú trải váy cho ngay ngắn, sau đó cung kính cúi đầu đứng ở hai bên.

 

"Hoàng hậu của trẫm, đẹp tuyệt trần."

 

Giọng nói trầm thấp, trong trẻo mà dịu dàng chậm rãi vang bên tai, khẽ khuấy lên những hạt bụi li ti trong không khí.

 

Một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo, Tạ Lưu Đình đặt cằm lên vai y, ánh mắt mang theo ý cười không rời khỏi bóng người phản chiếu trong gương.

 

Ngay khi hắn tới gần, hai cung nhân lập tức cúi thấp đầu hơn nữa, sau đó lặng lẽ rút lui khỏi điện và khép cửa lại.

 

Cảm giác ấm áp và ẩm ướt truyền đến, Tang Lam để mặc Tạ Lưu Đình hôn lên cổ, nụ hôn lưu luyến dần tiến về phía trước, chậm rãi mà chiếm lấy hơi thở của y.

 

Như thể một loài rắn độc đang trườn lên li3m láp, lông mi Tang Lam khẽ run, rồi chậm rãi thả lỏng thân thể.

 

Nụ hôn này kéo dài hơn bình thường. Trong lúc môi răng giao triền, Tang Lam xoay người, thuận thế vòng tay ôm lấy cổ Tạ Lưu Đình, thậm chí ngửa đầu, hé môi, để mặc người kia đẩy sâu thêm nụ hôn nồng nàn.

 

Khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Tang Lam khẽ thở d ốc, chống vào ngực Tạ Lưu Đình đẩy hắn ra một chút. Theo bản năng, y đưa đầu lưỡi li3m đi sợi tơ bạc mơ hồ nối giữa hai người.

 

Hành động vô tình ấy khiến ánh mắt Tạ Lưu Đình tối lại. Hắn liền siết chặt eo Tang Lam, cúi đầu muốn tiếp tục hôn, nhưng bị y phản ứng rất nhanh, đưa tay chắn trước ngực hắn, đẩy ra một khoảng.

 

Tang Lam nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay Tạ Lưu Đình, lùi lại vài bước. Giữ một khoảng cách không xa, y chăm chú đánh giá nam nhân trước mặt từ trên xuống dưới.

 

Tựa như để phù hợp với y phục của y, hôm nay Tạ Lưu Đình cũng đặc biệt khoác lên người bộ triều phục đế vương huyền sắc. Ngoại bào thêu hình rồng vàng bay lượn giữa những tầng mây, vừa đoan chính trang nghiêm, lại vừa tôn lên khí thế không thể kiềm chế toát ra từ con người hắn. Dưới lớp tay áo rộng thùng thình, phần duy nhất lộ ra — đôi tay ấy:

 

Làn da trắng nhợt, ngón tay thon dài tao nhã, xương cốt như trúc non vừa mới mọc, khi buông thõng thì những đường gân xanh hiện rõ như dòng sông nối tiếp nhau. Nhìn qua có vẻ mảnh khảnh, song Tang Lam hiểu rõ bên trong ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh.

 

Tang Lam ngắm nhìn dáng vẻ đoan trang lúc này của Tạ Lưu Đình rất lâu, như thể muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào trong tâm trí. Tạ Lưu Đình thì chỉ đứng yên tại chỗ, mỉm cười dịu dàng, để mặc y nhìn ngắm không hề ngăn cản.

 

Bất chợt, Tang Lam khẽ động, chậm rãi bước về phía trước. Trong lúc tiến lại gần Tạ Lưu Đình, y đồng thời đưa tay tháo đai lưng bên hông. Những ngón tay thon dài linh hoạt khéo léo cởi từng lớp đai lưng, y phục trên người cũng theo đó mà lần lượt buông lơi, để mặc từng tầng hoa phục dần dần rơi xuống, cuối cùng để lộ ra đôi vai trơn bóng, mềm mại như ngọc.

 

Từng bước y đi tới, triều phục kéo dài trên mặt đất, nhìn từ xa giống hệt chiếc đuôi lộng lẫy của một con khổng tước đang xòe cánh.

 

Đến khi đứng trước mặt Tạ Lưu Đình, trên người y chỉ còn lại chiếc áo đơn mỏng manh, nửa vắt hờ hững trên cánh tay.

 

Trầm mặc một lúc, Tang Lam đón lấy ánh mắt tối sâu khó lường của Tạ Lưu Đình, chân trần nhẹ nhàng đặt lên mũi ủng của hắn. Một tay y khẽ móc lấy chiếc khóa vàng nơi thắt lưng của nam nhân, dùng lực rất nhẹ kéo hắn nghiêng về phía mình, tay kia vòng ra sau xoa nhẹ gáy hắn. Y ngẩng đầu, in lên phần cằm sắc nét của đối phương một nụ hôn ướt át dịu mềm.

 

Yết hầu Tạ Lưu Đình khẽ chuyển động, giọng nói vang lên theo từng động tác của Tang Lam, mang theo chút khàn đục và trầm thấp như bị khơi gợi:

 

“...Hoàng hậu đây là đang định làm gì?”

 

Dạo gần đây, dù Tang Lam không hề chống cự những hành động thân mật của hắn, thậm chí còn tỏ ra khá phối hợp, nhưng chủ động như lúc này vẫn là lần đầu tiên.

 

“Ừm?”

 

Tang Lam nghe vậy nghiêng đầu, như thể không hiểu ý, môi đỏ ẩm ướt dừng lại nơi má Tạ Lưu Đình, khẽ mở rồi phả ra một hơi thở mềm nhẹ, chậm rãi:

 

“Dùng cách nói của người Trung Nguyên các ngài — ta đang quyến rũ ngài.”

 

Y nở nụ cười mang theo vẻ trêu chọc dịu dàng: “Thế nào, bệ hạ muốn để ta ‘câu’ lên không?”

 

Hàng mi cong dài khẽ nâng, trong đôi mắt phảng phất sóng nước lay động, ánh nhìn như mang theo ý tình mông lung. Mấy ngày liên tiếp cùng hắn h0an ái để lại dấu vết mơ hồ trên thân thể Tang Lam, khiến mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của y đều ngập tràn vẻ quyến rũ không thể kìm nén.

 

Tạ Lưu Đình cụp mắt, lòng bàn tay chậm rãi siết chặt lấy tấm lưng trần mềm mại của y...

 

"Hoàng hậu chủ động như vậy, trẫm cầu còn không được."

 

Một ngày trôi qua, quan hệ giữa hai người dường như lại trở nên thân mật và ôn hòa, giống như mọi tranh chấp trước kia chưa từng tồn tại, tất cả đều được xóa nhòa.

 

Thế nhưng, chỉ hai ngày trước khi đại điển sắc phong Hoàng hậu diễn ra, Tang Lam lại đột ngột ngã bệnh.

 

Trong tẩm điện nơi đế vương cư ngụ, toàn bộ ngự y trong cung đều bị Tạ Lưu Đình triệu tập đến. Thế nhưng sau khi lần lượt bắt mạch cho Tang Lam, ai nấy đều cúi rạp người xuống, quỳ sát thành một mảng, không một ai dám thở mạnh.

 

"Rốt cuộc Hoàng hậu mắc phải bệnh gì?"

 

Tạ Lưu Đình cất tiếng hỏi, giọng không lớn, nhưng ẩn chứa trong đó là hàn ý khiến người ta lạnh thấu tim. Khuôn mặt vốn luôn ôn hòa lúc này đã mất đi vẻ dịu dàng thường thấy, nét mặt trầm trọng và lạnh lẽo khiến người đối diện không thể ngẩng đầu.

 

Cuối cùng, vị ngự y đứng đầu thái y viện sau một hồi chần chừ mới lên tiếng:

 

"Không giống bệnh thường, thưa bệ hạ… rất có thể… là trúng độc."

 

Lời vừa dứt, cả tẩm điện rơi vào một khoảng lặng ngột ngạt nặng nề.

 

"Độc?"

 

Vị đế vương trẻ khẽ lặp lại, giọng vẫn bình thản, nhưng nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra có chút run nhẹ bên dưới lớp bình tĩnh ấy.

 

"Độc gì?"

 

Vị ngự y kia bị ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Tạ Lưu Đình dọa cho hồn bay phách lạc, quỳ rạp trên mặt đất, run giọng đáp:

 

“Loại… loại độc này vô cùng hiếm thấy, dường như xuất xứ từ dị vực truyền vào… còn lại… thần… thần thực sự không rõ…”

 

“Không rõ?”

 

Những lời này chẳng khác nào một nhát đao sắc bén, lập tức cắt đứt sợi dây cảm xúc vốn đang căng như dây đàn trong lòng Tạ Lưu Đình.

 

“Nếu đã không rõ, vậy giữ các ngươi lại để làm gì!”

 

Lời vừa dứt, đế vương đột nhiên nổi giận, uy thế như núi ép tới khiến toàn bộ người trong điện đều không dám thở mạnh, đầu rạp càng thấp, thân thể run rẩy không thôi.

 

Thế nhưng không khí căng như dây cung ấy chỉ giằng co trong chốc lát. Một tiếng rên khẽ từ người trên long sàng vang lên, khiến tầng uy áp đang phủ khắp tức thì tan biến.

 

Tang Lam khẽ giãy giụa mở mắt. Tầm nhìn của y lúc này đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng khuôn mặt đang hiện ra trước mắt mình chính là Tạ Lưu Đình.

 

“Bệ hạ…” Y hé môi gọi, nhưng chỉ phát ra tiếng thở mỏng manh.

 

Thiếu niên vốn tràn đầy sinh lực và tinh thần, nay sắc mặt tái nhợt như giấy, tựa đoá hoa bị vùi dập trong cơn mưa lớn, không còn sức sống, chỉ có thể nằm bất động trên giường. Mồ hôi vì đau đớn mà thấm ướt toàn thân y, cũng khiến lòng Tạ Lưu Đình nhói đau.

 

“Tháp Tháp, tỉnh rồi sao?.”

 

Hắn khom người, nhẹ giọng gọi bên tai người kia.

 

Tạ Lưu Đình cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tang Lam như sợ làm y đau, thấp giọng trấn an:

 

“Sẽ không sao đâu.”

 

“Đừng sợ.”

 

“Ta biết.” Tang Lam gắng sức cong môi, khẽ khàng nhắm mắt, giọng nói cũng nhẹ như gió thoảng:

 

“Ta tin ngài.”

 

“Ta không sợ.”

 

Hắn ngừng lại chốc lát, rồi lại chậm rãi nói:

 

“Ngài cũng đừng sợ.”

 

Lời nói ấy, từ miệng y cất lên, lại như một nhát dao sắc lạnh xé thẳng vào tim gan Tạ Lưu Đình.

 

Không có gì tàn nhẫn hơn việc nhìn người mình yêu chịu đựng đau đớn, mà bản thân lại không có bất kỳ cách nào để cứu vãn — thứ bất lực ấy khiến người ta tuyệt vọng đến tột cùng.

 

“Đều do ta…”

 

Trong mắt Tạ Lưu Đình không thể ngăn nổi hơi nước dâng lên, hắn cúi đầu, trán khẽ áp lên mu bàn tay Tang Lam, giọng khàn đặc ngập tràn hối hận:

 

“Thật xin lỗi…”

 

Trong tiếng thì thầm liên tục đó, Tang Lam khẽ rút đầu ngón tay, giọng nói như tơ:

 

“Không trách ngài…”

 

Lời này khiến Tạ Lưu Đình khựng lại. Đôi mắt đầy đau đớn của hắn dịu xuống nhìn người nằm trước mặt, rồi lập tức xoay đầu, ánh mắt chuyển lạnh như băng:

 

“Đi tra— điều tra đến cùng là kẻ nào dám hạ độc Hoàng hậu. Cho dù phải dùng nghiêm hình tra khảo, cũng phải ép kẻ đó giao ra giải dược.”

 

“Hơn nữa— Thái Y Viện trong ba ngày phải chế ra giải dược.”

 

“Nếu không…”

 

Giọng hắn trầm xuống như tiếng sấm áp sát:

 

“Kết cục, cũng sẽ như thế này.”

 

Lời vừa dứt, chiếc bình sứ khắc hoa cách đó không xa liền nổ tung thành bụi phấn giữa không trung.

 

Chứng kiến cảnh ấy, toàn bộ người trong điện đều đổ mồ hôi lạnh, không ai dám cất lời.

 

Sắc mặt của đế vương như thế, khiến tất cả đều dâng lên một nỗi dự cảm đáng sợ trong lòng — nếu Hoàng hậu thật sự xảy ra chuyện, e rằng cả hoàng cung này… sẽ phải chôn cùng.

 

Nghi thức phong hậu vốn đã được chuẩn bị chu toàn, nay vì chủ nhân lâm bệnh mà buộc phải tạm hoãn.

 

So với một nghi lễ hình thức, điều khiến Tạ Lưu Đình canh cánh trong lòng hơn chính là thân thể Tang Lam. Hắn gần như dùng hết mọi cách, không tiếc tiền tài lẫn nhân lực, để chữa trị bệnh tình cho người kia.

 

Tin tức tân đế không tiếc quốc khố, khắp nơi cầu y cứu chữa cho Hoàng hậu nhanh chóng truyền khắp dân gian. Thế nhưng dù có không ít danh y vào cung chẩn trị, lại không một ai đưa ra được phương pháp cứu chữa.

 

Bệnh tình Tang Lam mỗi ngày một nặng, thời gian tỉnh táo cũng dần ít đi. Đôi khi, y trong cơn mê sẽ ngừng thở hồi lâu, thường khiến người đàn ông canh giữ bên giường sợ đến đỏ mắt, chỉ có thể khẽ hôn, dỗ dành mà đánh thức y. Chỉ đến khi nghe được tiếng đáp lại mong manh như tiếng muỗi, hắn mới có thể thở phào một chút, tiếp tục dịu dàng dỗ dành đối phương yên giấc.

 

Thỉnh thoảng, giữa lúc mê man và tỉnh táo, Tang Lam vẫn có thể cảm nhận được nụ hôn dịu dàng in giữa trán, cùng bàn tay chậm rãi vỗ về sống lưng — tất cả đều đến từ người kia.

 

Khoảng thời gian này, Tạ Lưu Đình hầu như gác bỏ hết thảy chính sự, không thượng triều, không nghị sự, ngày đêm không rời khỏi tẩm điện, tự tay chăm sóc người bệnh.

 

Đau đớn và lo lắng không ngừng giày vò tinh thần hắn, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy hẳn đi — so với người đang bệnh, thậm chí còn xanh xao mỏi mệt hơn gấp bội.

 

Ban đầu, còn có đại thần khẩn cầu ngoài điện, mong bệ hạ quý trọng long thể, chấn chỉnh triều cương. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ điên cuồng của vị đế vương trẻ, bọn họ dần dần không dám nói thêm lời nào.

 

Gặp rồi mới biết — thế nào là quân tử thủ lễ, ác nhân tận cốt.

 

Có lần, Tạ Lưu Đình nhân lúc Tang Lam hôn mê, một mình bước qua trăm bậc đá đến vân đỉnh Thiên cung, mỗi bước một lạy, trán rỉ máu, cả người dính đầy bùn đất, quỳ gối trước thần phật cầu nguyện cho người kia được bình an.

 

Trở về, hắn đứng trước bá quan, ánh mắt hờ hững, bên môi nở một nụ cười lãnh đạm mà ưu nhã:

 

“Triều chính? Bách tính?”

 

“Bọn họ có rất nhiều người quan tâm.”

 

“Muốn trẫm vì thiên hạ mà lo nghĩ… nhưng ai từng vì trẫm mà nghĩ cho Tháp Tháp — cho thê tử của trẫm?”

 

“Trẫm không để cử quốc bách tính vì Hoàng hậu cầu phúc, đã là nhân từ.”

 

Từ đó về sau, thiên hạ đều biết —
Vị đế vương trẻ ấy, coi trọng đế hậu chi tình hơn cả giang sơn xã tắc.

 

Khi ấy y nói “Ta tin tưởng ngài”, là bởi trong lòng y hiểu rõ — sau lưng y là vực sâu tử vong trải rộng, nhưng nếu là Tạ Lưu Đình, ắt sẽ có cách bảo toàn gia quốc cho y, phục hồi thân phận vốn có.

 

Chỉ là, cơn thịnh nộ của đế vương luôn kéo theo máu đổ thịt rơi, chẳng ai dám dễ dàng khiêu khích.

 

Y, cuối cùng vẫn là lợi dụng ái tình mà Tạ Lưu Đình dành cho mình.

 

Không có giải dược, bọn họ chỉ có thể dùng dược vật áp chế độc tính, miễn cưỡng giảm nhẹ đau đớn cho Tang Lam.

 

Đến ngày thứ bảy sau khi Tang Lam ngã bệnh, giống như đêm hôm ấy lần đầu gặp gỡ, y dựa vào lòng Tạ Lưu Đình, hiếm hoi có được một khoảng thời gian tỉnh táo dài hơn mọi khi.

 

Y hơi nghiêng đầu, tránh đi chén thuốc được đưa tới trước mặt, không đợi người kia lên tiếng dỗ dành đã nhẹ nhàng nói: “Đắng lắm.”

 

“Tháp Tháp ngoan.” Tạ Lưu Đình khẽ cụng trán vào tóc mai của y, dịu dàng dỗ dành: “Chỉ uống một chút thôi, uống rồi sẽ không còn đau nữa.”

 

Tang Lam rũ mắt, không lên tiếng. Rất lâu sau, mới khẽ khàng mở miệng:

 

“Tạ Lưu Đình, ngài cho ta một viên đường… ta sẽ uống.”

 

Cách một khoảng thời gian, Tạ Lưu Đình sẽ lại đưa cho y một viên kẹo nhỏ. Nhưng trong suốt thời gian Tang Lam trúng độc, đã rất lâu rồi y chưa từng được nếm vị ngọt ấy nữa — chỉ còn lại chiếc lọ bằng lưu ly trống rỗng, đơn độc nằm im ở một góc tủ bên giường.

 

“Ngài lại đi mua cho ta một ít đi,” hắn khẽ nói, “giống như lúc ta lần đầu tiên sinh bệnh… được không?”

 

Nói rồi, y khép mắt lại, yên lặng chờ đợi câu trả lời từ Tạ Lưu Đình. Y không lo lắng, bởi y biết rõ mình sẽ không thất vọng.

 

“…… Được.”

 

Tạ Lưu Đình buông chén thuốc, dịu dàng đặt Tang Lam nằm xuống, cẩn thận đắp lại góc chăn rồi cúi người khẽ hôn lên trán y.

 

“Ta sẽ quay về rất nhanh.”

 

“Tháp Tháp nhất định phải đợi ta.” Dừng một nhịp, hắn lại sửa lời, giống như bất chợt đổi ý: “Nếu mệt quá… thì ngủ trước một lát cũng được.”

 

Tang Lam nghe vậy, lông mi khẽ rung động.

 

“…… Ừm.”

 

Tạ Lưu Đình vừa rời khỏi không lâu, Chước Thanh đã nhẹ giọng bước vào tẩm điện, đỡ Tang Lam dùng thuốc áp chế độc tố. Đợi dược lực ổn định, y được Từ Phong cõng đi, hướng về ngựa xe đã chuẩn bị từ trước.

 

Để tránh bị người phát hiện, Chước Thanh và Chước Hoa lưu lại trong cung. Chỉ có Từ Phong và Từ Ảnh âm thầm hộ tống y rời đi.

 

Y đến khi tay trắng, không mang theo gì cả. Mà lúc rời đi, cũng chỉ mang theo chiếc lọ lưu ly đựng đường kia — món quà từng được Tạ Lưu Đình tặng.

 

“Ôn công tử bên kia đã tỏ rõ sẽ tận lực giúp điện hạ kéo dài thời gian.” Chước Thanh đỡ Tang Lam lên xe ngựa, cố giấu đi sự ướt át nơi khóe mắt, giọng nói ôn hòa dặn dò: “Nguyện điện hạ một đường bình an.”

 

Tang Lam nghe xong thì khẽ sững người.

 

—— Dường như không lâu trước đó, chính y cũng từng nói lời tương tự với Tạ Lưu Đình.

 

“Ừm.”

 

Y khẽ đáp.

 

Mãi đến khi ngựa xe rời khỏi hoàng thành thật xa, thoát khỏi sự giày vò của dược tính, Tang Lam mới chậm rãi tỉnh táo lại. Y vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện ——

 

Tuyết từ lúc nào đã bắt đầu rơi.

 

Từng bông tuyết bị gió cuốn ào ạt lùa vào khoang xe, lạnh buốt khiến đầu óc Tang Lam trở nên rõ ràng, cũng khiến y bỗng nhiên nhớ ra ——

 

Thêm nửa tháng nữa thôi, là sinh thần Tạ Lưu Đình.

 

Đêm đen tĩnh lặng, một ngọn lửa dữ dội bùng lên, nuốt trọn tẩm điện lộng lẫy quý giá. Ánh lửa bừng cháy tận trời, tựa như muốn soi sáng cả chân trời.

 

Thế lửa lan nhanh đến mức khủng khiếp, dù huy động toàn bộ cung nhân cũng không thể nào khống chế.

 

Cho nên khi Tạ Lưu Đình chạy về, thứ hắn thấy được chỉ là tuyết bay đầy trời, cùng với giữa biển lửa là những mảnh xà nhà gãy đổ.

 

Ngọn lửa rực rỡ kia, tựa như Tang Lam từng rực rỡ chói mắt, giờ phút này lại khiến lòng người lạnh lẽo run rẩy.

 

Tạ Lưu Đình chỉ cảm thấy tim mình bị ném vào trong biển lửa, đau đớn thiêu đốt đến mức toàn thân trống rỗng, hoảng loạn đến tột cùng, như thể vừa chết đi một lần.

 

“Tháp Tháp……”

 

“Tháp Tháp!”

 

“Bệ hạ!”

 

“Mau cản bệ hạ lại!”

 

Thấy Tạ Lưu Đình không màng tất cả lao thẳng về phía tẩm điện đang cháy rực, cung nhân xung quanh vội vàng tiến lên ngăn cản, lại đều bị hắn dùng nội lực chấn lui.

 

Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm thị vệ ——

 

“Bệ hạ, thế lửa quá lớn, hơn nữa xà nhà đã sụp xuống, Hoàng hậu chỉ sợ đã……”

 

Lời còn chưa dứt, hắn liền bị Tạ Lưu Đình không chút lưu tình đẩy ngã.

 

Nam nhân hai mắt đỏ rực, thoạt nhìn tựa như Tu La đẫm máu bước ra từ địa ngục.

 

“Trẫm không tin.”

 

Lời vừa dứt, Tạ Lưu Đình liền tung người lao vào biển lửa.

 

Hắn lấy nội lực hộ thể, giữa biển lửa cuồng nộ mà tìm kiếm một vòng, lại trước sau không tìm thấy bóng dáng Tang Lam.

 

“Không có……”

 

“…… Vì sao?”

 

“Tháp Tháp của ta đâu?”

 

Trong biển lửa, người vốn vững vàng như tùng bách ấy bỗng chốc hiện ra vẻ thất thần. Đầu ngón tay trắng bệch dính đầy máu do bị các mảnh vụn bén nhọn cắt rách trong lúc tìm kiếm. Nước mắt vừa rơi liền bị khí nóng thiêu đốt bốc hơi không dấu vết.

 

Giây phút ý thức được không thể tìm thấy Tang Lam, Tạ Lưu Đình dường như đánh mất cả ý chí sống.

 

Mãi đến khi ảnh vệ hợp lực phong bế nội lực của hắn, mới miễn cưỡng kéo được người rời khỏi biển lửa.

 

Cuối cùng, trận hỏa hoạn cũng bị cơn đại tuyết cùng toàn bộ cung nhân hợp sức dập tắt. Tạ Lưu Đình đứng trước đống phế tích phủ đầy tro tàn, lặng lẽ nhìn mảnh hoang tàn vô tận.

 

Lúc ấy, ảnh vệ phụ trách điều tra quỳ một gối xuống bên người hắn, giọng trầm thấp mà căng thẳng bẩm báo ——

 

“Trước khi hỏa hoạn xảy ra, có người cố ý dẫn dụ cung nhân rời đi, sau đó tại cung Hoàng hậu đổ lân phấn, cho nên ngọn lửa mới lan nhanh như vậy. Sau khi lân phấn cháy sinh ra độc, bệ hạ mới vừa rồi tiến vào trong lửa, e là cần lập tức thỉnh Thái y…”

 

Lăng Nhất vẫn còn đang tiếp tục hồi báo, nhưng câu nói sau đó Tạ Lưu Đình đã hoàn toàn không còn nghe rõ. Trong đầu hắn, chỉ quanh quẩn một ý niệm ——

 

Lân phấn thiêu đốt, độc khí lan tràn, khi ấy tiểu sư tử của hắn sẽ đau đớn đến mức nào? Ngay cả giãy giụa cũng không thể…

 

Vừa nghĩ đến đây, phảng phất như có vật nặng nện thẳng vào gáy, trước mắt hắn bỗng nhiên lóe trắng, cả người run lên, ngay sau đó không thể khống chế mà phun ra một ngụm máu tươi từ cổ họng.

 

“Bệ hạ!”

 

Người vừa rồi còn đứng thẳng như tùng lập tức cong eo quỳ rạp xuống, thân hình không khống chế nổi mà ngã ngồi trên mặt đất, liên tiếp ho ra máu.

 

Cảnh tượng này dọa cho cung nhân hồn phi phách tán, tưởng rằng là do hắn hít phải độc khí trong lúc cháy mà phát tác, cuống quýt chạy đi gọi Thái y.

 

Âm thanh hỗn loạn quanh người dần dần trở nên xa vắng, Tạ Lưu Đình trong lúc hoàn toàn ngã xuống, trước khi khép lại hai mắt, ánh nhìn cố chấp vẫn dừng về phía phương hướng nơi Tang Lam từng tồn tại.

 

Về sau sử quan ghi chép như sau ——

 

Thanh Cùng nguyên niên, ngày mồng hai tháng mười một, đêm đó, tuyết lớn đổ về, Thanh Tâm Điện bỗng dưng phát hỏa, đế hậu mất tích.

 

Tân đế đại bi, chỉ một đêm, tóc bạc phủ đầu.

background
TrướcSau