1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 42-1

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Trận loạn bộ tộc trên thảo nguyên Mạc Bắc giằng co suốt gần hai tháng, cho đến khi Tang Lam bắt sống được Thác Đồ, phản quân mất đi thủ lĩnh, chẳng mấy chốc liền tan rã, chia năm xẻ bảy, cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn dưới vó ngựa thiết kỵ vương triều.

 

Vì vậy, cục diện phản loạn và dã tâm mưu nghịch cũng chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày đã được dẹp yên toàn bộ.

 

Gần như cùng lúc, tân đế Đại Thịnh ban ra chiếu thư, công bố thân phận thực sự của Hoàng hậu đã khuất - kỳ thực là vương tử Mạc Bắc, đồng thời truy phong thụy hiệu và cử hành quốc tang trọng thể.

 

Bởi vì hành vi điên cuồng của Tạ Lưu Đình trước đó, văn võ bá quan trong triều không một ai dám dị nghị, càng không ai dám đề nghị triều đình làm rõ sự việc với Mạc Bắc. Suy cho cùng, chẳng ai muốn chọc giận vị quân vương sau khi Hoàng hậu "băng hà" liền trở nên khó dò hỉ nộ này.

 

Cũng trong khoảng thời gian đó, sau khi bình định phản loạn, Mạc Bắc vương thuận thế thoái vị, tuyên bố truyền ngôi cho trưởng công chúa Tang Lan, đồng thời giao phó toàn bộ trọng trách cải tổ thảo nguyên lại cho nàng.

 

Từ đó, vùng thảo nguyên từng bị máu tươi nhuộm đỏ dưới gió lớn và tuyết trắng ấy, cuối cùng cũng đón chào một chủ nhân mới - người trẻ tuổi, ngồi trên lưng ưng, kế thừa vương tọa của phương bắc.

 

Sau khi theo vương quân bình định xong cuộc phản loạn, Tang Lam rốt cuộc cũng hồi triều, gặp lại người thân đã xa cách gần một năm.

 

Tuyết đầu mùa vừa rơi, ánh trăng bạc treo cao trên trời. Vó ngựa giẫm qua lớp tuyết trên bụi cỏ hai bên đường, vang lên âm thanh giòn giã.

 

Tang Lam cưỡi ngựa đi đầu, xuyên qua màn tuyết bay lả tả, từ xa đã trông thấy ba bóng người đang đứng chờ trước doanh trướng.

 

Y lập tức xuống ngựa, cất bước chậm rãi mà dồn dập chạy tới.

 

Tà áo nhuốm máu theo nhịp bước gấp gáp mà vẽ thành một đường cong mềm mại như trăng tròn giữa trời đêm, áo choàng phập phồng, mái tóc dài đen nhánh xen lẫn những hạt trắng phất phơ giữa nền tuyết mỏng.

 

"A phụ, a mẫu, a tỷ."

 

Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên, xa xôi mà ấm áp, chậm rãi xua tan hàn ý đang lơ lửng trong không khí.

 

Tang Lam nhẹ nhàng thở hắt ra hai hơi, hơi thở hóa thành từng đợt sương trắng mờ mịt trước mắt, đôi mắt y sáng ngời như những vì tinh tú nhấp nháy nơi chân trời.

 

Y đứng giữa vùng đất bị tuyết dày bao phủ, trên người chỉ mặc chiếc áo nhạt màu, nhưng lại rực rỡ nổi bật như một ngọn lửa bừng cháy.

 

Mà ba người y vừa cất giọng gọi, gương mặt đều hiện lên nụ cười ấm áp như ánh dương đang từ từ tan chảy lớp tuyết giá lạnh.

 

Mạc Bắc vương vẫn giữ vẻ trầm ổn, gương mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ. Chỉ có ánh mắt nhìn Tang Lam là pha lẫn nửa phần vui mừng, nửa phần an ủi - một vị phụ thân đang nhìn hài tử của mình đơn độc chinh chiến trở về.

 

Vương hậu bên cạnh thì không kiềm được mà bước lên một bước, ánh mắt nhu hòa, nắm tay Tang Lam tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới.

 

Bốn mắt nhìn nhau, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng, tất cả hóa thành một câu thực khẽ khàng:

 

"Bình an trở về là tốt rồi."

 

Nữ tử phía sau Mạc Bắc vương cũng rũ mắt, khẽ gật đầu với biên độ rất nhỏ.

 

Tựa như hạt giống đã từng bị gió thổi bay khắp nơi, nay cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống, lặng lẽ chìm vào trong tầng đất ẩm dày.

 

Mãi đến lúc này, Tang Lam mới thật sự có được cảm giác quay về quê nhà.

 

"A Lam chuyến này đến Đại Thịnh trở về, thân thủ vẫn như trước, không hề suy giảm a."

 

Tang Lan nhìn đệ đệ mình dường như cao hơn lần trước gặp mặt một ít, khóe môi nở nụ cười, đưa tay tiến lên, không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ lên lưng y.

 

"Nghĩ chắc ngày thường không có bỏ bê luyện võ chứ?"

 

Tang Lam - kẻ vì sống trong cảnh quá yên bình mà lười biếng suốt một thời gian - không biêt nên nói gì: "......"

 

Y chỉ cười khan, không để lộ ra chút sơ hở nào, sau đó dứt khoát chuyển đề tài:

 

"A tỷ cũng vậy, lúc ra tay vẫn thật kiêu dũng như trước."

 

"Nói đến chuyện này, lần phản loạn này, có phải cũng nằm trong tính toán của phụ hoàng?"

 

Lời vừa dứt, sắc mặt ba người còn lại thoáng thu liễm, cuối cùng vẫn là vương hậu nhẹ thở dài một hơi, nói:

 

"Chuyện này dài lắm, bên ngoài gió lớn, A Lam nếu muốn biết rõ, vẫn nên vào trong trướng sưởi ấm trước rồi hẵng nói."

 

Vì vậy, cả đoàn người cùng tiến vào phía trong, Tang Lam cũng rốt cuộc biết được toàn bộ quá trình sự việc.

 

Thì ra, kế hoạch mưu phản của Thác Đồ đã được nung nấu từ rất lâu trước đó. Tuy hắn che giấu vô cùng kỹ lưỡng, nhưng vẫn bị thuộc hạ do Mạc Bắc vương âm thầm phái đi phát hiện manh mối.

 

Kế hoạch ban đầu của Thác Đồ là sử dụng thủ đoạn khiến Tang Lan lâm vào hôn mê dài ngày. Hắn tính rằng để tránh bị Đại Thịnh chất vấn việc hôn sự không thành, Mạc Bắc vương sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Tang Lam thay mặt tỷ tỷ tiến đến Đại Thịnh. Như vậy, cả hai vị vương trữ đều tạm thời mất đi quyền kế thừa ngôi vị, và hắn có thể thuận thế khiến người thừa kế xuất thân từ bộ tộc khác lên thay.

 

Thế nhưng Mạc Bắc vương lại mệnh Tang Lan tương kế tựu kế, giả vờ trúng kế mà rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó đưa Tang Lam xuất phát đến Đại Thịnh, khiến Thác Đồ tin rằng âm mưu của mình đã thành, từ đó buông lỏng cảnh giác. Mãi đến khi toàn bộ hệ thống mật tuyến đã bị nắm trong tay, Tang Lan mới "tỉnh lại" từ cơn mê giả tạo ấy.

 

Sau khi nghe xong, Tang Lam trầm mặc rất lâu. Trong khoảnh khắc, y thậm chí không biết phải mở miệng từ đâu.

 

Nguy cơ bị Đại Thịnh vấn tội và mối họa phản loạn đều được giải quyết trong một lần, hơn nữa còn nhân cơ hội này thanh trừng tận gốc những kẻ ăn bám trong bộ tộc - theo lý, y hẳn là nên cảm thấy vui mừng, mà quả thực trong lòng cũng có vui mừng.

 

Chỉ là, phía sau những cảm xúc quang minh và hào sảng đó, Tang Lam vẫn khó tránh khỏi dâng lên một tia mất mát mơ hồ.

 

Bọn họ mưu tính kín kẽ, kế hoạch chu toàn, gần như không có bất kỳ sơ hở nào - duy chỉ có điều, trong mọi toan tính ấy, lại chưa từng có sự hiện diện của y. Thậm chí, không một ai từng nói qua với y dù chỉ nửa lời.

 

Ngay khi y còn đang yên lặng cân nhắc, người đang ngồi trên chủ vị - Mạc Bắc vương - rốt cuộc cũng mở miệng, giọng chậm rãi mà ôn hòa:

 

"Thật ra, nếu hắn hạ độc là loại có thể lập tức đoạt mạng Lan nhi, trẫm tuyệt đối sẽ không để con bắt sống hắn, mà là phải giết ngay tại chỗ."

 

"Đó là lẽ đương nhiên." Tang Lam rũ mắt, sắc mặt không đổi, chỉ nhàn nhạt đáp:

 

"Nếu quả thực như thế, không cần phụ vương phân phó, nhi thần cũng nhất định sẽ làm như vậy."

 

Bờ sông Ô Lan, gió lớn phần phật, sương tuyết nặng trĩu khiến những cọng cỏ cứng cáp cũng bị ép cong mình. Cả vùng đất đều bị bao phủ bởi một màu trắng vô biên thuần khiết.

 

Tang Lam ngồi xổm nơi mép sông, chậm rãi đưa tay chạm vào lớp băng dày trên mặt nước đã đóng lại, mí mắt cụp xuống, lặng lẽ nhìn về một điểm phía bờ bên kia, thần sắc thất thần.

 

Cảm giác lạnh lẽo tê dại từ lòng bàn tay truyền lên, khiến tâm trí y cũng dần trở nên bình tĩnh.

 

Chẳng bao lâu, có người lặng lẽ tiến đến bên cạnh y, giọng nói ôn hòa vang lên từ đỉnh đầu:

 

"Con từ nhỏ đến lớn, hễ có tâm sự là lại chạy đến chỗ này. Mỗi lần chạm đến dòng nước Ô Lan, tâm tình liền dường như tốt hơn rất nhiều."

 

Tang Lam nghe vậy khẽ chớp mắt, ngẩng đầu lên: "A mẫu."

 

"Còn đang giận chúng ta vì không nói cho con biết chuyện?"

 

Tang Lam thu lại ánh nhìn, không nói lời nào.

 

Gió nơi bờ sông ngày càng lớn, từng cơn cuốn qua như những lưỡi dao sắc bén, xẹt qua làn da đau rát. Trước sức mạnh thiên nhiên, lời nói của con người bỗng trở nên nhỏ bé và mong manh lạ thường.

 

"...... Thật ra sau khi suy nghĩ kỹ, chúng ta mới cảm thấy không nói ra có lẽ là lựa chọn tốt nhất." Vương hậu khẽ thở dài, từ tốn nói:

 

"Con từ nhỏ đã có tinh thần trách nhiệm, bên ngoài tuy có vẻ ham chơi, tản mạn, nhưng trong xương lại cực kỳ chín chắn và cẩn trọng. Nếu khi đó nói rõ với con, chỉ e con sẽ chẳng thể yên lòng ở lại Đại Thịnh, sớm muộn gì cũng tìm cách trở về."

 

"Chi bằng cứ để con rời đi như thế -- tuy nói lần này đối với Mạc Bắc mà xem là một hồi sỉ nhục, nhưng cũng là một cơ hội hiếm có. Không còn gánh vác nặng nề, A Lam chuyến này có thể tự do ngắm nhìn phong cảnh và nhân tình nơi xứ người, khác biệt với Mạc Bắc."

 

Vương hậu nói rồi nở một nụ cười dịu dàng,

 

"Chỉ là... khiến con thấy tủi thân lắm, phải không?"

 

Tang Lam khựng lại, lúc này mới chợt nhận ra cảm giác xót xa mơ hồ trong lòng mình rốt cuộc đến từ đâu.

 

Thì ra... là vì tủi thân.

 

Rõ ràng trước nay chưa từng là người dễ vì chuyện như thế mà để bụng, vậy mà giờ đây, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng lại sinh ra một chút "kiều khí" - như thể được ai đó dỗ dành, chiều chuộng, liền chẳng kìm được muốn làm nũng.

 

"...... Con xin lỗi." Y khẽ cúi đầu.

 

"A Lam sao lại phải xin lỗi?"

 

Vương hậu nhẹ nhàng cười,
"Con trưởng thành rồi, còn chịu quay về làm nũng với ta, là ta nên vui mới phải."

 

"Hơn nữa nhìn dáng vẻ con ở Đại Thịnh, xem ra cũng sống rất tốt, như vậy chúng ta mới có thể yên lòng."

 

Từng nghĩ rằng sau lần đó, y sẽ trở nên tiều tụy khiến người xót xa, không ngờ lại ngược lại - so với ban đầu, càng thêm sáng rỡ chói mắt, như là được người tỉ mỉ chải chuốt bộ lông vũ, cẩn thận bao bọc và bảo hộ, trở nên thanh lệ mà rực rỡ.

 

"Vâng." Tang Lam mím môi, ngón tay vô thức khẽ cuộn lại rồi lại thả ra trên mặt băng, "Đại khái... đã gặp một người cũng coi như không tệ."

 

Vương hậu nghe vậy, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy. Bà nhớ tới khi Tang Lan hồi phủ từng mập mờ nói mấy câu với mình, lúc này liền bắt chước dáng ngồi nửa xổm của Tang Lam, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:

 

"A Lam à..."

 

"Con yêu vị tân đế của Đại Thịnh sao?"

 

Tim bỗng như bị ai bóp chặt một cái.

 

Tang Lam thu tay lại khỏi mặt băng, rồi vòng hai tay ôm đầu gối, lùi người ngồi tựa trên nền tuyết. Một đôi mắt trong suốt như nước, tĩnh lặng nhìn về phía phiến đá bên kia bờ sông, ánh mắt lạc thần.

 

Thật lâu sau, vương hậu mới nghe được một tiếng rất khẽ, nhẹ đến nỗi gần như bị gió thổi tan.

 

"......Ừm." Tang Lam vùi mặt lên đầu gối, cánh tay vòng quanh cũng khẽ siết chặt, giọng nói thấp đi, hơi nặng nề: "A mẫu, con có phải thật vô dụng không? Ngay cả tấm chân tình cũng không giữ nổi."

 

Nghe vậy, vương hậu trái lại lại có chút bất ngờ. Bà khẽ tiến đến, giơ tay nhẹ nhàng xoa mái tóc Tang Lam:

 

"Sao lại vô dụng? Người không phải sắt đá, biết động lòng là điều rất tự nhiên. Huống hồ, A Lam của ta từ nhỏ đã có chủ kiến, nếu con thích một người, ắt hẳn người đó có chỗ đáng để yêu."

 

"Chỉ là người ở cạnh đế vương, nơi đó vốn là vực sâu không thấy đáy. A Lam nếu muốn đi, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ."

 

"......Vậy còn A mẫu?" Tang Lam khựng lại, nhỏ giọng hỏi: "Biết rõ a phụ... Tại sao người vẫn muốn..."

 

"À." Vương hậu khẽ nheo mắt, nét mặt dịu dàng hiện lên một nụ cười mang theo hồi ức: "Khi đó, ta thật sự không nghĩ nhiều đến vậy."

 

"Người thảo nguyên luôn hướng tới tự do, nên chẳng bị gò bó bởi quá nhiều quy củ. Muốn làm gì thì cứ làm thôi." Bà đưa tay, chỉ vào ngực mình, rồi lại chỉ lên ngực Tang Lam, "Tâm ta chọn phụ thân con, là theo trái tim mà đi."

 

"-May mắn là, cũng không chọn sai."

 

"A Lam cũng vậy. Con nghĩ thế nào thì cứ làm thế ấy."

 

"Dù là đúng đường hay sai đường, thì cũng phải tự mình đi một chuyến, mới hiểu rõ được."

 

Nói rồi, Tang Lam bỗng thấy vai mình khẽ trĩu xuống, một bàn tay vững chãi đặt lên, kèm theo là tiếng nói dịu dàng đầy lực lượng vang bên tai, ấm áp xuyên qua gió lạnh:

 

"Đừng sợ, người nhà mãi mãi là chỗ dựa của con, còn Mạc Bắc... mãi mãi là nhà của A Lam."

 

Tân vương đăng cơ, không tránh khỏi phải đối diện với vô số mâu thuẫn và đổi thay. Từ sau khi kế vị, công việc Tang Lan phải xử lý vốn đã nhiều lại càng thêm chất chồng, trong khi hai vị phụ mẫu sớm đã hoàn toàn buông tay, chỉ thi thoảng mới chịu khó ra mặt góp vài lời nhắc nhở lúc thật cần thiết.

 

Là đệ đệ của đương nhiệm Mạc Bắc vương, Tang Lam tự nhiên cũng không thể thoát khỏi trọng trách phụ tá trưởng tỷ hoàn thành công cuộc cải tổ đại mệnh của thảo nguyên. Quãng thời gian này, y theo sát Tang Lan xử lý chính vụ, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

 

Tuy không thông thạo chính sự như trưởng tỷ, nhưng y vốn thông minh lanh lợi, lại được nuôi dạy theo tiêu chuẩn người thừa kế từ nhỏ, nên đối với những công việc này tuyệt không phải hoàn toàn mù mờ.

 

Lại thêm trước đây, y từng ở bên cạnh Tạ Lưu Đình một thời gian dài, quen nhìn cách người kia xử lý công vụ, đối đãi thuộc hạ ra sao, lâu ngày cũng thấm nhuần ít nhiều. Huống hồ trong quãng thời gian ấy, nam nhân kia có ý vô tình cũng truyền dạy cho y không ít điều. Nhờ vậy, tuy ban đầu có hơi bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh, Tang Lam đã có thể xử lý công việc một cách gọn gàng, đâu vào đấy.

 

Chỉ là y đôi khi lại quá chuyên tâm, bận rộn đến mức bữa trưa cũng quên ăn, có lúc còn chong đèn đến tận sáng. Dáng vẻ ấy rơi vào mắt Từ Phong và Từ Ảnh - hai người thân cận bên cạnh - khiến bọn họ khuyên răn mãi không được, cuối cùng đành lén tìm đến Tang Lan cáo trạng.

 

Vì vậy, vào một buổi trưa nắng trong lành, cửa trướng của Tang Lam bỗng bị người thô bạo vén lên.

 

"A Lam."

 

Tang Lan hành động gọn ghẽ, vài bước liền đứng ngay trước mặt y.

 

Tang Lam, đang cầm bút viết dở, động tác khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ ngạc nhiên: "A tỷ? Có chuyện gì sao?"

 

"Không có chuyện gì thì không thể tới tìm đệ à?"

 

Tang Lan sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua đống công văn chồng chất như núi trên bàn y, thấp giọng trách cứ: "Đệ mới trở về được mấy ngày? Còn chưa nghỉ ngơi tử tế đã vùi đầu vào công việc như thế này, nếu mệt đến sinh bệnh thì phải làm sao?"

 

"Không sao, ta biết chừng mực mà."

 

Lời vừa dứt, ngay cả bản thân Tang Lam cũng cảm thấy hơi chột dạ.

 

Quả nhiên --

 

"Có chừng mực?" Tang Lan liếc về phía bữa trưa bị gác sang một bên chưa động tới, sắc mặt đã không còn chút ôn hòa thường ngày: "A tỷ của đệ còn chưa đến tuổi phải lo hoa mắt đâu."

 

Không để Tang Lam kịp phân bua, nàng khe khẽ thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Trước đây không phải đệ vốn chẳng ưa mấy việc chính vụ này sao? Sao giờ lại suốt ngày vùi đầu vào bàn, ngay cả cưỡi ngựa cũng không còn thấy đâu?"

 

Tang Lam nghe vậy, đặt bút xuống, mỉm cười bình thản: "Chỉ là công việc nhiều quá, ta muốn giúp A tỷ san sẻ một phần thôi."

background
TrướcSau