1. Truyện chữ
Tháp Cách - Y Hu Hi Áp

Chương 46

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi.

 

Bầu trời đêm vốn âm u nặng nề của tiết cuối đông, nhờ vào những cánh tuyết bạc bay đầy trời mà trở nên thanh thoát, cao vời. Lẽ ra giữa trời tuyết khó có thể trông thấy ánh trăng, vậy mà giờ đây, mặt trăng lại nửa ẩn nửa hiện, sáng trong dịu nhẹ, hòa cùng ánh đèn cung đình xa xa tạo thành một cảnh tượng tương vọng yên hòa.

 

Sắc trời đêm nay trông như âm trầm, tĩnh mịch, nhưng lại ẩn chứa đôi phần ấm áp, tựa hồ không thể nói rõ là vui hay buồn.

 

Bên ngoài cung, những cung nhân canh gác đều biết rõ đêm nay đế vương triệu kiến sứ thần Mạc Bắc. Ai nấy đều tưởng rằng là vì chuyện hệ trọng khẩn cấp, nên hết thảy đều nín thở chờ lệnh, cẩn trọng giữ lễ. Thế nhưng suốt gần một canh giờ trôi qua vẫn không thấy có người nào lui ra, đế vương cũng chưa hề có bất kỳ chỉ dụ nào truyền xuống.

 

Điều đó khiến cho các cung nhân thấp thỏm bất an, trong lòng lo lắng liệu có chuyện bất trắc nào xảy ra chăng.

 

Thế nhưng, bởi đã có lệnh từ trước của Tạ Lưu Đình, không ai dám tùy tiện tiến vào quấy rầy. Trong lúc tất cả còn đang phân vân lo nghĩ, rốt cuộc, cũng chờ được Lăng Thích - người phụ trách an bài nơi nghỉ của sứ thần - trở về.

 

"Lăng tổng quản, bệ hạ đã ngâm mình trong suối nước nóng hơn một canh giờ. Trong cung tuy có địa long sưởi ấm, nhưng đêm khuya tiết trời giá lạnh, e rằng tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng long thể..."

 

Cung nữ kia cất giọng nhẹ như gió thoảng, dáng vẻ cung kính cẩn trọng, như sợ quấy nhiễu đến người trong điện.

 

Người khác có thể không hay biết tình hình bên trong, nhưng Lăng Thích phần nào đã đoán được nội tình. Hắn khẽ vẫy tay, ra hiệu cung nữ lui xuống, sau đó bước tới, giơ tay nhẹ gõ cửa, cung kính hạ giọng:

 

"Bệ hạ, đêm đã khuya."

 

Một hồi lâu sau, mới nghe thấy thanh âm trầm thấp mang theo nội lực từ sâu trong điện truyền ra:

 

"Trẫm biết rồi, lui xuống đi."

 

"Tuân chỉ."

 

Được hồi đáp, Lăng Thích liền cách cửa hành lễ, sau đó mới dẫn theo cung nhân canh giữ bên ngoài lui đi.

 

Tiếng động trong điện chỉ khi họ hoàn toàn rời khỏi mới một lần nữa vang lên.

 

Tuy biết rõ khoảng cách từ trong điện ra ngoài rất xa, tuyệt không thể để người ngoài nghe thấy, nhưng ngay khoảnh khắc âm thanh ấy khẽ vang lên, Tang Lam vẫn theo bản năng nín thở, bàn tay vô thức siết lấy cánh tay Tạ Lưu Đình, ngăn hắn tiếp tục hành động. Chỉ đến khi cảm nhận được hơi thở ngoài điện dần tản đi, y mới hơi thả lỏng.

 

Tâm thần phân tán, tự nhiên cũng quên mất một người khác vẫn luôn ở ngay bên cạnh, chưa từng buông tha cho bất kỳ phản ứng nào của y.

 

Tạ Lưu Đình nhìn rõ vẻ mặt nhẹ nhõm thở ra của Tang Lam, không khỏi khẽ cười, ánh mắt ôn hòa mà giãn ra. Hắn ung dung ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống, đem từng biểu tình thần sắc của người dưới thân thu hết vào đáy mắt.

 

"Tháp Tháp, đang căng thẳng sao?"

 

Tang Lam đỏ bừng vành tai, mạnh miệng phản bác: "... Không có!"

 

Tạ Lưu Đình không đáp, chỉ hơi nhếch khóe môi, nâng tay, để lòng bàn tay chạm đến nơi xương quai xanh ẩm ướt do thủy d1ch vương lại, rồi men theo đường cong đó thong thả lần xuống dưới.

 

Rõ ràng xiềng xích nơi cổ tay đã được tháo bỏ, nhưng Tang Lam lại không cảm thấy nhẹ nhõm, trái lại như bị một con rắn xinh đẹp lạnh lẽo, chậm rãi quấn lấy không buông, khiến từng tấc da thịt đều căng chặt đến khó thở.

 

"Căng đến thế này rồi sao?"

 

Đầu ngón tay như ngọc mang theo độ ấm ôn hòa chậm rãi lướt qua nơi eo mảnh mềm dẻo, nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước, từng đợt tê ngứa theo đó lan tràn khiến Tang Lam không khỏi muốn rụt người tránh né. Nhưng y vừa lay động, lại vừa nghe thấy đầu sỏ gây tội dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp mà đong đầy ý cười nói:

 

"Sớm biết vậy, lẽ ra nên để bọn họ nán lại lâu thêm một chút."

 

Người trước mặt thoạt nhìn là quân tử đoan chính, nhưng lời nói ra lại chẳng khác nào ác quỷ mê hoặc, thủ pháp lại càng không chút lưu tình.

 

Tang Lam giận đến nghiến răng, bèn bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Lưu Đình đang đặt bên người y, cắn răng hạ giọng:
"... Thần thấy bệ hạ tinh thần sung mãn, nghĩ rằng cổ độc hẳn cũng đã được giải không ít, không bằng buông tha thần đi?"

 

Tạ Lưu Đình mỉm cười như gió xuân, nhẹ nhàng vê lấy một lọn tóc dài trước ngực Tang Lam, nâng lên hôn bên môi, ôn tồn đáp:

 

"Cổ độc này thực khó giải, đến nay bất quá mới qua một canh giờ."

 

Hắn dừng một chút, ánh mắt đậm sắc thâm tình, giọng nói càng thêm dịu nhẹ:

 

"Kế tiếp, e rằng vẫn phải làm phiền Hoàng hậu tiếp tục chịu khó."

 

Nghe vậy, trong lòng Tang Lam dâng lên một tia dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt y bỗng lảo đảo, cả người đã bị Tạ Lưu Đình bế bổng lên.

 

Một kiện trường bào rộng lớn khoác vội lên thân, đầu gối bị vòng tay nâng đỡ, tư thế mặt đối mặt an vị vững vàng trong lòng ng ực người kia.

 

Thị giác trên dưới đột ngột thay đổi, Tang Lam hơi cau mày, cúi đầu nhìn người đang ôm lấy mình, không nhịn được mở miệng:

 

"Làm vậy là có ý gì?"

 

Tạ Lưu Đình cười nhàn nhạt, cong mắt nhìn lên, vẻ mặt hiện lên vẻ vô hại mà chân thành:

 

"Tất nhiên là hồi tẩm cung. Như lời Tháp Tháp vừa nói..."

 

Hắn hơi khom người, kéo lên nụ cười nhàn nhạt, thanh âm ẩn chứa trêu chọc:

 

"Tiếp tục."

 

Bị một lần nữa đ è xuống giường đệm mềm mại, Tang Lam theo bản năng muốn vươn tay kéo tấm chăn gần đó để che thân mình. Thế nhưng, thân vừa khẽ động, đã lập tức bị người phía sau áp chế, khóa chặt cổ tay, không thể nhúc nhích.

 

Người đang đè trên lưng y khẽ cong môi cười, mang theo vài phần ám chỉ, nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trắng mịn, nhưng lại chưa vội tiếp tục hành động như Tang Lam nghĩ. Ngược lại, hắn thong thả lên tiếng:

 

"Hôm nay là sinh thần của trẫm, Tháp Tháp cố ý tiến cung, hẳn cũng đã chuẩn bị thọ lễ rồi chứ?"

 

"Nếu ta không nhớ nhầm, lễ mừng thọ hôm nay ở chính điện đã dâng lên -- ba năm không gặp, chẳng lẽ trí nhớ bệ hạ đã kém đến thế rồi sao?"

 

Tang Lam thở hổn hển, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội phản kích trong lời nói, đương nhiên không thể bỏ qua mà nặng giọng châm chọc đôi câu.

 

Tạ Lưu Đình lại chẳng giận, ngược lại càng cười dịu dàng hơn:

 

"Nhưng đó là lễ vật của Mạc Bắc, không phải lễ ngươi đích thân trao."

 

Hắn dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn, từng chữ từng lời như chạm vào tận đáy lòng người đối diện:

 

"Trẫm không cần lễ của Mạc Bắc, trẫm muốn chính ngươi tặng lễ."

 

Dứt lời, Tạ Lưu Đình cúi đầu, cánh tay siết lấy eo Tang Lam, thì thầm bên tai, rồi nhẹ nhàng hôn lên gò má mịn màng của người trong lòng.

 

"Ta tặng... lễ?" Tang Lam cứng người, lặp lại câu nói ấy, trong lòng sớm đã hiểu rõ người sau lưng vốn cố tình làm khó mình.

 

Y đến đây tay không, thân không mang theo gì ngoài tấm áo choàng - mà ngay cả thứ duy nhất đó, cũng là do đối phương khoác lên người y. Đâu còn vật gì xứng gọi là lễ để tặng?

 

-- rõ ràng là người kia có ý khác.

 

Khi y còn đang do dự, người phía sau đã lại áp sát thêm một chút, khiến lồ ng ngực y gần như ép sát xuống lớp đệm mềm mại.

 

"Tháp Tháp, xa cách đã lâu... Đến cả một món lễ gặp mặt cũng không thể có sao?"

 

Ngón tay đặt nơi eo y khẽ gõ nhịp chậm rãi, như mang theo ẩn ý khó nói, khiến toàn thân Tang Lam thoáng chốc cứng đờ.

 

Y mím môi, thấp giọng hỏi:
"...Ngài muốn gì?"

 

"Ta muốn thứ gì cũng được, có đúng không?"

 

Biết rõ trốn không khỏi, Tang Lam gần như buông xuôi mà cụp mắt xuống, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, khẽ gật đầu.

 

Tạ Lưu Đình thấy mục đích đã đạt, lúc này mới thả lỏng cánh tay, ngồi dậy, mặc Tang Lam nhanh chóng rút người vào trong chăn. Hắn khẽ bật cười, giọng ôn nhu hòa nhã:

 

"Hôm nay lễ vật Tây Vực dâng lên có một thứ trẫm rất vừa ý, mới thoáng nhìn đã cảm thấy vô cùng hợp với Tháp Tháp."

 

Tang Lam theo hướng tay chỉ của hắn nhìn về phía bàn nhỏ cách đó không xa, từ vị trí hiện tại, mơ hồ có thể thấy một góc vải lụa màu hồng nhạt phủ trên khay gỗ mộc.

 

Cùng lúc ấy, giọng nói trầm thấp mà mềm mại lại vang lên bên tai hắn:

 

"Mặc cái đó... để trẫm nhìn một chút."

 

Đêm lặng trầm, phong tuyết dần tan, mà vốn nên yên tĩnh không một tiếng động trong đế tẩm, lại không ngớt vang lên những âm thanh sột soạt khe khẽ của vải vóc cọ xát.

 

"Tạ Lưu Đình..."

 

Sau một hồi lúng túng xoay xở vẫn không có kết quả, Tang Lam cắn răng, rốt cuộc khẽ gọi người đang ung dung khoanh tay đứng bên chẳng hề có ý hỗ trợ. Thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

 

"...Lại đây, giúp ta một tay."

 

Không rõ có phải vì quá mức thẹn thùng hay không, mà sắc đỏ dần lan từ vành tai y, thẳng xuống sống lưng tr ần trụi.

 

"Hửm? Ngươi nói gì?"

 

"Ta bảo... đến giúp ta một tay!" Tang Lam nghiến răng, rốt cuộc nâng cao giọng đôi chút.

 

Người ngồi đầu giường nghe vậy vẫn nhàn nhã nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt ôn hòa, giọng điệu thong thả, lại như cố ý giả vờ không rõ, chậm rãi lặp lại:

 

"Là đang gọi ai đến giúp ngươi vậy -- Tháp Tháp nếu muốn, cũng nên nói cho rõ ràng một chút mới được."

 

Tang Lam nghẹn một hơi, đôi tay giấu phía sau lưng đã có phần tê mỏi, cuối cùng đành phải khuất phục, xoay đầu nhẹ giọng nói:

 

"Giúp ta một chút đi..."

 

"...Phu quân."

 

Ánh nến chập chờn chiếu rọi, đôi mắt xanh biếc như hồ nước của y dần nổi lên những tầng sóng gợn, ánh sáng theo đường cong bờ vai thon dài chảy xuôi mà lan tới bên hông, như không lời mà phủ lên hắn một tầng quang sắc kim mỏng thanh khiết.

 

Tuy cảnh tượng ái muội dâng cao, nhưng trên thân Tang Lam lại toát ra vẻ thánh khiết khó tả, khiến người ta chỉ dám nhìn mà không dám khinh nhờn.

 

Tạ Lưu Đình thu trọn vào mắt một màn ấy, yết hầu khẽ lăn, rồi mới cúi mắt ngồi dậy, vươn tay chạm tới vạt vải sau lưng y, chẳng mấy chốc đã gỡ được nút buộc, thuận thế xoay người y lại, khiến toàn bộ dáng hình liền hiện rõ dưới ánh đèn không sót điều chi.

 

"Quả nhiên..." Mắt phượng khẽ cong, ánh nhìn chìm sâu nơi đáy mắt càng trở nên trầm đậm,
"Tháp Tháp... quả thực rất hợp."

 

Bộ vũ phục từ Tây Vực lần này dâng hiến tuy không ghi trong danh mục quà tặng, nhưng rõ ràng là lễ kín đáo nhằm tìm thú vui cho nội cung. Nếu không phải tình cờ gặp lại Tang Lam, e rằng nó đã mãi mãi bị phủ bụi trong một góc khuất nào đó.

 

Sắc đỏ diễm lệ hòa cùng sắc vàng rực rỡ, từng lớp kim sa mỏng trong suốt dường như chỉ đủ che phủ thân thể thon dài của thiếu niên một cách miễn cưỡng, tay và chân lại bị những sợi dây vàng óng cùng ngọc thạch tinh xảo quấn quanh, chỉ cần khẽ động đã khiến dây siết lại, để lộ những vệt hồng ẩn hiện. Hai cổ chân đeo thêm dãy lục lạc nho nhỏ, mỗi bước dịch chuyển đều ngân vang tiếng khẽ.

 

Trong dáng vẻ ấy, ánh mắt Tang Lam vẫn thanh triệt như nước suối đầu nguồn, khiến người không thể buông lời khinh nhờn, nhưng lại càng khiến người ta muốn kéo y xuống khỏi ngôi cao mà tùy ý vấy bẩn.

 

So với những bộ y phục nữ tử Đại Thịnh từng mặc, trang phục này càng phá vỡ giới hạn nhận thức của người nhìn.

 

"Đã nhìn đủ chưa?" Tang Lam khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt đối phương, giọng có phần không tự nhiên, "Có thể cởi ra chưa vậy?"

 

"Không vội."

 

Bàn tay ấm áp chậm rãi phủ lên hõm eo mảnh mai, Tạ Lưu Đình cúi đầu, kề sát bên tai y, dịu giọng dụ dỗ:

 

"Đêm nay vẫn chưa thấy Tháp Tháp rơi lệ... cho trẫm thêm chút thời gian, được không?"

 

Chưa kịp đợi y phản ứng, tiếng chạm khẽ vang lên leng keng.

 

Trong phút chốc hoảng hốt, Tang Lam đã bị đẩy ngã xuống mặt nệm mềm, không kịp phòng bị.

 

Chuỗi hôn nối tiếp như từng mồi lửa bén nhanh vào đống tàn tro, dần dần khơi dậy dục niệm bị đè nén bấy lâu. Đến khi Tang Lam kịp nhận ra, bản thân đã rơi trọn vào chiếc lưới vô hình, không cách nào trốn thoát, chỉ còn biết cắn răng tiếp nhận từng đợt dây dưa triền miên không dứt.

 

Mãi đến khi thực sự không thể chịu đựng thêm, Tang Lam mới vươn tay, níu lấy bờ vai Tạ Lưu Đình, giọng nói mơ hồ mang theo khẩn cầu:

 

"Đổi chỗ khác đi... chỗ khác cũng được... Thật sự...ưhh..."

 

Thế là y liền bị kéo eo, áp sát vào tầng chăn nệm mềm mại, sau lưng là lồ ng ngực ấm áp của Tạ Lưu Đình, bên tai từng đợt là tiếng hôn vụn vặt cùng lời thì thầm dịu dàng của đối phương.

 

"Tháp Tháp... ngoan nào."

 

"Chỉ cần mở miệng cự tuyệt, trẫm chắc chắn sẽ dừng lại."

 

Giọng nói người kia tràn đầy yêu chiều, lại mang theo thỏa mãn lộ rõ trong từng chữ. Hắn cúi người, như dã thú giữ chặt con mồi, nhẹ nhàng cắn lên vai cổ Tang Lam, để lại dấu vết mờ nhạt khó phai.

 

Sau khi làm vậy, cổ tay Tang Lam lại bị người kia dịu dàng giữ lấy.

 

Tang Lam khó nhọc đưa tay về sau, chạm đến cổ tay Tạ Lưu Đình, giọng khẽ nói:

 

"Ta đã nói rồi... Tùy ngài."

 

"Cũng xem như là... bù đắp cho lễ vật sinh thần của ba năm qua."

 

Một dòng nước ấm như từ trời rơi xuống len lỏi vào tận tim gan, khiến bước động của Tạ Lưu Đình khựng lại. Thật lâu sau, hắn mới cúi mắt, siết chặt người trong lòng thêm chút nữa.

 

"Tháp Tháp," hắn khẽ gọi.

 

"...Hửm?"

 

"Tháp Tháp..."

 

"Vâng ..."

 

"Tháp-"

 

Lần này, chưa đợi hắn gọi xong, Tang Lam đã dịu giọng đáp trước:

 

"Ta ở đây."

 

Khi ấy y không thể cất cao giọng, thanh âm khàn đục như tan trong cổ họng, thế nhưng vẫn kiên trì lặp lại:

 

"Tạ Lưu Đình, ta ở đây."

 

Vỏn vẹn sáu chữ, lại như một dải trăng mờ kiên định phủ lên tất cả, nhẹ nhàng mà bao dung.

 

Nỗi đau âm ỉ sâu thẳm trong lòng bị lời ấy vuốt phẳng không một tiếng động. Tạ Lưu Đình cúi xuống, rốt cuộc không kìm lòng được mà hôn người kia thật sâu.

 

Cách biệt ba năm, đóa tháp cách từng một lần bỏ trốn ấy, cuối cùng đã vượt qua nghìn dặm núi sông, an ổn trở lại trong vòng tay hắn.

 

Đến cuối cùng, sau khi hao hết khí lực mặc lại y phục, quần áo trên người vẫn bị người kia xé rách gần hết. Ngay cả Tang Lam cũng không ngoại lệ, toàn thân ướt đẫm, dáng vẻ thảm thương chẳng nói thành lời.

background
TrướcSau